Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi

Thái tử vừa kinh ngạc lại vừa cao hưng, lại hỏi Trữ ma ma tỉ mỉ xem thái y chẩn đoán thế nào, cẩn thận tính lại một phen liền biết là hắn và phúc tấn đêm hôm đó đã… nên phúc tấn mới có thai, nghĩ đến đêm đó phúc tấn rất nhiệt tình, trong lòng có hơi nóng lên, nếu như phúc tấn luôn luôn giống như ngày hôm đó vậy thì tốt rồi, có điều bây giờ có thai cũng đã rất tốt rồi.

Mà nhân vật chính sau khi được bắt mạch nghe thái y nói hắn đã có hỉ mạch ba tháng xong, cũng chỉ còn lại có sự khiếp sợ cực độ, mãi vẫn chưa phục hồi tinh thần lại được.

Đám nô tài chung quanh đều cho rằng phúc tấn là do quá vui mừng nên mới thất thần như vậy, Lý ma ma nặng nề ho khan hai tiếng, mới đem ba hồn bảy vía của phúc tấn trở về được, vành mắt có chút hồng lên mà nhìn phúc tấn, “Chủ tử, đây chính là chuyện vui lớn, phải mau nhanh phái người nói cho thái tử điện hạ, còn phải truyền tin vui cho hoàng thượng và thái hậu nương nương a.”

Thạch Tuấn Nham ngẩn người rồi mới hoàn hồn, sau đó gật đầu, “Ngươi đi đi, ta muốn nghỉ ngơi một lát.” Hắn còn đang suy nghĩ, hắn làm sao lại mang thai được kia chứ, làm sao có thể mang thai được kia chứ? Hắn và thái tử chỉ làm có hai lần, lần thứ nhất là đêm đại hôn động phòng hoa chúc, lần thứ hai đó một đêm hoang dại bị người ta trốn ở góc tường nghe lén, rất rõ ràng, chiếu theo thời gian của cái thai mà nói thì chính là từ đêm hoang dại điên cuồng đó, mà đã trúng thưởng.

Vậy cũng quá dễ dàng đi! Hắn thật muốn gầm rống lên! Lấy tay sờ sờ bụng, trách không được dạo này thắt lưng lại trở nên lớn hơn nhiều như vậy, thì ra bên trong đang mang một em bé, chuyện này thật là đáng sợ.

Lý ma ma mới vừa nhận được mệnh lệnh của phúc tấn muốn tìm hai người cung nữ chạy ra cửa điện báo tin, thì đụng phải thái tử lúc này cũng mừng đến chưa có tỉnh hồn lại, thấy phía sau thái tử còn có Trữ ma ma đi theo, chỉ biết Trữ ma ma đã nói cho thái tử chuyện phúc tấn mang thai, vội vàng thỉnh an thái tử, “Thái tử điện hạ cát tường.”

Thái tử vội vàng phất tay để cho các nàng lui xuống phía dưới, chính mình thì đi thẳng vào đại điện, “Phúc tấn, cô tới.”

Thạch Tuấn Nham nghe được thanh âm của thái tử, trừng mắt nhìn qua, đứng dậy muốn hành lễ, lại bị hai tay thái tử ấn đề trở xuống, “Phúc tấn thân thể nặng, không cần đa lễ.”

Thạch Tuấn Nham hận hận bóp tay của thái tử một cái, ngoài miệng nói rằng, “Gia hôm nay rảnh rỗi thế nào lại tới đây?”

“Vốn tưởng rằng thân thể phúc tấn không khỏe, cô muốn tới đây nhìn, không nghĩ tới phúc tấn là có thai, ha hả.” Thái tử suy nghĩ một chút, cười ra tiếng.

Phúc tấn thấy thái tử cao hứng như thế, trong lòng hiểu rõ việc mình có thai là hoàn toàn theo như ý muốn của thái tử, âm thầm cắn răng, “Gia, nô tì muốn vào nội thất nghỉ ngơi.”

“Cô dìu ngươi đi vào.” Thái tử lúc này rất là săn sóc.

