Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi

Thái tử phi vào nội thất, đám người Trữ ma ma, Cam Lộ, Cam Thảo cũng đều đi vào theo, đối với việc Ô Nhật Na chủ động tới cửa xin giúp đỡ, thái tử phi đem người đuổi đi, các nàng đều thấy không thể hiểu nổi. Trữ ma ma tương đối thẳng thắn nói, “Chủ tử, đây là cơ hội tốt để ban ân cho người a.”

“Ô Nhật Na cách cách tìm đến ngài, coi như là cúi thấp đầu với Dục Khánh Cung, chủ tử vì sao không để ý tới nàng?” Cam Lộ hỏi.

Thái tử phi có suy nghĩ riêng của mình, nghe được Trữ ma ma, Cam Thảo, Cam Lộ đều hỏi, hiểu được mấy người bọn họ cũng cảm thấy nghi hoặc, ngẫm lại liền cười nói, “Ngươi nghĩ Ô Nhật Na tại sao lại đến Dục Khánh Cung? Chính cô ta cũng sẽ không nghĩ tới, nếu không có ai chỉ điểm, đại phúc tấn bị bệnh không gặp nàng, nàng cũng sẽ đi tìm Huệ phi a, hết lần này tới lần khác tới Dục Khánh Cung tìm Bổn cung cái kẻ thù cũ này. Ô Nhật Na là một người có nhiều mưu kế tính toán như vậy sao, nghĩ xem người bên cạnh Ô Nhật Na đều là do người khác chọn.” Thái tử phi nói, đám nhũ mẫu của Ô Nhật Na phần lớn là do phúc tấn sắp xếp, điểm trọng yếu nhất là, “Ngươi xem bộ dạng Ô Nhật Na giống như là đang chịu ủy khuất sao.”

Chuyện Ô Nhật Na ở Đông phủ phải nói là kinh thế hãi tục, thái tử phi thì chán ghét Long Khoa Đa ái thiếp diệt thê, muốn trực tiếp hỗ trợ cũng danh không chánh ngôn không thuận, để Ô Nhật Na đến Dục Khánh Cung tìm trợ giúp, nếu như Ô Nhật Na thật ỷ vào có thái tử phi làm chỗ dựa ở Đông phủ đại náo, Khang Hi thời khắc luôn nhìn chằm chằm Dục Khánh Cung chỉ sợ cũng sẽ đi quan tâm chuyện bên trong phủ Đông phủ.

Từ lúc thái tử xuất cung, Khang Hi vì để chiếu cố Dục Khánh Cung và gia quyến của thái tử, phái người ngầm bảo hộ cùng theo dõi nhất định là có, nếu như thái tử phi đột nhiên giúp một người rõ ràng từng thất lễ với mình, cái này dễ làm cho người cảm thấy lạ, Khang Hi cũng sẽ kỳ quái vì sao thái tử phi lại quan tâm đến Đông gia, có hay không đang có ý đồ gì với Đông gia, đến lúc đó toàn bộ lực chú ý của Khang Hi sẽ đổ dồn lên Dục Khánh Cung, mà trái lại quên đi Trực quận vương phủ mới thực sự có ý đồ với Đông phủ. Đến lúc đó Đông Quốc Duy sợ cũng sẽ hận thái tử phi đưa một sao chổi vào nhà hắn, với thân phận mẫu tộc của Khang Hi, quản nhà không nghiêm, Đông Quốc Duy tối đa cũng chỉ chịu răn dạy, ngoại trừ nhi tử Long Khoa Đa sẽ bị khiển trách nặng, nhiều hơn nữa cũng sẽ không có, dù sao Khang Hi vẫn còn cần bọn họ, mà bị Đông Quốc Duy để mắt tới, ngoài sáng hắn không dám đối với thái tử thế nào, nhưng có thể ngầm gây phiền phức cho thái tử.

Còn nữa, nếu thật sự đến tai Khang Hi khiến ông động thủ, Ô Nhật Na cũng sẽ không có kết cục tốt, quất roi trưởng bối và thị thiếp của trưởng bối, còn ngỗ nghịch với lão phu nhân, ở Đông phủ hoành hành bá đạo, chọc thủng ra, Đông gia không còn mặt mũi, Ô Nhật Na chỉ có một đường bị bỏ, còn không bằng để sự tình yên lặng lại một chút, chờ Ô Nhật Na ở Đông phủ dừng tay rồi lại nói nữa.

May mà thái tử phi nghĩ như vậy, trong Cung Càn Thanh sau khi Khang Hi hạ triều, lúc này tương đối thanh nhàn đang cùng Hoằng Thăng vấn đáp, lại quan tâm một chút tư tưởng phát triển của Hoằng Tích gần đây, biết được tiểu tử kia chỉ là làm bậy một thời gian, lại cùng Hoằng Thăng thương nghị đặt đại danh cho Viên Ninh, ông cháu hai người nói chuyện phiếm phi thường hài hòa.

Không biết sao, Khang Hi lại nhắc đến những hài tử của các vị a ca ngoài cung, Khang Hi ở trong cung, đối với chuyện hài tử của nhóm a ca cũng không biết rõ, hiện tại các cháu cũng nhiều, nhớ lại tương đối phiền phức, còn là đứng ở trước mắt càng làm cho hắn để bụng. Nói nói, Khang Hi lại giảng một ít chuyện triều thần lý thú cho Hoằng Thăng.


Tác Ngạch Đồ và Minh Châu rời khỏi triều đình cũng đã mấy năm, Khang Hi một lần nữa lại cảm thấy hoài niệm thời gian bọn họ còn ở trên triều đình, tuy rằng ông cùng với Hoằng Thăng nói như vậy, nhưng Hoằng Thăng cũng biết hoàng mã pháp chỉ là nói ngoài miệng như vậy, có thể đem hai người quyền thần về hưu an trí vốn cũng không dễ, hoàng mã pháp sao lại có khả năng tự tìm phiền phức thả bọn họ xuất sơn. Nói đến cựu thần, lại giảng đến đại thần ở thượng thư phòng, tự nhiên là không thể thiếu Đông gia.

Khang Hi càng già trong lòng càng xem nặng mẫu tộc, Đông gia Đông Quốc Cương đã chết trong chiến tranh, rốt cuộc hi sinh cho tổ quốc, lại nói tiếp coi như là bị Tác Ngạch Đồ bẫy chết, Đông Quốc Duy ngoại trừ một ít mao bệnh cũng coi như người tài ba, con cháu cũng đều cũng không tệ lắm, nghĩ muốn đề bạt Đông gia, nhưng đợi sau khi hắn trăm tuổi, thái tử chắc cũng sẽ không đối với Đông gia thân cận như vậy, xa cách cũng tốt, vua của một nước cũng không thể bị hai bên nội ngoại chi phối, nhưng sẽ có lúc Hách Xá Lý thị bộ tộc và Đông thị bộ tộc không hòa thuận, đến lúc đó thái tử tất nhiên là nghiêng về phía Hách Xá Lý thị cái mẫu tộc này hơn, chỉ có thể ở Hoằng Thăng lúc này hạ thủ. Tính tình Hoằng Thăng cùng ông càng giống nhau, để đời cháu Hoằng Thăng đối với Đông gia có chút thiện ý, sau này cũng có thể đề bạt người có năng lực của Đông gia.

Ở lúc Khang Hi kể chuyện Đông gia cho Hoằng Thăng, Hoằng Thăng nghe mà cảm thấy như đang nghe người già kể lể chuyện xưa, hắn nhưng có nghe qua thái tử phi nói mấy chuyện hư hỏng ở trong phủ Đông gia, đối Đông gia không có ấn tượng tốt. Mặc dù ở bên người Khang Hi tu luyện hồi lâu, công phu nét mặt cũng học đủ, nhưng Khang Hi là ai, thấy Hoằng Thăng nghe rất nghiêm trang thì biết kỳ thực tiểu gia hỏa này không để ở trong lòng.

Khang Hi thở dài, nói, “Hoằng Thăng, trẫm biết ngươi có nghe qua chuyện ở Đông gia.”

“Hoàng mã pháp, Đông gia có chuyện gì, Tôn nhi sao có thể biết?” Hoằng Thăng lập tức lấy lại tinh thần, đỉnh đầu lại trúng một gõ của Khang Hi.

“Còn tiếp tục giả bộ ngớ ngẩn để lừa hoàng mã pháp. Ngươi không biết hỏi ngạch nương ngươi không được sao.” Khang Hi cười nói, Hoằng Thăng vừa nghe liền hiểu hoàng mã pháp đã biết chuyện Dục Khánh Cung hỏi thăm sự việc hậu viện Đông gia, nhưng lại không đoán ra thái độ của ông với việc này, Hoằng Thăng lên tinh thần nhìn Khang Hi, rồi lại nghe hoàng mã pháp nhà mình nói, “Hoằng Thăng, ngươi nhớ kỹ, ngươi sau này phải học chính là cách nhìn người, không nên đem toàn bộ tâm tư đặt ở hậu viện, bằng không ánh mắt chỉ thấy một sân viện nho nhỏ, không thể nhìn xa trông rộng.”

“Hoàng mã pháp, nếu như một người tâm địa bất chính, còn muốn trọng dụng hắn?” Hoằng Thăng không giải thích được, “Nếu bởi vậy bị hắn liên luỵ kéo thêm không ít phiền toái, dùng hắn chẳng phải càng thêm chuyện.”

“Chúng ta dùng người, điều không phải nhìn hắn có bao nhiều tài năng, mà là có hữu dụng hay không, dùng ở chỗ nào. Trẫm biết Đông phủ nội viện bất hòa, nhưng Đông Quốc Duy làm việc có từng mắc sai lầm không? Long Khoa Đa thì sao, dùng người cũng coi như dụng tâm. Làm người lãnh đạo phải đem mọi việc nhìn thấu, tùy thời có thể bắt chẹt thần tử, nếu ta dùng người quá toàn vẹn, ngược lại khiến cho ta cố kỵ. Hiểu không, ở trong triều, như trẫm nói với ngươi, Tác Ngạch Đồ tham luyến quyền lực, trẫm không sợ, dung túng hắn là muốn nhìn a mã ngươi hành sự, trẫm nếu muốn trị hắn, hắn coi như cũng tự hiểu phu nhân hắn làm sai, không phải ngạch nương ngươi nắm thóp Tác Ngạch Đồ phu nhân sao, làm cho a mã ngươi cùng Tác Ngạch Đồ sinh hiềm khích đó ư. Ngươi cũng đã gặp những đại thần trong triều kia, đám người đó đều có thể nói ra không ít thứ chỉ dùng để đặt đều nói xấu.”


Hoằng Thăng nghe ra được lợi hại trong đó bắt đầu nhìn Khang Hi với ánh mắt sùng bái, hoàng mã pháp đối với chuyện Dục Khánh Cung cái gì cũng đều biết a.

Khang Hi nhìn ánh mắt tràn ngập tò mò của tôn tử, lại như là biết trong lòng Hoằng Thăng có khúc mắc, “Trẫm chỉ biết thứ trẫm muốn biết, ngươi không cần lo lắng.” Nói như vậy, Hoằng Thăng lại càng thấy lo lắng, rất sợ a mã ngạch nương đã làm chuyện gì không nên, lại để Khang Hi phát hiện.

“A mã ngạch nương đều là hiếu thuận, hoàng mã pháp người khẳng định biết.” Hoằng Thăng cười hì hì ngắt lời.

“Được rồi, trẫm biết bọn họ hiếu thuận.” Khang Hi trêu đùa Hoằng Thăng, lại nói, “Bất quá, báo cho ngạch nương ngươi ít nghe ngóng mấy chuyện ngoài cung, chuyện trong cung còn không hay sao, a mã ngươi cũng sắp về tới.”

Hoằng Thăng nghe được câu cuối cùng, vẻ mặt kinh hỉ, “A mã làm xong rồi ư, cuối cùng cũng về tới, tôn nhi thực sự nhớ a mã.”

Dục Khánh Cung, thái tử phi nghe được Hoằng Thăng phái người lại báo cho biết tin tức, cũng là thật cao hứng. Thái tử rời kinh đều đã hơn một tháng, cuối cùng cũng trở về rồi, không có thái tử ở đây Dục Khánh Cung thế nhưng lại quạnh quẽ đi rất nhiều.

Đợi trung tuần tháng sáu, đoàn người thái tử cuối cùng cũng trở lại kinh thành, ở Càn Thanh Cung gặp Khang Hi, Khang Hi thấy thái tử gầy gò, vành mắt đều đỏ, lại nhìn thấy thập tam và ngũ a ca cũng đều gầy một vòng, ngũ a ca bởi vì bị bệnh càng có vẻ suy yếu, gấp đến độ vội vàng cho truyền thái y, để hắn quay về hậu cung đến chỗ ngạch nương hắn nghỉ ngơi. Thái tử cùng thập tam a ca còn có tinh thần hồi bẩm sự tình, đẹp việc lớn việc nhỏ đều nhất nhất nói rõ ràng lại, Khang Hi sợ bọn họ trải qua hành trình đã quá mệt mỏi, liền bắt bọn hắn quay về chỗ của mình tẩy đi phong trần nghỉ ngơi.


Thái tử phi đã sớm chờ, chờ nhìn thấy thái tử mới phát hiện thái tử ngoại trừ gầy, vẫn còn có tinh thần, lo lắng trong lòng hơi buông xuống, vậy mà mới trở về bên trong phòng để thái tử đi tắm, chỉ thấy thái tử hoàn toàn không để ý hình tượng cả người nằm úp sấp lên trên giường, kêu ca, “Cô quá thảm.”

Thái tử phi thấy thái tử như vậy cười không ngừng, “Đi tắm trước một cái đi.”

Nào biết thái tử vừa nằm xuống liền ngủ say, thái tử phi đem thái tử trở mình lại cũng không tỉnh, cúi đầu nhìn khuôn mặt ngủ say của thái tử, gương mặt quen thuộc ngày càng có vẻ thành thục ổn trọng, năm tháng là một con dao khắc, đem một người đã từng ương ngạnh cao ngạo điêu khắc ra một người khoáng đạt sáng sủa.

Thái tử ngủ thẳng một giấc đến gần sáng mới tỉnh lại, cũng gần đến thời gian vào triều, thái tử thấy thái tử phi đang ngủ ở bên cạnh hắn, đầu cọ qua hôn một cái, thái tử phi bị hắn cứu tỉnh, “Tỉnh rồi sao, đói bụng không?”

Thái tử sờ sờ bụng, “Ngủ lâu như vậy, đương nhiên là đói bụng. Bất quá cô phải đi tắm trước, cả người bẩn muốn chết.” Nói rồi duỗi người rời giường.

“Ta để cung nhân chuẩn bị nước nóng, đến lúc đó ngươi tiến vào không gian ôn tuyền ngâm mình, có thể giải đi mệt mỏi.” Thái tử phi nói rằng.

“Đi.” Thái tử gật đầu, lại nói, “Cô muốn ăn cơm ngươi làm.” Lại sợ thái tử phi muốn ngủ không chịu đi làm, nói rồi nhìn xuống đồng hồ để bàn, “Cũng nên dậy thôi, trời sắp sáng rồi.”

“Hảo, ngươi ngồi chơi trước một chút, ta đi an bài cung nhân.” Thái tử phi tự nhiên là đáp ứng rồi, đã một thời gian dài không để thái tử tiến vào không gian, tuy rằng như vậy, thái tử còn không tự giác nhếch khóe miệng lên.


Chờ thái tử phi tự mình xuống bếp, làm đồ ăn sáng cho thái tử xong, thái tử đã một thân nhẹ nhàng khoan khoái đi ra, hài lòng dùng cơm, sau khi dùng xong ở bên trong phòng tiêu thực, cùng thái tử phi nói đến những chuyện kia, sau khi nói xong, thái tử phi cũng cùng thái tử nói tỉ mỉ mọi việc phát sinh trong cung.

Đầu tiên chính là chuyện Ô Nhật Na và Đông gia, thái tử ở bên ngoài, thái tử phi viết thư cho hắn cũng không cách nào nói tỉ mỉ, chỉ có thể sau khi trở về lại kể cho thái tử đầu đuôi sự việc, “Ngươi trước đây đem Ô Nhật Na ném tới Trực quận vương phủ, còn nói để ta đợi kết quả, hiện tại kết quả này nhưng có ngoài dự liệu của ngươi không?”

Thái tử xuy một tiếng, “Cô ban đầu cho rằng đại phúc cái con ma ốm kia sẽ không cách nào kìm giữ Ô Nhật Na, không nghĩ tới để cho nàng đem người đẩy đến Đông gia, ngược lại cũng có bản lĩnh.” Vốn thái tử là hạ quyết tâm muốn đem Ô Nhật Na phóng tới chỗ đại a ca gây phiền phức, kết quả kế hoạch nổi lên biến hóa, hắn lại không ở kinh thành.

“Ngươi nếu như sớm nói cho ta biết dự định của ngươi, ta vị tất không giúp ngươi một tay.” Thái tử phi nói.

“Kỳ thực cũng không có gì, để Đông gia và trực quận vương phủ kết thù kết oán cũng là niềm vui ngoài ý muốn. Hoàng a mã đối với Đông gia còn tính là coi trọng, Ô Nhật Na tốt nhất đừng ở Đông phủ quấy lớn chuyện mà, nếu không đến thái hậu cũng đều không bảo vệ được nàng. Đánh một tiểu thiếp nho nhỏ Đông gia không coi vào đâu, chỉ cần đừng làm rộn ra gây chuyện không nên gây cũng sẽ không có việc gì. Ngươi cũng không cần nhiều chuyện, chớ chọc đến hoàng a mã, có một số việc không nên xem thì đừng xem, chuyện này không bung bét ra thì hoàng a mã cũng lười hỏi tới, nhưng Dục Khánh Cung chúng ta nếu làm cái gì sẽ không hay.” Thái tử chỉ điểm nói.

Thái tử phi gật đầu, “Yên tâm, ta không có làm cái gì. Bất quá Ô Nhật Na ở Đông phủ nhưng rốt cuộc vẫn ở trong nước sôi lửa bỏng, Đông phủ ái thiếp diệt thê, chính thê thứ thiếp chẳng phân biệt được cứ để như vậy e là không ổn.”

“Hừ, bọn họ không xong, cô mới tốt, Ô Nhật Na ở Đông phủ, điều không phải gió đông thổi bạt gió tây, thì là gió tây áp đảo đông phong, có thế nào thì Đông phủ cũng sẽ không an ổn, chờ bọn họ tự lung lay bộ rễ của mình, cô sau này đối phó với bọn họ mới càng đơn giản hơn, cô cũng không thích bọn họ ỷ vào hoàng ân một nhà độc quyền. Cũng may là con gái của Đông gia ở hậu cung không có tiền đồ, không phải vậy Đông gia còn không biết làm càn đến mức nào đâu.” Thái tử nói đến Đông gia, lại đúng như Khang Hi lo lắng, kỳ thực thái tử đối với Đông gia không ưa cho lắm, “Cô còn sống còn là thái tử, ngươi xem Đông Quốc Duy chần chừ chân trong chân ngoài, bản thân lão đầu nhập bát a ca, cháu trai thì lại gửi đến chỗ đại a ca, nhi tử thì sắp đặt chỗ lão tam lão tứ, như vậy coi như cô có ngã xuống thì cũng ăn theo được mấy chỗ.”

Đương nhiên, nếu như thái tử đăng cơ, Đông gia làm sao có phong quang như bây giờ, dù sao người thân cận thái tử điều không phải Đông gia, thái tử có mẫu tộc của mình còn có thái tử phi bộ tộc, thi ân cũng là tập trung hai tộc này, thái tử nếu ngã xuống rồi, nếu là Đông gia đầu tư vào đúng chỗ, có công trợ giúp tân hoàng đế, Đông gia khẳng định có thể tiếp tục vinh quang như bây giờ, nghĩ đến làm nhiều được cũng nhiều.

“Ngươi cứ nhìn, để xem Đông gia có thể không làm thất vọng hoàng a mã hay không, chúng ta không cần nhiều chuyện.” Thái tử an nhàn mà một câu tiếp một câu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận