Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi

Thái tử phi ở trước mặt các bậc trưởng giả từ trước đến nay đều biểu hiện rất tốt, đây đều là chuyện có tiền lệ, thái hậu nói cái gì cũng chưa tằng phản bác, huống chi có ý tứ của Khang Hi ở trong đó, đem mỹ nữ về Dục Khánh Cung căn bản không phải chuyện miễn cưỡng. Thái tử phi cũng rất hiểu ý bề trên, ý thái hậu bảo nàng đem Mông Cổ cách cách mang về địa bàn của nàng dạy bảo, nàng cũng liền ghi nhớ hai chữ dạy bảo, hoàn toàn không có bất luận cái tư duy sai lệch gì.

Ô Nhật Na cách cách ôm ước mơ trong lòng thấp thỏm đến Dục Khánh Cung, cùng thái tử phi nói xong lời khách sáo sau đó thái tử phi để cung nữ an bài sương phòng cho nàng, “Ngươi trước tiên an tâm ở đây, bổn cung sẽ điều hai nhũ mẫu đến cho ngươi, thái hậu cho ngươi đến Dục Khánh Cung nhờ ta chỉ giáo, bổn cung tự nhiên sẽ tận tâm tận lực.”

Thái tử phi cấp cho Ô Nhật Na một ánh mắt trấn an, Ô Nhật Na nghe xong nhưng lại có chút yên lăng, lòng đang tràn đầy vui mừng tựa như bị hắt một chậu nước lạnh, lạnh thấu tâm can.

Rõ ràng không phải như thế a, ý tứ thái hậu để cho nàng đến Dục Khánh Cung không phải như vậy, nàng cũng không tin thái tử phi không rõ, vội vàng mở miệng nói, “Thái tử phi tỷ tỷ, thái hậu nói…”

Thái tử phi nghe được hai chữ tỷ tỷ, đơn giản là nhức răng, Trữ ma ma ở một bên khóe mắt cũng trợn trừng lên, khóe miệng kéo xuống, cái vị cách cách này còn chưa có thị tẩm đã liền trực tiếp gọi tỷ tỷ, trước đây lúc ở Từ Nhân Cung còn hiểu chuyện tôn kính gọi thái tử phi là nương nương đây, chứ mới gì đã muốn biểu hiện thân mật mà gọi bằng tỷ tỷ.

“Muội muội nếu ngươi nhớ thái hậu, cũng có thể đi đến Từ Nhân Cung thỉnh an, thái hậu cũng sẽ rất cao hứng với lòng hiếu thảo của ngươi.” Thái tử phi sĩ giơ tay lên, đè lời Ô Nhật Na muốn nói xuống, lại mở miệng, “Thái hậu cho ngươi đến Dục Khánh Cung, cũng là vì để cho Bổn cung chỉ điểm ngươi về chuyện nữ công gia chánh, làm tốt sau sẽ tìm cho ngươi một nhà môn đăng hậu đối. Ngươi phải hiểu được khổ tâm của thái hậu.”

Ô Nhật Na bị nói đến ngây ngốc, tuy rằng uất ức, nhưng là may mắn vừa nãy không đem lời trong lòng nói ra, không phải vậy nàng là một cách cách của Bác Nhĩ Tể Cát Đặc thị lại tự hạ giá đi làm thị thiếp, cho dù người kia là thái tử cũng không đáng. Nàng nghĩ thái tử phi đã hoàn toàn xuyên tạc ý tứ của thái hậu, thái tử phi sợ bị nàng uy hiếp địa vị sao!


Sau khi thái tử phi nói xong, quan sát đến trong mắt Ô Nhật Na thấy vẻ không cam lòng, trong lòng ngược lại có chút cảm khái, thế nào bình thường nhìn nhu thuận thông minh, lúc này lại chậm hiểu như vậy. Chính nàng hảo hảo là một cách cách thân phận cao quý, tuy rằng giữ đạo hiếu bỏ qua tuyển tú, thế nhưng cẩn thận tìm một mối hôn sự tốt cũng không phải không thể, dù sao có chỗ tựa là thái hậu, huống hồ thái hậu cũng không nói rõ để Dận Nhưng thu Ô Nhật Na làm thiếp, trong này ngụ ý… là còn có tương lai, thái hậu hoàn toàn chính là để thái tử phi làm chủ tiền đồ cho Ô Nhật Na. Thái tử phi nếu như ác độc một chút, trực tiếp để Ô Nhật Na ở lại Dục Khánh Cung, vậy thì đồng nghĩa với thủ đoạn hẹp hòi, không như các thứ phúc tấn đã có hài tử thì nàng còn có một hi vọng, kết quả hảo tâm của mình trái lại nàng không hiểu.