Phúc tấn nghe xong nét mặt tươi cười như hoa, “Làm phiền gia.”

Vừa vào nội thất, phúc tấn ngồi ở trên nhuyễn tháp, ánh mắt lạnh tanh nhìn thái tử điện hạ, “Gia, ngươi rất vui vẻ sao?”

Thái tử thấy phúc tấn thay đổi sắc mặt, bởi vậy niềm vui sướng khi có con trai trưởng nhất thời trầm xuống, có chút bất mãn mà nói rằng, “Phúc tấn đây là ý gì, chẳng lẽ cô muốn có con trai trưởng còn phải khóc lóc cầu xin?”

Thạch Tuấn Nham nghe vậy nhụt chí, “Ta, ta đây là chưa có làm tốt công tác chuẩn bị, thế nào lại đột nhiên có được chứ!”

Thái tử nghe xong nhịn không được liếc mắt một cái, “Cô sớm đã làm tốt công tác chuẩn bị tư tưởng, nếu như ngươi không chịu phối hợp, chúng ta đã sớm có tin vui truyền ra ngoài, còn cần phải chờ đến khi ngươi mang thai ba tháng mới biết được sao?” Nói xong nghĩ đến phúc tấn mang thai cũng đã ba tháng, thái y làm sao vẫn không nhìn ra, đám thái y này đều làm ăn cái gì vậy không biết, rõ ràng mỗi tháng một lần nữ nhân trong hậu viện đều phải chẩn mạch một lần, thế mà hỉ mạch của phúc tấn lại không được chẩn đoán ra sớm, “Hừ, thái y vẫn thường bắt mạch cho phúc tấn chính là người nào, cô phải trị tội của hắn thật nặng! Ngươi đã có thai ba tháng, vậy mà hắn đến hôm nay mới nhìn ra.”

Phúc tấn vừa được hắn nhắc, nghĩ đến thái y chẩn mạch cho hắn đổ mồ hôi nhễ nhại, cũng tự biết bản thân mình hại người ta xui xẻo, suy nghĩ một chút liền nói, “Chuyện này không liên quan đến thái y, bởi vì năm trước nhiều việc, mà ta lại là phúc tấn của ngươi, không rảnh rỗi giống như trắc phúc tấn thứ phúc tấn các nàng vậy, không nghĩ đến thời gian để thái y chẩn mạch cái gì, cho nên liền không có bắt mạch đầu tháng giữa tháng theo thường lệ, thân thể ta từ trước đến nay đều khoẻ mạnh, không chịu được khi luôn để thái y bắt mạch, chỉ là hôm nay dùng cơm không cẩn thận ói ra mới để cho người gọi thái y đến mới biết.”

Nói xong hắn có chút mệt mỏi, “Dận Nhưng này, đừng hễ động một chút là muốn xử phạt nô tài hạ thần, coi như tích đức cho đứa bé trong bụng ta đi, ngươi chớ có làm một số việc hơi quá, đến lúc đó báo ứng đến đứa bé trên người của ta.” Nói xong hắn sờ sờ cái bụng, tuy rằng đứa bé này tới quá đột ngột, nhưng tóm lại là sinh trưởng ở trong thân thể hắn, huyết mạch tương liên. (ý nói hai mẹ con như cùng một thể giống như nối cùng một mạch máu á)

Thái tử nghe được lời khuyên bảo này của phúc tấn hoàn toàn không hiểu ra sao cả, “Phúc tấn ngươi đừng nói lung tung, cô mà là hạng người như vậy sao! Chớ tự mình nói xui cho con, sau này con trai trưởng sanh ra phải được cô nuôi dạy, cô thật sự là không tin được phúc tấn ngươi. Cũng may là, hoàng tử hoàng tôn của đại Thanh ta cũng không thể để chính tay mẹ nó nuôi, nếu không phải vậy cô lại lo lắng đứa trẻ sẽ bị phúc tấn nó dạy hư mất.”

Thạch Tuấn Nham nghe xong giận dữ, “Ngươi nói cái gì vậy! Ngươi trước tiên tự xem lại mình coi có chỗ nào để ta hài lòng không, chứ đừng nói đến việc dạy con!”

“Qua Nhĩ Giai Tĩnh Nghiên! Ngươi quá khinh thường cô, cô là trượng phu của ngươi!” Thái tử thấy phúc tấn lại đánh giá hắn thấp đi, sự hưng phấn đối với việc có con trai trưởng cao tới đâu cũng không thể nào lấp nổi cơn tức giận đối với phúc tấn vì đãkhinh thường hắn.

Thạch Tuấn Nham xoay người mặc kệ hắn, “Ngươi không cần phải cường điệu hóa lên làm gì, ta biết ngươi là ai, nếu không phải vì ta bị buộc sống cùng ngươi cả đời, ta còn mặc kệ ngươi. Hơn nữa, ngươi bây giờ vui mừng sớm như thế có ích lợi gì, lỡ đâu sanh lại chính là cách cách chứ không phải a ca, đến lúc đó ngươi lại cụt hứng rồi.” Hoàng gia hay gì đi nữa vẫn luôn trọng nam khinh nữ, sinh một cách cách cũng là số khổ, sớm muộn cũng phải gả đến Mông Cổ ăn cát uống sương. Càng nghĩ phúc tấn càng cảm thấy đứa bé trong bụng đây chẳng qua chỉ là một đứa trẻ bất hạnh, lại càng không muốn sinh.

“Phúc tấn nói giỡn rồi, cô tin tưởng cái thai trong bụng ngươi khẳng định sanh ra a ca, là con trai trưởng. Cô muốn đi nói cho hoàng a mã, cô còn muốn cho đại a ca và tam a ca biết, cô cũng có con trai trưởng.” Thái tử cũng không muốn phúc tấn nói lời không dễ nghe, nhấn mạnh lên, “Phúc tấn, ngươi khẳng định so với phúc tấn của đại a ca may mắn hơn, nàng ta sinh đứa con đầu lòng là một cách cách, ngươi nhất định không được thua kém đó biết không. Không thì sau này lúc ngươi ở chung với một đám chị dâu em dâu lúc đó không ngóc đầu lên nổi cũng đừng trách cô. Còn có, ngươi cũng biết quan niêm con gái cháu gái của chúng ta sau này phải gả đến Mông Cổ, vì con, ngươi cũng nên sinh một a ca.”

Thạch Tuấn Nham bị hắn nói xong mặt càng lúc càng trở nên tối đen, “Dận Nhưng! Đứng nói là ngươi nói chuyện không biết sốc hông đúng không! Ta có thai với ngươi, ngươi đều đang cười trộm, bây giờ còn nhiều lời như vậy, ta cho ngươi biết a, ngươi đừng chọc giận ta, một khi ngươi làm ta tức giận, sẽ có cái hậu quả gì ta cũng không dám đảm bảo!”

Thái tử nghe được phúc tấn nói như vậy, há miệng muốn nói rồi lại thôi, phúc tấn cái con người này lời rắn mềm đều không lọt tai, chỉ cần nàng hảo hảo đem con sanh ra được là tốt rồi, bây giờ vẫn là chớ chọc nàng, “Được rồi, cô không nói, cô còn có việc, ngươi trước tiên nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Thạch Tuấn Nham nghe vậy không nhịn được phất tay, tự mình trực tiếp bò lên giường kéo chăn lên trùm toản thân.

Chờ trong phòng chỉ còn lại có một mình hắn, trong lòng hắn lại thấp thỏm lo âu, đưa tay sờ cái bụng bằng phẳng, vừa nảy ra ác tâm định dùng sức đánh xuống một cái, suy nghĩ một hồi lại hít sâu một hơi, cả người tiến vào không gian.

Đứa bé này không nên tồn tại, trong sách sử có ghi chép thái tử phúc tấn ở năm Khang Hi ba mươi sáu mới sinh được một nữ nhi, mà bây giờ chỉ mới có năm Khang Hi ba mươi mốt, thế mà hắn cư nhiên lại mang bầu, nếu như trong lịch sử đích thị là phúc tấn thực sự mang thai ở vào năm này, nhưng lại không có ghi chép, như vậy rất có khả năng đứa bé này đến cuối cùng ngay cả sinh cũng chưa từng được sinh ra. Tại sao có thể như vậy, lẽ nào hắn nhớ lộn hay là nhìn lầm rồi?

Nghĩ tới đây, Thạch Tuấn Nham lo lắng đi tìm sách sử triều Minh – Thanh kia, chờ lật tới quyển sử sách nọ, vừa mới đụng đến, sách sử lại lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy hóa thành tro tàn, Thạch Tuấn Nham trợn tròn mắt.

Hiểu biết của hắn đối Thanh triều rất nhiều điều toàn bộ đều đến từ quyển sử sách này, bởi vì đặt ở trong không gian sẽ không bị ai bắt gặp, hắn cũng chỉ khi nào cần đến mới tìm tới xem, cũng sẽ không chuyên tâm đi ghi nhớ mọi chuyện ghi chép trong cuốn sử sách, hiện tại sử sách trong lúc nhất thời hóa thành tro bụi, đây là ý gì, sau này hắn nên làm cái gì bây giờ?

Hiện tại hắn muốn biết nhất đó chính là rốt cuộc có ghi chép gì về đứa bé trong bụng hắn này hay không!

Thạch Tuấn Nham cảm giác mình sắp điên rồi, chuyện xui xẻo gì hắn cũng đụng phải! Mang thai con của thái tử, sinh ra rồi vậy giống như đời này hoàn toàn bị cột vào bên người thái tử thành một khối, vì đứa bé này mà ngay cả đường lui cuối cùng cũng không còn, lại còn khiến hắn cả đời cùng một đám nữ nhân tranh giành tình nhân hắn thực sự làm không được! Nếu như đám nữ nhân kia là vì hắn tranh giành tình nhân hắn còn có thể rất cao hứng, thế nhưng đối tượng biến thành một người đàn ông khác, mà người đàn ông kia lại là trượng phu trên danh nghĩa của hắn, hắn khả dĩ có thể thờ ơ lạnh nhạt, thế nhưng vì đứa con buộc hắn phải đi tranh hắn cũng thực sự không làm được.

Sinh con sẽ phải có trách nhiệm, nên suy nghĩ vì người kia hay là cả đời của mình, đây cũng là nguyên nhân hắn chơi bời ở hiện đại mà không muốn kết hôn, sợ phiền phức. Thế nhưng ở chỗ này, sinh con hay không sinh con hoàn toàn không do hắn quyết định.

Thạch Tuấn Nham ở bên trong phòng im lặng thật lâu, rầu rỉ thật lâu, sau khi trở ra cả người lại thay đổi một phen, cảm giác so với trước đó có tinh thần hơn. Trữ ma ma Lý ma ma bọn người cho rằng phúc tấn là bởi vì mang thai con trai trưởng, nên đối với cuộc sống có hi vọng, chủ nhân có tinh thần, vẻ mặt từng người một đều vui sướng, cẩn thận tỉ mỉ vì phúc tấn chuẩn bị tất cả, chỉ sợ hầu hạ phúc tấn không thoải mái.

Không biết Thạch Tuấn Nham đã có quyết định riêng, nếu mình không làm được chuyện mà nữ nhân khác phải làm được, hắn liền cứ đè xuống cách sống của mình bây giờ xuống phía dưới, thái tử tốt nhất đừng đến tìm hắn gây chuyện, còn đứa con, sau này hắn tự nhiên sẽ để cho nó sống thật tốt, còn có thể dạy nó năng lực chịu đựng mạnh mẽ, sau này gặp phải vấn đề gì cũng không thấy kinh sợ, hắn cũng không cần lại lo lắng.

Thạch Tuấn Nham rất muốn sống an ổn, thế nhưng lại đã quên, hắn không tìm nữ nhân khác, nữ nhân khác cũng sẽ tìm tới cửa.

Thái tử phúc tấn có thai, tin tức giống như mọc thêm cánh bay vào Cung Càn Thanh bay vào các cung điện hậu cung, thoáng cái người nên đều biết hết rồi, người không nên biết cũng đều đã biết, hoàng thái hậu ban thưởng, nhóm phi tần lấy lòng, những thứ tốt không ngừng cuồn cuộn đưa vào trong kho riêng của phúc tấn.

Khang Hi hạ chỉ khen ngợi, nghe nói thái tử trình lên Khang Hi tấutấu chương, phải sớm ngày sắc phong thái tử phúc tấn Qua Nhĩ Giai thị làm thái tử phi, được ghi vào trong gia phả hoàng gia, trở thành thái tử phi thứ nhất của đại thanh. Sau đó nghe nói Khang Hi vậy mà lại duyệt, tin tức tốt lại truyền tới Dục Khánh Cung, phúc tấn trên mặt mang nét cười, trong lòng lại trăm vị hỗn hợp, sắc phong thái tử phi, hắn làm công việc của một thái tử phúc tấn tốt như vậy lại không bằng sớm ngày có bầu, chỉ một đứa bé lại có thể san bằng tỷ số, hai cha con Khang Hi và thái tử này quả là tích cực, ở xã hội phong kiến, nữ nhân quả nhiên phải sinh con mới có thể bảo đảm.

Phúc tấn oán hận trong lòng, lại lấy bút ghi nợ cho thái tử ký một khoản, chỉ chờ sinh con xong, sẽ tìm hắn tính sổ.

Vốn định sống thanh tĩnh, đám nữ nhân trong Dục Khánh Cung lại đều có hành động riêng, đều đến nơi ở phúc tấn chúc mừng, mỗi một người đều tự mình sang đưa lễ vật chúc mừng, phúc tấn bị các nàng phiền đến không sao kể xiết, nhìn các nàng nhìn cái bụng mình, ngoài miệng thì cười nói, nhưng trong mắt tất cả đều giấu đi sự đố kị sâu đậm, làm cho lòng người cực kỳ khó chịu.

“Tỷ tỷ, nghe nói gia dâng tấu

Chương muốn sắc phong tỷ tỷ làm thái tử phi, nghĩ đến ít ngày nữa ý chỉ thánh thượng sẽ tới, tỷ tỷ đây chính là song hỷ lâm môn a.” Lý giai thị tới chậm nhất, lúc này đến liền cười đi tới trước mặt phúc tấn chúc.

Phúc tấn ngửi thấy trên người nàng mùi hương hoa lan thực sự quá nồng, không nhịn được muốn nhảy mũi, vội vàng sai người để cho nàng lui ra phía sau một chút, mới nói, “Muội muội, việc này cũng còn chưa xác định, chờ gia trở lại hẳng nói đi. Muội muội hôm nay dùng dầu thơm quá nặng, gia sợ cũng sẽ không thích, ngươi hay là trở lại thay đổi trước.”

Tuy rằng lý giai thị thường ngày cũng yêu thích mùi hương hoa lan, thế nhưng hôm nay phúc tấn ngửi rất không quen, nghĩ đến là bởi vì thân thể mang thai, mới có thể cảm thấy khó chịu đối với mùi hương.

Lý giai thị nghe vậy, thấy Trình giai thị còn có hai người thứ phúc tấn khác, cùng bốn người thị thiếp nghe xong đều che miệng cười, trong mắt mang theo ý cười trào phúng, sắc mặt trở nên không được tốt, phúc tấn không phải là đang cố ý nhằm vào nàng chứ? Rõ ràng lúc trước cũng chưa từng nói trên người mùi hương quá nồng, hôm nay cố ý nhắc tới, lẽ nào vừa mang thai liền lộ bộ mặt thật?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Sâu vạn phần cảm tạ Tiểu Thán Tức, Cây Cỏ Sắc Nhợt Nhạt hai vị tặng bá vương phiếu thật to, cám ơn nhiều, sâu sẽ tiếp tục nỗ lực đổi mới


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui