Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi

Bên phải trên gương mặt trắng nõn mềm mại của Lý Tứ hiện lên một đường vết roi sưng hồng lên, đau đến nước mắt nàng trực tiếp rơi, “Gia, mặt của thiếp a! Đại phu, mau tìm đại phu.” Bọn hạ nhân đã sớm đứng xa xa một bên xem cuộc vui, nghe được Lý Tứ mà nói, vì e ngại uy phong của nàng khi xưa đã có người vội vã chạy đi tìm đại phu.

Long Khoa Đa cái này tức giận đến đỏ mặt, đi qua nhanh nhất, liền muốn đích thân bắt Ô Nhật Na, “Ngươi cái đồ nghiệt súc này! Lại dám đả thương người!”

“Nàng muốn hại ta, ta chỉ quất nàng đã là tiện nghi cho nàng!” Ô Nhật Na cũng tranh phong ngược lại, thấy Long Khoa Đa cái ông cha chồng này lại để một tiểu thiếp tới quản nàng, tất nhiên là không chịu khuất phục, trong cuộc đời của nàng sẽ không có hai chữ chịu thua. Thấy sắc mặt Lý Tứ đắc ý, không phải là giả bộ sao. Ô Nhật Na tránh trái tránh phải, nàng còn chưa có đủ lòng tin thân thủ của mình có thể thắng được Long Khoa Đa cái đại nam nhân này, đối với biểu hiện ỷ lớn ăn hiếp nhỏ lại càng nghĩ Long Khoa Đa thiếu khí phái nam tử hán, vừa tránh vừa lăng mạ, “Cho tới bây giờ còn chưa thấy một cái công công nào khi dễ con dâu như thế, ngươi không biết xấu hổ!”

Roi quất tới lại để Long Khoa Đa né được, Ô Nhật Na lại thiếu chút nữa bị đoạt roi trong tay, trong lòng cân nhắc vũ lực cao thấp, bên tai nghe được Lý Tứ oa oa khóc, lập tức xoay chuyển cổ tay, cố sức hướng trên người Lý Tứ phía sau Long Khoa Đa mà quất tới, quất tới Lý Tứ đau đớn hét thảm. “Xem ta có đánh chết ngươi cái con tiểu miêu này hay không!”

Long Khoa Đa chợt biến sắc, càng tỏ ra không cố kỵ gì mà muốn đánh Ô Nhật Na, “Dĩ hạ phạm thượng, ngỗ nghịch trưởng bối, Ô Nhật Na cách cách, Đông gia ta không tha cho ngươi!”

“Ta phi! Ngươi trước tiên đem cái con tiện nhân kia thu thập mới có mặt mũi nói ta ngỗ nghịch!” Ô Nhật Na quất roi chan chát, càng đánh càng hăng, chỉ cần tránh được vũ lực Long Khoa Đa uy hiếp, liền hướng trên người Lý Tứ vụt roi, Lý Tứ đã sớm sợ đến chạy xa, Ô Nhật Na cũng tùy thời đuổi theo sát nàng.

“Gia, ngươi nhất định phải làm chủ cho thần thiếp a!” Bụm mặt, Lý Tứ khóc đến lê hoa đái vũ, bị Ô Nhật Na đuổi chật vật, vội vàng hô, “Người đâu, mau đem cái con điên này bắt lại!”

Bọn hạ nhân nghe được Long Khoa Đa và Lý Tứ hạ lệnh, thật ra đều muốn đi bắt Ô Nhật Na cách cách lại, thế nhưng Nhạc Hưng A bởi vì quá quen tập tính tác oai tác quái của hai người này, thấy tình thế không ổn liền để nhũ mẫu cho đòi đám hạ nhân người Mông Cổ của Ô Nhật Na chạy tới.

Bọn hạ nhân vừa mới bước ra nửa bước, chỉ thấy một đám tráng phụ hướng về phía bọn họ ùa lên, với hình thể cường tráng, một người tóm bắt hai ba người hạ nhân hoàn toàn không là vấn đề, tình thế toàn diện bị bên phe Ô Nhật Na khống chế, có một người không có mắt còn tưởng Lý Tứ là nô tỳ mà tóm luôn, nghe được nàng khốc nháo đến phiền, bàn tay to cầm lắc một cái, một chưởng vỗ xuống đầu Lý Tứ, “Khóc khóc cái gì mà khóc, không thấy chủ tử đang đánh nhau sao.” Người Mông Cổ nói Mông ngữ, Lý Tứ nghe mà không hiểu, nàng bị một cái tát kia đánh cho có chút xây xẩm, nhất thời đã quên khóc nức nở.

Long Khoa Đa vì Lý Tứ mà phân tâm, cực kỳ đau lòng, chỉ kịp tới giành lại roi của Ô Nhật Na, Ô Nhật Na thấy tình thế không ổn đã linh hoạt chạy ra, chuyển tới bên người hầu Mông Cổ đang khống chế Lý Tứ, một tay bấm ở trên cổ họng Lý Tứ, Lý Tứ sợ đến động cũng không dám động, “Công công đại nhân, ngươi cũng đừng quá ép người, nếu không ta bị dọa cho giật mình, không cẩn thận dùng nhiều khí lực, cái con tiện nhân này mắt trợn trắng cũng sẽ không liên quan đến ta!”


Long Khoa Đa cho tới bây giờ chưa có bị người nào ép đến mức này, cực kỳ hận, tức đến đỏ hai mắt chuyển hướng Nhạc Hưng A, “Nghiệt tử, ngươi còn không đi đem nàng bắt lại!”

Nhạc Hưng A run run một chút, “A mã, nhi tử vô dụng, không chế trụ được cách cách.” Nói xong đầu rụt lại như chim cút vậy, Long Khoa Đa tức giận đến đá hắn một cái, hắn lại cứ thế chịu đựng.

Lý Tứ bị bóp cổ, nói không ra lời, lại tha thiết mà nhìn Long Khoa Đa, đường nhìn lại chuyển tới trên người Nhạc Hưng A ý bảo Long Khoa Đa dùng Nhạc Hưng A ép Ô Nhật Na buông tay.

“Nghiệt tử!” Long Khoa Đa không cần Lý Tứ nói ra, thấy Ô Nhật Na coi như cố kỵ Nhạc Hưng A, thì đã có quyết định này, cầm lấy roi của Ô Nhật Na hướng trên người Nhạc Hưng A quất tới tấp, “Ngươi còn không bảo con tiện phụ kia thả người!”

“A mã tha mạng! A mã tha mạng!” Nhạc Hưng A nhưng lại không có nhả ra, chỉ liều mạng cầu xin tha thứ.

Ô Nhật Na thấy vậy nhíu mày, có chút thương cảm Nhạc Hưng A, lại đối với chuyện Nhạc Hưng A không dám phản kháng a mã hắn lại có chút không hiểu, lúc nàng ở Mông Cổ, a mã nàng nếu để cho nàng mất hứng nàng cũng sẽ trở mặt, nghĩ lại hướng Long Khoa Đa nói, “Này, ngươi có đánh con trai ngươi cũng vô dụng, ta mới gả cho hắn có một ngày, lại không thích hắn cho lắm. Nhưng trái lại cái người nữ nhân này, ” Ô Nhật Na thị uy tự đắc cố sức ngắt ngắt thịt mà gò má của Lý Tứ, “Ta biết công công ngươi rất thích cái con tiện phụ này, ngươi nếu thật sự chọc ta mất hứng, ta không ngại ở trên người nàng đòi lại bồi thường gấp mười phần.”

“Ngươi dám!” Long khoa Đa lập tức ngừng trận roi lại.

“Ta có cái gì không dám, mới tới nửa ngày ta đã đánh nàng, công công nghĩ ta có dám hay không? Ta xem trên người Lý Tứ khá là bẩn, chuẩn bị mang nàng đi ngâm nước đây.” Ô Nhật Na nói rồi buông tay ra, hướng người bên cạnh hất hất cằm, hai người nhũ mẫu Mông Cổ hiểu ý nhấc bổng Lý Tứ đang giãy dụa không ngớt đi ra ngoài.

“Gia, mau cứu thiếp, mau cứu thiếp.” Lý Tứ từ lúc vào Đông gia, còn chưa từng chật vật như vậy, vừa hận vừa sợ mà kêu khóc cầu cứu.


Vậy mà Ô Nhật Na còn tiếp tục uy hiếp, “Ta biết ngươi còn có nhi tử, gọi là Ngọc Trụ đúng không, ta làm chị dâu, cũng nên dạy dỗ hắn một chút cái gì là trưởng thứ, miễn cho di nương dạy dỗ nhi tử giống mình không biết trời cao đất rộng.”

“Ô Nhật Na cách cách, ngươi đây là nghịch thiên!” Long Khoa Đa hít sâu một hơi, ánh mắt ngoan lệ nhìn chòng chọc vào Ô Nhật Na, “Thả người, nếu không thả người, hôm nay ta sẽ bắt Nhạc Hưng A bỏ ngươi.”

tiếng nói Long Khoa Đa vừa dứt, chợt nghe được một lão bà bà được một đám nha hoàn vú già xông tới, vừa vào phòng, thấy tình hình phòng trong, tức giận đến quát mắng, “Còn không dừng tay lại! Loạn rồi loạn hết cả rồi!”

Nguyên lai là Đông Quốc Duy phu nhân, lão phu nhân của Đông phủ nghe được ở phòng Long Khoa Đa ồn ào ầm ĩ, đợi mãi đợi mãi đều không đợi được đến lúc Ô Nhật Na cùng Nhạc Hưng A đến sân nàng kính trà, liền chạy tới, lúc tới càng kinh hãi hơn, già đầu như vậy vẫn chưa thấy qua một trận tân hôn kính trà đại chiến, thấy Long Khoa Đa và Lý Tứ quần áo tóc mai đều rối loạn, trên tay của Long Khoa Đa còn có vết roi, nhìn đám hạ nhân của Ô Nhật Na ai nấy cường tráng như lang như hổ, lập tức hướng về phía Ô Nhật Na nói, “Một mình ngươi con dấu mới cưới vào nhà, lại dám lấy hạ phạm thượng quất roi công công ngươi, rốt cuộc là ai dạy ngươi quy củ!”

“Ô Nhật Na cách cách, ngươi không nên ỷ là thái hậu chỉ hôn, liền không xem Đông gia ta để vào mắt, có người con dâu nào như ngươi vậy không, dù Đông gia ta có là tiểu miếu cũng không tha cho ngươi cái tôn đại phật này!” Lão phu nhân đau xót vết thương trên tay Long Khoa Đa, có chút không suy nghĩ nói.

Nhạc Hưng A vẫn không lên tiếng nghe được lời lão phu nhân nói, lúc này không làm chim cút rụt cổ nữa, qùy đến trước mặt lão phu nhân: “Tổ mẫu, Ô Nhật Na cách cách chỉ là nhất thời tức giận, nàng là vô ý ngộ thương a mã mà thôi.”

“Nhất thời tức giận?” Lão phu nhân nhìn tôn tử, lời biện giải này ngược lại càng không thể chấp nhận, “Lẽ nào tức giận có thể vung roi đánh người? Ngươi hoàn vì nàng cầu xin, đây là muốn để cho nàng càng không sợ trời không sợ đất đúng không!”

“Ta vô pháp vô thiên?” Ô Nhật Na đối với việc lão phu nhân chỉ trích kiên quyết không tiếp nhận, “Hừ, lão phu nhân, ta tôn kính ngươi là Nhạc Hưng A tổ mẫu, thế nhưng ngươi không có tư cách nói ta sai!”

Lão phu nhân bị lời lẽ sỗ sàng hùng hồn của Ô Nhật Na làm cho tức giận đến ngã ngửa, “Tốt, ngay cả ta ngươi cũng dám ngỗ nghịch. Ta không có tư cách nói ngươi sai, vậy đến trước mặt thái hậu, ta cũng không tin thái hậu còn có thể nói cách cách ngỗ nghịch trưởng bối là đúng. Việc đuổi con dâu về nhà mẹ đẻ có là đến tai hoàng thượng, Đông gia ta cũng không sợ!”


“Hừ, ngươi không phân tốt xấu như thế, chả trách nuôi ra được một nhi tử ái thiếp diệt thê. Đông gia ngươi không sợ việc đuổi ta, muốn dùng cái này uy hiếp ta a? Ta cho ngươi biết lão phu nhân, ta còn thật không sợ.” Ô Nhật Na cách cách hầm hừ mà nói, “Ngươi cũng biết, ta từ Mông Cổ tiến cung để thái hậu nuôi, sau đó là được thái tử phi, đại phúc tấn giáo dục qua, nghi ngờ người dạy quy củ cho bản cách cách, chính là nghi ngờ thái hậu, thái tử phi, Trực quận vương phi! Hừ, đuổi người! Ta xem ngươi đuổi người thế nào! Na Trát, chúng ta đi!”

Ô Nhật Na phóng xuất lời nói, cũng không để ý lão phu nhân bị nàng chọc tức đến biến sắc, phất tay áo mang theo chúng hạ nhân rời đi, đi ngang qua Nhạc Hưng A, thấy hắn còn quỳ, đem người nâng dậy nói, “Đi, cùng đi, không đi ở lại chỗ này bị người khi dễ chết.”

Hai người rời đi, Ô Nhật Na còn cố ý lớn tiếng vừa đi vừa nói chuyện, “Để bản cách cách kính trà cho một tiểu thiếp, ta còn muốn nói cho thái hậu đây, xem ai có lý, dù sao đi nữa Đông gia các ngươi cũng không sợ mất mặt.”

Ô Nhật Na đại náo vừa xong, Đông Quốc Duy vừa trên triều hồi phủ lúc sau mới biết được, cũng là tức giận đến tím mặt, trước tiên là muốn đem sự tình che đậy lại, thế nhưng nghĩ đến Ô Nhật Na ba ngày sau phải về cung gặp thái hậu, đây là quy định lại mặt, thì dù là Đông phủ bọn họ tìm lý do ngăn cản, thái hậu cũng sẽ phái người đến Đông phủ, chuyện này vẫn sẽ truyền ra ngoài. Đông Quốc Duy không có cách nào, chỉ có thể gọi Nhạc Hưng A tới thư phòng, bảo hắn khuyên nhủ Ô Nhật Na. Nhưng Đông Quốc Duy nghĩ như thế nào, phu nhân của hắn cũng không đồng ý với cách làm nhượng bộ của Đông Quốc Duy, bà đối với Ô Nhật Na cực kỳ không thích, nghĩ Ô Nhật Na ở Đông gia sẽ làm hậu viện Đông gia càng không có quy củ, uy nghiêm của lão phu nhân như bà sẽ luôn bị khiêu chiến, nhất định phải đem Ô Nhật Na đuổi đi.

Ô Nhật Na vốn cũng không muốn hồi cung cáo trạng, dù sao Đông phủ và nàng trước mắt vẫn có thể giải quyết êm đẹp, nếu lọt vào trong cung để thái hậu biết khẳng định nàng lại bị ăn mắng, nhưng mà lão phu nhân không chịu bỏ qua muốn tìm nàng phiền phức, còn muốn từ bỏ nàng. Phụ nữ ở thời này đều lo lắng bị từ hôn sẽ lưu điều tiếng xấu, nhưng suy nghĩ của Ô Nhật Na với thường nhân lại bất đồng, dù sao lời đàm tiếu đối với nàng không đau không ngứa, cứ cho là ở trong kinh thành bị bỏ, nàng còn có thể quay về Mông Cổ, Ô Nhật Na tuy rằng không lo lắng cho danh tiếng mình bị hao tổn, thế nhưng xuất giá chưa được ba ngày để nhà chồng đuổi về, nàng còn là thật mất mặt.

Không muốn tìm thái hậu, Ô Nhật Na chuyển mục tiêu hướng đến đại phúc tấn, đại phúc tấn đang chữa bệnh giúp không được gì, đến ngày hồi cung, dưới sự nhắc nhở của nhũ mẫu bên người, Ô Nhật Na nói với thái nàng sống ở Đông phủ rất tốt, quay đầu lại tìm thái tử phi.

“Bản thân Đông gia đã không có quy củ, còn cho là ta làm rối loạn quy củ, muốn bỏ ta, ta nên làm cái gì bây giờ?” Ô Nhật Na rất là có thành ý mà cầu tới cửa, nói đại ý là muốn hỏi thái tử phi nàng phải làm sao bây giờ.

Ô Nhật Na cách cách là một người tràn trề sức sống thể hiện ở chỗ chiến đấu, chiến đấu không thôi, sinh mệnh chảy không ngừng, thái tử phi nghe xong ý đồ Ô Nhật Na đến đã cảm thấy buồn cười, “Ô Nhật Na cách cách, ngươi có phải tìm lộn người hay không?”

“Thái tử phi chị dâu, thái hậu nói hôn sự của ta là do ngươi chủ trương lo liệu, ta sống không được tốt, vậy mặt mũi ngươi cũng không phải không tốt sao.” Ô Nhật Na cười mỉa, rất cơ linh mà ở trước mặt thái tử phi nói đến thái hậu.

“Khụ, cách cách chớ quên, hôn sự của ngươi là đại phúc tấn hỗ trợ lo liệu.” Thái tử phi đối Ô Nhật Na da mặt dày có chút bất đắc dĩ. “Còn nữa, lúc ở Từ Nhân Cung không phải ngươi nói ở Đông gia sống rất tốt sao?”


“Ở Đông gia cũng không quá tệ, ta rất là tự tại, Nhạc Hưng A đối với ta cũng tốt, thế nhưng chính là mỗi ngày đều có người tìm ta xui xẻo.” Ánh mắt Ô Nhật Na đảo vòng, thấy thái tử phi vẫn là không có ý muốn giúp nàng, liền tiện thể nói, “Ta là không muốn nói cho thái hậu để lão nhân gia người phải bận tâm, chỉ có thể tới tìm ngươi, nếu thái hậu đã biết sao có thể để cho ta tới tìm ngươi. Bởi vậy nên ta mới tìm ngươi.” Ô Nhật Na than thở, lại bồi thêm một câu, “Vốn dĩ ta muốn tìm đại phúc tấn, nhưng nàng bị bệnh.”

Thái tử phi nghĩ đại phúc tấn luôn luôn ở lúc nên bệnh thì bệnh, “Ô Nhật Na, ngươi cho Bổn cung cái lý do, tại sao phải giúp ngươi. Bổn cung cũng không có quan hệ gì với ngươi, ngươi đừng quên trước đó ngươi đã sống chết mà đắc tội với bổn cung thế nào, bổn cung không đi bỏ đá xuống giếng đã là mừng cho ngươi rồi.”

Vừa nhắc tới chuyện trước đây, Ô Nhật Na đã cảm thấy xót xa từ trong lòng, thốt ra, “Nếu như không phải là bởi vì ngươi, ta cũng sẽ không phải gả đến Đông gia! Ngươi còn muốn tìm ta phiền phức!” Nói xong thái tử phi còn tưởng rằng Ô Nhật Na biết thái hậu chọn Nhạc Hưng A cho nàng là có người đứng đằng sau động tay động chân, kết quả Ô Nhật Na lại nói, “Bản ý của thái hậu là để ta cùng thái tử, ai biết các ngươi lừa gạt ta thế nào.”

“Bất quá bây giờ ta đã lập gia đình, chuyện lúc trước ta đã quên đi, thái tử phi cũng đừng nhớ kỹ, tâm nên giải không nên kết, chúng ta cũng vẫn có thể nói chuyện.” Ô Nhật Na lòng dạ khoáng đãng nói.

Thái tử phi thực sự không biết cái tinh cầu người của Ô Nhật Na là từ đâu tới, cái trình tự tư duy này nhún nhảy như điện tâm đồ hoàn toàn làm cho người ta theo không kịp, thái tử phi chỉ có thể trầm mặc một chút, cùng một kẻ lỗ mãng nói thực sự rất hao tâm tốn sức, “Được rồi, ngươi không cần nói nữa. Ngươi ở Đông gia làm mưa làm gió, coi như vẫn chưa có người nào khi dễ được ngươi, bây giờ người Đông gia đòi nháo đến cả hoàng thượng mới vội vàng tới tìm ta giúp rất không có đạo lý.”

“Nhưng lão phu nhân kia nói ta không có quy củ còn muốn bỏ ta, tuy rằng nhũ mẫu của ta đông đảo, nhưng rốt cuộc hạ nhân của Đông gia càng nhiều hơn, nếu bọn họ thật muốn bỏ ta hoặc gây bất lợi cho ta, đến lúc đó ta sợ không gặp được thái hậu.” Ô Nhật Na cách cách lại nói, “Quy củ của ta, thái tử phi còn dạy qua đây, các nàng nói ta chính là nói thái tử phi, đối với ngươi bất kính a.”

Thái tử phi bị Ô Nhật Na nói lời này xong cười không ngừng, vẫn là tìm cách đưa đẩy, thái tử phi không thể dùng uy áp chế Đông gia chỉ vì giúp một Mông Cổ cách cách xả giận, thái tử phi cũng sẽ không rước chuyện vào thân, thái tử còn chưa hồi cung đây. Càng chưa nói về phần sức mạnh và tinh thần của Ô Nhật Na này, nàng căn bản không cần người khác giúp nàng trút giận, cũng không biết người nào nghĩ kế để cho nàng đến Dục Khánh Cung, “Chuyện cách cách nhờ bổn cung thật sự cũng không có cách nào, hay là hồi bẩm thái hậu đi.”

Ô Nhật Na nghe vậy liếc mắt, “Được rồi được rồi, ngươi nhìn ta không vừa mắt ta biết. Sớm biết vậy khỏi tới. Thời gian không còn sớm, ta cũng không quấy rầy thái tử phi, đi.”

“Tạm biệt.” Không tiễn. Thái tử phi cười phất tay, nhìn theo Ô Nhật Na rời đi, đợi nhìn không thấy bóng dáng, xoay người trở về nội thất.

Ô Nhật Na cuối cùng vẫn là đi Trực quận vương phủ, đại phúc tấn cho dù bị bệnh, nàng tìm tới cửa muốn gặp đại phúc tấn cũng là dễ dàng, đại phúc tấn bị nàng nhờ vả mãi, chỉ đành phải lên tiếng nói, “Ngươi yên tâm, Đông gia còn không có to gan gây bất lợi cho ngươi như vậy, ngươi cũng không phải ngu xuẩn, tìm hạ nhân cho ngươi đều là từ Mông Cổ, đề phòng người một chút là được. Về phần nói muốn bỏ ngươi, ngươi càng không cần lo lắng, chỉ cần nắm được chuyện công công ngươi ái thiếp diệt thê, cái lão phu nhân kia cũng không có biện pháp. Càng đừng quên ngươi là thái hậu ban hôn, thật muốn bỏ ngươi cũng phải báo với thái hậu, chủ nhân của Đông gia cũng rất kiêng kỵ thái hậu. Lão phu nhân tối đa cũng chỉ uy hiếp ngươi vài câu trên đầu môi mà thôi.”

Người vợ cả được cưới hỏi đàng hoàng ở trong phủ bị một tiểu thiếp xoa nắn cũng không quản còn giúp người che đậy việc xấu, lá gan bọn họ có bao lớn mà đem sự tình làm lớn chuyện? Ô Nhật Na nghe xong lời nói này mới an lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận