Nắng thu yên ả phủ xuống mặt hồ trong xanh không gợn sóng, hương hoa cúc phiêu đãng trong gió, lan hoàng dương yếu ớt rũ người.
Bách hoa rực rỡ nhưng ảm đạm, hương hoa thơm ngát nhưng phảng phất phiền muộn, tựa hồ ánh sáng nhàn nhạt ngày thu không đủ thoả mãn tất cả hoa thảo trong vườn.
Phó Tuyệt Ca ôm bó dạ yến thảo đặt lên bàn chuẩn bị cắm một lọ hoa thật đẹp đặt trong phòng ngủ của bát gia.
Loại hoa này chỉ nở vào mùa thu, cánh hoa mỏng manh như hồ điệp mang theo hương thơm thanh thuần tươi mát.
Màu sắc của dạ yến thảo cũng rất phong phú nhưng nàng chỉ thích dạ yến thảo dưới lớp y phục bạch sắc điểm một ít hồng sẫm.
Phát hiện bát gia ngồi trên thư án đọc sách, Phó Tuyệt Ca nghĩ ngợi một chút liền bưng lọ dạ yến thảo đặt lên thư án trang trí.
Đông Phương Tầm Tuyết hơi ngẩng đầu lên, quan sát lọ hoa đẹp đẽ tinh xảo trước mắt không khỏi nghi hoặc.
“Dạ yến thảo?”
Thần bí kéo khoé môi nở nụ cười: “Ngài biết dạ yến thảo có ý nghĩa gì không?”
Đông Phương Tầm Tuyết gấp sách đặt qua một bên: “Ta không biết.”
“Vậy nô tỳ không nói, đợi ngài tự mình minh bạch.”
Nói xong liền ngún nguẩy xoay người rời khỏi phòng, không quên đem cửa đóng lại cẩn thận.
Đông Phương Tầm Tuyết mờ mịt đưa mắt nhìn theo, tiểu ngốc hôm nay thần thần bí bí làm nàng cũng khẩn trương theo.
“Dạ yến thảo…”
Liếc nhìn lọ dạ yến thảo trước mặt, càng nghĩ càng không thông suốt, loại hoa này có ý nghĩa gì?
Phó Tuyệt Ca rời đi nửa canh giờ lại quay về, trong tay ôm theo hai chậu bạch cúc dùng để trang trí phòng.
Đặt một bình trên chiếc bàn kê cạnh giường, bình còn lại đặt trên trà án, lúc thích có thể hái ít hoa thả vào trà.
“Hôm qua ngài dự hôn yến của tứ gia trong cung xảy ra một vài chuyện ngài có muốn nghe không?”
“Ngươi nói.”
Khom người rót đầy một trản trà rồi thả vài ba cánh hoa cúc: “Chiêu dung nương nương thả hồng hoa vào canh gà của Ngọc quý nhân khiến Ngọc quý nhân sảy thai.
Hiện tại Chiêu dung nương nương bị giam lỏng trong tẩm cung, còn Ngọc quý nhân thì tịnh dưỡng trong cung của mình.”
“Hửm? Khi nào?”
“Tối hôm trước chúng ta ngủ sớm nên không biết chuyện, A Bích nói thật ra Ngọc quý nhân đã sảy thai trước đó nhưng vì sợ Hoàng thượng tức giận nên mới tìm cách vu oan giá hoạ cho Kim Chiêu dung.” Phó Tuyệt Ca bưng trản trà đặt xuống thư án: “Người báo tin cho A Bích là Lưu Ly, hiện tại không biết sống chết.”
“Ngươi có điều tra không?”
“Nô tỳ không dám sợ đả thảo kinh xà.”
“Làm như vậy tốt lắm.” Đông Phương Tầm Tuyết bình tĩnh uống một ngụm trà nhuận khí: “Ngọc quý nhân và Kim Chiêu dung tuy đều được lòng phụ hoàng nhưng so về dung mạo vẫn là Ngọc Quý nhân trẻ trung xinh đẹp hơn.
Chúng ta vẫn chưa biết chính xác có phải Kim Chiêu dung bị hại hay không tốt nhất đừng nên xen vào, đợi khi mọi chuyện ổn định trở lại rồi tính tiếp.”
“Nô tỳ cũng nghĩ như vậy chỉ sợ Lưu Ly cô nương…”
“Chuyện của Lưu Ly ta sẽ nghĩ cách, dù sao nàng cũng là nhân chứng quan trọng.”
Phó Tuyệt Ca mím môi suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Vậy có cần báo lại cho nhị điện hạ và lục điện hạ cùng thương lượng?”
“Hiện tại thì chưa cần, ta còn đang điều tra một số chuyện, khi nào có đủ chứng cứ sẽ tìm các nàng nói chuyện.” Đông Phương Tầm Tuyết thả trản tràn xuống bàn, thuận tay nắm lấy bàn tay tiểu ngốc: “Ngươi thời gian này cứ ở yên trong phủ đừng đi đâu hết, mọi chuyện có ta ở đây rồi.”
“Ngài nhất định phải cẩn thận.”
“Mọi chuyện sắp đến hồi kết rồi, ngươi cứ chờ xem đi.”
Trong lòng Phó Tuyệt Ca không rõ tư vị, hồi kết này rốt cuộc là tốt hay là xấu nàng không thể đoán trước được.
Đã đi đến bước đường này vô pháp quay đầu, chỉ mong năm tháng dài rộng vẫn có thể cùng quân bầu bạn.
An ổn đến cuối tháng trong cung truyền ra tin tức Kim Chiêu dung được Hoàng thượng tha tội, Ngọc quý nhân phí bao nhiêu tâm sức kết quả cũng chỉ khiến đối thủ bị giam lỏng mấy ngày.
Kim Chiêu dung ngậm đắng nuốt cay chịu đựng bị giam lỏng dĩ nhiên không nuốt trôi cơn giận này, ngoan ngoãn chưa được bao lâu đã tìm cách loại trừ Ngọc quý nhân.
Cung trung hỗn loạn phức tạp nhưng không bằng hậu viện tứ hoàng tước tranh giành đấu đá.
Kim thị tuy là chính phi nhưng lại không con không cái, tư cách quản gia cũng không có lại bị phu quân ghẻ lạnh.
Sống một ngày trong phủ không khác gì một năm, khổ sở chống đỡ một đám tiểu thiếp thèm khát vị trí chính thê của mình.
Bất quá Kim thị không giống Phó Tuyệt Ca nhu nhược cắn răng chịu đựng dày vò, bên trên nàng còn có một vị tỷ tỷ rất được sủng ái tất nhiên sẽ không để đám tiểu thiếp kia ngang ngược lộng hành.
Vừa vào phủ được mười ngày Kim thị đã đánh chết một vị tiểu thiếp đang mang thai, bôi bột ớt vào nón vải của lục công tử khiến hắn mù hai mắt.
Kiều tiểu nương biết tin liền phát điên cầm kiếm đến chỗ Kim thị đâm vào vai ả một nhát, nếu không phải kịp thời cứu chữ sớm đã đi theo vị tiểu thiếp kia xuống hoàng tuyền.
Kim Chiêu dung nghe muội muội bị thương liền chạy đi tìm Hoàng thượng khóc lóc thảm thiết, nói mình thất sủng liên luỵ muội muội ở phu gia bị chèn ép hãm hại, Hoàng thượng không còn cách nào khác phải phạt Kiều thị bản tử.
Kim thị chết không được, đánh cũng không đau, trong Tứ vương phủ không ai dám đắc tội ả.
Đáng tiếc tứ gia tuy chưa từng mở miệng trách phạt việc xấu ả làm nhưng chưa bao giờ lưu lại chỗ ả, từ lúc thành thân đến nay còn chưa động phòng qua.
Tứ gia mỗi lần đều dùng ánh mắt chán ghét quan sát ả, thà rằng gian díu với cung nữ hồi môn cũng không âu yếm ả.
Tứ gia chính là tên cặn bã như vậy!!
Nến loe loét cháy hắt lên tường những bóng đen mờ ảo, không biết đây là lần thứ bao nhiêu Kim thị ngồi ngẩn trên giường chờ đợi tứ gia xuất hiện.
Trống điểm canh tư vang lên, bóng đêm nuốt chửng cả viện tử, hơi lạnh len lỏi vào từng ngõ ngách trong phòng.
Hồi lâu cửa phòng được đẩy ra, nha hoàn thiếp thân bên cạnh Kim thị rụt rè bước vào thông báo: “Tứ gia đang ở chỗ Lâm tiểu nương, ban nãy có đến thăm Kiều tiểu nương còn ban cho nàng rất nhiều lễ vật.”
Kim thị hít một hơi đau lồng ngực, thấp giọng mở miệng: “Quan gia không biết Kiều thị đả thương bản phi sao?”
“Có lẽ là vậy, nếu không tứ gia làm sao đến thăm Kiều tiểu nương?” Nha hoàn không dám thở mạnh, từng bước đến chỗ chủ tử thả xuống mành vải: “Đại nương tử nên nghỉ ngơi thôi đừng đợi nữa.”
“Ngươi có nói với quan gia là ta đang đợi ngài không?”
“Chuyện này… nô tỳ có nói…”
Nháy mắt sắc mặt Kim thị lập tức thay đổi, giận dữ xô ngã nha hoàn bên cạnh rồi lao đến hất đổ cả bàn ăn tự tay ả chuẩn bị.
Âm thanh loảng xoảng đổ vỡ vang lên phá tan bầu không khí tĩnh mịch, nha hoàn hoảng sợ quỳ sụp xuống thuỷ chung cúi đầu, run rẩy siết thảm lót sàn đến nhăn nhúm.
“Đại nương tử bớt giận! Đại nương tử bảo trọng ngọc thể!!”
“Bảo trọng ngọc thể? Ngươi bảo bản phi làm sao bảo trọng hả?” Kim thị dùng sức kéo khăn trải bàn khiến tất cả dụng cụ phao trà lần lượt rơi xuống đất vỡ vụn thành trăm mảnh: “Quan gia không đến thăm ta! Tại sao ngài không đến thăm ta? Ở Tứ vương phủ này ngay cả hạ nhân cũng cười nhạo ta thất sủng đến cả một tỳ thiếp cũng không bằng!”
Tiểu nha hoàn không dám vọng động, sợ hãi co rúm thân thể né tránh những mảnh vỡ văng tứ tung.
“Quan gia đối xử với bản phi như vậy bản phi còn mặt mũi gì nhìn người?” Kim thị điên tiết chỉ tay ra ngoài cửa rống to: “Đám tiện nhân đó cười nhạo ta! Khinh miệt ta! Cao Ly thì sao chứ? Kim thị thì sao chứ? Ta cũng là thân muội của Chiêu dung nương nương, bọn họ là cái thá gì mà dám xem thường bản phi?”
Kim thị lao nhanh đến túm lấy hai vai tiểu nha hoàn lôi ra ngoài cửa: “Đi! Ngươi đi nói với quan gia bản phi đau đầu tức ngực sắp trụ không nổi rồi cần ngài đến xem bản phi, ngươi mau đi!!”
Tiểu nha hoàn vô thố bị đẩy ngã xuống thềm đau đớn bật khóc: “Đại nương tử tha mạng, nô tỳ không dám đi, tứ gia sẽ gϊếŧ nô tỳ mất!”
“Ngươi còn không đi?”
Thuận tay cầm lấy mảnh sứ vỡ ném về phía tiểu nha hoàn vô tình sượt qua gò má trái chảy máu đầm đìa.
Tiểu nha hoàn sợ đến mức bưng mặt khóc hô, hai bàn tay toàn bộ đều là máu chỉ sợ gương mặt này thật sự bị huỷ rồi.
“Ngây ra đó làm gì?” Kim thị chưa nguôi cơn giận điên cuồng đạp vào người tiểu nha hoàn: “Mau đi tìm quan gia cho ta! Nói với ngài ta sắp không xong rồi, nhanh lên!”
Tiểu nha hoàn khóc không thành tiếng, cố sức giãy dụa thoát khỏi ma trảo của Kim thị: “Tứ gia không cho nô tỳ đến gần, chỉ cần nô tỳ đến nhất định sẽ bị đánh chết, cầu ngài Đại nương tử, cầu ngài tha mạng cho nô tỳ!”
“Ngươi sợ chết sao? Ngươi dám sợ chết sao?”
Kim thị rống một tiếng khàn cả giọng, điên tiết túm lấy bình sứ gần đó đập mạnh vào đầu tiểu nha hoàn.
Chỉ nghe choang một tiếng, tiểu nha hoàn co rúm người từ từ ngã phịch xuống đất, máu từ thái dương túa ra thấm ướt sỏi đá.
Động tĩnh trong viện rất lớn thu hút tất cả hạ nhân, chẳng mấy chốc bọn họ kéo đến vây xem kín cả đại môn.
Nhìn thấy tiểu nha hoàn chết trong vũng máu, trên tay Đại nương tử cầm một góc bình sứ không ai nói ai lập tức hoảng hồn khiếp vía bỏ chạy.
Kim thị thất thần đánh rơi mảnh sứ xuống đất, xung quanh ngập ngụa mùi máu tanh.
Nước mắt bất tri bất giác chảy xuống ướt đẫm gò má, không phải ả hại chết nha hoàn, là quan gia hại chết nữ nhân này.
Nếu quan gia đến thăm thì ả đã không cần gϊếŧ người, đây không phải lỗi của ả.
Một đêm thê lương lặng lẽ trôi qua…
Tin tức Kim thị đánh chết nha hoàn hồi môn truyền đi rất nhanh, gả vào phủ chưa được một tháng đã đoạt đi ba mạng người, bất kể là ai cũng phải nghi ngờ phẩm hạnh của Kim thị.
Tính cách Kim thị không tốt, lại có phần điên cuồng, nếu không đạt được thứ mình thích thủ đoạn sẽ càng thêm cực đoan.
Phó Tuyệt Ca nghe được tin không khỏi khiếp sợ, cũng may kiếp trước tứ nhân tra không nạp Kim thị làm thiếp bằng không nàng đã chết trước khi nhận ra tình cảm của bát gia.
Nhưng nghĩ lại thì thấy không đúng lắm, một đích thê thất sủng như nàng Kim thị căn bản không buồn để tâm.
Đây cũng có thể coi là một loại may mắn, nàng cũng vì thất sủng mới sống sót trong Tứ vương phủ, đổi lại những quân quý khác sớm đã bị dày vò đến chết.
Mệnh số của quân quý các nàng cũng chỉ đến thế thôi.
Gả đúng người yêu thương trân trọng cả đời không cần lo lắng thấp thỏm, nhưng gả cho kẻ cặn bã đừng nói là sống ngay cả chết cũng không yên ổn.
Kim thị lộng hành trong Tứ vương phủ hơn một tháng mài mòn tia kiên nhẫn cuối cùng của tứ nhân tra, vào đầu đông Đông Phương Tầm Liên chính thức giam lỏng Kim thị vào phế thất.
Chuyện này không khác gì giáng vào mặt Kim Chiêu dung một cái tát đau điếng, ngay lập tức tìm đến Hoàng thượng cáo trạng.
Lần này Hoàng thượng lại khiển Kim Chiêu dung không biết quản giáo muội muội mà hại chết ba mạng người lớn nhỏ, đến cả nha hoàn hồi môn cũng không buông tha.
Kim Chiêu dung vốn sống bám vào sủng ái của thánh thượng tất nhiên không dám cứng đối cứng, đành nhịn xuống uỷ khuất quay về tẩm cung tìm cơ hội khác trút giận cho muội muội.
Quả nhiên cơ hội lại xuất hiện, Kim Chiêu dung buổi trưa đột nhiên ngất xỉu, thái y đến khám phát hiện nàng đã có thai hơn một tháng.
Hoàng thượng vui mừng khôn xiết lập tức hạ lệnh thả Kim thị, đối Kim Chiêu dung sủng ái như xưa, lễ vật rót đến chỗ nàng nhiều như thác lũ.
Có thể nói Kim Chiêu dung thiên sinh phúc tinh, dù bị đẩy đến khốn cảnh vẫn bình an vượt qua thậm chí còn vẻ vang hơn xưa.
Phía bát gia bắt đầu không yên ổn, cứ vài ba ngày bát gia lại xuất cung một lần, mặc dù không biết nguyên nhân nhưng Phó Tuyệt Ca đoán được có liên quan đến tứ nhân tra.
Mấy năm nay tứ nhân tra sau lưng Hoàng thượng âm thành lôi kéo quan lại, thu nhận thân tín, binh lực đã bành trướng ra nhiều châu nhiều huyện.
Đến lúc Hoàng thượng băng hà nếu chiếu thư nhường ngôi không phải cho nàng thì đám binh mã đó nhất định sẽ xông vào thành đoạt vị.
Phó Tuyệt Ca đinh ninh cho rằng tứ nhân tra sẽ tạo phản nhưng hiện tại có vẻ hơi sớm nếu nàng nhớ không lầm ít nhất cũng phải vài năm nữa.
Về phần bát gia so với tứ nhân tra thu nạp nhân tài trễ hơn một chút nhưng tuyệt không thua kém, còn nhớ có lần tứ nhân tra phát hiện binh lực của bát gia liền bị doạ sợ không dám ngủ.
Thời gian huy hoàng của tứ nhân tra không còn bao lâu nữa.
Một đêm mùa đông bát gia đội tuyết trở về Trường Xuân Cung mang cho nàng một tin tốt: “Ta điều tra ra được binh sĩ tứ hoàng tỷ chiêu mộ được từ đâu có rồi.”
Phó Tuyệt Ca quấn chăn kĩ lưỡng ngồi xếp bằng trên giường, gương mặt mơ màng do chưa tỉnh ngủ: “Ngài mấy hôm nay đi đêm là vì chuyện này sao?”
“Ngươi nghĩ là vì cái gì?” Đông Phương Tầm Tuyết gấp gáp leo lên giường mở tấm da dê ra cho nàng xem: “Vài ngày trước ta và nhị hoàng tỷ vô tình phát hiện con dấu này trên vũ khí của một tên binh sĩ, ngươi xem nó giống cái gì?”
Tỉ mỉ nghiền ngẫm bức da dê bát gia đưa tên, hình vẽ màu đỏ chằn chịt này dường như nàng từng thấy ở đâu đó: “Đây chẳng phải biểu tượng của hoàng thất Cao Ly sao?”
“Đúng vậy, là biểu tượng hoàng thất Cao Ly.”
Phó Tuyệt Ca nghe xong liền tỉnh ngủ, trừng trừng mắt nhìn: “Ý ngài là Cao Ly giúp sức cho tứ gia sao? Nhưng không phải mấy ngày trước tứ gia cùng Kim Chiêu dung có mâu thuẫn à?”
“Ta cũng đang nghĩ về chuyện này, có vẻ như tứ hoàng tỷ bằng mặt không bằng lòng với Kim Chiêu dung.
Tuy chuyện này vẫn còn nhiều khúc mắc nhưng quan trọng nhất chúng ta tìm ra được bằng chứng đám sát thủ kia có liên quan đến tứ hoàng tỷ và Kim Chiêu dung.”
“Đám sát thủ kia có liên quan sao?”
“Ngươi đã quên mũi tên tứ hoàng tỷ bắn trúng ngươi có kí hiệu gì sao?” Đông Phương Tầm Tuyết gõ vào biểu tượng trong bức da dê: “Là của hoàng thất Cao Ly.”
“Không thể nào, nếu là kí hiệu của hoàng thất Cao Ly chúng ta sớm đã phát hiện ra.”
“Ta cũng vừa mới phát hiện vào sáng nay, ngươi nhìn cái này đi.” Đông Phương Tầm Tuyết lấy trong ngực áo bốn tấm da dê khác trải lên giường: “Tấm này là từ mũi tên của ngươi, tấm này nằm trên người đám sát thủ, còn hai tấm này ta và lục hoàng huynh phát hiện trên thân cây ngay khu vực sát thủ xuất hiện.
Nếu nhìn riêng lẻ từng tấm sẽ không phát hiện nhưng nếu ghép lại chính là biểu tượng hoàng thất Cao Ly.”
Phó Tuyệt Ca hít phải một ngụm lãnh khí, cúi người kiểm tra bốn bức da dê lần nữa.
Tuy màu sắc bất đồng, hình vẽ cũng tương đối nghuệch ngoạc nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là biểu tượng của Cao Ly, mà người có được thứ này chỉ duy nhất Kim Chiêu dung.
“Kim Chiêu dung không phải đã có cửu gia hay sao? Tại sao phải dựa vào tứ gia làm gì?”
“Mấy ngày nay ta cũng đang nghĩ về chuyện này, rất có thể Kim Chiêu dung đã biết phụ hoàng không muốn nhường ngôi vị cho lão cửu nên mới đi tìm một hoàng tước khác để dựa dẫm.
Vừa hay tứ hoàng tỷ đang đắc sủng, phụ hoàng lại thiên vị nàng, nếu dựa vào toà đại sơn này tương lai Kim Chiêu dung và Kim thị không cần lo lắng.”
“Tuy nói như thế nhưng Kim Chiêu dung cũng phải biết tứ gia không thích Kim thị, nàng làm như vậy không sợ tứ gia qua cầu rút ván sao?”
“Có qua được cây cầu này hay không vẫn chưa biết được, Kim Chiêu dung một thân một mình trong cung nếu không dựa vào tứ hoàng tỷ sau này phụ hoàng băng hà nàng sẽ càng khó sống.”
“Kim Chiêu dung là công chúa Cao Ly trong tay có không ít binh quyền, tứ gia khống chế được Cao Ly thì ngày đạt thành đại nghiệp không còn xa nữa.
Nhưng bây giờ Kim thị trong phủ thất sủng, tứ gia và Kim Chiêu dung nảy sinh mâu thuẫn, có khi nào mối giao tình này cũng…”
Đông Phương Tầm Tuyết chồm người đến giúp nàng vén lọn tóc bị gió thổi loạn, nhu tình mật ý mỉm cười: “Nếu không phải xảy ra chuyện của Kim thị khiến hai bên xích mích ta cũng khó lòng biết được nội tình bên trong.
Tuy nhiên vẫn phải cẩn thận, Kim Chiêu dung tái đắc sủng, tứ hoàng tỷ vẫn là hồng nhân trong triều, thời cơ của chúng ta vẫn chưa đến.”
“Lẽ nào bát gia đã có tính toán?” Phó Tuyệt Ca khẩn trương nắm lấy bàn tay trên tóc mình: “Có thể nói cho nô tỳ biết hay không?”
“Giải quyết từng người từng người, đầu tiên sẽ là Kim Chiêu dung.”