Xách vali của Trang Trạch Ân lên lầu, Hàn Cảnh Sâm đứng ở cửa phòng lưu luyến không nỡ rời đi. Trang Trạch Ân lấy chìa khoá mở cửa, nói: "Anh vào ngồi 1 chút đi! Uống ly nước."
Thế là Hàn Cảnh Sâm cũng không câu nệ nữa, theo Trang Trạch Ân vào phòng.
Trang Trạch Ân lấy ly rót nước cho Hàn Cảnh Sâm, cắt 1 lát chanh bỏ vào, lại thêm chút mật ong. Vị chanh thoáng cái lan toả khắp phòng, Trang Trạch Ân vốn có chút buồn ngủ cũng tỉnh táo hơn.
Thế là hắn cũng không vội đi rửa mặt, đem đồ trong vali lấy ra dọn dẹp. Những món quà lưu niệm 2 người mua đều đặt trên bàn ở đầu giường. Còn có một cái gối ôm lớn hình trái tim, Trang Trạch Ân cạn lời, vừa dọn dẹp hành lý vừa lải nhải với Hàn Cảnh Sâm: "Chú Hàn, hai chúng ta sao lại ấu trĩ thế này? Tại sao lại mua cái món đồ này?"
Hàn Cảnh Sâm nhấp 1 ngụm nước chanh, nói: "Đẹp mà, mua cho em chơi!"
Trang Trạch Ân cạn lời, nói: "Còn mạnh miệng, cái đống này đều là anh mua không đó?"
Hàn Cảnh Sâm đặt ly xuống, đi đến trước mặt Trang Trạch Ân ôm hắn vào lòng, nói: "Đúng, anh chưa từng yêu ai, cảm giác yêu đương rất mới mẻ. Không biết người trẻ tuổi các em khi yêu sẽ như thế nào, hay là em gợi ý cho anh đi?"
Trang Trạch Ân ôm ngược lại Hàn Cảnh Sâm, nói: "Được chứ! Đến, chú Hàn, em dạy chú." Nói rồi hắn kéo Hàn Cảnh Sâm tới bên giường, hôn lên môi y, hai tay ôm lấy cổ Hàn Cảnh Sâm, thì thầm bên tai y: "Chú, muốn..."
Hàn Cảnh Sâm:!!!!!
Đột nhiên đứng dậy, Hàn Cảnh Sâm nắm chặt cà vạt của mình, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Tiểu hỗn đản, tìm chết?"
Trang Trạch Ân ngồi dậy xếp bằng, vẻ mặt đắc ý. Cuối cùng cũng phản đòn được rồi.
Từ lần trước giáo trình của Hàn Cảnh Sâm làm cho hắn bốc hoả toàn thân, hắn liền muốn trăm phương ngàn kế phản đòn lại. Hắn biết giới hạn của Hàn Cảnh Sâm, cũng biết ít nhất trước khi hắn lên đại học sẽ không có bất kỳ hành động nào với mình. Thế là hắn càng ngày càng không kiêng nể gì cả, vốn vừa mới bắt đầu còn có chút ngại ngùng. Vào lúc này đã thả lỏng rồi, cũng không tính toán nhiều như vậy. Thấy dáng vẻ không làm gì được của Hàn Cảnh Sâm thật sự không giống bình thường làm cho người ta vui vẻ.
Nhưng mà phản đòn xong Trang Trạch Ân cũng có chút áy náy, bởi vì hắn hiểu tư vị không thoải mái đó. Thế là rất tri kỷ nói: "Cần em cho anh mượn nhà vệ sinh không anh yêu?"
Hàn Cảnh Sâm trợn mắt nhìn hắn, nói: "Cút." Sau đó lại lần nữa thở dài, nói: "Anh phải về rồi, em cũng nghỉ ngơi sớm đi." Trang Trạch Ân ừ 1 tiếng, nói: "Em tiễn anh."
Hàn Cảnh Sâm nói: "Được." Sau đó lấy ba lô của mình, dẫn đầu ra cửa.
Trang Trạch Ân tiễn ra ngoài, Hàn Cảnh Sâm bỏ ba lô xuống nói: "Trở về đi! Chúng ta cứ tiễn qua tiễn lại, vậy ai cũng không về nhà được."
Trang Trạch Ân nói: "Em biết rồi, trên đường cẩn thận. Xe đã đến dưới lầu rồi, anh lái xe về đi!"
Hàn Cảnh Sâm ừ 1 tiếng, nhìn Trang Trạch Ân 1 cái, sau đó vẫn là không nỡ, đem hắn ấn lên tường, trao 1 nụ hôn nồng nhiệt. Ở cùng nhau mấy ngày nay, sắp xa nhau, Trang Trạch Ân cũng có chút không nỡ. Sau đó cũng có chút say sưa, thế là, 2 người liền cứ như vậy mà dây dưa với nhau.
Có thể là hôn quá nhiệt tình đến quên hết tất cả, 2 người gây ra động tĩnh không nhỏ. Cửa căn phòng cách vách mà Trang Ngộ đang ở bị đẩy ra, liền thấy được một màn cay mắt này. Giận đến nỗi xém nữa thổ huyết, nhưng y lại không dám lên tiếng, lén lút trốn sau cửa quan sát cả nửa ngày. Vừa quan sát vừa mắng trong lòng: "Thằng khốn Hàn Cảnh Sâm! Tay thò chỗ nào đó?"
Cuối cùng thật sự nhìn không nổi nữa, lặng lẽ đóng cửa lại.
Bình tĩnh, bình tĩnh, Trang Ngộ dựa vào cửa, dùng sức áp chế cơn tức giận trong lòng.
Cho đến khi tiếng thở dốc ngoài cửa dần dần lắng lại, Hàn Cảnh Sâm nói với Trang Trạch Ân: "Ngoan, đi ngủ sớm, anh về đây." Cùng lúc đó sau khi nghe được tiếng đóng cửa ở đối diện, Trang Ngộ mới nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.
Hiển nhiên, cha vợ đột nhiên xuất hiện làm cho Hàn Cảnh Sâm rất bất ngờ. Y có chút ngạc nhiên và nghi ngờ nhìn Trang Ngộ, nói: "Ngài... vẫn luôn nhìn sao?"
Trang Ngộ lập tức phủ nhận: "Không, tôi chỉ là tình cờ thấy được."
Hàn Cảnh Sâm có chút ngại ngùng, y hắn hắn giọng, nói: "Rất... Xin lỗi, chuyện đó... Vừa rồi chúng tôi chỉ là... chào tạm biệt mà thôi."
Trang Ngộ nói: "Tôi có mắt."
Thế là Hàn Cảnh Sâm không nói nữa, lúc này vẫn là giữ im lặng thì tốt hơn.
Trang Ngộ cũng không làm khó y, chỉ nói: "Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu 1 chút... Bây giờ, vẫn chưa phải lúc!"
Hàn Cảnh Sâm lập tức nói: "Tôi biết, ngài yên tâm, trước khi hắn lên đại học chúng tôi sẽ không vượt quá giới hạn." Cũng bởi vì cái tên tiểu hỗn đản này biết y sẽ không vượt rào, cho nên vừa nãy mới không kiêng nể như vậy. Haizz, tiểu hỗn đản a tiểu hỗn đản.
Thấy thái độ của Hàn Cảnh Sâm không xấu, Trang Ngộ cũng không nói gì nhiều nữa. Lại nói rõ ràng chính mình đã đồng ý cho y theo đuổi Trang Trạch Ân, hôm nay nếu như trong lòng mình không thoải mái, cũng không thể nói gì cả.
Trang Trạch Ân một giấc này ngủ đến vô cùng say, không biết đã bao lâu rồi chưa có giấc ngủ say như thế này. Bởi vì hắn đang ở trên lầu trong phố mỹ thực, cho nên cửa sổ và cửa kính sau này hắn đã xử lý lại là làm kính mờ và cách âm. Ngủ đến tự nhiên tỉnh, lấy điện thoại kế bên nhìn thì đã 1 giờ chiều rồi.
Không có ai đến gọi hắn, mọi người cũng biết rằng sáng sớm hôm nay hắn mới về. Lúc này bụng đói kêu vang, hắn liền tính xuống lầu kiếm ăn.
Vừa đúng lúc thấy Trịnh Kim Long và Trịnh Lẫm ở trong phòng hội nghị ở lầu dưới đang mưu đồ bí mật gì đó, Trang Trạch Ân nhất thời nổi lên sự tò mò, lặng lẽ dựa vào tường nghe lén. Nghe thấy Trịnh Kim Long vẻ mặt khó tin hỏi: "Trịnh ca anh có ý gì? Khối ngọc bội này là tính vật đính hôn của anh mà? Ha ha ha ha lão nhân gia anh đang trêu đùa em sao?"
Trịnh Lẫm hiếm khi nghiêm túc nói: "Anh trêu đùa em cái gì? Khối ngọc bội này vốn chính là đồ gia truyền của Trịnh gia. Ông nội anh kêu anh đưa nó cho đối tượng đính hôn, anh cho em rồi."
Trang Trạch Ân:... Lượng tin tức này cũng quá lớn rồi?
Hắn nhớ lại chàng trai vừa mập vừa đen khôi ngô cao lớn trong trí nhớ... Khoan đã, Trịnh Kim Long khi nào đã gầy thế này rồi?
Lại nói tiếp gần đây y thật sự rất bận rộn, công việc ở phố mỹ thực trên căn bản đã được chính y đảm nhận rồi. Còn phải chạy hai đầu qua lại với bên trường học, tận tâm tận lực, chắc chắn không thể giống như anh chàng mập mạp lúc trước lăn lộn ngoài xã hội vừa ăn vừa uống. Hơn nữa nửa năm nay y lại cao lên không ít, đường nét góc cạnh đã lộ ra vẻ chính chắn. Đời trước y rất được các cô gái hoan nghênh, trêu ghẹo qua lại, chính là không nghiêm túc yêu đương. Đời này sẽ không giống chình mình cong luôn rồi đi?
Trên mặt Trịnh Kim Long giống như ăn phải phân, Trịnh Lẫm lập tức giải thích: "Không không không, em trai, anh không phải có ý đó. Anh chính là muốn em giúp anh thôi!"
Trịnh Kim Long khàn khàn cổ họng hỏi: "Giúp cái gì chứ? Anh có thể nói rõ rang hơn được không?"
Trịnh Lẫm nói: "Chuyện là vầy, ông nội nói cái gì cũng phải bắt anh trở về, bắt anh lấy vợ. Còn nói muốn tự mình đến bắt anh, anh liền cảm thấy oan ức, làm vợ anh mấy ngày. Dù sao hai chúng ta mỗi ngày đều ở cùng nhau, ông cũng không nghi ngờ cái gì."
Trịnh Kim Long:...!!!???
Những ngày này thật sự không có cách nào vượt qua, anh cả thì đang chơi gay, anh ruột cũng muốn chơi mình!
Hết chương 37.
Editor có lời muốn nói: Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, ngủ ngon, mơ đẹp nà!^^