Trọng Sinh Chi Thánh Đồ Phong Lưu

Vu Đồng cũng từng nghĩ như Thiên Nhất nói những nghĩ lại vẫn không rõ, hỏi: - Nếu sư phụ đã có thể sử dụng loại cấm thuật này thị tại sao không trở về mười vạn năm trước? Khi đó cuộc đại chiến vừa chấm dứt, trở về không phải là càng tốt hơn hay sao?

Thiên Nhất đột nhiên chảy nước mắt: - Đây là cấm thuật đâu phải muốn dùng là dùng được, ta nghe đại đế từng nói nếu mà sử dụng lại cấm thuật này thì sẽ làm cho người thi triển bị hồn phi phách tán, triệt để tiêu tán ở thế giới này kể cả quá hay tương lai thì người này giống như chưa từng tồn tại.

Vu Đồng ngây ngẩn cả người, hắn biết sư phụ đối với mình tối nhưng không ngờ so với mình tưởng tượng thì còn lớn hơn nhiều lắm, lẩm bẩm nói: - Sư phụ, tội gì người phải làm như vậy? Đồ nhi cho dù là đem toàn bộ âm phủ tìm qua một lần, lãng phí thời gian trăm năm cũng không muốn người rời đi đâu. Người còn nói ngày sau nhất định sẽ còn gặp lại, chẳng lẽ là người đang lừa gạt đồ nhi hay sao?

Hắn thì thào tự nói thì bị Thiên Nhất nghe được, kích động lên hỏi lớn: - Thiếu chủ, điều người vừa nói có phải là sự thật không? Đại Đế thật sự đã từng nói sẽ có ngày gặp lại người hay sao?

Vu Đông bị phản ứng của Thiên Nhất làm hoảng sợ nhưng vẫn gật đầu nói: - Đúng thật là như vậy, sư phụ đã nói như vậy với ta nhưng hiện tại xem ra nhất định là người đang an ủi ta.

Chúng thần thị tự nhiêu cao hứng trở lại, Thiên Nhất nói: - Thiếu chủ, có thể người ở cùng với Đại Đế thời gian không lâu nên không hiểu được tính cách của người, Đại Đế từ trước đến nay nói một không nói hai chưa nói suông bao giờ. - Chúng thần thị cũng gật đầu phụ họa.

Thấy bọn họ nói chắc chắn như vậy, Vu Đồng trong lòng cũng sinh ra một tia hy vọng, nhưng vẫn có chút không xác định, thở dài: - Ngươi cũng vừa nói, sư phụ dùng chính là cấm thuật, sau khi sử dụng sẽ tan thành mây khói, hơn nữa ta tìm trong toàn bộ vũ trụ cũng không tìm thất hơi thở của sư phụ...

Còn chưa nói hết câu đã bị Thiên Nhất tranh nói: - Đại Đế đã nói như vậy thì khẳn định là có thể rồi, dùng thần thông của Đại Đế không gì là không làm được! Chỉ có điều, không biết bao giờ mới đến ngày có thể gặp lại. Từ giờ trở đi thiếu chủ có dự định gì không?

- Dự định? - Vu Đồng giật mình nghĩ lại, hắn lúc trước chỉ đơn giản là muốn đi âm phủ tìm mẹ của mình, không nghĩ tới sư phụ đã đem hắn trở về hai mươi sáu năm trước. Những chuyên trước kia muốn làm bây giờ đã không cần nữa, Thiên Nhất hỏi như vậy làm cho hắn cảm giác mê mang, bây giờ sống lại rồi phải làm gì cho tốt bây giờ? Làm thương nhân sống an ổn với mẹ hay là trở thành người đứng đầu thế giới? Làm cho chính trị rồi âm thầm khống chế các quốc gia khác? Hay là dứt khoát làm cho quân đội, đánh khắp thế giới, thống nhất thế giới? Dùng bản lĩnh của hắn bây giờ muốn làm những chuyện này không có gì khó khắn nhưng mà hắn hiện tại không có gì hứng thú.

Suy nghĩ một lúc, Vu Đồng lại hỏi ngược lại: - Cái này ta còn chưa nghĩ ra, vậy còn các ngươi, các ngươi dự định làm gì tiếp theo?

Thiên Nhất gãi gãi đầu: - Chúng ta cũng chưa nghĩ tới, trước kia chỉ một lòng đi theo Đại Đế cũng không biết mình muốn làm gì.

Vu Đồng cười nói: - Vậy bây giờ có cơ hội rồi đấy, các ngươi muốn làm gì thì làm như vậy đi, nhưng mà cũng không nên làm ra chuyện gì lớn quá. Dùng năng lực của các ngươi muốn đem trái đất hủy diệt chỉ sợ vài giây là xong, ta cũng không muốn từ nay về sau không có chỗ ở đâu.

Thiên Nhất nói: - Cũng tốt, vậy thì để cho chúng ta tự làm việc minh yêu thích, nhưng mà còn thiếu chủ người dự định làm gì?

- Ta? - Vu Đồng ngây ngẩn suy nghĩ, bây giờ thân thể mới có hai tuổi nếu như làm chuyện lớn quá sợ không hợp thói thường nhưng mà không làm gì thì mẹ muốn vượt qua thời gian gian khổ này sợ là không được. Xem ra phải giữ lại vài người bên cạnh âm thầm trợ giúp nhà mình, hắn liền hỏi: - Các ngươi có ai muốn buôn bán không?

- Ta. - Thiên Nhất, Thiên Ngũ, Địa Nhất, Địa Thất, Huyền Tam, Hoàng Tứ, Hoàng Lục, Hoàng Cửu vài người đồng thời nói.

Vu Đồng nói: - Vậy thì các ngươi cử một người ở bên cạnh ta, bản thân ta hiện giờ không thể làm gì nhưng nhà ta thì vẫn cần một ít trợ giúp.

Mấy người đều muốn ở lại bên người Vu Đồng, mặc dù bọn họ đối với Vu Đồng còn chưa có cảm tình nhưng đại đế đã nói nên bọn họ sẽ phụ tá Vu Đồng thật tốt. Thảo luận xong, cuối cùng ba mươi sáu thần thị quyết định Lão đại Thiên Nhất sẽ ở lại bên cạnh Vu Đồng. Hắn sẽ dùng tên giả là Trịnh Phong, còn lại những người khác cùng đều tự nghĩ cho mình một cái tên.

Bàn bạc xong, mọi người đều hướng một phương hướng bay đi. Ba mươi sáu thần thị tình cảm vô cùng tốt, ở trái đất nhỏ bé này bình thường bọn họ chỉ cần dùng thần thức để trao đổi, còn muốn gặp mặt thì cũng chỉ là chuyện đơn giản.

Sau khi cùng mọi người chia tay, Thiên Nhất về tới thành phố mà gia đình Vu Đồng đang ở, hắn cũng thu hồi phân thân, thân thể nho nhỏ nằm ngay ngắn trên giường. Không nghĩ tới sư phụ sẽ đem mình đưa về hơn hai mươi năm trước, bây giờ đang là mua hè mà ngày giỗ bố hắn vào mùa xuân. Vì sao sư phụ không đưa ta về thời điểm bố chưa gặp chuyện không may, như vậy mình có thể ngăn cản bi kịch kia rồi, mẹ cũng không phải thương tâm như bây giờ.

Đối với cha mình, Vu Đồng cũng không có tình cảm gì đặc biệt. Thật ra, hắn cũng không nhớ gì về cha hắn cả, muốn ngăn cản thảm kịch cũng chỉ vì để cho mẹ hắn bớt thương tâm mà thôi. Bây giờ mẹ hắn cũng không có việc làm, hắn nhớ là lúc mình 3 tuổi mới bị đưa vào nhà trẻ, sau đó thì mẹ mới đi ra ngoài tìm việc làm cũng không biết Thiên Nhất khi nào thì mới có thể giúp mẹ hắn lúc tìm việc làm.

Đối với việc này Vu Đồng rất là đau đầu, hắn không muốn cho mẹ đi làm việc chỉ muốn mẹ ở nhà hưởng hạnh phúc, lúc không làm thì đi ra ngoài dạo phố. Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, như vậy cũng không giống như có thể làm cho mẹ chính thức hạnh phúc, vui vẻ, bởi vì hắn biết rõ mẹ của mình tuyệt đối không phải là loại người có thể ngồi im. Nhưng cho mẹ làm việc gì mà tốt bây giờ? Hắn không thể để cho mẹ làm những công việc quá mức nặng nhọc càng không thể để cho mẹ làm những công việc đau đầu suy nghĩ.

Suy nghĩ nữa ngày cũng không nghĩ ra, cũng không thể để cho mẹ phải làm mua bán nhỏ chứ? Mua bán nhỏ! Đúng rồi! Hắn biết rõ mẹ hắn thêu rất đẹp, sao không để cho người bình thường thêu một ít xong lại để cho Thiên Nhất mua lại với giá cao. Đúng vậy, ý tưởng này cũng được đấy, nhưng mà cũng không thể để mẹ cả ngày chỉ thêu không. Vu Đồng lúc này cũng không nghĩ ra được biện pháp giải quyết tốt nên đành phải liên lạc Thiên Nhất.

Thiên Nhất nghe xong, lấp tức nói: - Thiếu chủ không cần lo lắng chuyện này, hiên tại hàng mỹ nghệ dân tộc còn chưa được coi trọng nên mỗi tháng ta chỉ có thể mua một số lượng rất ít. Dù sao thì cũng không có người khác mua, đến lúc đó chỉ cần thiếu chủ làm nũng cuống lấy mẹ của ngài làm cho người không có thời gian làm việc bên ngoài. Ta lại tăng giá tiền lên cao một chút đến lúc đó các người không cần phải lo cơm ăn áo mặc nữa thì mẹ của ngài cũng sẽ không cần phải vất vả đi làm nữa.

Biện pháp này nghe cũng được, Vu Đồng suy nghĩ rất nhanh liền cho phép rồi hỏi Thiên Nhất: - Ngươi chuẩn bị những thứ gì? Bây giờ buôn bán ma túy trong nước rất dễ nhưng vẫn còn có chút khó khắn đấy. Ngươi đã nghĩ ra cách để kiếm món tiền lời đầu tiên chưa?

Thiên Nhất cười nói: - Chúng ta còn cần món tiền đầu tiên sao? Mấy ngày nữa ta cùng với bọn người Thiên Ngũ đi đến một ít quốc gia lớn, ở đó kiếm ít tiền sau đó thao túng mấy cái sòng bạc không phải tiền vào thật nhiều hay sao?

Vu Đồng cười khổ, đúng là thói quen dùng thân phận người bình thường lo lắng. Thiên Nhất bọn họ là người bình thường sao? Đương nhiên là không. Biện pháp của bọn hắn rất đơn giản, ngành đánh bạc ở một ít quốc gia đều bị các tập đoàn khống chế mà những tập đoàn đó không có một người nào là người tốt, không lấy tiền từ bọn hắn thì còn đi đâu nữa? Mà vẫn không cần phải lo lắng bọn hắn dám quỵt nợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui