Phó Tuyệt Ca giả vờ không hay biết chuyện gì, bàn tay dời từ ngực lên vai một phát vòng qua thu ngắn khoảng cách giữa hai người.
Quả nhiên gương mặt trắng trẻo lập tức biến hóa nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, có điều Đông Phương Tầm Tuyết không biết nhất cử nhất động của nàng đều lọt vào mắt tiểu ngốc.
“Bộ xuân y này rất tốt, nô tỳ rất thích, đa tạ bát gia.”
“Giữa chúng ta không cần phải khách sáo như vậy.” Đông Phương Tầm Tuyết đằng hắng một tiếng lấy dũng khí rồi nói tiếp: “Mấy ngày nữa phụ hoàng sẽ đưa huynh đệ tỷ muội ta đến trường săn Mộc Lan săn bắn đến lúc đó ngươi mặc bộ y phục này đi.”
“Nô tỳ muốn cùng ngài săn thố thố nếu mặc như vậy sẽ không thể cưỡi ngựa.”
“Cưỡi ngựa rất nguy hiểm ta không chuẩn ngươi đi.”
“Nhưng mà nô tỳ muốn đi cùng với bát gia.” Phó Tuyệt Ca những khi xin không được thứ mình muốn sẽ giở tuyệt chiêu làm nũng: “Mỗi lần ngài đi săn nô tỳ ngồi trong trướng bồng rất nhàm chán, ngài mang theo nô tỳ đi cùng đi, nô tỳ nhất định không vướng tay vướng chân ngài.”
“Đó không phải vấn đề, ngươi da thịt mỏng manh đừng nói cưỡi ngựa đến cưỡi lừa còn nguy hiểm.”
“Vậy nô tỳ ngồi con lừa nhỏ theo ngài có được không?”
Tay áo bị tiểu ngốc lay tới lay lui không biết bao nhiêu lần, Đông Phương Tầm Tuyết không còn cách nào khác đành gật đầu đáp ứng.
“Hảo, hảo, cho ngươi đi nhưng chỉ được cưỡi lừa còn phải đi sát bên cạnh ta.”
Phó Tuyệt Ca lập tức chồm người ‘thưởng’ lên má bát gia một nụ hôn, thích thú cười không thấy hai mắt.
Trong lúc hai người đùa giỡn Phó Tuyệt Ca vô tình gạt đổ chồng sách trên thư án vội xoay người nhặt lên lại.
Chuyện này vốn chẳng có gì kì lạ, chỉ có điều nàng vừa đưa tay tính nhặt thì bát gia đột nhiên gạt số sách rơi vãi trên sàn xuống gầm bàn.
Phó Tuyệt Ca nheo nheo mắt nhìn gương mặt khẩn trương của bát gia: “Ngài làm gì? Nô tỳ không được xem sách của ngài sao?”
“K-Không phải, cái này...” Đông Phương Tầm Tuyết quẫn bách suy nghĩ cách giải thích: “Sách rơi cứ để ta nhặt, ngươi hay là hồi điện nghỉ ngơi đi.”
Phó Tuyệt Ca càng lúc càng hoài nghi bát gia làm chuyện mờ ám sau lưng nàng, không lời báo trước xoay người bò xuống gầm bàn nhặt sách.
Bất quá vẫn chậm một bước, bát gia thân thủ mau lẹ đem nàng ôm ngược trở về ngồi trên đùi không thể động đậy.
“Ngài buông ra! Nô tỳ phải tra xem ngài giấu cái gì trong đó!!”
“Thật sự không có gì hết, ngươi quay về trước đi.”
“Ngài không nói nhất định trong lòng có quỷ!” Phó Tuyệt Ca tức giận giãy dụa nhưng không thoát ra được, trừng trừng mắt mắng: “Để nô tỳ tra ra được ngài làm chuyện có lỗi với nô tỳ thì đừng trách nô tỳ thủ hạ vô tình!”
Đông Phương Tầm Tuyết đổ một đầu mồ hôi lạnh, cuống quít đem Phó Tuyệt Ca ôm ra ngoài cửa.
“Ngài muốn ném nô tỳ đi? Bát gia ngài là cái đồ không có lương tâm!!”
“Hảo tiểu ngốc đừng la nữa, ta thật sự không làm chuyện có lỗi với ngươi nhưng chuyện này ta không thể nói ra được.”
“Có cái gì mà ngài không nói được?”
Phó Tuyệt Ca tìm được cơ hội vùng chạy vào thư phòng nhưng vẫn chậm một bước bị bát gia túm lấy vác lên vai mang đi: “Đông Phương Tầm Tuyết ngài thả ra! Để nô tỳ tra ra được chuyện mờ ám sẽ không tha thứ cho ngài!!”
Cung nữ hai bên đường mắt tròn mắt dẹp nhìn bát gia khiêng Phó cung nữ như khiêng heo, hai người này tính diễn vở kịch gì đây?
Đông Phương Tầm Tuyết khó khăn lắm mới vác được Phó Tuyệt Ca quay về Di Tình Thư Sử, một phát ném nàng lên giường dùng ba bốn tấm chăn quấn thành con tằm rồi đẩy sát vào tường.
Phó Tuyệt Ca vùng vẫy không thoát được, tức giận đến nổi nảy người trên giường như cá mắc cạn, hai mắt đỏ bừng dán chặt vào gương mặt tràn ngập mồ hôi của bát gia.
“Đông Phương Tầm Tuyết ngài không cho nô tỳ được câu trả lời nô tỳ liền chạy đến chỗ tứ gia không về nữa!”
“Tiểu ngốc nghe ta nói.” Đông Phương Tầm Tuyết nuốt khan một ngụm nước bọt, gương mặt ửng đỏ không biết vì chạy mệt hay vì nguyên nhân khác: “Số sách kia ngươi không thể xem được, có cơ hội ta sẽ giải thích cho ngươi biết.”
“Rốt cuộc là sách gì mà nô tỳ không được xem?”
“Ngươi chỉ cần biết không được xem, những chuyện khác đừng quản đến.”
Phó Tuyệt Ca giãy đến mệt mỏi đành nằm yên chịu trận: “Câu trả lời này không thuyết phục, nô tỳ phải đi xem số sách đó úc...”
Còn chưa nói xong môi đã bị bát gia hôn một cái, đối phương cũng không nán lại lâu trực tiếp xoay người chạy trốn!?
“Bát gia ngài quay lại!!!”
Ít nhất cũng phải ‘cởi trói’ cho nàng rồi mới đi chứ?!
La hét đến khản cổ Mi Cát mới xuất hiện giải thoát cho nàng, giữa ngày xuân ôn noãn bị quấn bởi mấy tầng chăn bông không ngộp chết đã là may mắn.
Phó Tuyệt Ca ngồi trên giường thở không ra hơi, hận muốn nhéo hỏng mặt bát gia, ngài cũng có lúc dám làm chuyện xấu sau lưng ta?
“Bộ dạng oán phụ của ngươi để bát gia nhìn thấy không bỏ chạy mới là lạ.” Mi Cát thuận tay lấy quả táo cắn một ngụm, liếc mắt nhìn Phó Tuyệt Ca đang vung nắm đấm muốn đánh nhau: “Bát gia đi rồi, ngươi muốn đánh cũng phải đợi trời tối mới đánh được.”
“Bát gia đi đâu rồi?”
“Đến phủ nhị gia, mấy hôm nay đều đi.”
“Bát gia đột nhiên chăm chỉ đến phủ nhị gia như vậy?” Phó Tuyệt Ca bước xuống giường đi qua đi lại: “Nhất định có quỷ! Phải! Có quỷ!!”
“Có quỷ thì sao? Không quỷ thì sao? Ngươi lẽ nào chạy đến phủ nhị gia bắt gian?”
“Bắt gian? Ngươi nói bát gia ở phủ nhị gia quen biết quân quý sao?”
“Cái này ta chỉ đoán thôi.” Mi Cát duỗi lưng nằm xuống trường kỉ, chỉ tay vào Phó Tuyệt Ca cười nhạo: “Xem bộ dạng ngươi đi, vừa hung dữ vừa không hiểu phong tình, bát gia nhìn một hai lần còn thấy hứng thú nhưng bây giờ đã qua ba bốn năm hứng thú gì đó đều mất rồi.
Cho ngươi biết tin tốt này, đích vương phi có một vị biểu muội năm nay chín tuổi linh lung khả ái, dạo này rất thường xuyên đến phủ nhị gia, ngươi nói xem sao có thể trùng hợp như vậy?”
Phó Tuyệt Ca nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, suy sụp ngã lại xuống giường: “Ý ngươi bát gia vì vị biểu muội đó mà thường xuyên chạy đến phủ nhị gia?”
“Rất có khả năng, dù sao bát gia cũng không nói sẽ không thích thêm quân quý khác.”
“Mi Cát!”
“Ây u, đây chỉ là suy đoán thôi, ngươi nghe hay không thì tùy ngươi.” Mi Cát ăn xong quả táo liền phủi váy đứng dậy: “Không còn sớm nữa ta đi làm việc đây, ngươi có rảnh thì phụ ta quét dọn Di Tình Thư Sử đi.”
Đáng tiếc lời Mi Cát nói Phó Tuyệt Ca không nghe lọt một chữ, âm thầm nghiến chặt hàm răng, Đông Phương Tầm Tuyết ngài cuối cùng cũng để lộ đuôi hồ ly rồi!
Một mạch ngồi đợi trong Diên Hồng Điện đến tối bát gia mới chịu quay về, y phục đang mặc lành lặn phẳng phiu như lúc đi, trên người cũng không có vết yên chi hay mùi hương của quân quý.
Phó Tuyệt Ca bắt bát gia đứng yên để nàng kiểm tra từ trên xuống dưới, xác định không bị quân quý khác chiếm tiện nghi mới ném một cái liếc mắt: “Hảo a bát gia, ngài đi từ sáng sớm đến giờ mới chịu hồi điện hẳn đã chơi với biểu muội kia rất khoái hoạt?”
“Biểu muội gì?” Đông Phương Tầm Tuyết ngượng ngùng chỉnh sửa y phục bị tiểu ngốc kéo lệch: “Ta gặp nhị hoàng tỷ thỉnh giáo công khoá, ngươi cũng biết bọn ta sắp khảo thí rồi.”
“Ngài hỏi công khoá hay là gặp biểu muội làm sao nô tỳ biết được?” Phó Tuyệt Ca đi vòng qua trà án ngồi xuống, tỉ mẩn châm nước trà nóng hổi vào trản sứ men trắng hoa xanh: “Biểu muội kia cũng coi như thân quyến hoàng tộc rồi, lại còn linh lung khả ái bao nhiêu người cầu còn chẳng được, bát gia nhiệt tình với nàng cũng dễ hiểu.”
“Ngươi nói gì ta thật sự không hiểu.”
“Ngài còn muốn giả ngốc đến bao giờ?”
Đông Phương Tầm Tuyết đầu to như cái đấu: “Ngươi nói rõ ràng một chút, ta không hề gặp vị biểu muội nào cả, ngươi rốt cuộc đã nghe ai nói linh tinh?”
“Lẽ nào ngài đến phủ nhị gia không phải để gặp biểu muội của Đại nương tử?” Phó Tuyệt Ca tức giận đặt mạnh trản trà xuống bàn khiến nước trà văng tung toé thấm ướt tay áo: “Buổi sáng ngài vội vội vàng vàng chạy đi, cả sách cũng không muốn ta nhìn thấy nhất định có chuyện muốn giấu!”
“Không có, ta không gặp biểu muội nào cả, ta đến chỗ nhị hoàng tỷ để thỉnh giáo công khoá a.”
“Có quỷ mới tin ngài, nếu không làm gì có lỗi với ta ngài cần gì phải che giấu?”
“Chuyện này…” Đông Phương Tầm Tuyết trăm miệng khó giãi bày, oan uổng mở miệng: “Tiểu ngốc tin tưởng ta, thật sự ta không làm gì có lỗi với ngươi.”
“Vậy ngài trở về mặt đỏ là như thế nào?” Phó Tuyệt Ca túm lấy vạt áo bào của Đông Phương Tầm Tuyết lớn tiếng chất vấn: “Trên người không có mùi rượu, cũng không giống vừa uống rượu, ngài cần gì phải đỏ mặt? Nhất định là đã gặp vị biểu muội đó, nhìn thấy những thứ không nên thấy mới biến thành như vậy!”
“Oan uổng, ta thật sự…”
“Ta không muốn nghe ngài nói nữa!”
“Tiểu ngốc chuyện này thật sự là…” Nói một nửa Đông Phương Tầm Tuyết vẫn nói không nên lời, đáng thương cúi đầu nhìn mũi giày: “Ta không có gặp biểu muội, ngươi sao lại không tin ta?”
“Ngài hay lắm, nô tỳ hôm nay sẽ không đắp chung chăn với ngài nữa!”
Đông Phương Tầm Tuyết mặt mũi đỏ bừng không rõ nguyên nhân, ánh mắt cũng trở nên gượng gạo: “Ách, tiểu ngốc ta nghĩ hay là chúng ta phân phòng đi.”
Phó Tuyệt Ca kinh hoàng nhìn bát gia đầy mặt khổ sở nhìn nàng, lẽ nào đúng như Mi Cát đã nói, bát gia bắt đầu cảm thấy nàng nhàm chán phiền phức?
Càng nghĩ ngực càng đau giống như bị ai dùng sức nắm lấy, chỉ mới vài năm ngắn ngủi bát gia lại biến thành con người khác, thậm chí quên mất lời hứa hẹn trước kia.
Vậy mà nàng vẫn ngốc nghếch tin rằng bát gia kiếp trước kiếp sau sẽ không thay đổi, là nàng quá ngu ngốc hay người trong thiên hạ đều như vậy?
“Ngài cuối cùng cũng chịu nói ra rồi, hảo, từ nay về sau nô tỳ không phiền ngài nữa!”
Dứt khoát xoay người chạy khỏi Di Tình Thư Sử, y phục chăn màn đều không mang theo.
Sương phòng lớn nhất đã bị Mi Cát chiếm dụng nàng đành đến sương phong nhỏ hơn trú tạm, một đường chạy đến giường ngủ vùi mặt vào chăn khóc lóc thê thảm.
Kiếp trước hay kiếp này nàng đều giữ không được tâm tư của quan gia, lão thiên gia nhất định cảm thấy nàng rất nực cười, dù chết đi sống lại lần nữa vẫn chẳng có ý nghĩa gì.
Tình cảm giữa hai người vốn đang rất tốt đột nhiên xuất hiện thêm một người chen ngang phá hỏng tất cả cố gắng của nàng, có trách phải trách nàng không đủ xinh đẹp thông minh để giữ chân bát gia.
Những tưởng có được lại phát hiện bản thân chưa từng sở hữu, hoạ chăng những gì nàng có chỉ là ảo mộng phù phiếm tự mình huyễn hoặc.
Không biết khóc đến bao lâu lúc nhìn ra ngoài cửa bầu trời đã tối đen như mực, tiếng gõ canh ba nặng nề vang lên trong đêm.
Phó Tuyệt Ca suy nhược cuộn tròn như con tôm luộc, hai mắt sưng to ngước nhìn cánh cửa vẫn đóng kín, ngày tháng sau này lẽ nào phải đối diện với lạnh nhạt của bát gia sống tiếp?
Một khi đã khóc quá nhiều sẽ không còn sức lực để khóc, nhắm mắt mở mắt đều thấy đau nhức.
Yếu ớt xoay người đối mặt với bức tường lạnh lẽo, cố dỗ mình vào giấc ngủ, ngày mai nàng sẽ tìm cơ hội hảo hảo nói chuyện với bát gia.
Trong lúc mê man nghe thấy tiếng bước chân nho nhỏ, theo phán đoán người kia đang tiến về phía giường.
Phó Tuyệt Ca mở mắt không nổi, duy trì tư thế cuộn người dùng lưng đối diện với người đang đi vào.
Không bao lâu tiếng bước chân nhỏ dần rồi dừng hẳn, cánh tay trắng trẻo hữu lực vòng qua vai nàng chống xuống nệm giường từ từ hạ thấp người rút ngắn khoảng cách.
Phó Tuyệt Ca lập tức giãy dụa né tránh đụng chạm: “Đừng chạm vào ta.”
“Vẫn chưa ngủ sao?”
“Ngài đi đi, ta lúc này không muốn gặp ngài.”
Đông Phương Tầm Tuyết ngâm mình trong bồn từ lúc trở về đến tận canh hai vẫn không thể hạ bớt nhiệt độ cơ thể, toàn thân cảm thấy nóng hừng hực như bị thiêu đốt.
Lăn qua lăn lại trên giường đến canh ba, bên cạnh không có cơ thể nhu nhuyễn của tiểu ngốc thật sự không ngủ nổi, trằn trọc mãi quyết định đến đây một chuyến.
“Ta không có như ngươi nghĩ đâu.”
“Ta nói ngài đi đi!”
Phó Tuyệt Ca tức giận đem chăn trùm qua đầu, kiên quyết không nghe bát gia giải thích.
“Tiểu ngốc ngươi bình tĩnh lại đã, chuyện này không liên quan đến biểu muội của nhị hoàng tẩu.”
Sâu ‘béo’ tiểu ngốc cuộn thành vòng tròn nhỏ hơn nữa, cố gắng nhích người sát vào tường né tránh đụng chạm thân mật từ nàng.
Đông Phương Tầm Tuyết không còn cách nào khác đành đem nàng ôm chặt vào lòng, xung quanh là hương thơm quen thuộc của tiểu ngốc, dây thần kinh căng như dây đàn rốt cuộc cũng được thả lỏng.
“Ta nói cho ngươi biết là được rồi nhưng ngươi không được cười ta.”
Phó Tuyệt Ca nửa hiếu kì nửa hoài nghi kéo chăn xem thử, gương mặt bát gia đến giờ vẫn còn rất đỏ?
“Ngài phát sốt sao?” Mặc dù thân thể đều không còn sức nhưng vẫn gượng ngồi dậy giúp bát gia kiểm tra nhiệt độ: “Ngài cảm mạo rồi, nô tỳ đi gọi thái y đến xem.”
“Ta không phải cảm mạo mà là…”
Càng nghĩ càng quẫn bách, nàng thật sự không biết phải giải thích chuyện này với tiểu ngốc như thế nào.
“Ngài liên tục úp úp mở mở là có chuyện gì?”
Đông Phương Tầm Tuyết ngại ngùng từ trong tay áo lôi ra hai quyển sách: “Nhị hoàng tỷ đưa cho ta nói có thể dạy ta cách chủ động lấy lòng quân quý, ta nghe theo mang về xem mới biết là… ách, là xuân cung…”
“Xuân cung?” Phó Tuyệt Ca nghi hoặc mở quyển sách ra xem thử nội dung bên trong, được hai trang liền hoảng sợ ném xuống sàn, gương mặt bánh bao tức thì biến hồng: “N-Ngài xem thứ loạn thất bát táo gì vậy? Thứ này mà nhị gia cũng dám đưa cho ngài?”
“Ban đầu nhị hoàng tỷ đưa đều là sách đơn thuần, bảo ta làm sao chiều chuộng ngươi, gặp ngươi phải nói những gì.
Trưa hôm qua nhị hoàng tỷ đưa đến mấy cuốn này, ta vừa xem đã giấu đi không ngờ bị ngươi phát hiện phải chạy qua chỗ nàng trả lại.” Đông Phương Tầm Tuyết vừa ngượng ngùng vừa hổ thẹn không dám nhìn thẳng vào mắt tiểu ngốc: “Nhị hoàng tỷ lại nói phải xem hết mới có thể chủ động hoàn toàn, ta nghe theo nàng xem hết…”
Phó Tuyệt Ca hít phải một ngụm lãnh khí, đưa tay chọt chọt gò má bát gia: “Ngài xem xong liền biến thành như vậy?”
“Ách, phải.”
Cuối cùng cũng hiểu tại sao bát gia vừa về tới đã mặt đỏ tai hồng còn muốn cùng nàng phân phòng, mười phần hết chín là do xuân cung đồ dạy hư.
Càng nghĩ càng xấu hổ, chuyện này một cô nương như nàng vốn không nên biết, vả lại nàng cũng không biết cách xử lý tình huống này.
“N-Nếu đã như vậy chúng ta tạm phân phòng đi, dù sao ngài cũng không thể ngủ chung với nô tỳ trong tình trạng này.” Phó Tuyệt Ca liếm đôi môi khô khốc, chuyện đã đến nước này đành phải phóng lao theo lao: “Sau này ngài tuyệt đối không được xem mấy loại sách loạn thất bát táo, dù là nhị gia nói cũng không được tin tưởng làm theo.”
“Ta biết sai rồi, miễn ngươi đừng tức giận ta là được.”
“Ngài đi thăm biểu muội gì đó thì nô tỳ mới tức giận, dù sao ngài cũng bị nhị gia lừa mới hành động cổ quái.”
Cuối cùng cũng buông được tảng đá nặng trong lòng suốt ngày hôm nay, Đông Phương Tầm Tuyết ôm ngực thở phào một hơi, tiểu ngốc không tức giận nàng là tốt rồi.
“Ngài quay về thử uống nhiều nước một chút cũng đừng đắp chăn, cố gắng một chút hẳn sẽ ngủ được thôi.”
“Hảo, ta về phòng đây, ngươi cũng ngủ đi.”