Di Tình Thư Sử yên ắng không chút động tĩnh, cung nữ vào ra quét lá dọn dẹp đường đi, những người khác thì ở trong điện lau chùi đồ sứ.
Phó Tuyệt Ca tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy Mi Cát đâu, sực nhớ đối phương hôm nay đi cùng bát gia dự hôn yến của tứ nhân tra.
Chán nản xoay người bước vào Di Tình Thư Sử nghỉ ngơi uống chén trà, đi cả ngày vừa mệt vừa khát lúc này chỉ muốn ngồi yên một chỗ không đi đâu nữa.
Bên trong điện được cung nữ lau dọn sạch sẽ, thấy nàng liền mở miệng chào hỏi còn chủ động giúp nàng phao trà rót nước.
Phó Tuyệt Ca nhận trản trà uống liền hai ngụm, thoải mái thở hắt ra một hơi: “Về trễ chút nữa là ướt mưa rồi, cũng may ta không ở lại xem tiếp náo nhiệt.”
“Náo nhiệt?” A Bích nghiêng đầu quan sát sắc mặt của nàng: “Cô nương nhìn thấy chuyện náo nhiệt gì vậy có thể kể cho nô tỳ nghe không?”
“Đúng rồi, ta nghe nói ngươi quen biết với nhiều cung nữ trong cung có phải không?”
“Cũng không tính là quen biết nhiều nhưng nô tỳ có thể giúp cô nương dò thăm tin tức.”
Phó Tuyệt Ca nhìn xung quanh một lúc rồi kéo A Bích ngồi xuống bên cạnh mình: “Ta không muốn hỏi thăm tin tức, ta chỉ muốn biết chuyện ở chỗ Chiêu dung nương nương.
Ban nãy ta nhìn thấy cửu gia đánh một cung nữ, còn nói về Ngọc quý nhân nữa, rốt cuộc trong cung đã xảy ra chuyện gì?”
“Hoá ra là chuyện này, cô nương nếu không hỏi nô tỳ cũng sẽ báo lại cho bát gia.” A Bích nghiêm túc suy nghĩ nên bắt đầu kể từ đâu: “Tối hôm qua cô nương và bát gia ngủ sớm nên không biết tin, nô tỳ nhớ không lầm là giữa giờ tuất Ngọc quý nhân nói muốn ăn canh gà nên bảo cung nữ đi đôn.
Nhưng lúc đó trời đã tối muốn đôn canh gà cũng không dễ dàng gì, trùng hợp Kim Chiêu dung cũng muốn ăn canh gà cho cung nữ đôn từ sáng sớm vẫn còn dư nên nhường cho Ngọc quý nhân một chén.
Kết quả Ngọc quý nhân vừa ăn một chút đã nôn thốc nôn tháo còn xuất huyết nữa, Thái y đến xem báo lại Ngọc quý nhân ăn trúng hồng hoa mà sảy thai.
Hoàng thượng biết chuyện rất tức giận bắt tất cả cung nữ hầu thiện thẩm vấn một lượt thì cung nữ Tiểu Du bên cạnh Kim Chiêu dung nói có thấy Thu Cúc cho hồng hoa vào canh gà.”
Phó Tuyệt Ca nghe xong cảm thấy có gì đó không đúng lắm: “Thu Cúc là người của Kim Chiêu dung, mà Tiểu Du cũng là người của Kim Chiêu dung, hai người họ lý nào lại tố cáo lẫn nhau?”
“Chuyện này nô tỳ cũng không rõ lắm, chỉ biết Thu Cúc khai nhận toàn bộ sự việc còn nói là Kim Chiêu dung đe doạ bắt buộc nàng phải làm.
Cuối cùng Thu Cúc bị đánh chết, Kim Chiêu dung bị cấm túc một năm còn Tiểu Du lại được chuyển tới hầu hạ bên cạnh Ngọc quý nhân.”