Ô Nhật Na mất hứng như thế nào đi nữa, nàng cũng không có cách nào chống đối lại thái tử phi, ở Dục Khánh Cung này phải nghe thái tử phi. Để cung nhân đem Ô Nhật Na cách cách xuống phía dưới an trí xong, thái tử phi liền cùng Trữ ma ma thương lượng nên tìm nhũ mẫu cho Ô Nhật Na như thế nào, nguyên bản Ô Nhật Na ở Từ Nhân Cung làm bạn với thái hậu, nhũ mẫu bên người thái hậu cũng có chỉ điểm một chút, nhưng mà bây giờ xem ra, Ô Nhật Na đã bị dạy cho mất gốc toàn bộ, thái tử phi phái nhũ mẫu đến chỉ dạy lại quy củ cho Ô Nhật Na.

“Chủ tử, không bằng để Ô Nhật Na cách cách cùng đại cách cách với nhau, nhũ mẫu của đại cách cách cũng không tệ.” Trữ ma ma đột nhiên nói, cùng với nhóm tiểu cách cách của Dục Khánh Cung học chung, Ô Nhật Na làm sao có thể mặt dày đi hầu hạ thái tử.

Thái tử phi nghe vậy, liếc mắt nhìn lão nhũ mẫu nhà mình, “Một chủ ý ngu ngốc.” Mấy người nữ nhi của Dận Nhưng đều có chuyên nghiệp nhũ mẫu làm bạn lớn lên, thái tử phi cũng tốt bụng để cho các nàng cùng mẹ ruột của mình thân cận, nữ nhân không có được trái tim nam nhân, có nữ nhi bầu bạn cũng là đã đủ, mà không phải sinh lòng oán hận, tuy rằng mấy vị tiểu thiếp của Dục Khánh Cung đều thành thật. Ngoại trừ để cho các nàng thân cận với mẹ ruột, việc dạy bảo của các nàng hoàn toàn là theo khuôn phép của thái tử phi, thái tử phi không phải thánh mẫu, nhưng cũng không phải ác nhân, mong muốn các nàng từ nhỏ đều có thể bồi dưỡng học được khí độ cao quý cùng bản tính dịu dàng, dù sao sau này cùng là công chúa.

Để Ô Nhật Na cách cách cùng mấy vị tiểu cách cách của Dục Khánh Cung cùng nhau tiếp thu giáo dục hoàng gia, đây không phải là nói bậy sao, nếu để Khang Hi biết thái tử phi đem Ô Nhật Na cách cách xem như nữ nhi mà đối đãi, đối với thị thiếp mới của thái tử có chứa tâm lý chống đối, cái động thái này quá lộ liễu.

“Hay là đến phủ nội vụ tìm. Tìm xong, đưa đến cho Ô Nhật Na vậy.” Thái tử phi suy nghĩ một chút nói, “Quan trọng phải nhìn xem phẩm chất của nàng một cái, có đáng giá để ta lo lắng hay không.” Người ta một lòng muốn làm tiểu lão bà, mà mình một lòng bày cho nàng con đường làm vợ cả mà ngược lại bị oán giận, cực mà chẳng đã.

Thái tử từ Từ Nhân Cung đi ra, đang chuẩn bị quay về Dục Khánh Cung, Khang Hi lại mở miệng muốn hắn quay về Càn Thanh Cung, phải thương lượng việc quân sự phía tây bắc, dọc theo đường đi, hai cha con cũng không trò chuyện được mấy câu, trong lòng thái tử còn chứa đầy tâm sự, một phần đang suy nghĩ tâm tình hiện giờ của thái tử phi, một phần lại đang nghĩ hoàng a mã đem Ô Nhật Na nhét vào Dục Khánh Cung rốt cuộc là có huyền cơ gì. Đợi đến khi tới Càn Thanh Cung, nghe được tiếng nói của mấy người huynh đệ, mới phát hiện huynh đệ cùng các đại thần đều đến rồi, vội xốc lại tinh thần, nghiêm trang đi vào phòng nghị sự.


Đại a ca nhìn thấy thái tử, miễn cưỡng chắp tay một cái, hừ một tiếng liền quay đầu cùng tam a ca bàn bạc, mí mắt thái tử hơi rũ, mặc kệ cái tên mãng phu này, đại a ca khẳng định biết chuyện thái tử phi lĩnh Ô Nhật Na về Dục Khánh Cung, người này đang ghen tỵ thì đây. Ô Nhật Na từ Mông Cổ đi tới kinh thành, luôn ở bên người thái hậu, tuy rằng là a ca mang dòng dõi đế vương nhưng cũng không có người nào được nàng để mắt, dù sao nhìn thái hậu giống như là muốn ban hôn cho nàng, lại không thể cưới được nàng, trông thế lực Mông Cổ mà thèm. Kết quả thái hậu lại để thái tử phi đem nàng về Dục Khánh Cung, ý tứ trong này, người trong cuộc đều hiểu.

Những a ca khác cũng không có nghĩ tới thái tử lại rầu rĩ, bản thân ước ao đố kị hận diễm phúc của thái tử còn có sự coi trọng của Khang Hi đối với thái tử, trong ngày thường hoàng a mã luôn sẽ đề phòng bọn họ tìm đến người Mông Cổ thân cận, chỉ sợ nhi tử có quan hệ đến người Mông Cổ, kết quả lại cho thái tử một Ô Nhật Na. Trong đám a ca cũng chỉ có phúc tấn của lão thập là người Mông Cổ, nhưng a mã của phúc tấn lão thập ở Mông Cổ chỉ là một thân vương nho nhỏ, đất phong hầu lại ở rất xa, hoàn toàn so ra kém với Ô Nhật Na này. Thái hậu, người đều là không đem nước tốt đổ ruộng ngoài! Thế lực Mông Cổ có quan hệ chặt chẽ với hoàng thất, và cùng là thế lực Khang Hi coi trọng nhất chính là Bác Nhĩ Tể Cát Đặc thị.

Khang Hi ngồi ở chủ vị, nhìn nhóm a ca và mấy vị đại thần, mắt xẹt qua mặt của đại a ca, trong lòng hơi lắc đầu lại thở dài, nhìn ánh mắt thái tử như có thần, một mực vân đạm phong khinh, lại vòng vo tìm cách, đối với thái tử nói, “Gọi Hoằng Thăng kêu đến nghe một chút.”

Lời này vừa ra, không nói những người khác, ngay đến thái tử cũng có chút kinh ngạc, để Hoằng Thăng đến Càn Thanh Cung nghe bọn hắn thảo luận chính sự, ở đây ngoài ý nghĩa đối với Hoằng Thăng tán thành cùng yêu thích ra, thì còn có ý nghĩa Hoằng Thăng sẽ được tham dự chính sự từ rất sớm.

Mấy vị nội các đại thần đều có chút khiếp sợ, hoàng thượng đối với thái tử nhất mạch cũng quá mức ưu ái đi, Hoằng Thăng a ca còn chưa đầy mười tuổi, lại cho dự thính nghe thảo luận chính sự thực sự không hợp với quy củ trước đây, mấy vị nội các đại thần nhìn nhau, lời Khang Hi truyền tới bên ngoài, Lý công công liền lĩnh mệnh đi mời Hoằng Thăng, vì vậy bọn họ nhịn xuống không mở miệng kháng nghị.

“Hoàng a mã, Hoằng Thăng tuổi còn quá nhỏ, việc này sợ rằng không thích hợp.” Đại a ca sau khi hết khiếp sợ, lập tức nghĩ đến việc phản đối, chờ lên tiếng xong, còn tưởng rằng những người khác sẽ phụ họa, kết quả lại phát hiện lão tam lão tứ lão bát cả đám bọn họ đứng im như cây cột vậy không hề mở miệng, còn các vị nội các đại thần đầu cũng cúi thấp xuống, tất cả đều chờ hắn ra mặt sao.


Toàn bộ đều an tĩnh lại, ánh mắt Khang Hi sáng quắc mà nhìn chằm chằm đại a ca không mở miệng, lại làm cho bầu không khí trong phòng trầm xuống, thái tử thấy thế, tuy rằng thật cao hứng khi thấy đại a ca chọc giận hoàng a mã, nhưng là không nên vào lúc nghị sự này, hắn còn muốn sớm quay về Dục Khánh Cung, bước ra khỏi hàng nói, “Hoàng a mã, đại a ca nói không sai, Hoằng Thăng đích xác niên kỷ còn nhỏ, theo lý không thích hợp.”

Thái tử nói xong, phát hiện ánh mắt Khang Hi cùng với những người khác đều gom lại trên người hắn, cũng không được tự nhiên, nhếch nhếch khóe miệng, tiếp tục nói, “Có điều, Hoằng Thăng tuy nhỏ nhưng cũng đã được hoàng a mã dạy qua, tới cũng sẽ không quấy rối. Đây là không ngại. Đại ca, cô nhớ kỹ ngươi cũng là mười tuổi liền bắt đầu ở lên lớp vào nghe báo cáo và quyết định sự việc, khi đó niên kỷ cũng không lớn.” Hắn từ nhỏ cũng là nghe thảo luận chính sự lớn lên. Nhớ khi còn bé ở tại Cung Càn Thanh, làm bài tập xong đi lên phòng giảng bài, vùi ở trong lòng hoàng a mã nghe báo cáo và quyết định sự việc, hoàn toàn không cảm thấy có cái gì sai.

Đại a ca nghe vậy, nội tâm rít gào, thốt ra: “Ta khi đó mười tuổi!!! Con trai của ngươi mới tám tuổi!!!” Nói xong, nghĩ lại vừa nghĩ, tiểu tử này từ nhỏ nghe chính sự lớn lên, tức giận đến thật là á khẩu không trả lời được, không ngờ hắn hoàn toàn không thể đuổi kịp hai cha con thái tử bọn họ a, quá khinh người.

Đám người lão tứ lão tam thấy thế đều cúi đầu miễn cho thất thố, đại a ca thật là, cùng so đo với thái tử làm cái gì, theo chân bọn họ những người đã có kinh nghiệm thảo luận chính sự cũng đã rất có cảm giác thành tựu!

“Đại a ca, ngươi thất thố.” Thái tử khẽ phủi tay áo một cái, vẻ mặt nghiêm trang nói.

Khang Hi nghe xong, cũng nhếch lên khóe miệng, chỉ vào thái tử cười nói, “Ngươi a…” Giọng nói kia làm mọi người ở đây nghe được đều bị nổi da gà.

Đang nói, Hoằng Thăng đã tới, mọi người chỉ có thể không nhắc lại việc này, ngược lại quan tâm chính sự tây bắc.


Đợi cho thái tử trở lại Dục Khánh Cung, vốn dĩ muốn nghĩ ngơi một chút, từ Càn Thanh cung đi ra, lại phụng chỉ xuất cung đến tây sơn làm chút chuyện, chạy về chỗ Khang Hi, rồi trực tiếp quay về Dục Khánh Cung, té nằm trên giường chờ hầu hạ.

Toàn bộ Tử Cấm thành đã đèn đuốc sáng trưng, thái tử phi làm điểm tâm mang lên cho thái tử nuôi dạ dày, ngay một bên sửa móng tay cho tiểu Viên Ninh, thỉnh thoảng đối thoại câu được câu không với thái tử.

Thái tử thấy thái tử phi chưa nói đến chuyện Ô Nhật Na, hắn cũng lười chủ động nhắc tới, coi như không có chuyện này, mà thái tử phi lại là nghĩ chuyện Ô Nhật Na căn bản cũng không cần thái tử phải quan tâm, mình có thể tự quyết định, cũng không cần phải nhắc đến, phu thê đang lúc này bầu không khí phi thường thoải mái.

Ô Nhật Na ở Dục Khánh Cung đợi bốn năm ngày, đãi ngộ cũng không tệ lắm, thái tử phi cũng thường xuyên gặp nàng, có thể nói tất cả đều là nói chuyện nữ hài tử lập gia đình rồi thì nên làm như thế nào, làm những gì, còn có nhũ mẫu hay giảng giải mấy thứ linh tinh. Chuyện thái tử phi nói chưa từng đề cập qua thái tử, thậm chí nàng ở Dục Khánh Cung còn chưa có gặp qua thái tử một lần, cái này thực sự hơi quá đáng.

Nghĩ núi không đến tìm ta, ta đi tìm núi, Ô Nhật Na là một người theo trường phái hành động, thăm dò các địa điểm Dục Khánh Cung, quyết định chế tạo cơ hội vô tình gặp được thái tử điện hạ, nhưng nàng đã quên nàng đang ở là địa bàn của thái tử phi, một tiểu cung nữ bên người cũng có thể là gián điệp, vì vậy còn chưa có hành động thì cung nữ bên người nàng đã đi tố cáo cho thái tử phi.

Thái tử phi nghe xong kế hoạch của Ô Nhật Na, vừa bực mình vừa buồn cười, còn nghĩ có chút chơi thật khá, nghĩ nếu không cứ để mặc Ô Nhật Na, xem nàng vô tình gặp được thái tử hậu, thái tử sẽ như thế nào, tưởng tượng xong lại cảm thấy hay là thôi đi. Để cho người ngầm ngăn cản chuyện này phát sinh xong, cũng không nhịn được đi tìm Ô Nhật Na nhắc nhở hai câu.

Ô Nhật Na nghĩ ở Dục Khánh Cung ủy khuất đến không chỗ phát tiết, giống như bị gạt bỏ sang một bên, từ nhỏ đến lớn còn không có bị bực khinh thị cùng ủy khuất này, nhất là bị thái tử phi đâm thọc phá đám chuyện nàng tìm cách vô tình gặp được thái tử, nghĩ đã đánh mất mặt mũi lại còn đánh mất cả lớp áo lót bên trong, thái tử phi xuyên tạc ý thái hậu, bằng mặt không bằng lòng, quả thực chính là đố phụ, nghe được thái tử phi muốn gặp nàng, nàng cũng tức giận đầy mình, vẻ mặt mất hứng muốn tìm thái tử phi lý luận.

Cho dù ngươi là thái tử phi, cũng phải nói lý một chút, nàng muốn làm lớn chuyện, nàng muốn đi tìm thái hậu nói cho ra lẽ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận