Đem một thân bùn đất quay trở về Trường Xuân Cung, suốt đường đi cố gắng giấu mặt sau quạt lụa, tranh thủ lúc mọi người không chú ý mà trốn về phòng thay đồ.
Đáng tiếc tiểu cung nữ buổi sáng chào hỏi trông thấy nàng lấp lấp ló ló liền đuổi theo, một phát túm lấy vai nhỏ kéo ngược trở lại.
“Ngươi là ai mà dám xông vào Di Tình Thư Sử?”
Phó Tuyệt Ca kéo quạt lụa xuống một chút, vạn bất đắc dĩ mở miệng: “Là ta, ngươi nhỏ tiếng một chút!”
“Phó cô nương? Y phục của ngài sao lại bẩn như vậy có phải té ngã rồi không?”
Vừa dặn tiểu cung nữ nhỏ tiếng một chút lại không ngờ nha đầu này giọng nói còn lớn hơn sư tử rống, vừa dứt lời toàn bộ cung nữ đang quét dọn ngoài sân đều nhìn về phía nàng.
Đương nhiên Đông Phương Tầm Tuyết ngồi trong điện cũng nghe thấy, tiêu sái đẩy cửa bước ra phát hiện tiểu ngốc một thân y phục lấm lem bùn đất.
Gương mặt nhỏ nhắn vừa nhìn thấy nàng liền phình to, sóng mắt đào hoa ẩm ướt giống như vừa khóc xong.
“Đến đây.”
Phó Tuyệt Ca rụt rè bước đến trước mặt bát gia, đáng thương mở miệng: “Nô tỳ mệnh thật sự quá khổ rồi.”
“Vào trong rồi nói.”
Hai người một trước một sau bước vào nội điện, Đông Phương Tầm Tuyết xoay người ấn Phó Tuyệt Ca ngồi xuống nhuyễn tháp thuận tiện rút khăn tay trong ngực áo giúp nàng lau chùi mặt mũi đầy bùn.
Không biết nha đầu ngốc này đi đâu chơi lại đem một thân bùn đất trở về, đến cả y phục cũng bẩn không chịu nổi.
Phó Tuyệt Ca sụt sịt kể rõ ‘oan tình’ vừa phải trải qua: “Cửu gia bắt dế doạ nô tỳ, còn đặt bùn lên đầu nô tỳ nói là dế hại nô tỳ sợ muốn chết nếu không có lục gia đến cứu sớm đã không còn mạng quay về với ngài.”
Động tác tay của bát gia thoáng khựng lại, hai chân mày thanh tú khẽ nhíu: “Lão cửu doạ ngươi thật sao?”
“Nô tỳ sao dám vu khống cửu gia, ngài ấy thật sự rất quá đáng!” Phó Tuyệt Ca chìa hai bàn tay đầy bùn đất của mình ra trước mặt bát gia: “Ngài xem đi, cửu gia còn bắt nô tỳ cầm con dế đó, nó liên tục ngọ nguậy rất khủng bố …”
Đông Phương Tầm Tuyết tỉ mỉ chà lau hai má bám đầy đất, ôn nhu tri kỉ dỗ dành: “Lão cửu còn nhỏ chưa hiểu chuyện nhưng vẫn phải phạt một lần, nha đầu trêu đùa quân quý như vậy là không phải phép.
Lần sau có gặp lão cửu cứ bỏ chạy đi, nó tay ngắn chân ngắn đuổi không kịp ngươi, nếu nó dám có ý kiến ta thay ngươi làm chủ.”
“Chỉ có bát gia tốt với nô tỳ.”
“Được rồi, cả người đều là bùn đất mau đi tắm, ta dặn cung nữ mang nước cho ngươi.”
Phó Tuyệt Ca nhu thuận gật đầu, ngồi đợi cung nữ mang nước đổ đầy dục bồn mới bắt đầu di chuyển ra sau bình phong tắm rửa hết bùn đất trên người.
Nhìn bộ y phục khiêu vũ đẹp đẽ của mình bị cửu gia phá hỏng mà lòng đau như cắt hận không thể nhéo tai đánh mông thối nha đầu kia cho hả giận.
Còn đang oán hận nhìn chằm chằm bộ vũ y trên tay thì phía sau bức bình phong truyền đến tiếng nói: “Vũ y của ngươi ta sẽ bảo Ti Y Phòng may mới, bộ cũ cứ vứt đi.”
“Như vậy có được không?” Phó Tuyệt Ca cởi xuống cái yếm, rụt rè nhìn qua bình phong nhưng chẳng thấy được gì: “Ti Y Phòng bận rộn nhiều việc còn phải may thêm vũ y cho nô tỳ sợ là làm không xuể.”
“Là việc ta yêu cầu Ti Y Phòng không dám lười biếng.”
Phó Tuyệt Ca dở khóc dở cười, cũng có lúc bát gia dùng địa vị hoàng tước của mình đe doạ hạ nhân?!
Tiếng bước chân bên ngoài nhỏ dần có vẻ như bát gia đã rời khỏi phòng để nàng tự nhiên tắm rửa.
Phó Tuyệt Ca vui vẻ cuộn tròn quần áo bẩn ném ra ngoài bình phong, cái yếm và khố tử nhét cùng một chỗ.
Thoải mái ngồi xuống ghế đẩu, trước rửa sạch sẽ bùn đất trên người rồi mới bước vào dục bồn ngâm mình, cung nữ còn tinh ý pha thêm một ít hương liệu vào nước tắm.
Không phải ai cũng được tự do ngâm mình trong tẩm điện của bát gia nha~
Che miệng nén tiếng cười khúc khích, Phó Tuyệt Ca suиɠ sướиɠ vũ động hai chân khiến nước bắn tung toé, gương mặt quả táo hồng hào xinh đẹp động lòng người.
Tiểu cô nương thanh xuân phơi phới ngồi trong dục bồn hí thuỷ cũng là một loại phong cảnh, da thịt oánh ngọc dưới làn khói mỏng mơ hồ ẩn hiện.
Nơi cần đầy đặn đã bắt đầu phát triển, vòng eo nhỏ nhắn do nhiều năm khiêu vũ uyển chuyển không xương, cánh tay thon gầy vươn ra mang theo cánh hoa thiển phấn hồng.
Khí xuân tươi đẹp, tâm tình cũng đặc biệt tốt, xoay chuyển mấy vòng trong dục bồn vẫn chưa thấy chán.
Đương lúc mải mê hí thuỷ đột nhiên nghe thấy tiếng đẩy cửa bên ngoài, thân ảnh cao gầy cân xứng tiêu sái bước vào nội điện.
Phó Tuyệt Ca dùng sức bám lên thành bồn, ngửa cổ kiễng chân xem thử người đến là ai nhưng lại bị bình phong che khuất.
“Bát gia?”
Đông Phương Tầm Tuyết bị tiếng nói doạ cho giật nảy, vài quyển sách trên tay lộp bộp rơi xuống đất.
Hồi thần liền cuống quít nhặt hết sách tuỳ tiện nhét vào ngăn tủ, mồ hôi to như hạt đậu trượt dài xuống thái dương.
“Là ta.”
“Ngài để quên đồ sao?” Phó Tuyệt Ca bước khỏi dục bồn đem sa y quấn quanh người, da thịt trắng tuyết bại lộ không sót một điểm: “Nô tỳ tắm rửa xong có thể hầu hạ, bát gia cứ lưu lại không cần đi.”
“H-Hảo.”
Quay người tìm kiếm y phục để thay nhưng tìm mãi cũng không thấy, Phó Tuyệt Ca đổ một đầu mồ hôi lạnh, thảm rồi, nàng cư nhiên quên mang y phục mới?!
Đông Phương Tầm Tuyết bình tĩnh ngồi xuống thư án, đôi lúc trộm liếc nhìn bức bình phong bách hoa trước mặt, cũng may tiểu ngốc không phát hiện nàng quay lại giấu sách.
Bất quá đợi một khắc thời gian trôi qua Phó Tuyệt Ca vẫn chưa chịu bước ra, Đông Phương Tầm Tuyết lo nàng ngâm lâu cảm mạo chủ động lên tiếng trước: “Tiểu ngốc đừng ngâm nữa, bên ngoài gió lớn cẩn thận phong hàn.”
Phó Tuyệt Ca khóc không ra nước mắt, hôm nay sao có thể xui xẻo như vậy chứ?
“B-Bát gia…” Rụt rè bước đến bình phòng thò đầu nhìn ra ngoài, mớ tóc dài ướt sũng bám sát vào gương mặt: “Nô tỳ không mang y phục để thay phải làm sao đây?”
“…”
Đông Phương Tầm Tuyết đỡ trán, nha đầu này nhất định là ngốc thật không phải giả!
“Ta gọi cung nữ giúp ngươi lấy y phục.”
“Không được!”
Y phục vốn dĩ bị nàng vứt loạn trong rương, để cung nữ nhìn thấy không châm chọc nàng mới là lạ!
Đông Phương Tầm Tuyết bất đắc dĩ nhìn bình phong rung động mấy cái: “Tại sao không được?”
“Cái đó…” Phó Tuyệt Ca uỷ uỷ khuất khuất mím môi: “Nô tỳ làm loạn y phục trong rương để cung nữ nhìn thấy sẽ cười nhạo.”
“…” Đông Phương Tầm Tuyết chán nản trút một tiếng thở dài: “Ngươi đúng thật là ngốc.”
Phó Tuyệt Ca bĩu môi, nàng cũng không phải cố ý, bát gia còn chê bai nàng ngốc!?
Đông Phương Tầm Tuyết không còn cách khác đành tự thân vận động giúp Phó Tuyệt Ca tìm y phục mới để thay.
Rương quần áo đặt ngay ngắn bên cạnh giường, đây là lần đầu nàng chạm vào đồ vật riêng tư của tiểu ngốc.
Nghĩ đến gì đó đột nhiên xấu hổ, chậm chạp đem nắp rương mở ra, quả nhiên là một đống hỗn độn.
Có vẻ nhận ra việc xấu mình làm Phó Tuyệt Ca ngửa cổ kêu một tiếng: “Mặt trên là ngoại sam trung y, mặt dưới là… ách… là yếm…”
Phừng một tiếng mặt Đông Phương Tầm Tuyết đỏ bừng như phát sốt, nhắm mắt chọn đại một kiện ngoại sam và trung y mang đến cho Phó Tuyệt Ca.
Rụt rè đưa tay nhận lấy y phục, Phó Tuyệt Ca nhìn yếm hoa và khố tử ướt sũng trên sàn khóc không ra nước mắt.
“Còn thiếu quần tử…”
Đông Phương Tầm Tuyết đảo mắt liên tục, vành tai hồng hồng tố cáo tâm tình bất ổn của chủ nhân: “Chỉ còn quần tử?”
“Vẫn còn.” Phó Tuyệt Ca giấu mặt trong y phục mới, lí nhí mở miệng: “Yếm và khố tử…”
Không chỉ vành tai mà ngay cả cổ cũng đỏ lên, Đông Phương Tầm Tuyết che miệng ho khan hai tiếng che giấu xấu hổ.
Đường đường là hoàng tước Đại Minh lại đi lấy yếm cho cung nữ, truyền này đồn ra ngoài nàng cũng không còn mặt mũi nhìn người nữa.
Theo hướng dẫn của Phó Tuyệt Ca mà thò tay xuống sâu dưới rương lục tìm, mắt cũng không dám mở, lôi ra một đống vải vóc chìa về phía bình phong.
“Không phải, sâu hơn nữa, yếm và khố tử đều nằm bên dưới.”
Đông Phương Tầm Tuyết kích động muốn bỏ trốn, nhắm mắt lần mò trong rương rồi lôi ra thêm một đống vải khác.
“Đúng rồi, cái phía trên thứ ba, ngài lấy cho ta.”
Nhắm mắt căn bản không nhìn thấy gì, còn phải tìm đúng cái thứ ba, Đông Phương Tầm Tuyết sờ soạng lung tung khiến yếm lụa rơi đầy đất.
Cảm thấy tình hình không ổn đành hé một mắt ra nhìn, trước mặt là một xấp yếm thêu đủ hình đủ dạng rơi vãi trên sàn nhà.
Phó Tuyệt Ca phát hiện hành vi đáng ngờ của bát gia liền xấu hổ gào to: “Bát gia ngài đừng nhìn!!”
Đông Phương Tầm Tuyết hoảng hốt nhắm mắt lại, dựa theo trí nhớ tuỳ tiện lấy một cái nhét trước vào tay áo.
Sau đó tiếp tục mò mẫm tìm khố tử, lần này có vẻ thuận lợi hơn một phát liền lấy đúng món.
“Ngoại sam là lam!”
Vừa nhắm mắt vừa đem yếm tử khố tử nhét trở lại xuống đáy rương, xác định an toàn mới mở mắt tìm quần tử màu lam mang đến cho Phó Tuyệt Ca.
Đồ vật trong tay áo không thể lấy ra được, Đông Phương Tầm Tuyết bất bắt dĩ đưa tay qua bên hông bình phong để tiểu ngốc tự mình lấy.
“N-Ngài đừng nhìn…” Phó Tuyệt Ca luống cuống lôi đồ vật trong tay áo bát gia ra ngoài, ngượng ngùng che giấu hai má ửng hồng: “Xin lỗi, làm phiền rồi.”
“Xong rồi?”
“Ân, xong rồi.”
Đông Phương Tầm Tuyết máy móc thu tay lại, một phát xoay người chạy ra khỏi điện, đống hỗn độ trên sàn cũng không kịp dọn.
…
Trong lúc dùng thiện Phó Tuyệt Ca mấy lần phát hiện bát gia trộm nhìn nàng, đến lúc nàng nhìn sang lại giả vờ cúi đầu ăn cơm.
Chuyện xấu hổ vừa rồi chạm mặt cũng thấy ngượng ngùng, đều trách nàng không giữ ý tứ để bát gia nhìn thấy những thứ không nên thấy.
Càng nghĩ càng phiền não, lúc này chỉ muốn cầm một khối đậu phụ tự đập vào đầu cho bớt ngốc.
Bầu không khí trong phòng trầm mặc hiếm có, rất lâu sau Đông Phương Tầm Tuyết đột nhiên chủ động mở đầu: “Yếm của ngươi đều là màu đỏ.”
Phó Tuyệt Ca rơi cả đũa đang cầm trên tay, vệt đỏ trên má lan thẳng đến cổ, xấu hổ đến nói lắp: “N-Nô tỳ, ách, mới không…”
Cảm thấy chủ đề này có chút kì quái, Đông Phương Tầm Tuyết che miệng ho khan tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
“N-Ngài nói nô tỳ mặc màu đỏ đẹp nên mới…”
“…” Sắc mặt Đông Phương Tầm Tuyết trở nên cổ quái: “Ta nói ngươi mặc màu đỏ đẹp ngươi ngay cả yếm cũng màu đỏ?”
“Còn không phải để ngài xem.”
Phó Tuyệt Ca khựng lại, khoan đã, câu nói này hình như có hai nghĩa?
Còn chưa kịp hiểu nghĩa thứ hai của nó là gì thì mặt bát gia đã nóng đến độ đủ đặt cá lên rán: “Ngươi muốn cho ta xem cái gì?”
Phó Tuyệt Ca xung động muốn tự vả miệng hai trăm cái, cuống quít xua tay giải thích: “Không phải ý đó, nô tỳ nói muốn mặc y phục màu đỏ cho bát gia xem, không phải cho ngài xem nô tỳ mặc yếm màu đỏ!”
Càng nói càng thấy không đúng, mặt bát gia đều nóng đến muốn bốc khói, hai mắt mở to nhìn nàng không chớp.
Phó Tuyệt Ca suy sụp đập đầu xuống bàn, người đâu mau mang đậu phụ ra đây!!!
Không đúng lúc Mi Cát mang trà ô mai thanh nhiệt bước vào, trông thấy hai người mặt đỏ như mông khỉ không khỏi nghi hoặc, dùng thiện cần phải đánh mặt đỏ như vậy sao?
“Bát gia trà ô mai chuẩn bị xong rồi.”
Đông Phương Tầm Tuyết chụp lấy cây quạt trên bàn phẩy phẩy mấy cái tạo gió: “Ta biết rồi, để xuống rồi lui đi.”
Mi Cát đặt trà ô mai xuống bàn, trước khi đi không quên liếc nhìn hai người lần nữa, nhất định có quỷ!!
Bầu không khí trở về ngượng ngùng, mắt chạm mắt liền vội vã thu hồi, tay chân bỗng nhiên cảm thấy thừa thải.
Đặc biệt là Phó Tuyệt Ca một thân quân quý lại để tước quý nhìn thấy những thứ không nên thấy, quan trọng hơn hết tước quý kia còn là ý trung nhân của nàng.
Nếu để nương thân biết không nổi giận bật dậy khỏi luân ỷ cầm roi đuổi đánh nàng mới là lạ!!
Dáng vẻ xoắn xuýt của tiểu ngốc đặc biệt buồn cười, Đông Phương Tầm Tuyết nhịn không được muốn trêu chọc một phen: “Mấy cái yếm của ngươi hình thêu vô vị.”
Phó Tuyệt Ca chết đứng vài phân thời gian, yếm của nàng vô vị?!
“Ngài nói vô vị?” Phó Tuyệt Ca xung động đứng bật dậy lý luận: “Yếm thêu của nô tỳ rõ ràng phong tình như vậy ngài lại nói vô vị? Rốt cuộc ngài có nhìn kĩ bên trên thêu cái gì không?”
“Ta đã nhìn qua, không có đặc sắc.”
Không nghĩ bát gia cũng có mặt vô sỉ như vậy, Phó Tuyệt Ca trong lúc xúc động tự mình đến rương lôi ra mấy cái yếm đỏ ‘phong tình’.
Yếm này đều là nàng tự tay thêu lên, hình dáng màu sắc không cần bàn cãi so với Ti Y Phòng chỉ hơn không kém.
“Ngài xem cái này!”
Yếm đỏ Phó Tuyệt Ca không thiếu thậm chí là rất nhiều, tuỳ tiện chọn một cái cũng đủ chứng minh yếm của bản thân không vô vị.
Nghĩ lên trời xuống đất cũng không nghĩ tiểu ngốc nghếch thật sự đem yếm khoe với nàng, Đông Phương Tầm Tuyết mặt liên tục biến sắc cuối cùng là che miệng khanh khách cười.
Đầu Phó Tuyệt Ca to như cái đấu, bát gia cười cái gì chứ?
Vô thức cúi đầu nhìn cái yếm trên tay rồi nhìn bát gia cười không ngừng được, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, trúng kế rồi!
Trong lúc hoảng hốt không biết phải làm gì đột nhiên cửa lại được đẩy ra, Mi Cát mang bình trà mới để thay vừa vặn bắt gặp Phó Tuyệt Ca đang ‘khoe khoang’ cái yếm của mình với bát gia.
Mi Cát: “…”
“Xin lỗi, làm phiền rồi.”
Tiếp theo là âm thanh đóng sầm cửa.
Phó Tuyệt Ca: “…”
“AAAAAAA!!!”
Một phát nhảy lên giường đem bản thân quấn thành con nhộng, điên cuồng đập đầu vào cạnh giường phát sinh tiếng cốp cốp.
Nàng muốn chết! Mang đậu phụ đến đây!!
Đông Phương Tầm Tuyết cười không thở nổi, ôm ngực điều chỉnh nhịp thở, tiểu ngốc đúng là không khiến nàng thất vọng.
Thiên hạ này muốn tìm một người ngốc nghếch hơn Phó Tuyệt Ca xem ra còn khó hơn lên trời.
Lần thứ mười đập đầu vào cạnh giường lại không nghe thấy tiếng cốp, Phó Tuyệt Ca hai mắt đỏ hoe đáng thương kéo chăn xuống vừa vặn phát hiện gương mặt tràn ngập tiếu ý của bát gia.
Thật sự thảm rồi, nàng tự mình đem yếm dâng lên khác nào không cần thể diện nữa.
“Đầu đau không?”
Phó Tuyệt Ca uỷ khuất ngước mắt tố cáo: “Ngài đùa giỡn nô tỳ!”
“Do ngươi ngốc.” Đông Phương Tầm Tuyết đem chăn kéo xuống thêm một đoạn giúp tiểu ngốc dễ thở: “Người khác bảo ngươi mặc yếm vô vị người đều sẽ đem ra chứng minh như vậy sao?”
“Chỉ có ngài mới nói như vậy…” Phó Tuyệt Ca lôi trong tay áo một chiếc yếm đỏ khác bên trên thêu uyên ương hí thuỷ: “Rõ ràng rất đẹp mà.”