Thái tử thấy đôi mắt thái tử phi đảo nhanh qua cái gì cũng đều không chịu nói, biết là mình đùa hơi quá trớn, liền thu hồi khuôn mặt tươi cười không đứng đắn lại, cầm tay của thái tử phi nói, “Được rồi, cô không nói giỡn nữa. Người được đưa vào Dục Khánh Cung ngươi cũng không cần lo lắng, cho dù các nàng có cấu kết với phi tử nào trong cung cũng đừng xem thường hoàng a mã, việc này cô cũng không tiện nhúng tay vào, ngươi hiểu mà. Bất quá chờ tú nữ tiến đến, mọi việc đều không thể vượt qua ngươi, chờ ngươi sinh hạ hài tử nắm quyền trở lại, muốn quản thế nào liền quản thế ấy.”
“Lỡ như quản đến người ngươi thích, người ta ở bên tai ngươi vừa khóc vừa nháo, ngươi đau lòng mà tới chỗ ta quậy phá thì làm sao bây giờ?” Thái tử phi miễn cưỡng liếc xéo thái tử, có một số việc vẫn phải là nói cho rõ ràng trước, chính mình gần đây không biết có phải là do đứa bé sắp đủ tháng nên tâm sự không yên hay không, mà lại luôn cảm thấy Dục Khánh Cung sẽ có phiền phức lớn, nghĩ tới nghĩ lui sang năm cũng chỉ có một chuyện tuyển tú, có thể sẽ có nữ nhân phiền phức được chỉ hôn tiến vào, giống như Lý giai thị trước đây.
“Làm sao có thể.” Thái tử lắc đầu phủ nhận loại khả năng này xuất hiện, lại ưỡn ngực nghiêm mặt tiến đến bên tai thái tử phi cười khẽ, “Ngươi cũng không phải không biết, cô yêu thương nhất chính là ngươi.”
Nghe được câu này, thái tử phi khẽ run một cái, không cần vén tay áo lên cũng biết cả người đều nổi da gà, “Ngươi nổi điên làm gì.”
“Ha ha.” Thái tử thấy thái tử phi có phản ứng như mong muốn liền nở nụ cười, “Chẳng lẽ dỗ ngon dỗ ngọt điều không phải nói như vậy sao? Ngươi thật không biết phối hợp, một chút tình thú cũng không có.”
Biết thái tử là cố ý trêu chọc, thái tử phi liếc hắn một cái, “Ngươi nghĩ ta sẽ phản ứng thế nào? Giống như Trình giai thị vậy, ‘Gia, thiếp không dám, chỉ cần trong lòng gia có thiếp là được rồi.’ hay như là Lâm giai thị, ánh mắt đầy ẩn ý đưa tình mà nhìn ngươi, cảm động đến lệ ứa vành mắt?”
Thái tử phi vừa nói vừa học thanh âm vừa sợ hãi vừa cảm kích của Trình giai thị, mang theo biểu cảm lê hoa đái vũ* của Lâm giai thị mà nhìn thái tử. (*như hoa lê dưới mưa, ý nói khi khóc làm cho người ta cảm thấy thương cảm lại mang một nét đẹp thuần khiết)
Thái tử cứng đơ người, thái tử phi thấy thế lại giả bộ khóc tiếp, học ngữ điệu của Trữ thị, “Gia, trong lòng thiếp chỉ nhớ đến một mình ngài, mỗi ngày mỗi đêm đều muốn, ừm…” Giọng mũi kéo dài, nói xong, ngón tay thon dài chọc chọc ngực thái tử, trêu đùa nói, “Gia, nô tì nói như vậy, người có thấy kích thích không?”
Thái tử thừa nhận mình chịu thua thái tử phi, chỉ cần vừa nghĩ tới thái tử phi học giọng của các cái nữ nhân ở sân viện khác, cả người cũng liền nổi da gà lên, hắn kéo kéo khóe miệng, nỗ lực làm cho thái tử phi nghĩ hắn đang cảm thấy rất tốt, “Ngươi vẫn là đừng học theo, cô nghe phía sau có chút lành lạnh.”
“Ha, không phải ngươi muốn tình thú sao? Có cần phải không nể mặt ta như vậy sao?” Trên mặt thái tử phi mang cười, nhưng có chút cắn răng nghiến lợi mà nói, “Nếu là ngươi muốn tình thú, ta khả dĩ có thể tìm cho gia rất nhiều tình thú.” (ý tác giả là muốn chơi trò 50 sắc thái >~