Khang Hi phải đến Dục Khánh Cung dùng bữa, tuy rằng thái tử phi biết rõ Khang Hi khẳng định điều không phải đến ăn một bữa cơm đơn giản như vậy, trực tiếp chỉ đích danh thái tử phi phải chuẩn bị, thái tử phi sao có thể tiếp đãi đơn giản. Không biết có phải là gần đây quá sinh động chọc mắt Khang Hi hay không, thái tử hạ triều chưa thấy trở về, chắc là đợi đi cùng Khang Hi, thái tử phi không còn cách nào từ chỗ thái tử biết được tâm tình của Khang Hi lúc này thế nào.
Lên tinh thần án theo phân lệ đồ ăn dành riêng cho Khang Hi mà an bài, đồ ăn hằng ngày của Khang Hi cùng thái tử kỳ thực chênh lệch không bao nhiêu, chỉ là nhiều thêm hai món ăn, thái tử phi án theo đó chuẩn bị cũng không khó, nhưng lần này không giống tiệc liên hoan mà thái tử mời các huynh đệ trước đây, cũng không phải do Khang Hi tùy hứng sang đây, mà là Khang Hi lên tiếng, tự nhiên có đại thái giám phụ trách phòng ăn hoàng đế đến hỗ trợ lo liệu, mỗi quy trình làm món ăn đều tăng mức phức tạp lên, rất sợ xảy ra chút sai lầm.
Chờ thái tử phi chuẩn bị đồ ăn xong, sau đó lại thấy người bên cạnh thái tử hồi bẩm lại, “Hồi bẩm thái tử phi nương nương, đại a ca, tam a ca, tứ a ca, ngũ a ca, thất a ca… Thập tứ a ca sau khi tùy thánh giá cùng nhau đến Dục Khánh Cung dùng bữa.”
Thái tử phi nghe được câu này, lông mày nhíu lại, có thêm nhiều a ca như vậy, một cái bàn thế nào cho đủ, còn phải coi là trong các a ca đã sinh con đó có ai mang theo nhi tử không, thái tử phi vuốt ve tay vịn, đối với người tới nói, “Bổn cung đã biết.”
Khang Hi là ngại thái tử phi quá rãnh rỗi, mới gây khó dễ mấy lần như vậy đi, thái tử thế mà lại không ngăn cản một câu. Thái tử phi trong ngực có bất mãn, lại đi an bài đồ ăn cho đám hoàng tử hoàng tôn cũng tỉ mỉ như vậy, cung nhân Dục Khánh Cung đều khẩn trương nhưng lại không hoảng loạn mà cứ án theo lệnh trật tự làm việc.
Tuy rằng trong miệng Khang Hi nói là gia yến, thế nhưng không cần cái tâm làm sao được, đợi tất cả chuẩn bị tốt, toàn bộ trong cung đều đã lên đèn rực rỡ, nhưng lại không có một dấu hiệu báo đoàn người Khang Hi tới. Thái tử phi nghĩ thầm không biết là Khang Hi và thái tử hai cha con không đùa giỡn người đó chứ, đành phái một cung nữ qua đó dò hỏi.
Trong Cung Càn Thanh, chỉ có Khang Hi, thái tử và Hoằng Thăng ba người, nếu nói từ đại a ca đến thập tứ a ca còn có hài tử của bọn họ ngay đến cả bóng cũng không thấy, Khang Hi đã dùng cơm xong, hai cha con thái tử cũng cùng ăn một ít, chỉ là hai cha con đang nghĩ đến thái tử phi ở Dục Khánh Cung, nếu mà biết bọn họ đã ăn rồi, không biết có nổi giận hay không.
Khang Hi thấy hai cha con thái tử không được yên lòng, chầm chậm nói, “Làm sao vậy, đều đang suy nghĩ cái gì sao?”
“Hoàng a mã, nhi tử không biết ý ngài hôm nay là gì, thái tử phi còn không biết ngài không đi Dục Khánh Cung.” Thái tử thấy Khang Hi chủ động mở miệng, cũng liền thuận thế hỏi, Khang Hi sáng sớm nói muốn đến Dục Khánh Cung dùng gia yến, để thái tử phi chuẩn bị, chờ qua hai canh giờ sau còn nói muốn cho nhóm hoàng tử hoàng tôn cùng đến Dục Khánh Cung dùng gia yến, xong còn để người của thái tử đến báo cho thái tử phi, thái tử không nắm rõ ý đồ của Khang Hi, nên không dám để người của hắn nói cho thái tử phi kỳ thực không cần chuẩn bị tỉ mỉ như vậy, ở lúc thái tử thấy Khang Hi hủy chuyến đi mà dụng thiện tại đây, hắn mới biết chuyện này cùng với suy đoán của hắn chênh lệch không bao nhiêu, chỉ là không biết Khang Hi rốt cuộc vì sao lại chỉnh thái tử phi như thế.
Chuẩn bị gia yến là rất mệt, hơn nữa bữa ăn họp mặt hoàng tộc còn là quốc yến, thái tử phi ngoại trừ ngày lễ tiết trọng đại ra thì không cần lo liệu yến hội lớn bực này, kết quả hôm nay một câu nói của Khang Hi khiến thái tử phi chạy đông chạy tây, cũng không thể ở trước khi Khang Hi đến mà dùng bữa trước, phải để bụng trống không chờ bọn hắn khẳng định hết sức thảm, thái tử đối với lần này cũng là có dị nghị.
“Ồ” Khang Hi lại như là mới nhớ tới có chuyện như thế thật vậy, quay đầu đối với Lý Đức Toàn nói, “Không phải Trẫm đã bảo ngươi đi đến Dục Khánh Cung nói cho thái tử phi, trẫm không qua sao?”
Ngài đâu có nói qua lời này? Lý Đức Toàn rất oan uổng, thế nhưng hoàng thượng đã mở miệng, thì hắn là Đậu Nga cũng phải đem cái oan ức này chấp nhận, lập tức quỳ xuống, “Đều là lỗi của nô tài, nô tài vậy mà đã quên!”
“Đã quên?” Khang Hi liếc Lý Đức Toàn, phất tay, “Để cho người đến Dục Khánh Cung báo một tiếng, ngươi xuống phía dưới lãnh phạt.”
Hết thảy đây là vân đạm phong khinh cỡ nào, coi như làm ra chuyện như thế hoàn toàn chỉ là ngoài ý muốn, thái tử biết rõ đức hạnh a mã nhà mình, đang muốn cùng Khang Hi hỏi thái tử phi đã làm sai điều gì, nói hắn làm cho thái tử phi sửa chữa, Hoằng Thăng lại mở miệng trước thái tử, “Hoàng mã pháp, hoàng thái nãi nãi nói để ta đi qua Từ Nhân Cung một chuyến, cũng không biết hoàng thái nãi nãi có chuyện gì.”
Hoằng Thăng nói, thấy thái tử nhìn về phía hắn, khóe miệng khẽ mân lên vừa nhìn về phía Khang Hi, Khang Hi nghe xong lời Hoằng Thăng nói, bảo, “Thái hậu là nhớ ngươi. Có điều hôm nay sắc trời đã tối, sáng sớm ngày mai ngươi qua đó thỉnh an cũng được.”
“Hoàng mã pháp, Tôn nhi nhất định sẽ đi thỉnh an, thế nhưng Tôn nhi không muốn ở đằng kia đợi quá lâu.” Hoằng Thăng có chút hơi khó nói.
Khang Hi giả vờ nổi giận, hỏi, “Vì sao? Thái hậu rất thương ngươi.”
“Hoàng mã pháp, ngài cũng không phải không biết, thái hậu gần đây rất thích cho đòi một số tiểu cô nương ngoài cung vào chơi, Tôn nhi đi, những tiểu cô nương này người nào người nấy cùng nhìn chằm chằm ta như một miếng thịt vậy, có thể khiến cho người cảm thấy khó chịu.” Hoằng Thăng nói rằng.
Thái tử nghe được Hoằng Thăng lời này, nhíu mi, “Thế nào lại không có tiền đồ như thế, chiến trận bực này đã khiến ngươi chịu không nổi? Nhớ năm đó…”
“Nhớ năm đó a mã ngươi chỉ cần là tiến cung tới gặp các tiểu cô nương của thái hậu mời đến, người nào mà hắn chưa từng trêu chọc qua.” Khang Hi cười ngắt lời thái tử, thái tử bị Khang Hi nói làm cho hồi tưởng chuyện trước kia, ngược lại đối với Khang Hi nói.
“Hoàng a mã, nhi thần khi còn bé chỉ là không hiểu chuyện.”
Hoằng Thăng nghe được cười ha ha, “A mã, dạy ta học một chút đi.”
Thái tử quay đầu không để ý tới đứa con trai này, Khang Hi lại nói, “Hoằng Thăng, ngươi là hoàng tôn, không muốn để ý cũng không cần để ý, muốn học a mã ngươi một thân phong lưu gieo mầm tình khắp nơi, sợ là ngạch nương ngươi lại phải nhức đầu.”
Khang Hi nhắc tới thái tử phi, “Ngạch nương ngươi nhưng thật ra làm cho a mã ngươi thu liễm rất nhiều.” Chính là quá thu liễm! Thái tử làm sao có thể để thái tử phi quản chặt như vậy chứ, thái tử chính là cố ý nhường nhịn thái tử phi, mới có thể để thái tử phi lúc rảnh rỗi lăn qua lăn lại trên người đến lớn mật như vậy. Hôm nay vì cái này ra mặt, ngày mai vì cái kia ra mặt, sợ rằng sau này sẽ vì triều đình ra mặt.
Thái tử nghe vậy, nghiêm mặt nói, “A mã, cũng không phải nhờ thái tử phi mà cô thu liễm, chỉ là càng trưởng thành, càng hiểu chuyện, từ trước cô luôn luôn làm việc tùy tâm khiến hoàng a mã lo lắng, bây giờ mỗi khi nhớ lại luôn cảm thấy hổ thẹn trong lòng. Mỗi ngày cũng vì chính vụ quốc sự, cũng không rãnh rỗi mà hồng tụ thiêm hương*.” (*hồng tụ thiêm hương là câu thành ngữ cổ, ‘hồng tụ’ nói về những thiếu nữ áo quần xinh tươi diễm lệ. ‘thiêm hương’ nghĩa là thư sinh trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan bên cạnh giúp đốt thêm trầm hương. Ý chỉ những người làm việc quan trọng mà có nữ nhân xinh đẹp bên cạnh thì khó mà thành đại sự)
“Trẫm a, chính là nghĩ con nối dõi của ngươi quá ít, dưới gối chỉ có ba a ca.” Khang Hi nhìn về phía thái tử.
Hoằng Thăng đã thắm thiết cảm thụ được hoàng mã pháp đúng là bất mãn với ngạch nương hắn, đứng dậy hất góc áo quỳ trước mặt Khang Hi, “Hoàng mã pháp, ”
“Hoằng Thăng không muốn có thêm đệ đệ muội muội sao?” Khang Hi không đợi Hoằng Thăng nói, lại ngắt lời hỏi.
Hoằng Thăng đương nhiên thích đệ đệ muội muội, nhưng nếu không phải do ngạch nương hắn sanh cũng chỉ có tình cảm trên danh nghĩa, lời này lại không thể ngu ngốc nói ra, phải biết rằng huynh đệ của a mã hắn cũng không phải do cùng một mẹ sinh ra, nếu hắn nói không thích khác mẹ, sợ là hoàng mã pháp sẽ tưởng a mã dạy hắn, rồi lo lắng a mã sau này sẽ không đối xử tử tế với huynh đệ.
“Hoàng a mã, Hoằng Thăng tuổi còn nhỏ đâu hiểu những thứ này.” Thái tử kéo nhi tử một cái, “Đang yên đang lành tự nhiên quỳ trước hoàng mã pháp ngươi làm cái gì, muốn cầu hoàng mã pháp ngươi chuyện gì?”
Hoằng Thăng biết mình quá gấp, cũng theo lời thái tử nói, “Tôn nhi chỉ là muốn cùng hoàng mã pháp nói ta thật thích nhiều đệ đệ muội muội, hoàng mã pháp, tôn nhi chỉ là muốn hoàng mã pháp chỉ dạy một.” Ngài có thể sinh nhiều như vậy, nhất định có cái gì đó tâm đắc.
Khang Hi trừng mắt, vỗ cái trán Hoằng Thăng, “Tiểu hoạt đầu.” Còn là đối với thái tử nói rằng, “Đã nhiều năm như vậy, Dục Khánh Cung chỉ có mình thái tử phi có tin vui, Dận Nhưng, ngươi thân là thái tử, vi hoàng gia khai chi tán diệp cũng là việc thuộc bổn phận ngươi.
Thái tử bị ném cho một vấn đề khó khăn chỉ có thể đón lấy, nhắm mắt nói, “Hoàng a mã nói phải, nhi thần sẽ cố gắng.”
“Chỉ cần không phải nói ngoài miệng là được.” Khang Hi hài lòng.
Trong Dục khánh Cung, thái tử phi chờ đến sắp chết đói, rốt cục nhịn không được ăn vụng chút đồ ăn lót bao tử, người được phái đi Càn Thanh Cung cùng người của Lý Đức Toàn phái tới chung một đường trở về, chỉ nói Khang Hi và đám người thái tử bận quá nên không tới được. Thái tử phi tức chết rồi, sớm không báo cho người ta một tiếng, chờ toàn bộ đều chuẩn bị xong mới khoan thai phái người tới nói, đây không phải là cố ý chỉnh người thì là cái gì.
Thái tử phi hóa bi phẫn thành cơn thèm ăn, hung tợn ăn một bữa, cho người đem đại yến phân chia ra, miễn cho lãng phí thức ăn, sau đó mới quay về nội thất nổi giận, thái tử phi cảm giác mình coi như kiêng dè Khang Hi, làm mọi chuyện cũng không chủ động chọc Khang Hi ngứa mắt, thế nào Khang Hi lại có dấu hiệu bất mãn với hắn?
Từ xưa chỉ nghe qua mẹ chồng con dâu bất hòa, chưa thấy qua cha chồng tìm con dâu gây phiền toái, không, Đông gia thì có một, chẳng lẽ là nhân tố di truyền? Hoặc giả là Khang Hi quá yêu con, không quen nhìn thái tử đối tốt với thái tử phi, cảm thấy nhi tử bị cướp đoạt? Đầu óc thái tử phi xoay chuyển một vòng rồi lại một vòng, ở lúc phân tích hành vi Khang Hi, đến cuối cùng chỉ có thể đưa ra một kết luận, Khang Hi thời mãn kinh đến sớm.
Bất luận là như thế, thái tử phi đều cảm thấy khó chịu, dù sao không có làm sai chuyện gì cũng bị người ta tìm tới gây phiền toái, quả thực làm cho không có chỗ nào nói rõ lí lẽ. Thái tử phi càng nghĩ càng bực mình, trốn vào trong không đi phát tiết. Chờ lúc thái tử trở lại, cũng không thèm nhìn mặt của thái tử.
Lòng của thái tử cũng không vui, Khang Hi nói không ngoài việc bảo hắn không nên chỉ cưng chiều một mình thái tử phi, nên vì con nối dòng suy nghĩ, hắn thấy, hiện tại có ba đứa nhi tử khỏe mạnh đã được rồi, nếu thật sự giống như hoàng a mã cho hắn một đống huynh đệ như vậy, phiền đều phiền muốn chết, suy nghĩ đến Dục Khánh Cung, thấy thái tử phi không ở trong phòng, liền biết nhất định là tức giận trốn ở trong không gian rồi. Vội vàng hướng về phía không khí hô tên thái tử phi, “Tĩnh Nghiên, đi ra a, nhanh nhanh đi ra a, cô có việc nói cho ngươi.”
Thái tử phi vẫn là nghe được thanh âm của thái tử, bị thúc dục vài câu, xuất hiện ở nội thất, lôi thái tử cùng nhau tiến vào trong không gian, đến một cái liếc mắt cũng không, “Thế nào, dùng xong thiện mới vừa trở về?”
Thái tử nghe được thái tử phi nói như vậy, làm sao không biết là đang tức giận, liền an ủi, “Hoàng a mã cũng không phải cố ý, hôm nay là thật có chuyện mới không sang đây.”
“Lời này ngươi đi lừa gạt Viên Ninh, may ra có hắn tín.” Thái tử phi vòng hai tay trước ngực, nhìn về phía thái tử, “Ngươi nói thẳng a mã ngươi đối với ta có chỗ nào bất mãn, có phải ta nhúng tay vào chuyện Đông gia chọc mắt hắn hay không? Đông phủ coi như ta không nhúng tay, nháo tới kinh thành cũng vậy thôi, có khi càng mất mặt hơn, thế nào lại cứ đổ lên trên đầu ta vậy chứ.”
“Không phải là việc này, hoàng a mã nói Dục Khánh Cung chúng ta còn quá ít con nối dõi.” Thái tử không muốn nói với thái tử phi chuyện Khang Hi lo ngại thái tử phi độc sủng, nói tránh sang chuyện Dục Khánh Cung con nối dòng quá ít. Thế nhưng thái tử không nói, thái tử phi nghe lời này cũng nghe ra chút ẩn ý.
Thái tử phi cười lạnh một tiếng, chỉ cần Khang Hi đâm thọc là luôn có thể tìm được lý do, “Có Hoằng Thăng, Hoằng Tích, Viên Ninh nữa là ba, với ta đã đủ rồi. Các ngươi nếu như vẫn còn chê ít, muốn tìm người sinh thêm ta không ngăn cản, miễn cho nói ta đố kỵ, trời biết ta lười nhất là việc đố kỵ này. Dục Khánh Cung có phải còn quá ít thê thiếp hay không, ngày mai ngươi đi thỉnh hoàng a mã cấp thêm mấy người, ta cũng đến chỗ thái hậu xin thêm mấy người.”
“Tĩnh Nghiên, từ từ nói chuyện, đừng nóng giận.” Thái tử nghe giọng điệu này của thái tử phi, sao có thể không biết trong lời kia rốt cuộc có bao nhiêu tức giận, dùng sức ôm lấy thái tử phi, để ngừa thái tử phi động thủ, “Ngươi yên tâm, chỉ là ý tứ của hoàng a mã, cô không có ý đó, cô có ngươi là đủ rồi, cô cũng không thích nhiều hài tử lắm, khó nuôi.”
“Ha hả, ngươi đừng đi nói với ta, ta biết cũng vô dụng. Ngươi sẽ không lo lắng chuyện ngươi bằng mặt không bằng lòng chọc giận hoàng a mã ngươi sao, vị trí thái tử cũng ngồi không vững.” Thái tử phi cắt đứt lời thái tử nói, “Dận Nhưng, ta kỳ thực không muốn làm cái gì thái tử phi, không có ý nghĩa, ta cảm thấy rất mệt rất phiền, còn phải luôn lo lắng có người bất mãn.”
Thái tử nghe xong thái tử phi nói lời này, vùng xung quanh lông mày cũng nhíu lại, “Tĩnh Nghiên, cô là con trai, nếu như không lo vị trí thái tử, ngươi nghĩ người của Dục Khánh Cung chúng ta sẽ có kết cục tốt sao. Ta biết ngươi không thích làm thái tử phi, đối với chúng ta hiện giờ không có sự lựa chọn nào khác.”
“Là ngươi không có lựa chọn khác, ta đã có chọn lựa rồi!” Thái tử phi thốt ra, chờ lúc ngẩng đầu nhìn đến ánh mắt bị thương tổn của thái tử, nhịn không được tách ra, có chút hối hận nhưng miệng lại không định nói.
“Đây là lời nói trong lòng của ngươi sao?” Thái tử nghe được thái tử phi nói lời này, có bao nhiêu thích thái tử phi, thì trong ngực khó chịu bấy nhiêu.”Cũng phải, ngươi là thế ngoại cao nhân, cô chỉ là một tục nhân, ép ngươi ở lại trong cung cũng chẳng qua là ý muốn bản thân không để ý đến cảm thụ của ngươi.”
Thái tử phi nhắm mắt, nỗ lực để cho mình tỉnh táo lại, “Ta không phải có ý này.”
“Nhưng ngươi nói chính là cái ý tứ này! Ngươi nghĩ đi, ngươi mệt ngươi phiền ngươi có thể thoải mái nói ra, ngươi có thể làm gì tùy thích, ngươi căn bản cũng không có nghĩ tới cảm thụ của cô, ngươi căn bản không muốn sống hết đời với cô! Ngươi rốt cuộc có hay không một tia tình ý với cô!” Thái tử bị thái tử phi chọc đúng bầu tâm sự, nhịn không được bạo phát.