Ngồi trong sương phòng trò chuyện với Đại nương tử một lúc thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, đại môn bị một lực không lớn không nhỏ đẩy vào.
Phó Tuyệt Ca ngồi đối diện cửa nghiêng đầu nhìn thử, người không muốn gặp nhất lại đúng lúc này xuất hiện.
“Tìm ngươi cả buổi hoá ra ngươi trốn ở đây.” Kiều tiểu nương tử đưa tay vén tóc, kiêu ngạo châm chọc vài câu: “Còn tưởng tìm được cây cao gió lớn gì, hoá ra là nhị vương phi.
Nói mới nhớ vương phi ngài gả đi bao nhiêu năm cũng không nghe được tin tốt hại Du phi nương nương vô cùng sốt ruột, nói không chừng sẽ lại giúp nhị gia nạp thêm vài vị tiểu thiếp khai chi tán diệp.”
Nơi yếu đuối nhất bị Kiều tiểu nương một kích đâm trúng, nhị Đại nương tử thời gian qua luôn bị hạ nhân cười nhạo chuyện không sinh được công tử.
Đây vốn dĩ không phải chuyện nàng quyết là có thể làm được, huống chi hai người đều đã rất có gắng nhưng không có kết quả, quan gia cũng không ít lần an ủi nàng còn trừng phạt bọn hạ nhân lắm chuyện.
Lửa giận nghẹn uất bấy lâu cuối cùng cũng bùng phát: “Bản phi nói thế nào cũng là tẩu tẩu của ngươi, bất phân tôn ti dĩ hạ phạm thượng, tứ gia quản giáo các ngươi như vậy hay sao?”
“Úc, Đại nương tử tức giận rồi, là A Kiều không phải.” Kiều tiểu nương tử nâng khăn lụa che miệng cười khúc khích: “Mấy năm nay Đại nương tử không sinh được công tử nếu không phải nhị gia niệm tình nghĩa sớm đã trả ngươi về nhà mẹ rồi còn ở đây hung dữ ra oai cho ai xem chứ?”
“Tiểu nương tử nói năng cẩn thận, Đại nương tử sinh được công tử hay không cũng là quân quý được nhị gia dùng tam thư lục lễ thú vào cửa, không phải như ngài chỉ dùng vài phần lễ đã nạp được vào phủ.”
Lời này Phó Tuyệt Ca nói ra đủ độc, Kiều tiểu nương có ca ngợi bản thân lên tận trời vẫn là tiểu thiếp, bì không được với chính thất vương phi như nhị vương phi.
Cơn giận của nhị vương phi vừa nguôi thì Kiều tiểu nương lại nổi đoá quát thẳng vào mặt nàng: “Tiện nhân ngươi dám nhục mạ bản phi!?”
Trước khi bàn tay kịp chạm vào da mặt đã bị vương phi túm được hất đi: “Dựa vào ngươi cũng dám đánh Phó Tuyệt Ca? Có phải muốn tứ gia tiếp tục cấm túc ngươi thêm vài tháng?”
Chính vì Phó Tuyệt Ca mà thời gian qua Kiều tiểu nương bị quan gia lạnh nhạt, chua xót trong lòng lập tức biến thành lửa giận.
Không quản có Đại nương tử bên cạnh, Kiều tiểu nương thô lỗ xông đến đánh tới tấp vào người Phó Tuyệt Ca, cung nữ giúp một tay đem nàng khống chế.
“Các ngươi dừng lại!”
Phó Tuyệt Ca không phải đèn cạn dầu, vung tay đánh trả Kiều tiểu nương.
Trong lúc hai bên đánh nhau Kiều tiểu nương bị đẩy ngã xuống đất, lửa giận bùng lên choàng người túm lấy bình sứ bên cạnh ném về phía Phó Tuyệt Ca.
Thân thủ nhanh nhẹn nghiêng người né tránh, bình sứ trực tiếp va vào tường bể nát thành trăm mảnh.
Kiều tiểu nương tranh thủ lúc này vùng dậy đẩy Phó Tuyệt Ca vào đống sứ vỡ nhưng lại bất cẩn trượt chân xô ngã vương phi xuống đất.
Cả người Đại nương tử va vào cạnh ngã ngã gục, thống khổ ôm chặt bụng kêu khóc.
“Đ-Đau quá, bụng ta…”
Phó Tuyệt Ca kinh hãi chạy lại đỡ Đại nương tử ngồi dậy: “Gọi Thái y! Mau gọi Thái y!”
Nha hoàn bị quát hoảng hồn khiếp vía chạy loạn, cuống cuồng đi tìm đại phu đến xem vết thương cho vương phi.
Chuyện kinh động đến các vị hoàng tước đang dự yến bên ngoài, vừa nghe tin nương tử gặp nạn nhị hoàng tước lập tức chạy đến sương phòng xem tình hình.
Đông Phương Tầm Tuyết cũng nhanh chóng đuổi theo, tiểu ngốc cùng ở sương phòng với Đại nương tử, nếu Đại nương tử gặp chuyện tiểu ngốc khó thoát nguy hiểm.
Đại phu bình tĩnh kiểm tra mạch tượng, hai chân mày thoáng chau lại tựa hồ phát hiện có gì đó bất thường.
Đúng lúc này nhị hoàng tước đột ngột xông vào, nhìn trái nhìn phải tìm kiếm một lúc rồi chạy đến bên cạnh Đại nương tử.
“Đại nương tử nàng làm sao vậy?”
“Thần thiếp vô sự, quan gia ngài đừng quá lo lắng.” Nhị đại nương tử dời mắt nhìn lão đại phu vẫn đang bất động như tượng: “Đại phu cũng nói không đáng ngại, chỉ cần kiểm tra thêm một lúc nữa là ổn.”
“Không sao là tốt.” Nhị hoàng tước thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống mép giường, tỉ mẩn nắm lấy bàn tay Đại nương tử: “Sau này làm gì cũng phải cẩn thận một chút có biết ta lo lắng thế nào không?”
“Thần thiếp không dám nữa.”
Phó Tuyệt Ca đứng bên giường nén tiếng hít thở, phát hiện bát gia mới dám thở hắt một hơi.
Nàng còn sợ nhị gia giận cá chém thớt trút giận lên đầu nàng, bất quá có bát gia ở đây nàng không cần sợ nữa.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Cái này…” Bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của nhị gia, Phó Tuyệt Ca bất đắc dĩ đem sự tình nhất thanh nhị sở kể rõ: “Nô tỳ cùng Đại nương tử trong sương phòng trò chuyện thì đột nhiên Kiều tiểu nương xuất hiện, sau đó Kiều tiểu nương nói Đại nương tử không bằng nàng sinh được công tử.”
Kiều tiểu nương tức giận đánh gãy lời nàng: “Ngươi đừng có ngậm máu phun người!”
Ánh mắt khẽ chuyển, nhị gia lạnh nhạt mở miệng: “Nói tiếp!”
“Nô tỳ cũng nói Kiều tiểu nương không có tư cách so sánh với chính thất nương tử, Kiểu tiểu nương lập tức đánh nô tỳ còn xô Đại nương tử ngã vào bàn.”
“Kiều tiểu nương ngươi không chỉ ngoan cố ích kỉ mà còn rất độc ác.” Nhị gia tức giận chỉ thẳng tay vào mặt Kiều tiểu nương quát lớn: “Thân là tiểu nương vương phủ lại làm ra loại chuyện không bằng cầm thú, xuất ngôn cuồng ngạo, dựa vào sủng ái mà làm càn.
Nếu vương phi xảy ra chuyện gì bản vương tuyệt đối không tha cho ngươi, lão tứ cũng đừng mong cứu được ngươi!”
Kiều tiểu nương sợ đến run rẩy, rụt cổ nép sát vào cạnh bàn, lẩm bẩm cầu nguyện tứ gia mau xuất hiện giúp nàng.
Đông Phương Tầm Tuyết chậm rãi kéo Phó Tuyệt Ca qua một bên xem náo nhiệt, lo lắng quan sát nàng từ trên xuống dưới: “Không bị thương chứ?”
“Không sao, chỉ cãi nhau mấy câu thôi.”
Lúc này bát gia mới chịu buông xuống lo lắng, tiếp tục lặng lẽ quan sát.
Đại phu yên tĩnh chẩn mạch hồi lâu đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: “Đại nương tử sau này vạn sự cẩn thận, mỗi ngày đều đặn phục dược sức khoẻ sẽ cải thiện ít nhiều.
Thân thể ngài vốn yếu ớt nên đừng để bản thân mệt mỏi, ăn uống cũng phải chú ý một chút, nên chọn thức ăn nên thanh đạm dễ tiêu hoá.”
“Sức khoẻ đại nương tử suy nhược đến vậy sao?”
“Cũng không hẳn, chỉ là trước đây đại nương tử từng trúng độc tuy đã giải được độc tố nhưng thân thể vẫn bị ảnh hưởng.” Đại phu di chuyển đến bàn lấy ra giấy bút bắt đầu ghi chép: “Vi thần trước kê một đơn an thần bổ khí, Đại nương tử chỉ cần chú ý điều dưỡng một chút là được.”
Cảm giác lời đại phu nói có gì đó không đúng, lại không biết sai ở chỗ nào, Phó Tuyệt Ca mạo muội lên tiếng: “Nghe ngài nói như vậy có phải Đại nương tử thân thể có chỗ bất ổn?”
“Chuyện này…”
Nhị hoàng tước bất tri bất giác khẩn trương: “Ngươi cứ nói.”
Đại phu miễn cưỡng thả bút xuống, quay lại nhìn phu thê Nhị hoàng tước: “Đại nương tử thân thể suy nhược nghiêm trọng bây giờ còn đang hoài thai e là…”
“Hoài thai!?” Nhị vương phi nghe xong vừa mừng vừa sợ, cả người vô thức chồm lên trước hối thúc: “Đại phu ngài mau nói, hài tử của bản phi như thế nào?”
“A Ngưng nàng bình tĩnh.” Nhị hoàng tước cũng không tốt hơn nàng bao nhiêu nhưng hiểu rõ lúc này phải bình tĩnh mới mong cứu được hài tử: “Đại phu có gì ngươi cứ nói thẳng ra, bản vương thứ ngươi vô tội.”
“Ban nãy bụng Đại nương tử va đập vào bàn dẫn đến động thai khí, nếu không điều dưỡng tốt rất có khả năng công tử giữ không được.”
Nhị vương phi nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, suy sụp ngã vào lòng Nhị hoàng tước khóc nấc lên.
Hài tử đầu tiên của nàng cứ như vậy bị Kiều tiểu nương hại chết, người làm mẫu thân làm sao có thể chấp nhận được?!
“Đại nương tử đừng quá đau lòng, vi thần sẽ cố gắng hết sức giúp ngài bảo trụ công tử nhưng còn giữ được hay không phải dựa vào thiên ý.”
“Ngươi cứ làm đi.” Đông Phương Tầm Tuyết hiểu rõ lúc này nhị hoàng tỷ không còn tâm tư trả lời đại phu nữa đành thay nàng lên tiếng: “Nhất định phải bảo hộ mẫu tử Đại nương tử bình an, những chuyện khác không cần quan tâm đến.”
“Vi thần tuân mệnh.”
Lão đại phu kê xong phương thuốc liền giao cho cung nữ, một người khác tiễn hắn xuất phủ.
Bầu không khí trong phòng đè nén đến nghẹt thở, Đại nương tử vẫn khóc lóc không ngừng, gương mặt nhỏ nhắn phủ ướt nước mắt.
Nữ nhân bình thường mất đi hài tử đã đủ đau lòng huống chi Đại nương tử xuất giá nhiều năm mới có chút tin tốt đã bị Kiều tiểu nương hãm hại ảnh hưởng thai khí.
Nếu cái thai này không giữ được nàng cũng không muốn sống nữa, tốt nhất là mang theo Kiều tiểu nương bồi táng.
Kiều tiểu nương sợ đến hai chân hư nhuyễn vô thố quỳ xuống sàn: “Nhị gia chuyện không phải như ngài nghĩ đâu, ta thật sự không có đẩy Đại nương tử!”
“Đến lúc này ngươi còn giảo biện?” Nhị hoàng tước vừa đau lòng nương tử vừa đau lòng hài nhi chưa ra đời đã bị Kiều tiểu nương hại thảm, bao nhiêu tức giận đều trút hết lên đầu nàng: “Bản thân ngươi cũng là người làm mẫu thân sao có thể làm ra loại chuyện độc ác như vậy? Đại nương tử và ngươi vốn không thù không oán, đây cũng là lần đầu tiên ngươi gặp nàng, tại sao phải đẩy nàng ngã vào bàn? Lẽ nào kinh thành chỉ một mình ngươi được hoài thai, một mình ngươi được làm mẫu thân?”
“K-Không phải như vậy! Ta không biết Đại nương tử có thai, ta cũng không cố ý đẩy nàng!” Kiều tiểu nương sợ đến thất hồn lạc phách, thảm thiết túm lấy cung nữ bên cạnh kêu: “Gọi quan gia đến! Mau gọi ngài đến đây!!”
“Ngươi còn muốn lão tứ bao che cho ngươi? Bản vương cho ngươi biết, dù lão tứ có xuất hiện bản vương vẫn sẽ trị tội của ngươi!”
Nhị hoàng tước lớn tiếng quát ra ngoài cửa: “Người đâu, lôi Kiều tiểu nương xuống đánh ba mươi trượng, không có lệnh của bản vương không được dừng lại!”
“Nhị gia ngài không được đánh ta!”
Hai ba gia nhân ngoài cửa xông vào đem Kiều tiểu nương chế trụ, nàng giống như phát điên điên cuồng giãy dụa: “Ta là quý thiếp của tứ gia! Là thân mẫu của lục công tử, các ngươi không được đánh ta!!”
“Lôi xuống!”
“Quan gia mau cứu ta! Quan gia ngài ở đâu!?”
Kiều tiểu nương giãy dụa không thành tiếp tục bị gia nhân lôi ra ngoài, sau cánh cửa truyền đến tiếng la hét thảm thiết.
Phó Tuyệt Ca không dám nhìn thẳng, lặng lẽ đến bên giường an ủi Đại nương tử: “Vương phi đừng quá lo lắng, nhất định tiểu công tử sẽ bình an xuất thế thậm chí còn khoẻ mạnh trưởng thành nữa.”
“Thật không?” Đại nương tử dường như khóc hết nước mắt, khàn giọng mở miệng: “Bản phi rất sợ không giữ được công tử phụ lòng nhị lang…”
“Không có chuyện đó đâu, nàng đừng lo nghĩ quá nhiều.” Nhị gia vòng tay qua vai nàng dịu giọng an ủi: “Có ta ở đây nhất định bảo vệ mẫu tử nàng bình an.”
Đại nương tử hoà hoãn một chút, ở lại nghỉ ngơi thêm nửa canh giờ thì lên xe ngựa trở về Nhị vương phủ điều dưỡng thân thể.
Trong lúc Kiều tiểu nương bị phạt trượng không hề nhìn thấy tứ nhân tra xuất hiện, hạ nhân báo lại vương gia một mình ở trong thư phòng không cho ai quấy rầy yên tĩnh.
Kiều tiểu nương chịu phạt xong được nha hoàn khiêng trở về phòng, một đường khóc lóc thảm thiết tựa hồ muốn cho cả vương phủ biết nàng vừa chịu đòn đau.
Bất quá tứ gia chưa từng đến gặp nàng, còn hạ lệnh cấm túc thêm nửa năm tuyệt đối không được xuất phủ.
Phó Tuyệt Ca và bát gia không nán lại lâu nhanh chóng lên xe hồi cung, báo được thù tâm trạng liền tốt hơn rất nhiều.
“Ngươi có muốn mua thêm gì không?”
“A?”
Chẳng biết từ lúc nào trong mã xa chất đầy những hộp vuông, nhìn bên ngoài giống như hộp đựng trang sức.
Phó Tuyệt Ca hồ đồ mở một hộp ra xem thử, trong hộp lớn có thêm sáu hộp nhỏ cùng kiểu.
Đột nhiên nảy sinh cảm giác bị lừa, Phó Tuyệt Ca cảnh giác lấy một hộp nhỏ mở ra, mùi hương nhàn nhạt lan toả khắp mã xa.
“Hương phấn?”
“Ban nãy ta nghe thạc quân bọn họ nói về một loại hương phấn nổi tiếng nên bảo Mi Cát mua về một ít cho ngươi dùng thử.” Đông Phương Tầm Tuyết đem những hộp còn lại toàn bộ mở ra: “Ta không biết ngươi thích loại nào đành mua hết toàn bộ, nếu ngươi không thích có thể đổi trả loại khác.”
“Nô tỳ không dùng nhiều hương phấn như vậy, lần trước thuỷ phấn ngài mua về nô tỳ còn chưa dùng hết.” Phó Tuyệt Ca bất đắc dĩ đem hộp gỗ thả về chỗ cũ: “Toàn bộ đều trả về, dùng không hết vứt đi rất uổng phí.”
“Ít nhất cũng phải thử xem có tốt hay không.”
“Nhiều như vậy làm sao thử hết được?”
“Mỗi ngày dùng mọi loại cũng chỉ mất hai tháng.” Đông Phương Tầm Tuyết trong lòng đã quyết dù Phó Tuyệt Ca nói gì cũng không thay đổi chủ ý: “Ngươi là cô nương lẽ ra nên thích dùng hương phấn yên chi, nhưng lần nào cũng là ta đốc thúc ngươi dùng.”
Phó Tuyệt Ca dở khóc dở cười: “Không phải ngài nói không thích cô nương quá chau chuốt sao?”
“Đây sao gọi là chau chuốt được?”
“Nhưng mà hương phấn mùi quá nồng nô tỳ chịu không được.”
“Chuyện này ngươi không cần lo lắng, loại hương phấn này mùi hương dịu nhẹ, chính tam thạc quân đã giới thiệu cho ta.”
Phó Tuyệt Ca không dám nghĩ đường đường là đương triều hoàng tước bát gia lại đi hỏi chuyện hương phấn cho nàng?!
“Ngươi hảo hảo dùng, cảm thấy thích ta sẽ giúp ngươi mua thêm.”
Phó Tuyệt Ca bất đắc dĩ nhận hết số hương phấn bát gia mua tặng, trong lòng một trận đau xót, nàng căn bản không thể dùng nhiều hương phấn như vậy a!
Xe ngựa đi gần nửa canh giờ thời gian mới về đến Trường Xuân Cung, tẩm cung lớn như vậy vài năm trở lại đây chỉ duy nhất bát gia sử dụng.
Lắm lúc ra vào cảm thấy rất trống trải cho nên phần lớn thời gian hai người đều lưu tại Di Tình Thư Sử.
Phó Tuyệt Ca quay về trù phong, còn bát gia thì đến thư phòng, cả hai tạm phân khai ai làm việc nấy.