Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi

Thái tử ra ngoài doanh trướng, cửu a ca, thập a ca cùng Ô Đan cách cách đều đã đi tới, ba người đều mặc một thân kỵ trang, thoạt nhìn tư thế oai hùng hiên ngang, các ngọn đèn dầu trong doanh địa đốt sáng rực cả màn đêm, cũng chiếu sáng khuôn mặt Ô Đan làm nó càng có vẻ xinh đẹp chói mắt.

Ô Đan vừa nhìn thấy thân ảnh của thái tử, đã không nhịn được chạy vội tới, “Ô Đan gặp qua thái tử điện hạ. Thái tử cát tường.” Nói xong, Ô Đan còn học người Mãn làm một phúc lễ.

Lần đầu tiên nhìn thấy thái tử điện hạ, là ở lúc thánh giá dừng lại ở phủ của tẩu tử, nàng chích là xa xa trông thấy bóng lưng người nam nhân trước mắt này, cao ráo tuấn lãng, được một đám thị vệ vây ở chính giữa, khí độ tôn quý, khi hắn xoay người một khắc kia, nàng cơ hồ là lập tức quay mặt dấu đi, lén nhìn bộ mặt tuấn mỹ của hắn, trong lòng kìm chế không được thùng thùng nhảy loạn, trong nháy mắt nàng biết, nàng muốn có được người đàn ông này.

“Không cần đa lễ.” Thái tử khẽ mỉm cười, giơ tay lên để Ô Đan miễn lễ, vừa muốn lên tiếng hỏi nàng tại sao lại cùng cửu a ca thập a ca qua đây, liền thấy Ô Đan cách cách thân thiết áp sát lại, không tự chủ liền lui về phía sau nửa bước, mắt thoáng nhìn lão cửu, lão thập hai người ở phía sau kề tai thầm thì to nhỏ, đáy lòng hừ nhẹ một tiếng, khiến bọn hắn chú ý.

“Dận Đường, Dận Ngã gặp qua thái tử điện hạ.” Cửu a ca, thập a ca nhận thấy ám hiệu của thái tử, cũng lập tức hành lễ với thái tử.

“Các ngươi tại sao cũng tới?” Thái tử không hề nổi giận với lão cửu lão thập, không cần đoán cũng biết hai cái tên này là được Ô Đan cách cách mời đến làm nền, nhìn bọn họ thường ngày không khi nào rời khỏi lều, căn bản không rảnh ở trước mặt hắn lắc lư, ngày hôm nay lại cùng nhau qua, thật đúng là trùng hợp.

“Thái tử điện hạ, là Ô Đan cùng cửu a ca, thập a ca còn có đại a ca, thập tam a ca hôm nay cùng nhau đi săn, buổi tối nổi lửa trại đối tửu, muốn mời thái tử điện hạ qua chung vui.” Ô Đan không đợi cửu a ca, thập a ca đáp lời, liền giành trả lời, buổi chiều đi săn vốn liền muốn mời thái tử điện hạ cùng đi, thế nhưng thái tử bận việc ở chỗ hoàng thượng, cũng chỉ có thể cùng với các a ca của hắn, quý tộc Mông Cổ và nhóm cách cách cùng nhau săn bắn, thật vất vả mới chờ được đêm đến, muốn tới đây mời thái tử cùng nhau uống rượu hát ca, kết quả cửu a ca và thập a ca không thức thời lại đòi đi theo.

Thái tử hơi nghiêng đầu, làm như ôn nhu lắng nghe Ô Đan cách cách nói, ánh mắt lại hướng chỗ lão cửu lão thập, khóe miệng bứt lên một độ cong. “Lão cửu, lão thập, các ngươi mời cô hát tửu?”

Thái tử nói lời này xong, chính hắn nghe vào trong lỗ tai đều giống như là lời chê cười, càng chưa nói cửu a ca nghe vào trong lỗ tai, có một loại cảm giác như bị cười nhạo. Vốn dĩ hắn và thái tử không hề hợp nhau, ngày hôm nay tự nhiên lại chủ động sang đây mời người ta hát tửu, nói ra không phải là bị người ta nói không có ý gì tốt thì cũng là hắn đang nịnh bợ thái tử.

Cửu a ca nghĩ như vậy, nhịn không được liếc mắt một cái, hắn cũng không thể nói là hắn chuẩn bị sang đây xem trò vui, thuận tiện gây xích mích quan hệ của thái tử và mỹ nhân, làm cho thái tử bẽ mặt. Gương mặt đó của Ô Đan cách cách rất hợp khẩu vị của hắn, tuy rằng hắn hiện tại tuổi còn nhỏ, không thể cưới nàng, nhưng qua hai ba năm, cũng không phải là không thể được, hắn nói lầm bầm.

“Thái tử điện hạ, chúng đệ mời ca ca hát tửu có cái gì không đúng sao? Hay là thái tử điện hạ thấy bọn đệ chướng mắt, càng muốn mỹ nhân mời mới bằng lòng hạ mình ư?” Cửu a ca vừa nói, trong lúc đó ánh mắt chuyển về thái tử cùng Ô Đan, nhị ca hắn là sĩ diện nhất, khiêu khích mấy cái, khiến hắn tức giận nói lời độc miệng khiến Ô Đan bỏ chạy là hay nhất.

“Cửu a ca ngươi nói cái gì vậy! Thái tử ca ca còn chưa có trả lời mà, nói bậy bạ!” Thập a ca lẫm lẫm liệt liệt nói, vỗ vai cửu a ca, liếc mắt một cái liền từ trên người thái tử chuyển sang người Ô Đan, trong lòng thầm xem thường. Hắn đối với việc Ô Đan cách cách vừa nãy không để ý cấp bậc lễ nghĩa rất bất mãn, rõ ràng thái tử hỏi chính là hắn và lão cửu, kết quả Ô Đan lại nhảy vào họng hắn cướp lời. Vốn dĩ hắn đã nói muốn ở tại chỗ cùng đoàn người nhậu nhẹt, chờ Ô Đan mời thái tử đi đến, hết lần này tới lần khác lão cửu lại thích tham gia náo nhiệt, nghĩ đến muốn chọc phá thái tử. Hơn nữa cái vị Ô Đan này, chẳng qua chỉ là một người nữ nhân có dáng dấp tương đối xinh đẹp, trong cung dạng gì mà chưa thấy qua, thế nào khi đến thảo nguyên rồi lại đem đám dân nữ này thổi phồng lên cùng tiên nữ vậy.

“Đi, nể mặt lão thập, cô cùng các ngươi đi qua đó.” Thái tử nghĩ đến đại a ca bọn họ đã ở đó, hẳn sẽ có không ít người, qua đó góp mặt cũng là cần thiết.

“Thái tử điện hạ, thế nhưng chính là bản cách cách là người đầu tiên nói muốn mời ngài qua một chuyến, làm sao ngài có thể quên đi ta vậy.” Ô Đan nhịn không được hơi hờn dỗi, vốn chính là nàng đề nghị mời thái tử, kết quả lại bị thập a ca đoạt danh tiếng.

“Nhìn một cái xem, thái tử ca ca, ngài cũng đừng phụ một mảnh tâm ý của mỹ nhân a.” Cửu đại ca giả vờ phóng khoáng, nói xong cặp mắt dê xòm hết lần này tới lần khác liếc trộm ngực Ô Đan.

Ô Đan lấy lại tinh thần, vừa tức vừa nôn nóng, muốn dựa sát vào người thái tử, Hà Ngọc Trụ lại đi trước một bước vượt lên ngăn chở, thân thể thái tử điện hạ không thể tùy tiện để người nào cũng đều có thể đến gần như vậy, một bên ngăn cản ý định của Ô Đan, một bên hỏi, “Chủ tử, cửu a ca, thập a ca, cùng đi chứ ạ?”

“Đi thôi.” Thái tử nói, liền ở dưới sự che trở của thị vệ, hướng lửa trại bên kia đi tới.

Cửu a ca chiếm tiện nghi cười híp mắt, đắc ý nháy mắt với thập a ca, sau đó cùng đi với thái tử, thập a ca nhịn không được cũng liếc mắt, cũng bước nhanh rời đi.

