"Ngươi nói Hoàng thượng đang ở chỗ Kim Chiêu dung?"
"Vâng, chủ tử." Cung nữ cúi đầu thấp thêm một chút nữa, run giọng mở miệng: "Hoàng thượng có sai Từ công công mang cho chủ tử hai cây nhân sâm bồi bổ thân thể."
Ngọc quý nhân giận dữ siết chặt cán quạt đến trắng bệch: "Kim thị hảo thủ đoạn, nhanh như vậy đã tái đắc sủng, chỉ tiếc hoàng tước của ta chết quá sớm bằng không Hoàng thượng đã không lạnh nhạt với ta."
"Chủ tử đừng sốt ruột, nô tỳ thiết nghĩ sớm thôi Hoàng thượng lại đến thăm ngài.
Chủ tử xinh đẹp trẻ trung như vậy không sợ Hoàng thượng lạnh nhạt như Chiêu dung nương nương."
"Như vậy không được, ta phải sớm có hoàng tước mới mong đấu lại Kim thị." Ngọc quý nhân khẩn trương đứng dậy, nhìn đâu cũng thấy không thuận mắt: "Ta tuyệt đối không chôn chân trong tẩm cung nhỏ hẹp này, ai cũng không được ngăn cản ta."
Cung nữ chưa kịp mở miệng ngăn cản lại có một cung nữ khác bước vào thông báo: "Chủ tử an hảo, cung nữ Phó thị của Trường Xuân Cung cầu kiến."
"Trường Xuân Cung không phải chỗ bát gia sao?"
Cung nữ thiếp thân hơi nghiêng đầu thì thầm vào tai Ngọc quý nhân: "Phó thị là người mà tứ gia muốn không được, vị trí chính phi của Kim thị suýt chút bị nàng giành mất."
"Ồ? Vậy sao?"
Ngọc quý nhân nghe xong đặc biệt có hứng thú với tiểu cung nữ họ Phó này, thiên hạ này quân quý có bản lĩnh cự tuyệt hoàng tước thật sự không nhiều.
"Tuyên."
Rất nhanh cung nữ dẫn theo Phó Tuyệt Ca bước vào nội cung, sau đó khom người lui xuống không quên đem cửa đóng lại cẩn thận.
Phó Tuyệt Ca lần đầu đến chỗ Ngọc quý nhân lại không tỏ ra sợ hãi, bình tĩnh đến trước mặt đối phương hành lễ.
"Nô tỳ Phó Tuyệt Ca bái khiến Ngọc quý nhân, Ngọc quý nhân kim an."
"Ngẩng đầu cho ta xem."
Phó Tuyệt Ca hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt đào hoa lấp lánh trong veo.
Ngọc quý nhân nhịn không được cảm khái một phen: "Xinh đẹp như vậy thảo nào có thể khiến tứ gia lạnh nhạt Đại nương tử."
"Nô tỳ không dám, chỉ là chút nhan sắc dã thảo bì không được với nhan sắc thiên kim của chủ tử."
"Miệng nhỏ cũng biết ăn nói lắm, ta chuẩn ngươi đứng dậy."
Phó Tuyệt Ca từ tốn đứng dậy hướng Ngọc quý nhân mở lời: "Hôm nay nô tỳ đến đây có chút chuyện riêng muốn nói với chủ tử, không biết có thể..."
Nói xong liền nhìn qua cung nữ bên cạnh Ngọc quý nhân.
Ngọc quý nhân nhướn mày, hơi nhấc tay lên, cung nữ hiểu ý xoay người rời đi trả lại bầu không khí yên tĩnh cho hai người.
"Ngươi muốn nói gì?"
"Nô tỳ nhận lệnh từ bát gia mang đến cho ngài một thứ." Phó Tuyệt Ca lấy trong tay áo một cái hương nan màu lam: "Thỉnh chủ tử nhận lấy."
"Hương nan?" Ngọc quý nhân hoài nghi nhìn chằm chằm hương nan trong tay nàng: "Tại sao bát gia lại muốn tặng ta hương nan?"
"Bát gia nghe nói ngài sảy mất thập hoàng tước nên cố ý dặn Thái Y Viện chuẩn bị một ít thảo dược điều hoà khí huyết, an tâm tĩnh thần."
Sắc mặt Ngọc quý nhân lập tức khó coi, tức giận túm lấy hương nan trên tay ném xuống đất: "Ngươi là đến để cười nhạo ta?"
Phó Tuyệt Ca liếc mắt nhìn hương nan trên sàn nhà rồi nhìn đến Ngọc quý nhân: "Chủ tử vừa mất thập hoàng tước đừng nên tức giận mà tổn hại ngọc thể tôn quý, nô tỳ chung quy chỉ là một nô ɭệ thấp hèn sao dám cười nhạo ngài?"
"Ngươi có ý gì?"
"Nô tỳ thương tiếc chủ tử, muốn đến an ủi chủ tử."
Ngọc quý nhân cảm thấy có chút ngột ngạt, nghi hoặc quan sát Phó Tuyệt Ca từ trên xuống dưới: "Ta không nghĩ ngươi chỉ đơn giản đến đưa hương nan, nói, ngươi có âm mưu gì?"
"Chủ tử đừng kích động." Đưa tay nhặt lấy hương nan trên sàn đặt lại vào tay Ngọc quý nhân: "Tứ gia là hoàng tước mà Hoàng thượng sủng ái nhất, nay chọn cô nương Kim thị làm Đại nương tử, không cần nói cũng biết Kim thị vẻ vang thế nào.
Hai vị một người là sủng thiếp của Hoàng thượng còn một người là chính thất nương tử của hoàng tước, dù ngài có sinh thêm bốn năm hoàng tước cũng chẳng có ý nghĩa gì."
Ngọc quý nhân rơi vào trầm mặc, lời Phó Tuyệt Ca nói không phải không có đạo lý, thế lực của Kim thị ngày càng bành trướng mà nàng chỉ có thể dựa vào sủng ái mà sống.
Nhỡ chẳng may Hoàng thượng đột ngột băng thệ đến lúc đó chỗ dựa duy nhất cũng không còn, cứ như vậy biến thành cá nằm trên thớt để Kim thị tuỳ ý chém gϊếŧ.
"Ngươi nói rõ ràng ra."
"Chủ tử đừng sốt ruột, nô tỳ chỉ đến nhắc nhở ngài thôi." Phó Tuyệt Ca hơi mỉm cười, đáy mắt trong veo như thu thuỷ: "Vì tiền đồ của mình thỉnh chủ tử tam tư."
Nói xong Phó Tuyệt Ca lập tức xoay người ly khai, để lại Ngọc quý nhân trầm mặc ngồi trên trường kỉ.
Cung nữ quay trở lại trông thấy không khỏi nghi hoặc, vội vàng bưng trản trà đến chỗ chủ tử.
"Chủ tử làm sao thế? Có phải trong người không khoẻ?"
"Ta đang nghĩ đến một chuyện." Ngọc quý nhân dời mắt, hướng cung nữ ngoắc tay: "Đến đây."
Cung nữ đem trản trà đặt xuống bàn rồi bước đến gần Ngọc quý nhân dỏng tai nghe.
Ngọc quý nhân nghiêng người thì thầm vào tai nàng hai câu, đồng thời lấy trong tay áo một gói giấy.
Sắc mặt cung nữ thoáng trầm trọng nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm lấy gói giấy rời đi.
...
"Nô tỳ đã đem thứ đó giao cho Ngọc quý nhân rồi, chỉ là..."
Phó Tuyệt Ca vén váy ngồi xuống, nghiêng người dựa vào vai bát gia lẩm bẩm: "Không biết Ngọc quý nhân có chịu giúp chúng ta làm việc này hay không."
"Ngươi yên tâm, sớm thôi sẽ có kết quả." Đông Phương Tầm Tuyết vân đạm phong khinh lật thêm một trang sách: "Ngọc quý nhân mất thập hoàng tước trong lòng khẳng định không dễ chịu huống chi đối thủ một mất một còn của nàng lại có hỉ.
Vì tiền đồ của bản thân cũng vì tìm cơ hội mới, Ngọc quý nhân không thể không làm."
"Bất quá chuyện này có chút độc ác, nhỡ hài tử trong bụng Kim Chiêu dung..."
Nói một nửa Phó Tuyệt Ca không có dũng khí tiếp tục, lặng lẽ cúi đầu trút một tiếng thở dài.
"Ngọc quý nhân có thể lựa chọn không làm, chúng ta chưa từng bức nàng." Đông Phương Tầm Tuyết duỗi tay đỡ lấy cằm nàng nhấc lên một đoạn: "Kim Chiêu dung không vô tội, chén canh gà nàng đưa đến chỗ Ngọc quý nhân không hề sạch sẽ như A Bích nghĩ."
Phó Tuyệt Ca kinh hồn táng đảm ngồi bật dậy: "Kim Chiêu dung thật sự muốn hại chết thập hoàng tước?"
"Sống trong hậu cung không ai giữ được lương thiện ban đầu."
Tâm trạng bỗng chốc nặng nề: "Nói cũng đúng, Kim Chiêu dung sao có thể để Ngọc quý nhân làm lung lay địa vị của mình."
"Thiện hay ác do các nàng tự mình quyết định, chúng ta chỉ giúp các nàng đưa ra lựa chọn." Đông Phương Tầm Tuyết dịu giọng dỗ dành: "Không còn sớm nữa chúng ta đi ngủ thôi, ngày mai còn nhiều việc phải làm nữa."
"Hảo, nô tỳ hầu hạ ngài."
Theo chân bát gia vào ngoạ phòng, tự tay giúp đối phương tháo xuống y phục gấp gọn đặt sang một bên.
Than lô trong phòng được huân đến phi thường ấm áp, lúc ngủ chỉ cần đắp kĩ chăn sẽ không thấy lạnh.
Phó Tuyệt Ca ngồi trên giường chỉnh sửa lại góc chăn, hướng bát gia mỉm cười: "Xong rồi, ngài có thể ngủ rồi."
Đông Phương Tầm Tuyết rút kim quan trên tóc đặt lên bàn, tiêu sái quay trở về giường: "Ngoài trời tuyết rơi rồi hay là đừng về nữa, cùng ta ngủ một đêm được không?"
Mặt bánh bao thoáng chốc ửng đỏ, bối rối suy nghĩ hồi lâu mới chịu gật đầu: "V-Vậy đêm nay nô tỳ hầu hạ ngài ngủ."
Nàng đúng là không có tiền đồ mà!!!
Đông Phương Tầm Tuyết hài lòng bước lên giường thuận tay vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình.
Bát gia đã chủ động như vậy Phó Tuyệt Ca không còn cách nào ngoài tòng mệnh, rụt rè ngồi xuống mép giường.
"Sợ sao?" Đông Phương Tầm Tuyết duỗi tay đem nàng kéo thẳng vào lồng ngực: "Chúng ta ngủ chung không ít lần vẫn còn sợ ta sao?"
"Không phải nô tỳ sợ ngài mà là..." Càng nghĩ càng hoảng, Phó Tuyệt Ca ngượng ngùng cúi đầu nhìn mũi chân: "Có chút xấu hổ."
"Không sao, mau nằm xuống ngủ đi."
Ngoan ngoãn nghe theo bát gia nằm xuống giường, thuận tay vén tóc qua một bên.
Gió lạnh đêm đông mang theo hơi ẩm khó chịu, cố gắng đem chăn kéo cao thêm một chút nữa, nặng nề xoay người đối diện với bát gia.
"Sao thế?"
"Lạnh." Phó Tuyệt Ca rúc người vào chăn lẩm bẩm mấy tiếng: "Nô tỳ sắp cóng chết rồi."
"Đến gần đây."
Mặc dù không biết bát gia muốn làm gì nhưng Phó Tuyệt Ca vẫn nhích người đến, tròn xoe mắt trông chờ nhìn đối phương.
Đông Phương Tầm Tuyết dịu dàng vòng tay ôm chặt lấy nàng, ở trên đỉnh đầu đặt một nụ hôn.
"Còn lạnh nữa không?"
Phó Tuyệt Ca thích thú mím môi cười: "Không lạnh nữa."
Đông Phương Tầm Tuyết phì cười, thoải mái thả lỏng cơ thể: "Ngủ thôi."
Ngoài sân tuyết rơi trắng xoá, gót hài ai nhiễm trắng?
Sáng sớm Đông Phương Tầm Tuyết bị tiếng bước chân náo loạn bên ngoài đánh thức, miễn cưỡng chống đỡ cơn buồn ngủ bước xuống giường xem thử.
Chút động tĩnh nhỏ này không ngờ đánh thức Phó Tuyệt Ca, tiểu nha đầu dụi mắt ngồi dậy theo.
"Bát gia dậy sớm vậy?"
"Bên ngoài có chút ồn ta ra xem thế nào." Đông Phương Tầm Tuyết dịu dàng đỡ nàng nằm lại xuống giường: "Ta đi một chút, ngươi hảo hảo ngủ thêm đi."
Phó Tuyệt Ca gật gù hai cái xem như đã hiểu, vừa nằm xuống giường liền chìm vào mộng đẹp.
Đông Phương Tầm Tuyết giúp nàng đắp chăn cẩn thận rồi mới mặc lại y phục chỉnh tề ra ngoài xem tình hình.
Ngoài cửa Mi Cát cùng vài cung nữ hoảng loạn chạy tới chạy lui, trên tay ai nấy đều cằm một chậu đầy ắp nước.
Trông thấy bát gia Mi Cát lập tức chạy đến báo tin: "Tây điện trong Diên Hi Cung cháy rồi, người của Diên Hi Cung mượn hạ nhân chỗ chúng ta đến giúp một tay."
"Diên Hi Cung? Không phải chỗ của Ngọc quý nhân sao?"
"Phải, là chỗ Ngọc quý nhân."
"Lập tức đi giúp dập lửa, không đủ cứ gọi thêm người."
Mi Cát vâng dạ nhân mệnh rồi dẫn theo cung nữ chạy đến Diên Hi Cung dập lửa.
Đông Phương Tầm Tuyết thoáng chau mày, đứng ngẩn ra trước cửa hồi lâu mới chịu quay về phòng.
Lúc này tiểu ngốc vẫn say ngủ không biết chuyện gì, nàng cũng không vội đánh thức, bình tĩnh rửa mặt súc miệng rồi thay một bộ y phục khác.
Quá giờ dần Mi Cát đơn độc trở về, quần áo có chút bẩn thỉu, hướng Đông Phương Tầm Tuyết thông báo: "Diên Hi Cung đã tắt lửa, Ngọc quý nhân không vấn đề nhưng bên trong đã chết vài cung nữ."
"Tiếp tục để ý phía Diên Hi Cung." Đông Phương Tầm Tuyết ngừng lại một chút, đè thấp giọng nói: "Cả chỗ Kim Chiêu dung nữa."
"Tuân mệnh."
Đông Phương Tầm Tuyết bình tĩnh uống một ngụm trà, đợi đến đầu giờ thìn Phó Tuyệt Ca mới mơ màng tỉnh dậy.
Đối phương đi thẳng đến chỗ nàng nhưng không chịu rửa mặt, một phát dựa vào vai nàng cọ dụi mấy cái.
"Ngài lại đi đâu rồi?"
"Ta vẫn ở đây, đừng sợ." Đông Phương Tầm Tuyết miết cằm nàng dỗ dành: "Ngủ thoải mái không? Khi nào muốn dùng tảo thiện cứ nói với ta."
"Thoải mái nhưng mà hơi mệt."
Phó Tuyệt Ca hơi ngẩng đầu lên, lấy tay che miệng nói: "Sáng sớm nô tỳ nghe có tiếng động có phải xảy ra chuyện rồi không?"
"Diên Hi Cung cháy rồi."
Cơn buồn ngủ còn sót lại lập tức bay đi mất, Phó Tuyệt Ca suýt chút hét toáng lên: "Sao lại cháy? Diên Hi Cung không phải chỗ Ngọc quý nhân sao?"
"Không sao cả, lửa đã được dập tắt rồi, Ngọc quý nhân vẫn bình an." Đông Phương Tầm Tuyết ôn giọng nhắc nhở: "Mau rửa mặt thay đồ đi, lát nữa Mi Cát trở về nhìn thấy không tiện."
"Hảo."
Phó Tuyệt Ca miễn cưỡng vòng ra sau bình phong rửa mặt súc miệng, mang theo một bụng nghi vấn không được hồi đáp.
Trong kí ức của nàng Diên Hi Cung từng bị cháy nhưng là lúc nào thì không nhớ rõ, hẳn cũng liên quan đến Ngọc quý nhân.
Trong lúc nàng thay đồ Mi Cát lại trở về: "Chủ tử Chung Tuý Cung sảy thai rồi, là thạc quân."
Động tác tay tức thì khựng lại, Phó Tuyệt Ca sững sờ, Ngọc quý nhân thật sự động thủ rồi?
Bên này Đông Phương Tầm Tuyết vẫn bình tĩnh chất vấn: "Tình hình lúc đó ra sao?"
"Chiều tối chủ tử Chung Tuý Cung cảm thấy đau bụng nên mời thái y đến xem, thái y chỉ nói do căng thẳng quá độ mà ra.
Đến sáng sớm hôm nay lại đau dữ dội hơn, bất quá hạ nhân lúc đó chỉ lo chữa cháy nên không phát hiện, đến lúc thái y kiểm tra thì thạc quân đã chết trong bụng rồi."
"Được rồi, lui xuống đi."
Mi Cát cung kính khom người rồi nhanh chóng rời khỏi phòng trả lại bầu không khí yên tĩnh cho hai người.
Phó Tuyệt Ca từ sau bức bình phong bước ra nhìn một cái: "Diên Hi Cung bị cháy lẽ nào chuyện Kim Chiêu dung không liên quan đến Ngọc quý nhân?"
"Ngươi cho rằng như vậy sao?" Đông Phương Tầm Tuyết nhấc ấm trà rót vào trản, tiện tay thả vài cánh hoa cúc: "Trước khi Diên Hi Cung bị cháy Kim Chiêu dung đã cảm thấy đau bụng, ngươi nghĩ đây là trùng hợp?"
"Nhưng làm sao có thể? Ngọc quý nhân đang yên đang lành sao phải tự tổn hại mình?"
"Để thoát tội."
Phó Tuyệt Ca ngẩn người, bát gia nói vậy là ý tứ gì?
Bình tĩnh vỗ vào chỗ trống bên cạnh: "Ngồi xuống đây, có đói bụng không?"
"Nô tỳ có chút đói."
Đông Phương Tầm Tuyết cao giọng phân phó nha hoàn bên ngoài chuẩn bị thiện đồng thời đem trản trà vừa châm đẩy về phía nàng.
Phó Tuyệt Ca không khách sáo tiếp nhận uống liền mấy ngụm, giữa tiết trời lạnh lẽo được uống trà nóng thì còn gì bằng.
"Ngài nói nô tỳ đều nghe không hiểu."
"Chuyện thật ra không phức tạp như ngươi nghĩ đâu." Đông Phương Tầm Tuyết thổi một hơi, mặt nước thoáng dao động xô đẩy lá trà: "Ngọc quý nhân bằng cách nào đó hạ thủ với Kim Chiêu dung, sau đó tự tay phóng hoả Diên Hi Cung nhằm thu hút sự chú ý của mọi người dẫn đến Kim Chiêu dung không được cứu chữa kịp thời mà sảy thai."
Tâm tình thoáng chùn xuống, Phó Tuyệt Ca chán nản nhìn nước trà sóng sánh trong trản mà thở dài một tiếng: "Đứa trẻ đó là vô tội."
Đông Phương Tầm Tuyết không trả lời, an tĩnh kéo Phó Tuyệt Ca vào lòng dỗ dành.
Cô nương ngốc nghếch này hiền lành nhân hậu, đây vừa là điểm tốt vừa là điểm xấu, nếu quá nhân từ rất dễ bị người khác lợi dụng.
Những thứ xuất phát từ chân tâm luôn khiến bản thân day dứt không yên, nhưng sinh tử do trời các nàng cũng không thể làm gì khác được.
Hai người yên tĩnh ôm nhau lắng nghe tiếng nước nhỏ giọt tí tách, ngoài mặt vẫn bình thản nhưng trong lòng cuồn cuộn sóng gió.
"Tiếp theo phải làm gì?"
"Chờ xem thôi." Đông Phương Tầm Tuyết duỗi tay vén lọn tóc loà xoà của nàng qua một bên: "Bọn họ sắp lộ đuôi hồ ly rồi."
"Ngài nhất định phải cẩn thận." Phó Tuyệt Ca khẩn trương nắm lấy tay áo bát gia lay nhẹ hai cái: "Vạn nhất xảy ra chuyện gì không chỉ ngài mà Hoàng hậu nương nương cũng sẽ bị trừng phạt."
"Ta tự biết cân nhắc ngươi không cần lo lắng, đợi mọi chuyện qua đi ta sẽ tìm cách đưa Hoàng hậu nương nương ra khỏi lãnh cung." Đông Phương Tầm Tuyết thoáng ngập ngừng, vành tai bất tri bất giác biến hồng: "Sau đó nói chuyện của chúng ta cho ngài biết."
Ngón tay đang ghì trên ngực áo bát gia lập tức run lên, Phó Tuyệt Ca ảm đạm cười khổ trong lòng, có chết đi sống lại thêm hai lần nửa Hoàng hậu nương nương cũng không chấp nhận nàng.
Nỗi đau quá khứ ám ảnh đến tận tương lai, Phó Tuyệt Ca hiểu rõ vị trí của bản thân, chính vì hiểu quá rõ nên mới đau lòng.
Một ngày nào đó nếu bát gia vì Hoàng hậu nương nương mà từ bỏ nàng, nàng nhất định không oán hận, lặng lẽ tìm một nơi chôn cất phần tình cảm tốt đẹp này.
Phó Tuyệt Ca không phải cô nương thiên sinh mệnh cách phượng hoàng nhưng bát gia lại là đế vương tương lai, các nàng từ đầu đã định hữu duyên vô phận.
Chỉ là nàng không nỡ buông tay, không nỡ nhìn dáng vẻ thất vọng của bát gia.
"Hảo."
Một chữ 'hảo' này Phó Tuyệt Ca phải lấy hết dũng khí cả đời để thốt ra.
Đông Phương Tầm Tuyết vui mừng siết chặt tay nàng, tựa hồ muốn đem cô nương bé nhỏ lãm tiến vào lòng bất li bất khai.
Tình đầu đẹp đến thương tâm.