“Khoan đã, ta thấy có gì đó không ổn.” Phó Tuyệt Ca nghĩ ngợi rất lâu rồi nói: “Ngọc quý nhân không phải đồ ngốc mà không biết Kim Chiêu dung có địch ý với nàng tại sao vẫn ăn chén canh gà đó? Hơn nữa Kim Chiêu dung đã có hoàng tước không lý nào lại đi hại Ngọc quý nhân để rước phiền toái.”
A Bích mím mím môi, đột nhiên chồm người tới thì thầm vào tai nàng: “Thật ra nô tỳ còn biết một tin nữa chỉ sợ cô nương không dám nghe.”
“Tin gì?”
“Kim Chiêu dung đúng là đã có cửu gia làm chỗ dựa nên không nhất thiết phải hại Ngọc quý nhân, mà là Ngọc quý nhân ở phía sau giở trò.”
Phó Tuyệt Ca kinh hãi mở to mắt, không dám tin tưởng vào tai mình: “N-Ngọc quý nhân tự hại chết con của mình?”
“Nô tỳ cũng mới biết sáng nay, bằng hữu tốt của nô tỳ Lưu Ly đang hầu hạ bên cạnh Ngọc quý nhân phát hiện gói thuốc lạ trong phòng chủ tử sợ là độc dược do Kim Chiêu dung mang đến nên vội mang đến chỗ Thái y kiểm tra.
Cô nương đoán xem gói thuốc đó có gì bên trong?”
Nghĩ đến chuyện gì đó đột nhiên mao cốt tủng nhiên: “Chẳng lẽ Ngọc quý nhân đã…”
“Phải, Ngọc quý nhân đã sảy thai từ trước, gói thuốc lạ trong phòng là dùng để trục tử thai.
Vì sợ hoàng thượng trách tội nên Ngọc quý nhân liều mạng vu oan giá hoạ cho Kim Chiêu dung.”
Phó Tuyệt Ca cảm thấy có chút hít thở không thông, thủ đoạn của phi tần trong cung quả nhiên cao thâm hơn tiểu thiếp trong hậu viện vương phủ.
“Cung nữ Lưu Ly kia bây giờ vẫn đang ở chỗ Ngọc quý nhân sao?”
“Phải, nàng nói rất sợ hãi, nô tỳ không biết phải làm thế nào để cứu nàng.” A Bích ảm đạm cúi đầu trút tiếng thở dài: “Chỉ sợ Lưu Ly nói ra những điều không nên nói mà rước hoạ vào thân.”
“Đúng là nên cứu nàng ra.” Phó Tuyệt Ca quan sát A Bích một lúc rồi hỏi: “Ngươi và nàng cũng sắp đến tuổi xuất cung rồi đúng không? Ở đây ta có chút bạc các ngươi đưa cho ma ma quản lý bảo bà ta sắp xếp cho các ngươi xuất cung sớm.”
“Nô tỳ vẫn còn hai năm nữa mới được xuất cung, còn Lưu Ly thì đầu năm sau, nếu xin cho nàng xuất cung sớm chắc không có vấn đề.”
“Được rồi ngươi chờ ta ở đây, ta đi lấy bạc cho ngươi.”
Phó Tuyệt Ca quay vào buồng nghỉ tìm kiếm, tất cả phụ sức, ngân phiếu nàng đều gửi ở chỗ bát gia tuỳ thời gửi về cho nương thân ở Công tước phủ.
Thật ra bạc của nàng chẳng có bao nhiêu nhưng đủ để mua chuộc ma ma quản lý, cuối tháng có thiếu thốn vẫn hỏi xin bát gia được.
Đem bạc vụn nhét đầy vào một túi gấm cột kín hai đầu, hài lòng mang ra ngoài đưa cho A Bích.
Nào ngờ A Bích đột nhiên xông vào buồng nghỉ, thê thê thiết thiết khóc không thành tiếng: “Lưu Ly bị đánh chết rồi! Ngọc quý nhân thật sự đem nàng đánh chết rồi!”
Phó Tuyệt Ca sững người vài phân rồi vội bưng kín miệng A Bích: “Yên lặng! Ngươi muốn bản thân cũng bị Ngọc quý nhân đánh chết sao?”
A Bích kịch liệt lắc đầu, gương mặt nhỏ ướt đẫm nước mắt.
“Làm sao ngươi biết Lưu Ly chết rồi?”
“Nô tỳ nghe hai cung nữ ở bên ngoài nói chuyện, bọn họ nói Ngọc quý nhân mất con đau lòng quá độ đánh chết một cung nữ hầu hạ không chu đáo.
Lúc đó nô tỳ chỉ nghĩ đến Lưu Ly, nhất định Ngọc quý nhân đã phát hiện ra Lưu Ly biết chuyện gói thuốc trục thai!”
“Ngươi bình tĩnh nghe ta nói, vẫn chưa xác định được người bị đánh chết kia là ai, chúng ta không nên đả thảo kinh xà.” Phó Tuyệt Ca nhìn túi bạc trên tay rồi nói: “Chuyện mua chuộc ma ma cũng đừng nói đến kẻo Ngọc quý nhân nghi ngờ, trước mắt ngươi cứ giả vờ không biết chuyện gì, dù sao Ngọc quý nhân cũng không dám làm loạn ở chỗ bát gia.”
“Hức, nô tỳ minh bạch, vậy còn Lưu Ly thì sao?”
“Yên tĩnh nghe ngóng một thời gian rồi tính tiếp.”
A Bích miễn cưỡng gật đầu, dùng tay áo lau khô gương mặt lem luốc.
“Nô tỳ cáo lui.”
Phó Tuyệt Ca không thể làm gì khác hơn, nếu Lưu Ly thật sự bị đánh chết các nàng cũng chỉ đành chờ cơ hội khác để vạch trần bộ mặt thật của Ngọc quý nhân.
Bầu không khí trong điện bỗng chốc trở nên ảm đạm, Phó Tuyệt Ca quay về bàn ngồi xuống, yên tĩnh quan sát gương đồng phản chiếu hình ảnh của bản thân.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến nàng không kịp trở tay, so với những gì nàng biết ở kiếp trước đều bất đồng.
Nếu lần này Ngọc quý nhân thật sự chủ mưu mọi chuyện, Kim Chiêu dung rất có thể không chiếm được sủng ái như kiếp trước.
Nếu Kim Chiêu dung thất sủng thì hài tử của Ngọc quý nhân sẽ chiếm tiên cơ hoặc cũng có thể sẽ lưu lạc đến Tây Tạng như cửu gia.
Mang tâm trạng thấp thỏm chờ đợi bát gia đến giữa đêm, quá giờ dậu bát gia mang một thân nồng nặc mùi rượu hồi cung.
Phó Tuyệt Ca giúp Mi Cát một tay dìu bát gia nằm xuống giường, trong lúc giúp đối phương cởi bớt y phục phát hiện vạt áo bào có vài vết xước nhỏ còn tay áo thì ướt sũng nước mưa.
“Bát gia dầm mưa sao?”
“Không phải.” Mi Cát chần chờ hồi lâu mới chịu mở miệng khai báo: “Bát gia bị tứ gia đánh ngã xuống hồ.”
“Ngã xuống hồ!?”
Phó Tuyệt Ca kinh hãi túm lấy hai vai của Mi Cát ra sức lắc: “Tại sao bát gia lại ngã xuống hồ? Lúc đó nhị gia và lục gia đang ở đâu? Các ngươi toàn bộ đều không ngăn cản nàng sao?”
“Ngươi bình tĩnh lại đã, chuyện này là chủ ý của bát gia, bọn ta không thể làm gì khác được.”
“Ý tứ gì?”
Mi Cát bất đắc dĩ trút tiếng thở dài: “Chuyện tứ gia phải thú Kim thị vi chính thất chắc ngươi cũng biết rồi, tước quý Đại Minh ta nạp cô nương Cao Ly làm thiếp thì không sao nhưng thú làm thê nhất định sẽ bị cười nhạo.
Chính vì vậy mà tâm tình tứ gia không tốt, trước ngày đại hôn luôn tức giận gắt gỏng.
Sáng nay lúc cử hành hôn lễ tứ gia lại đến rất muộn, thậm chí còn làm lỡ giờ lành, e không chỉ tứ gia mà ngay cả Kim thị cũng mất hết mặt mũi.”
“Chuyện này liên quan gì đến bát gia?”
“Ta đã bảo ngươi bình tĩnh rồi mà.” Mi Cát tìm ghế ngồi xuống, tiện tay châm cho bản thân một chén trà: “Ngươi không phải không biết ân oán giữa tứ gia và bát gia, người hôm nay lẽ ra làm tứ vương phi phải là ngươi nhưng vì không có được ngươi nên tứ gia mới giận cá chém thớt.
Buổi sáng vẫn rất tốt nhưng đến lúc nhập tiệc do uống quá nhiều rượu mà mất khống chế, tứ gia kiên quyết bắt bát gia cùng nàng đánh một trận.
Bát gia ban đầu cự tuyệt nhưng nghĩ gì đó đột nhiên đồng ý, hai người đánh rất lâu cuối cùng bát gia bị đánh ngã xuống hồ.
Người thua phải uống hết hai vò rượu, bát gia uống xong thì ngất xỉu nên bọn ta lập tức đưa ngài về Trường Xuân Cung.”
Phó Tuyệt Ca hé môi định nói đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Ngươi nói đây là chủ ý của bát gia?”
“Phải, trước khi đánh nhau bát gia đã nói trước với nhị gia và lục gia đừng ngăn cản còn cố ý để thua tứ gia.”
Dường như hiểu ra được gì đó Phó Tuyệt Ca cũng không dò hỏi nữa, trước để Mi Cát về phòng nghỉ ngơi còn nàng thì lưu lại chăm sóc bát gia.
Bên ngoài trời đổ mưa lớn, tiếng sấm đùng đoàng xé rách không gian tĩnh mịch.
Bần thần ngồi nhìn bát gia hồi lâu Phó Tuyệt Ca mới chịu ra ngoài dặn cung nữ chuẩn bị một chén canh giải rượu và ít cháo hoa loãng để bát gia lót dạ.
Về phần mình nàng men theo tường đi lấy nước sau đó quay về phòng đem nước đun nóng, bát gia vừa ngã xuống hồ phải lau mình bằng nước nóng tránh cảm nhiễm phong hàn.
Hầu hạ nhiều năm Phó Tuyệt Ca tích luỹ được không ít kinh nghiệm, nhanh chóng giúp bát gia thay y phục rồi dùng khăn nhún vào nước nóng lau khắp thân thể.
Da thịt trắng tuyết vì ngâm lâu trong nước mà lạnh lẽo đến khó tin, cảm giác như chạm vào một tảng băng.
Phó Tuyệt Ca đau lòng không ngớt, động tác cố gắng nhẹ thêm một chút.
Chậu nước nóng dần bị thổi lạnh, đem khăn vắt lên thành chậu rồi đặt qua bên.
Cảm thấy trong phòng vẫn còn lạnh Phó Tuyệt Ca cố ý đốt thêm một than lô kê sát giường, thả xuống mành vải ngăn cản gió lùa.
Bát gia ngủ không an ổn liên tục xoay chuyển thân thể, y phục vừa thay lại ướt sũng mồ hôi.
Không còn cách nào khác Phó Tuyệt Ca đành dập tắt than lô, tự mình đi lấy thêm một chậu nước nóng.
Phó Tuyệt Ca quay về phòng thì bắt gặp A Bích mang canh giải rượu đến: “Ngươi đặt canh lên bàn trước đi, khi nào bát gia dậy ta sẽ hâm nóng.”
“Vâng.”
A Bích cẩn dực đặt chén canh giải rượu lên bàn, không quên tìm thứ gì đó đậy lại.
Bên này Phó Tuyệt Ca bưng chậu nước nóng đi thẳng vào ngoạ phòng, sẵn giọng nhắc nhở A Bích bên ngoài.
“Ngươi có thể về được rồi, sớm sớm nghỉ ngơi đừng để bản thân nhiễm lạnh.”
“Vậy nô tỳ đi trước, còn chuyện của Lưu Ly…”
Phó Tuyệt Ca chuyên tâm vắt khô khăn giúp bát gia lau người lần nữa: “Ta sẽ giúp ngươi nói lại với bát gia.”
Nghe xong câu này A Bích mới chịu quay về phòng nghỉ ngơi, nàng tin Phó cô nương là người nói được làm được nhất định sẽ giúp Lưu Ly thoát khỏi hiểm cảnh.
Tiếng bước chân nhỏ dần rồi biến mất, Phó Tuyệt Ca hơi ngoái đầu nhìn ra cửa, đáy mắt phảng phất một tia thất vọng.
Uổng công nàng từng sống một kiếp nhưng chuyện gì cũng mơ hồ, nếu cứ như vậy đừng nói đến cứu bát gia ngay cả bản thân nàng cũng không biết có thể sống sót hay không.
Lặng lẽ đưa mắt nhìn bát gia vẫn đang ngủ say trên giường, bất tri bất giác đưa tay chạm vào da mặt nóng hổi.
Chỉ cần vượt qua tao đoạn này tiền đồ của bát gia sẽ như cá gặp nước hưởng vô vàn ân sủng dù là tứ nhân tra cũng không thể so bì.
Bất quá vẫn còn một Kim Chiêu dung và một Ngọc quý nhân, giữa đường phát sinh sự cố gì nàng thật sự không lường trước được.
Chỉ hy vọng bát gia có thể bình an vô sự vượt qua khó khăn, về phần nàng có ra sao cũng sẽ không hối hận.
Một đêm mưa lặng lẽ nhấn chìm vạn vật vào bóng đếm vĩnh hằng.
Kiên trì thức trắng một đêm cuối cùng cũng đợi được bát gia tỉnh lại, lập tức bưng chén canh giải rượu đặt lên bếp hâm nóng.
Đông Phương Tầm Tuyết mơ màng nhìn xung quanh một lúc xác định đúng là ngoạ phòng ở Di Tình Thư Sở mới thấp giọng thở hắt ra.
Chưa từng uống nhiều rượu như vậy đầu óc có chút đau buốt, cố gắng lắc đầu mấy cái kéo lại thanh tỉnh nhưng bất thành.
Phó Tuyệt Ca đứng bên ngoài quạt than lô đồng thời nghe ngóng tin tức cách một bức bình phong: “Hôm qua uống nhiều rượu như vậy nhất định rất khó chịu, nô tỳ đang hâm nóng canh cho ngài, uống xong ngủ một giác sẽ khoẻ lại ngay.”
“Ta không sao.” Đông Phương Tầm Tuyết xoa vuốt hai bên thái dương đau nhức: “Đêm qua ta say rượu có làm phiền ngươi không?”
“Nô tỳ không vấn đề chỉ lo kim thể của ngài.”
Nước canh đủ ấm liền bưng xuống đặt vào khay rồi mang vào cho bát gia: “Canh vẫn còn nóng ngài mau uống đi, nô tỳ chốc nữa mang cháo hoa cho ngài lót dạ.”
Đông Phương Tầm Tuyết miễn cưỡng đưa tay tiếp nhận chén canh nhưng chưa vội uống: “Ta hôm qua không ở Trường Xuân Cung có xảy ra chuyện gì không?”
“Kì thật có xảy ra một chút chuyện nhưng không quan trọng, ngài uống xong canh rồi nghỉ ngơi trước, đợi khi tỉnh táo rồi nô tỳ sẽ kể lại cho ngài nghe.”
Đem canh giải rượu một hơi xuống sạch rồi đưa cho tiểu ngốc: “Mi Cát không nói lung tung gì với ngươi chứ?”
Phó Tuyệt Ca tiếp nhận chén canh vẫn còn hơi ấm, nửa đùa nửa thật mở miệng: “Mi Cát chỉ nói với nô tỳ hai điều.”
“Hai điều gì?”
“Điều nên nói và không nên nói.”
Sắc mặt bát gia lập tức trở nên khó coi, nói như vậy chẳng phải Mi Cát đã đem toàn bộ kể hết cho tiểu ngốc sao?
Phó Tuyệt Ca bưng chén rỗng đặt trở về bàn, thản nhiên nhấc ấm trà rót vào trản sứ: “Mặc dù nô tỳ không tán đồng chuyện ngài làm nhưng chuyện cũng đã như vậy tranh cãi cũng chẳng có ích gì.
Chỉ hy vọng sau này ngài cẩn thận một chút, suy nghĩ cho bản thân một chút đừng liều lĩnh đối đầu với tứ gia mà rước hoạ vào thân.”
“Nếu ngươi đã biết rồi vậy ta cũng không còn lời nào để nói.”
Vươn tay lấy nắp sứ đậy kín miệng trản, Phó Tuyệt Ca từ tốn bưng trản trà nóng đến chỗ bát gia: “Đêm qua nô tỳ đã nghĩ rất nhiều vẫn còn vài chỗ chưa thông suốt.
Mi Cát nói đây là chủ ý của ngài, có thể ngài muốn nhân cơ hội này làm xấu thêm hình ảnh của tứ gia nhưng làm vậy để làm gì? Hoàng thượng đối với tứ gia sủng ái có thừa, không thể chỉ vì tỷ muội động thủ đánh nhau mà trở mặt, chẳng phải đã phí công sức của ngài rồi sao?”
“Ta làm như vậy vì hai lý do, thứ nhất tứ hoàng tỷ đại hôn đến muộn làm xấu mặt Kim thị còn đánh người ngay trong lúc dự yến dù cho Kim thị có hào phóng cỡ nào cũng cảm thấy bất bình.
Thứ hai, vì phản đối hôn sự này tứ hoàng tỷ không biết đã thầm cãi lệnh phụ hoàng bao nhiêu lần, phụ hoàng tuy không nói nhưng ta biết trong lòng ngài rất không vui, càng khó lòng ăn nói với Kim Chiêu dung.
Nếu ngay lúc này lại truyền thêm tin tứ hoàng tỷ bất mãn hôn sự trút giận lên thân muội dù cho phụ hoàng có sủng ái nàng đi chăng nữa cũng sẽ bắt đầu chán ghét.”
“Tuy nhất tiễn hạ song điêu nhưng ngài phải cẩn thận một chút, nô tỳ nghe ngài bị đánh rơi xuống hồ mà tim cũng muốn rơi theo!” Phó Tuyệt Ca nửa oán trách nửa đau lòng mở miệng: “Nhỡ như ngài có mệnh hệ gì nô tỳ phải sống thế nào đây?”
“Hảo, hảo, là ta không tốt khiến ngươi lo lắng.” Đông Phương Tầm Tuyết dịu dàng kéo nàng đến gần, ở trên cái cằm trơn nhẵn miết một đường: “Đừng tức giận nữa, cô nương tức giận sẽ không xinh đẹp.”
“Ngài bây giờ còn chê bai nô tỳ, biết vậy nô tỳ không thèm quan tâm ngài.”
Đông Phương Tầm Tuyết ha hả cười lớn, thuận tay gỡ chén trà trên tay nàng đặt qua một bên, lưu loát kéo nàng vào lòng thoả sức ôm ấp: “Làm sao có thể, ngươi biết rõ ta muốn ngươi quan tâm ta nhiều thế nào mà.”
“Lần nào cũng dỗ ngọt nô tỳ.” Phó Tuyệt Ca duỗi tay chạm vào chóp mũi bát gia cọ cọ vài cái: “Tha cho ngài lần này, nếu còn lần sau nô tỳ sẽ không quản ngài nữa.”
“Hảo, ngươi muốn thế nào cũng được.”