Ô Đan thấy không ai đợi nàng, tức giận đến quất một roi lên người thị tỳ bên cạnh, chửi nhỏ một tiếng, “Còn không mau đuổi kịp!”

“Vâng, vâng, cách cách.”

Thái tử điện hạ qua đó thì lửa trại vừa dấy lên, đại a ca đang cùng mấy Vương gia Mông Cổ ca hát uống rượu, một người trong đó chính là ca ca của Ô Đan, phò mã Khách Lạt Thấm Đỗ Lăng quận vương Cát Nhĩ Tang, nhưng không thấy bóng dáng tam a ca, còn ngũ a ca, thất a ca, thập tam ca cùng thị vệ còn có nhóm cách cách Mông Cổ đang uống rượu nói chuyện phiếm còn có thịt nướng, ở trung tâm lửa trại còn có một người không thể không chú ý, đó là con của hắn Hoằng Thăng cũng đang cao hứng tự mình động thủ xuyên xâu thịt nướng, cùng lão ngũ, lão thất và tiểu thập tam cười đùa náo nhiệt a.

Lông mày thái tử dựng thẳng, tiểu tử kia bằng mặt không bằng lòng bản lĩnh tăng trưởng a! Nhưng lại không thể phát hỏa tại chỗ này. Hoằng Thăng mưới vừa đưa một xâu thịt nướng cho tiểu thập tam, giương mắt chỉ thấy ánh mắt mãnh liệt của a mã hướng về phía hắn cười nhạt, lông tơ đều phải dựng lên, chỉ kém chưa lớn tiếng kêu oan, a mã a, điều không phải tự ta muốn vô giúp vui, nhi tử vừa trở về muốn hối lỗi, đã bị hoàng mã pháp gọi đến đây cùng đoàn người vui chơi.

Người ở chỗ này nhìn thấy thái tử tới đều đứng dậy chào thái tử điện hạ, đi hành lễ với thái hậu, thái tử điện hạ liền bị mời đến lên chỗ cao, nhóm vương gia đang cùng đại a ca uống rượu ca hát, tự nhiên lại vây quanh bên người thái tử, cùng so sánh với cảm giác trước đó, đại a ca tất nhiên là càng cảm thấy vắng vẻ, mối hận này nhất định phải tính lên người thái tử.

Ô Đan cách cách ngồi ở bên người phò mã, đại a ca nhìn bộ dạng lấy lòng thái tử của hai huynh muội bọn họ, trong lòng hừ một cái, đột nhiên cười đối với Hoằng Thăng ngoắc ngoắc, “Hoằng Thăng, qua đây, đại bá có chuyện muốn nói cho ngươi.”

Lời này vừa ra, đoàn người đều có chút an tĩnh, thái tử nhìn đại a ca, vừa nhìn về phía Hoằng Thăng, cười nói, “Hoằng Thăng, đến đây nào, nghe xem đại bá của ngươi có lời gì, lại gấp gáp muốn nói với ngươi như vậy.”

Hoằng Thăng nghe xong cười tủm tỉm, gương mặt má lúm đồng tiền hiện ra rõ ràng, tiếp nhận khăn tùy tùng đưa tới, lau tay, liền dời bước đến bên người thái tử, đối với đại a ca nói, “Đại bá bá, ngươi muốn nói gì.”

“Ha ha, ” Đại a ca cười to hai tiếng, quay lưng nói với mọi người chung quanh, “Sao các vị lại dừng lại rồi, đều tiếp tục đi.” Nghe được âm thanh đàm tiếu uống rượu ăn thịt lại nổi lên, đại a ca lúc này mới hướng Hoằng Thăng, chỉ vào Ô Đan cách cách nói, “Hoằng Thăng, ngươi nhìn Ô Đan cách cách có xinh đẹp hay không.”

Nghe được đại a ca vừa nói như vậy, nhóm vương gia Mông Cổ xung quanh, còn có các nhóm cách cách Mông Cổ khác đều có ý định muốn xem kịch vui mà nhìn chằm chằm Ô Đan cách cách, tất cả mọi người ở đây không phải người ngu, Ô Đan cách cách thường tìm thái tử, sợ là đã truyền khắp toàn bộ đại doanh rồi. Cát Nhĩ Tang cái người làm ca ca này cũng không nói cái gì, rõ ràng chính là hài lòng khi nhìn thấy cảnh như vậy, có thể là vừa thấy nữ nhi của Ô Nhĩ Cẩm Cát Lạt Phổ quận vương là Bảo Nhật cách cách cùng thập a ca té lộn mèo một cái đã bị hoàng đế chỉ hôn, cũng đang định đánh cái chủ ý này đi.

Tất cả mọi người đều hiểu nhưng không có nói ra, hiện tại đại a ca hết lần này tới lần khác cố ý nhắc tới, còn hỏi trưởng tử của thái tử là Ô Đan cách cách có xinh đẹp hay không? Người ta có xinh đẹp hay không, mọi người ở đây đều có nhận định riêng của mình. Ai cũng biết đại a ca chắc chắn không có ý gì tốt.

“Đại ca chẳng lẽ coi trọng tiểu cô nương nhà người ta sao.” Thập a ca thấy quả thực có trò hay lên sân khấu, nhanh chóng uống cạn ly rượu trong tay, lau miệng xem kịch vui.

“Muốn thì liền hướng lên trên cầu đi! Để làm chi còn ra chiêu này, còn đi hỏi Hoằng Thăng. Chẳng lẽ muốn làm mai cho Hoằng Thăng sao.” Cửu a ca thấp giọng nói xong, tự cảm thấy sảng khoái cười ha hả ra tiếng.

“Lão Cửu, ngươi đang nói cái gì đó!” Ngũ a ca cái người anh cả mẫu mực này nhịn không được vỗ vai cửu a ca một cái, cửu đại ca có chút không nhịn được.

“Ngũ ca, ta chỉ là nói mà thôi, không phải vậy đại a ca còn hỏi Hoằng Thăng để làm chi, Ô Đan có xinh đẹp hay không, Hoằng Thăng mới bao lớn?”

“Hoằng Thăng nhất định sẽ nói hắn còn nhỏ, nhìn không hiểu. Hắc hắc, ngũ ca, thất ca, có muốn đi tìm hoàng a mã hay không?” Thập tam a ca ngoài miệng nói như vậy nhưng hai mắt lấp lánh tỏa sáng lại một khắc không rời đại a ca, thái tử, Hoằng Thăng bọn họ, không bỏ qua trò vui.

“Di, đều đang làm cái gì thế này?”

Đúng lúc này, tam a ca tới, đi theo phía sau hắn là thiếp thân cùng thái giám, còn có hai người thị vệ, lão cửu mắt sáng còn thấy một thiếu nữ Mông Cổ đi theo phía sau lưng bọn họ, nhưng không theo qua đây, kề tai thấp giọng nói nhỏ cùng thập a ca, nói cái tên tam a ca luôn nghiêm túc này hóa ra cũng biết mèo mỡ vụng trộm.

Tam đại ca đến gần, nhìn thấy thái tử, vội vàng hành lễ, “Thái tử điện hạ, vừa nãy là thế nào?” Tam đại ca còn không biết phát sinh chuyện gì, lại hỏi một lần.

“Không có gì.” Thái tử gia vẫn vân đạm phong khinh.

Đại a ca cũng cười ha ha theo một tiếng, “Chẳng là hỏi Hoằng Thăng, Ô Đan cách cách có xinh đẹp hay không? Hoằng Thăng, ngươi còn chưa có trả lời đây.”

Tam a ca vừa nghe, ánh mắt cấp tốc dạo qua một vòng ở trên người Ô Đan cách cách, vừa nhìn về phía thái tử điện hạ, có chút ý tứ hàm xúc mà cười cười, đại a ca đây là sốt ruột thái tử được một Mông Cổ trắc phúc tấn, thêm một thế lực Mông Cổ bên này giúp đỡ, nhìn cái vị Ô Đan cách cách này lại hoàn toàn đem trái tim đặt lên trên người thái tử, xem ra không gây xích mích không được rồi. Cũng tốt, hắn nhìn bọn họ tranh, thêm dầu vào lửa.”Hoằng Thăng, ngươi nghĩ thế nào?”

“Ta còn nhỏ…” Hoằng Thăng chậm rãi đáp, mắt to đánh giá cái vị Ô Đan cách cách này từ trên xuống dưới, bởi vì ngạch nương không ở đây nên muốn lợi dụng sơ hở muốn làm nữ nhân của a mã.

Thập tam a ca nghe được Hoằng Thăng nói, cười hì hì, “Ta đã nói rồi, Hoằng Thăng nhất định sẽ đáp như thế…”

Cửu a ca, thập a ca còn không kịp phụ họa, chỉ thấy Hoằng Thăng lại nói, “Ta còn nhỏ, thế nhưng cũng hiểu được Ô Đan cách cách rất đẹp, rất đẹp, ” nhấn mạnh hai lần rất cường điệu đến nguyên bản hắn không thích Ô Đan cũng có chút lộ vẻ đắc ý, nhưng Hoằng Thăng đón lại ánh nhìn thái tử cười, “A mã, Ô Đan cách cách xinh đẹp như vậy, nhi tử đến chỗ hoàng mã pháp cầu, chờ ta trưởng thành, gả cho nhi tử đi.”

Thoáng cái, mọi người đều an tĩnh lại, nụ cười trên mặt đại a ca rớt xuống nhanh chóng chuyển thành nén giận, Ô Đan cách cách sắc mặt phồng đến đỏ bừng, sốt ruột mà nhìn chằm chằm thái tử.

“Phốc!” Thập a ca phun một ngụm rượu tại chỗ, vội vàng lau miệng, reo lên, “Hoằng Thăng, ngươi mới mấy tuổi, sao lại gấp gáp tìm vợ như vậy?”

“Hoằng Thăng tiếp qua vài năm nữa cũng đã lớn, không phải ngươi còn nóng nảy hơn hắn sao? Cũng không biết người nào té một cái đã ra một cô vợ nhỏ đây.” Cửu a ca chế nhạo thập a ca, trái lại khuyến khích Hoằng Thăng, không sợ chết mà ném thêm một cây đuốc, “Thái tử điện hạ, không nghĩ tới ngài nhanh như vậy đã có con dâu.” Nói xong, ánh mắt hắn cố ý nhìn về phía Ô Đan cách cách, Ô Đan cách cách tức giận đến đứng ngồi cũng không xong, khóc lại sợ bất kính đối với hoàng trưởng tôn, nhưng là không thể khốc càng không cười nổi. Cho dù là nói giỡn, cũng không có cô gái nào bị đem ra làm trò cười trước mặt người trong lòng như vậy.

Nghĩ vậy trong lòng hận không thể đem Hoằng Thăng cắn xé, nhất định là thái tử phi biết sự tồn tại của nàng, bảo nhi tử ngáng chân nàng!

Cát Nhĩ Tang thấy muội muội quẫn bách, cũng biết hoàng trưởng tôn khó đối phó, trong ngực oán hận, nếu chuyện phụ tử cùng thích một nữ nhân bị truyền đi, thanh danh muội muội của hắn rốt cuộc sẽ bị hủy, càng chưa nói việc này liên quan đến thái tử điện hạ, đành phải giải vây nói, “Hoàng trường tôn điện hạ đang nói đùa sao, ha ha ha.” Vốn tưởng rằng nhóm đại a ca bọn họ sẽ phụ họa đem tràng diện kéo xuống, đem đề tài này bỏ qua một bên, nhưng hắn lại không hề biết bản tính của đám đám nhi tử Khang Hi này, nào có ai muốn cứu vãn cục diện không bỏ thêm đá xuống giếng mới là lạ, đâu có thể nào dễ dàng bỏ qua sự tình như vậy.

“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, ” tam đại ca rung đùi đắc ý nói, “Hoằng Thăng tuy nhỏ, nhưng hôm nay nghiễm nhiên lộ ra phong phạm quân tử, làm sao có thể nói là giỡn được.”

“Vương gia thật là…” Cửu a ca chuẩn bị chỉ trích Cát Nhĩ Tang coi thường Hoằng Thăng, gán cho Cát Nhĩ Tang tội danh lớn, lời còn chưa nói hết, đã bị một ánh mắt của thái tử cắt đứt.

Thái tử ngăn cửu a ca lại xong, chênh chếch liếc mắt đại a ca đang lấy lại tinh thần cũng muốn châm thêm lửa, đối với Hoằng Thăng nói, “Ngươi nếu là thật sự muốn như vậy? Cô có thể thay ngươi hướng mã pháp cầu người.”

Hoằng Thăng vốn định giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, nghe được thái tử nói, khóe miệng khẽ giật, vội hỏi, “Vương gia nói đúng, a mã, ta nói đùa đấy. A mã, ta nên trở về chỗ hoàng mã pháp.”

Nói xong, Hoằng Thăng liền vội vàng rút lui. Hôm nay vốn là chọc a mã tức giận nhiều lần, cũng không biết a mã có phải thật rất thích cái Ô Đan cách cách kia hay không, đem Ô Đan trêu đùa, có thể khiến a mã tức giận hơn hay không thì không thể bảo đảm. Có điều, có những lời này của hắn hôm nay, nhiều vương công quý tộc nghe như vậy, Ô Đan cách cách muốn làm vợ của a mã, hoàng mã pháp là người thứ nhất không đáp ứng! Hoàng mã pháp sĩ diện như vậy, làm sao sẽ cho phép một nữ nhân thương tổn đến quan hệ của nhi tử cùng tôn tử như vậy tồn tại.

Càng chưa nói nguyên bản hoàng mã pháp đối với chuyện này có chút bí hiểm, hắn tuy nhỏ, nhưng đi theo bên người hoàng mã pháp cũng có ba năm, không có năng lực nhìn thấu lòng của hoàng mã pháp, nhưng cũng có thể cảm nhận được một ít, không phải vậy tại sao lúc viết thư cho ngạch nương lại cố ý nhắc tới Ô Đan cách cách, ông lại không muốn ngạch nương vì một cách cách Mông Cổ nho nhỏ bận tâm. Nhắc đến Ô Đan cách cách, là muốn để ngạch nương hỗ trợ khích lệ a mã, làm cho a mã thanh tỉnh, đừng làm chuyện hoàng mã pháp mất hứng. (lá thư là do Khang Hi đọc cho Hoằng Thăng viết nha các nàng, gừng càng già càng cay a)

Hừ, kết quả a mã tự nhiên giận hắn, giận thì cứ giận, ta liền đem chuyện này làm cho rối tinh lên!

Quay đầu lại phải cám ơn đại bá ở không đi gây sự, Hoằng Thăng lúc gần đi, cao hứng thưởng cho đại a ca một khuôn mặt tươi cười, làm đại a ca chẳng hiểu ra sao.

Bất quá đại a ca cũng rất hài lòng với hướng phát triển của chuyện này, tâm nguyện của cái vị Ô Đan cách cách, và Cát Nhĩ Tang này sợ là đã không thể thực hiện được, không có cách nào lôi kéo quan hệ thông gia với Mông Cổ bên này, chỉ bằng vào thủ đoạn bản thân hắn cũng không sợ thái tử. Hoàng a mã cũng là không muốn thái tử có quan hệ với Mông Cổ, không phải Cát Nhĩ Tang cho muội muội dán dính lấy thái tử khiến mọi người đều biết mà hoàng a mã lại không có cái động tĩnh gì.

Nhấc ngón tay chỉ hôn rất dễ, ngay đến lão thập cũng được một Mông Cổ làm phúc tấn, hoàng a mã lại Không có bất kỳ ý chỉ gì đối với thái tử và Ô Đan cách cách.

Hay là, đây là hoàng a mã đối thái tử muốn chấm mút đến Mông Cổ mà bất mãn, cơ hội của hắn tới?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngày hôm nay số chữ nhiều một chút


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui