Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi

Thái tử phi kề sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của củ cải đỏ, thần sắc lo lắng, khẽ dỗ củ cải đỏ đang liên tục khua cánh tay nhỏ bé gào khốc, cung nữ coi chừng bên ngoài đã sớm không nhịn được chạy đi tìm thái y đến, nghe được thanh âm của thái tử có chút khác thường, mở to hai mắt mang theo vẻ hoảng loạn, “Củ cải đỏ sẽ không gặp việc gì đó chứ, nó chỉ là phát sốt mà thôi, thái y cũng đã nói thân thể nó rất rắn chắc!”

“Cô chưa nói giáng phúc bị cái gì. Cô chỉ muốn nói là phúc tấn ngươi đừng quá khẩn trương, hình như Giáng Phúc bị nóng nên mới khóc.” Thái tử thấy thái tử phi bời nghe được lời của mình mà hoảng sợ, mới chỉ tay vào ở đồ lót trên người và cái trán thấm ướt mồ hôi của củ cải đỏ, “Giáng phúc mặc quá nhiều đồ, trong phòng này đèn dầu lại cháy rất nóng, lúc ngủ ngươi lại luôn ôm nó vậy có thể không nóng được sao?”

Nói xong, thái tử thấy thái tử phi không tin, đem củ cải đỏ ôm qua, lấy tay vói vào tầng áo lót của củ cải đỏ, bên trong đã sớm ướt đãm, vì vậy năm lớp giữ lại ba cởi ra cho nó hai tầng y phục.

Thạch Tuấn Nham vì đêm nay thần kinh mình quá căng thẳng, gặp chuyện liền có chút thần hồn nát thần tính mà cảm thấy xấu hổ, sờ sờ bàn tay nhỏ bé của củ cải đỏ, trong người có loại cảm giác bị hút mất linh khí, xem ra linh nhũ là có hiệu quả, “Ta đi gọi Lý ma ma đem vài món xiêm y của củ cải đỏ cho nó thay, miễn cho nồ hôi thấm vào trong áo mặc lâu cảm lạnh.”

“Đi đi.” Thái tử nói, củ cải đỏ hiện tại đã ngừng khóc, cũng đã tỉnh giấc, còn kéo lấy tay hắn không buông.

Chờ Lý ma ma dẫn người tiến đến đổi y phục cho củ cải đỏ thì Phương thái y cũng chạy tới.

Phương thái y từ khi biết được tiểu a ca ngậm qua món đồ chơi có độc kia thì, trong lòng không giờ khắc nào là không lo nghĩ, luôn cảm giác bản thân mình lúc này sợ là đã gặp nạn, bệnh đậu mùa và bệnh hủi dễ truyền nhiễm nhất, mà tiểu a ca còn chưa tới một tuổi, chỉ cần có dấu hiệu nhiễm bệnh vậy thực sự khó cứu. Buổi tối ở lại Dục Khánh Cung chờ được gọi, đến ngủ cũng đều là mặc nguyên quần áo mà ngủ, một tiếng gió thổi nhẹ cũng có thể làm cho lão giật mình tỉnh giấc. Lão vừa nghe được tiếng cung nữ vội vã chạy đến gọi lão đi bắt mạch cho tiểu a ca, quả tim nhất thời nhảy dựng, từ trên giường bò dậy, không nói lời nào trược tiếp xách rương thuốc lên vội vàng đuổi theo cung nữ đến nơi ở của thái tử phi.

Chờ đến được tiền điện chỗ thái tử phi thì lại phát hiện bầu không khí nơi này cũng không trầm trọng như trong tưởng tượng, nỗi lo sợ bất an trong lòng Phương thái cũng vơi đi một ít, lão thấy Trữ ma ma đi ra liền hỏi, “Tình huống tiểu a ca hiện giờ ra làm sao?”

“Tiểu đại ca bị nóng quá nên chảy mồ hồi, hiện giờ đang thay quần áo.” Trữ ma ma gật đầu trả lời.

Phương thái y nghe được tiểu a ca chỉ bị nóng, tăng đá trong lòng được buông xuống lại hỏi thêm, “Tiểu a ca phát nhiệt, lúc này làm sao có thể tùy tiện thay đổi quần áo, lỡ như cảm phong hàn thì phải làm sao!”

“Xin Phương thái y ăn nói cẩn thận!” Đầu lông mày Trữ ma ma dựng lên, nghe được miệng quạ đen Phương thái y nói vậy thiếu chút nữa chưa cho lão một tiếng quát to, “Tiểu a ca không có việc gì!”

“Dạ dạ dạ, là lão phu nói bậy!” Phương thái y thấy cái vị nhũ mẫu mặt mũi hiền lành này lúc nổi giận vẫn còn có chút cảm giác âm trầm, cũng biết chính bởi vì mình nhất thời khẩn trương nên ăn nói không cẩn thận, vội vàng dàn xếp để được yên thân.


Trữ ma ma để Phương thái y chờ ở bên ngoài, chính mình thì vòng qua bức bình phong, đi đến nội thất trong hậu điện chỗ thái tử phi hồi bẩm, “Thái tử điện hạ, chủ tử, Phương thái y tới rồi, đang ở chờ ở bên ngoài.”

Bên trong gian phòng, củ cải đỏ đã thay xong y phục, mát mẻ hơn một chút cũng sẽ không khóc nữa, còn rất có tinh thần đùa giỡn cùng thái tử, thái tử phi nghe Trữ ma ma bẩm báo, nhìn thoáng qua thái tử, “Để Phương thái y xem cho củ cải đỏ một chút đi.”

Thái tử nhướn mày một cái, “Lại tên lang băm kia, tại sao lại là hắn?”

“Y thuật của Phương thái y cũng không tệ lắm, chỉ là mạch tượng của ta khác hẳn với người thường mới làm cho chẩn đoán vài lần mà vẫn sai, không phải những thái y khác cũng chẩn đoán sai mạch của hay ta sao? Hay là trước cứ để ông ta xem thử, mặt của củ cải đỏ làm sao vẫn hồng như vậy chứ, rõ ràng cái trán và lòng bàn tay đều đã không còn nóng a?” Thái tử phi vừa nói vừa ôm củ cải đỏ ngồi xuống, nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, hai bên gương mặt giống như bị bôi một tầng son màu đỏ.

“Được rồi.” Thái tử nghe vậy cũng không nói thêm cái gì, để nhũ mẫu đang chờ ở bên ngoài đem củ cải đỏ bế ra, hắn và thái tử phi cũng đi theo ra ngoài.

Phương thái y thấy tiểu a ca được bế ra, vội vàng thỉnh an thái tử và thái tử phi, đặt hòm thuốc xuống mà bắt đầu bắt mạch cho củ cải đỏ, bắt mạch được một lúc, lão mới lên tiếng, “Thái tử điện hạ, thái tử phi nương nương, có thể để tiểu a ca há mồm ra được không, vi thần muốn nhìn bựa lưỡi của tiểu a ca.”

Thái tử và thái tử phi liếc nhau, củ cải đỏ còn chưa hiểu chuyện, làm thế nào mà nói nó há mồm được?

“Xin hai vị chủ tử hỗ trợ giúp mở miệng tiểu a ca.” Phương thái y cúi đầu nói, sau đó lại nhìn sắc mặt của củ cải đỏ, thấy củ cải đỏ hết lăn qua trái lại lăn qua bên phải, tinh thần rất phấn chấn, trong lòng cũng cho là tiểu a ca không có việc gì.

Thái tử phi rất dứt khoát dụ dỗ củ cải đỏ há mồm, đáng tiếc củ cải đỏ còn tưởng rằng hắn đang trêu đùa với nó, nhếch miệng cười đầu lưỡi như ẩn như hiện, lại không chìa ra hẳn, mấy lần như vậy, Phương thái y rốt cục mới nhìn ra rõ ràng rồi bắt đầu kê toa thuốc.

“Hồi bẩm thái tử điện hạ, thái tử phi nương nương, tiểu a ca cũng không gặp vấn đề gì lớn, thân thể so với những hài tử cùng tuổi khoẻ mạnh hơn nhiều lắm, chỉ là thái tử điện hạ, thái tử phi nương nương, tiểu a ca hiện giờ lớn như vậy, thực sự không nên ăn tẩm bổ thêm, trước đó tiểu a ca đã bổ quá mức, cho nên nặng hơn những hài tử bình thường, hiện giờ chẳng biết hai vị chủ tử lại cho tiểu a ca ăn cái gì, tiểu a ca vẫn không thể hoàn toàn tiêu hóa hết dược hiệu kia, qua một thời gian tiểu a ca hấp thu hết sẽ tốt thôi. Thật là không thể tiếp tục cho ăn đồ bổ, tiểu a ca còn quá nhỏ, bổ quá đối với thân thể cũng không tốt, giống như để trẻ con ăn quả nhân sâm, có lúc sẽ rất nguy hiểm.”

Phương thái y nói xong, đem toa thuốc đưa cho Hà Ngọc Trụ, để hắn trình lên cho thái tử gia xem qua.


Thái tử tiếp nhận toa thuốc, cau mày liếc mắt nhìn thái tử phi rồi mới cúi đầu nhìn kỹ thành phần phương thuốc, bóp chặt lại rồi sai người đi sắc thuốc cho tiểu a ca, thái tử phi nghe thái y nói xong trong ngực đánh thót, có loại cảm giác nhìn trời xanh không nói nên lời, hắn dùng linh nhũ cho củ cải đỏ tăng cường hệ miễn dịch chống chọi với bệnh độc, cũng nghĩ tới dược hiệu quá mạnh mẽ, cho nên mới dùng nước pha loãng mới cho nó uống hai hớp, cũng không nghĩ đến trước đó củ cải đỏ đã bị hắn nuôi quá béo tốt, ngay đến hai hớp đều không thể tiêu hóa, sau này hắn ngàn vạn lần không thể lại cho củ cải đỏ ăn linh tinh như vậy, nếu thật sự gặp chuyện không may như vậy nữa, hắn không biết nên tự trách mình thế nào.

Phương thái y chẩn mạch xong, thở dài một hơi, liền từ trong điện lui ra ngoài, còn thái tử, thái tử phi, và củ cải đỏ thì lại lui vào trong nội thất, chờ vào nội thất, cửa lớn khép lại, sắc mặt của thái tử liền thay đổi.

“Qua Nhĩ Giai Tĩnh Nghiên, ngươi rốt cuộc cho Giáng Phúc ăn cái gì mới có thể làm nó bị bổ quá mức như vậy?”

Môi Thái tử phi giật giật, không đáp lời.

Thái tử thấy thế, cả giận, “Ngươi rốt cuộc có nói hay không, cô chung quy phải biết phúc tấn mình có bao nhiêu đầu óc, mới có thể tùy tiện cho tiểu a ca ăn thuốc bổ như vậy!”

“Thái tử gia, chuyện lúc này là lỗi của ta, thế nhưng ngươi đừng nói quá đáng. Sau này ta tuyệt đối sẽ không cho nó ăn những thứ linh tinh không nên ăn, lần này là bởi vì quá lo lắng, ta mới đem thuốc viên bảo mệnh của ta trước đây hòa nước cho nó uống hai hớp.” Thái tử phi nói xong có chút chột dạ, nhưng hắn thật sự là vì tốt cho hài tử mình.

Thạch Tuấn Nham nghĩ, làm sai bị chỉ trích cũng phải, thế nhưng bị thái tử hoài nghi hắn không thương con của mình, đó là điều hắn không thể dễ dàng tha thứ.

“Bảo mệnh hoàn?” Thái tử nghe vậy nghi hoặc hỏi.

Thạch Tuấn Nham gật đầu, “Khi còn bé a mã của ta ở chỗ một danh y dân gian cầu cho ta, phòng đến lúc ta mắc đậu mùa không chống đỡ nổi, thì hãy dùng vật bảo mệnh kia.”

“Đại phu dân gian mà ngươi cũng tin?” Thái tử giống như nghe được một câu truyện hoang đường giống như trong truyện cổ tích nghìn lẻ một đêm vậy, chỉ vào thái tử phi nói, “Nói đơn giản thì nó giống như là thuốc bổ chứ gì, ngươi chống chọi nổi là do ngươi mạng lớn, kết quả còn tưởng rằng cái gì bảo mệnh hoàn có thể bảo vệ tính mạng của ngươi! Trong hoàng cung nhiều thái y như vậy căn bản cũng không có một ai có kiến giải gì về bảo mệnh hoàn, nếu không thì sao cô lại có nhiều huynh đệ tỷ muội không chống nổi bệnh tệch mà mất sớm như vậy?”


“Cô nói cho ngươi biết, sau này không được ngươi lấy thêm mấy thứ thuốc bổ linh tinh gạt người của dân gian đại phu ra cho Giáng Phúc ăn! Bây giờ ngươi nhanh đem những thứ linh tinh này nọ gì đó kia ném đi cho cô!”

Thạch Tuấn Nham yên lặng gật đầu, không có cãi lại, miễn cho tiếp tục dò hỏi đến tận cùng, thái tử sẽ biết hắn nói dối, về phần thái y trong cung, không phải là hắn không muốn tin, mà là hắn không dám tin, đám thái y trong thái y viện đều cùng một giuộc, người nào cũng sợ rước lấy họa vào thân nhưng vẫn muốn mình được sống vinh hoa phú quý, bệnh nhẹ bệnh nặng từ trong miệng bọn họ đều có thể nói ra một chứng bệnh, lúc bệnh nhân mắc bệnh nhẹ, bọn họ vì để tranh công nên hết lần này tới lần khác nói là bệnh nặng, lúc bệnh nhân bị bệnh nặng, để trấn an chủ tử còn nói là bệnh đã có chuyển biến tốt, chờ bệnh nhân bệnh sắp chết mới quỳ xuống nói mình học nghệ không tinh, dù thế nào đi nữa những đại phu mồm mép nhất không ai khác chính là đám thái y trong thái y viện kia.

Nếu không như vậy, hắn làm sao sẽ đem Phương thái y cột vào Dục Khánh Cung chặt đến như vậy, có một thái y có thể nắm bắt ở trong tay, so với liên tục đổi thái y thì thỏa đáng hơn nhiều, cho dù như vậy, ở bên ngoài hắn cũng sẽ cho người tìm kiếm một ít danh y, vì phòng một ngày kia cần phải dùng tới.

“Được rồi, ta biết sai rồi. Ngươi có đói bụng không, ta hiện tại rất đói bụng, muốn ăn chút gì không.” Thái tử phi thấy thái tử vẫn còn rất tức giận, liền đổi chủ đề, tối chưa ăn gì dằn vặt dày vò đến bây giờ củ cải đỏ cũng đã không có việc gì nữa, tảng đá lớn trong lòng đã được buông xuống, rốt cục cũng cảm thấy đói bụng.

Thái tử vừa nghe, cũng cảm thấy bao tử đánh trống, “Để cho người làm thức ăn mang vào đi, không bao lâu nữa cô cũng nên vào triều, thật mệt mỏi.”

Thái tử phi nghe vậy, nhìn đồng hồ cát trong phòng một chút, bây giờ đã qua canh ba, đêm nay thái tử cũng không được nghỉ ngơi tốt, nhưng một lát nữa lại phải vào triều sớm trong khi sắc trời vẫn còn đen.

“Gia, hoàng a mã trong cung khẳng định biết chuyện xảy ra ở Dục Khánh Cung, ngày mai ngươi phải ứng đối như thế nào?” Thái tử phi hỏi, “Ngày mai ta sẽ đi đến Từ Nhân Cung thỉnh an thái hậu, đến lúc đó cũng có người sẽ nói chuyện xảy ra ngày hôm nay, tuy rằng ta không thể xác định là ai đứng sau chỉ điểm, nhưng khi trở lại ta sẽ cho mỗi một người các nàng một lời cảnh báo!”

Thái tử nhìn về phía thái tử phi, “Ngươi nghĩ là do ai trong mấy vị chủ tử ở hậu cung kia làm chuyện này?”

“Các nàng đều có điểm tình nghi, thế nhưng đều không nắm được nhược điểm.” Tròng mắt Thạch Tuấn Nham rất là không cam lòng mà nói rằng, mỗi một người nhìn như không liên quan, kỳ thực không biết có bao nhiêu người đang trợ giúp kẻ gian.”Thế nhưng ta thà giết lầm còn hơn bỏ sót! Có người dám hạ thủ đối với củ cải đỏ, mục đích cuối cùng còn là Dận Nhưng ngươi, các chủ tử này làm vậy để làm cái gì ta không muốn đi tìm tòi nghiên cứu, thế nhưng ta phải chấn tỉnh các nàng, làm cho các nàng sau này không dám hành động thiếu suy nghĩ. Người từ các cung đưa tới Dục khánh Cung này ta sẽ đưa trở về từng người từng người một!”

Hắn muốn làm nhất chính là ở trước mặt những người này sử dụng chính sách đanh thép, tuy rằng bởi vì kiêng kỵ thân phận mà không thể làm như vậy, thế nhưng hắn phải làm cho các nàng biết thái độ mạnh mẽ của hắn!

“Cứ theo ý ngươi nghĩ mà làm đi, việc này mới phát sinh chẳng hề có chút đầu mối gì, vết tích cũng đã sớm bị xóa sạch. Làm việc này có lẽ là người của hậu cung, cũng có thể là người bên ngoài, có điều động cơ của hai bên đều không rõ, cô sẽ an bài thật kỹ, vì Giáng Phúc đòi một công đạo, ngươi yên tâm đi.” Thái tử híp mắt một cái, “Có đôi khi cho dù không có chứng cứ, chúng ta cũng có thể tạo ra một bằng chứng, nói không chừng người dính vào chuyện này khó có thể tẩy sạch, cô sẽ cho bọn họ một đao thật mạnh.”

Thạch Tuấn Nham vừa nghe, đưa mắt tỏ vẻ ngầm hiểu, thay đổi sang Mông ngữ, “Minh châu nhất đảng?” Thái tử muốn trừ khử nhất chính là thế lực lớn của đại a ca, dựa vào chuyện lần này làm lớn lên, đối với Minh Châu mà nói tuyệt đối là một kích thật nặng, cho dù hắn không có làm cũng không tránh khỏi hiềm nghi, ai bảo hiện tại người thông minh đều biết đại a ca và thái tử cực kỳ không hợp nhau, con trai trưởng của thái tử gặp chuyện không may, đại a ca nhất đảng hoàn toàn có động cơ làm vậy.

“Bên ngoài loạn lạc kéo theo nội loạn, đại a ca bị hao tổn, vị chủ tử của Chung Túy Cung kia khẳng định đứng ngồi không yên, ngoài ra hậu cung không được tham gia vào chính sự, nàng chỉ có thể đối phó ngươi hoặc là chuyện này có dính dáng đến một vị cung chủ nào đó, ngươi chỉ cần cẩn thận không để cho người ta ám toán, các nàng chỉ là có thể sốt ruột lên, dẫn đến bị thương nguyên khí.” Thái tử nói chỉ điểm.


Thái tử phi nhìn thái tử với cặp mắt khác xưa, giơ một ngón tay cái, “Gia, ngươi thật độc ác.” Nói xong thấy thái tử rất là bất mãn, liền vội vàng nói, “Ta nghĩ kế hoạch này tuy tốt, thế nhưng sẽ không thuận lợi, ngươi chớ nên quên hoàng a mã, ông có thể tùy thời tùy lúc đều có thể ra tay.”

Khang Hi không thể nào để cho thái tử làm to chuyện lên, đến chín phần mười là ông ta vì để hậu cung yên ổn triều đình ổn định sẽ chọn cách giải quyết gọn gàng dứt khoát, dàn xếp ổn thỏa.

Thái tử nghe được thái tử phi nói vậy, khóe miệng trề môi xuống, liếc xéo thái tử phi, “Cô biết, thế nhưng lúc này cô nhất định phải làm như vậy, bằng không ai cũng có thể khi dễ Dục Khánh Cung, cô còn làm thái tử để làm cái gì! Có vài người, chỉ cần ngươi ngang ngược thì bọn họ lại không dám khi dễ ngươi, cô gần đây là đã ôn hòa đi rất nhiều mới có thể để cho bọn họ rục rịch!”

“…” Thạch Tuấn Nham sửng sốt một chút, nhìn thái tử.

“Ngươi thử nghĩ nếu như cô không độc ác không kiêu ngạo không ngang tàng, nếu không có sự sủng ái của hoàng a mã, cô có thể sống đến bây giờ sao? Tuy rằng cô vẫn là do đích thân hoàng a mã dạy dỗ, nhưng lúc cô bốn tuổi chỉ có một mình một người ở tại Dục Khánh Cung, cô là thái tử, là thái tử đại Thanh, cô bất cứ lúc nào đều phải biểu hiện so với các a ca khác càng thêm hoàn mỹ, cuộc sống như thế đả kích ngấm ngầm hay công khai liên miên không dứt, cô có thể làm chính là để cho bản thân mình ngoan độc, không cho người ta khi dễ, ai dám khi dễ cô, để cô tìm được cơ hội thì chỉ còn nước có chết cũng không có chỗ chôn thân!” Giọng của thái tử rét run, “Có điều ngươi nói cũng không sai, cô sống trong cuộc sống như thế đã quá lâu, đúng là đã quên đi bản thân của mình, luôn cho mình là đúng, thế nhưng nếu cô phải thay đổi một loại phương thức làm thái tử khác, nói vậy cuộc sống sau này của ngươi cũng sẽ khổ sở.”

Thái tử phi yên lặng gật đầu, thái tử nói không sai, cho tới nay thái tử chính là bùa hộ mệnh vạn năng của hắn, những nữ nhân ở hậu cung kia bất cứ lúc nào cũng có thể nảy sinh ác tâm với hắn vì kiêng dè thái tử nên cũng khép nép lễ độ cung kính, thế nhưng chung quy không có bao nhiêu người là thật sự có ý cung kính hắn, sau này hắn phải dựng lên oai nghiêm của mình, để những người đó không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Dận nhưng, từ trước ta quá mức tự cho mình là đúng, kỳ thực ngươi đã làm được rất tốt, ta không nên chỉ thấy mặt ngoài mà xem thường ngươi, ta hướng đến ngươi nhận sai.” Thạch Tuấn Nham rất nghiêm túc nói.

Thái tử nghe vậy khinh thường hừ một tiếng, “Hiện tại nhận sai có ích lợi gì, trước đây ngươi làm bao nhiêu chuyện khiến cô tức giận, nếu không để cô trả đũa lại được chứ?”

“Ai bảo ngươi trước đây không mở lòng với ta?” Thạch Tuấn Nham đưa tay ra nhún vai, biểu thị mình cũng rất vô tội, hình tượng một thái tử hư hỏng đã sớm in sâu vào quan niệm của hắn, sao có thể nghĩ tới trong lòng thái tử lại có sự khổ sở của một bé trai ngây thơ được.

“Quên đi, ngươi đã biết sai rồi, cô cũng không nói với ngươi những chuyện này, có nói thêm nữa cũng không có ý nghĩa gì.” Thái tử xua tay giả vờ hào phóng độ lượng, tính tình hắn từ nhỏ đích xác là ngang ngược không coi ai ra gì, thế nhưng cũng là bởi vì… được cưng chìu quá nên to gan lớn mật, mới dám tùy ý làm bậy, làm mọi người đối với hắn kiêng kỵ quá sâu, hôm nay ở trước mặt thái tử phi nói thật giống như hết thảy đều là hắn cố ý làm vậy, khiến cho thái tử phi nhận sai đồng thời thay đổi lại cách nhìn đối với hắn, cứ tiếp tục khoe khoang thế này nếu như bị vạch trần hắn cũng liền không còn mặt mũi. “Ngày mai nhớ kỹ cẩn thận hành sự, trước tiên dùng bữa đi.”

“Đúng, dùng bữa đi.” Thái tử phi thấy dáng vẻ thái tử hơi chột dạ, trong lòng suy nghĩ kỹ càng tường tận một phen, rốt cuộc là gặp qua rất nhiều tác phong hành sự mang tính cá nhân của thái tử, giả vờ cái quái gì đó là bản tính thâm căn cố đế, tuy nói bản tính kiêu ngạo ngang tàng của hắn ở trong cung đích xác có thể tạo ra tác dụng bảo vệ mình, nói cái gì mà đây là việc hắn từ nhỏ phải làm, còn không bằng nói hắn là chó ngáp phải ruồi sau lại khôn ra mà biết cách lợi dụng mà thôi. Nghĩ đến thái tử là muốn khi ở trước mặt hắn và củ cải đỏ tạo hình tượng oai phong, khóe miệng hơi nhếch lên, thì cứ theo ý của hắn thích thế nào thì thê nấy đi.

Thái tử phi thầm nghĩ, quả thực nên tìm hiểu con người này thêm một lần nữa.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lại hòa giải, không biết trước đó có bao nhiêu Chương có đấu võ miệng a


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận