Trọng Sinh Chi Thánh Đồ Phong Lưu

Nhìn bóng lưng Tô Ngọc Nhã, đồng phục rộng thùng thình khó che dấu đươucj dáng người yểu điệu động lòng người của nàng, Vu Đồng âm thầm tán thưởng, khó trách về sau nàng bị chúng người coi là đệ nhất mỹ nữ thành phố Tô.

Chợt phát hiện hướng đi của Tô Ngọc Nhã không phải đường đến học đường, Vu Đồng khó hiểu, âm thầm đi theo.

Tô Ngọc Nhã đi vào một cái trong rừng cây nhỏ bên cạnh trường học, chỗ đó có một người trung niên hơi mập, nhìn thấy nàng trong mắt hắn lộ ra dâm tà, hỏi:

- Tô tiểu thư, lo lắng thế nào? Thời gian mẹ của cô không nhiều lắm ah, cô cũng không muốn gánh một cái tôi danh bất hiếu chứ?

Tô Ngọc Nhã thấp giọng nói:

- Ông chủ Tôn, người xem như vậy được không? Tính tôi mượn trước của ngài, sau này ta sẽ trả lại cho ngài gấp bội, ngài thấy như thế nào?

- Mượn?

Ông chủ Tôn kia nở nụ cười:

- Được a, nói đi, muốn mượn nhiều ít, ba trăm? Năm trăm? Chỉ cần không cao hơn một ngàn, cô tùy tiện nói. Nhưng nếu nhiều hơn nữa thì không được rồi, cô dùng thân phận gì để mượn tiền của ta?

Tô Ngọc Nhã cầu khẩn nói:

- Van ngài, Ông chủ Tôn, ngài xem như lần này ngài làm chuyện tốt có được không? Tôi nhất định sẽ trả lại ngài gấp bội.

- Ta vẫn nói câu nói kia.

Tôn Ông chủ nói:

- Tô tiểu thư, dù sao cô cũng chưa có lập gia đình, ta cũng vậy không có vợ, cô gả cho ta thật tốt ah, cô ngẫm lại đi, ta cũng không ép cô. Nhưng mà cô cũng không cần nghĩ đến tìm người khác, ở thành phố Tô này một mẫu ba phần trên mặt đất, không có người nào dám không để cho Tôn Phượng Quân ta mặt mũi, Tôn Phượng Quân ta đã nói giúp cô rồi, người khác chắc chắn không ai dám nhúng tay.

Núp ở phía sau, Vu Đồng không nói gì, cái này cháu nội chém gió cũng quá ghê rồi, ở thành phố Tô, dám nói ra những lời này đấy, chỉ sợ chỉ có Thiên Nhất thôi, mà ngay cả thị ủy bí thư cũng không dám, Tôn Phượng Quân này chỉ là một tên tép riu.

Vu Đồng nhìn hắn hiện ở bắt đầu dây dưa Tô Ngọc Nhã, mà qua hai ba năm còn không có dùng sức mạnh, Vu Đồng còn muốn tha hắn một lần, hiện tại xem ra, cháu nội này quá không phải thứ gì rồi, cái này con mẹ nó còn dám dùng vũ lực?

Vu Đồng không cách nào tưởng tượng, như vậy sẽ tạo thành thương tổn dạng gì cho nội tâm của một thiếu nữ đơn thuần như vậy.

Cũng khó trách, sau này Tô Ngọc Nhã sẽ suy nghĩ cực đoan.

Tô Ngọc Nhã oán hận nhìn Tôn Phượng Quân nói:

- Ông chủ Tôn, ngài thì không thể thả mẹ con chúng ta một con đường sống hả?

- Đường sống?

Tôn Phượng Quân lộ ra nụ cười dữ tợn:

- Ta đã cho cô rồi, nếu cô không chọn, vậy ta cũng không có biện pháp.

Ngày mai ta lại đến, hy vọng đến lúc đó cô sẽ cho ta một câu trả lời thỏa mãn.

Nói đi hắn xoay người rời đi.

Tô Ngọc Nhã quỳ ngồi dưới đất, hai tay che mặt, đầu vai gầy yếu run lên.

Vu Đồng đi qua, ngồi xuống ở nàng bên cạnh, hai tay nắm ở đầu vai của nàng, Tô Ngọc Nhã nằm ở trên bờ vai Vu Đồng khóc rống lên. Rốt cục cũng ôm được nàng, hai đời yêu say đắm ah, Vu Đồng cảm khái, ôm thân thể mềm mại của Tô Ngọc Nhã, Vu Đồng không có một tia dục vọng, có chỉ thật sâu thương tiếc cùng yêu thương.

Hắn cũng biết, Tô Ngọc Nhã ghé vào trong lòng ngực của hắn cũng không phải đối với hắn có cái gì, mà là trong lòng quá mức mê đưa bất lực, chỉ vô ý thức tìm chỗ dựa vào mà thôi.

Quả nhiên, Tô Ngọc Nhã khóc một lúc, dần dần cảm thấy có cái gì đó không đúng, kinh kêu một tiếng, đẩy ra Vu Đồng, yếu ớt hỏi:

- Sao ngươi lại ở chỗ này?

- Không có gì.

Vu Đồng nhún nhún vai:

- Vừa rồi ngẫu nhiên mà đi ngang qua nơi này, nhìn thấy có một mỹ nữ ngồi ở chỗ nầy, ta còn tưởng rằng nhìn thấy phát sinh chút ít thư sinh cùng nữ quỷ lãng mạn chuyện xưa, không nghĩ tới đúng lúc gặp học tỷ ngươi.

Tô Ngọc Nhã nhìn hắn, trên vai áo còn lưu lại một mảng lớn vệt nước mắt, không có ý tứ nói:

- Thực xin lỗi, ta làm quần áo của ngươi ướt rồi.

Vu Đồng không sao cả nói:

- Như vậy vừa vặn, dù sao bây giờ đi học cũng sẽ bị muộn, vạn nhất giáo viên hỏi tới, ta sẽ dễ dàng nói đi chạy bộ rồi, đây là ra mồ hôi, đúng rồi, nếu không ngươi lại khóc tiếp đi? Khóc cho bên này tốt thu được ah, như vậy mới càng giống hơn a.

Tô Ngọc Nhã bị hắn trêu chọc nở nụ cười, gắt giọng:

- Cái gì lại khóc một lát, ngươi cho rằng người ta là quỷ khóc lóc hả?

Đột nhiên cảm giác được nói của mình không đúng, vội hỏi:

- Cũng đã đến giờ học, ta đi trước đây.

Nói xong hai chân cô mất trật tự chạy đi.

Xem ra có môn!

Vu Đồng vui mừng, tự kỷ sờ sờ mặt:

- Xem ra vóc người soái thật là tốt. Lại không biết, là công pháp chết tiệt của hắn đã tạo thành ảnh hưởng cho Tô Ngọc Nhã.

Vu Đồng trở lại phòng học, tiết khóa thứ nhất cũng đã trên một nửa thời gian, Quan Lâm ngồi ở trước bàn giáo viên, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, một khuôn mặt hồng hồng đấy, các học sinh ở dưới lớp thì tự học.

Báo cáo.

Vu Đồng hô một tiếng.

- Vào đi.

Quan Lâm vô ý thức trả lời, ngẩng đầu nhìn thấy Vu Đồng đi đến, còn đối với nàng cười cười, mạnh mẽ cúi đầu, trên mặt đẹp đỏ đến cũng nhanh nhỏ ra máu rồi.

Trở lại chỗ ngồi ngồi xuống, Vu Đồng hỏi Trương Na đang ở không thể chờ đợi được ra bên ngoài đào con c-c của hắn nói:

- Sao đến giờ còn không có giảng bài, còn có, như thế nào ta thấy cô Lâm là lạ?

- Hì hì, trong lòng chị Lâm Lâm này khẳng định rất loạn, còn giảng bài thế nào nha?

Tiểu nha đầu cúi đầu, dùng khuôn mặt nịnh nọt ở con trym lớn trên nhẹ nhàng cọ lấy, đáng thương nhìn xem Vu Đồng nói:

- Anh, người ta mới vừa nói nói bậy rồi, Anh sẽ không trách người ta chứ?

- Như thế nào sẽ?

Vu Đồng sủng nịch nâng lên tiểu nha đầu mặt, hôn một cái trên cái miệng nhỏ của nàng, cười nói:

- Tiểu bảo bối của ta, cho dù làm ra lỗi lầm lớn thế nào, anh cũng sẽ không trách em đấy. Nói đi, đến cùng chuyện gì xảy ra?

Tiểu nha đầu dùng sức hôn một cái trên mặt Vu Đồng, cười quyến rũ nói:

- Anh thật tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui