Vu Dương cúi đầu nhìn thời gian trên máy tính, đã đúng mười một giờ tối, tiếng gõ cửa dồn dập khiến cậu vốn đã nhức đầu càng khó chịu hơn, giồng như đối phương không gõ vào cửa, mà là vào đầu cậu vậy.
Vu Dương đóng màn hình máy tính, mở cửa mà không mặc quần áo.
"Vu....Vu Dương, cậu làm gì mà lâu thế?" Ngoài cửa là một người đàn ông trẻ tuổi, diện mạo bình thường, thấp hơn anh ta nửa cái đầu, mặc bộ quần áo làm việc của khách sạn, nhìn thấy Vu Dương, anh ta sửng sốt., người chỉ mặc quần đùi để lộ dáng người kiêu hãnh, một lúc sau, anh ta nói tiếp: "Quản đốc sẽ tức giận nếu cậu đến muộn.
Nhanh lên thay quần áo rồi chạy sô."
Chạy sô? Vu Dương đoán được hắn có ý bắt làm ca đêm, cúi đầu không để lại dấu vết nhìn thoáng qua phù hiệu của thiếu niên, sau đó đóng cửa lại.
Tủ quần áo đơn giản trong phòng treo đầy quần áo, rất bừa bộn, Vu Dương dùng trí nhớ lập tức tìm ra thứ mình cần từ trong đống quần áo.
Mọi việc từ ăn mặc đến chải chuốt đều không khó đối với cậu và cậu cũng không lo lắng về công việc mình sẽ đối mặt.
Là một quản gia quý tộc có trình độ, cậu có thể bình tĩnh sắp xếp mọi việc và thích ứng với mọi tình huống khẩn cấp, với danh hiệu quản gia 5 sao vàng của mình, cậu có thể đảm nhiệm bất kỳ vị trí nào trong khách sạn năm sao này, ngay cả khi được yêu cầu làm cao, chứ đừng nói đến người phục vụ trong một bộ phận ăn uống nhỏ.
Lúc Vu Dương xuất hiện ở cửa, Trương Đào lại kinh ngạc, lần này trong mắt có chút kinh ngạc, nhưng buổi tối thời gian cấp bách nên không nói nhiều, chỉ cảm nhận được khí chất làm việc của cậu đã thay đổi.
Có lẽ là do mái tóc của cậu ấy.
Việc sửa sang lại cũng khác với thường ngày.
Dù sao thì Vu Dương trông rất đẹp trai và phong độ, hơn nữa cậu ấy còn có một thứ hấp dẫn khác nữa gọi là tự tin.
Ngoài ra, Vu Dương mất bao lâu để từ luộm thuộm chỉ mặc quần đùi trở nên giống con người? Ít hơn năm phút!!
Siêu nhân thay quần áo.
Trương Đào lúc đó chỉ nghĩ đến bốn chữ này, sau đó nghĩ đến Vu Dương hẳn là sợ bị quản đốc mắng nên mới thực hiện dưới áp lực phi thường.
Hai người bước ra khỏi khu ký túc xá, sau khi quan sát, Vu Dương phát hiện ký túc xá nhân viên có khác biệt.
Sau này anh mới biết nơi mình ở đã được cải tạo từ nhà kho tạm thời, chỉ có nhân viên cấp cao mới được ở ký túc xá.
Còn quản đốc cấp cao trở lên ở một phòng riêng.
Căn phòng sang trọng nhất, được tổng tài và trợ lý đặc biệt của tổng tài đặt trước phòng tổng thống của khách sạn.
Vu Dương đi theo Trương Đào qua lối đi của nhân viên, ghi nhớ địa hình chỉ trong một lần.
Từ xa, họ nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc đồng phục quản đốc, vẻ mặt ủ rũ đứng ở lối ra hành lang đợi họ.
Trương Đào là một cáo già, khen vài câu thì quản đốc chỉ mắng một chút lại để cho cậu cùng anh ta đi, còn phân phó Trương Đào mang theo người mới.
"Anh Trần là khách hàng thường xuyên, đừng chọc giận anh ấy." Quản đốc nhìn từ trên xuống dưới Vu Dương nói, lúc đó Vu Dương không hiểu được vẻ mặt phức tạp trong mắt anh ta, nói là khinh thường và có chút thương hại.
Vu Dương trên laptop của hắn đọc được miêu tả, từ ngày Vu Dương đến thực tập, quản đốc chưa bao giờ đối xử tốt với Vu Dương, luôn phê bình khiển trách, luôn bắt hắn tăng ca, thậm chí còn rửa bát.
Cuối cùng, người quản đốc nói rằng ông ấy sẽ cho họ nghỉ một ngày vào ngày mai trước khi rời đi.
"A Đào, đồ ăn ở đây phải chú ý ..." Chẳng bao lâu, trong phòng bếp đẩy ra một chiếc toa ăn, một người phục vụ khác chặn Trương Đào lại và phân phó
Vu Dương sớm biết những việc cần chú ý, nên hắn im lặng chờ đợi.
Đôi khi những người mới đến phải giữ thái độ khiêm tốn, cũng sẽ không khiến cho người khác phản cảm, cùng vài phần kình trọng đối với mình.
Điều quan trọng hơn bây giờ là phải có một mối quan hệ cá nhân thật tốt.
Khi hai người gặp nhau, Vu Dương lại ghi tên người phục vụ vào.
Đây là trợ lý của đầu bếp, sau này cậu sẽ thường xuyên tiếp xúc với những người như vậy, xây dựng mối quan hệ tốt với họ sẽ giúp cậu nắm bắt được tốt hơn thời gian phục vụ, đôi khi còn mang lại cho anh ấy những tiện lợi nhất định.
Khi hai người đang nói chuyện, Vu Dương phát hiện bên cạnh Từ Lợi Xán đánh rơi một vật gì đó, khi đó Từ Lợi Xán không để ý tới, thứ mà anh ta đánh rơi khi lấy bút ra là điều cấm kỵ ở đây.
"Anh Xán, có thứ gì đó rơi xuống." Vu Dương nhặt thứ đó và nhét nó vào túi của Từ Lợi Xán.
Cậu đã nhìn thấy tấm biển cấm hút thuốc trên tường, và trước đó cũng đã liếc nhìn tấm áp phích những việc nhân viên phải chú ý.
Nếu Từ Lợi Xán được tìm thấy cùng với một điếu thuốc, anh ta sẽ bị trừ lương hoặc thậm chí bị sa thải.
Vu Dương làm rất tốt, không vạch trần cũng không để người khác phát hiện.
Ngay cả Trương Đào, người đang sắp xếp xe ăn cũng chưa từng nhìn thấy.
…
Hôm nay thang máy đặc biệt giao đồ ăn đang bảo trì, hai người chỉ có thể sử dụng thang máy chở khách, sau khi vào, Trương Đào nhấn nút tầng 52.
Trong khi chờ đợi, cảm giác khó chịu của Vu Dương càng lộ rõ, cậu chỉ uống một ít nước và ăn vài miếng đồ khô, bây giờ cậu đã đói đến mức chân mềm nhũn, lại vì sốt mà đổ mồ hôi, đặc biệt là lưng và áo sơ mi bắt đầu dính vào.
"Vu Dương, đợi lát nữa Trần tổng có nói gì cũng đừng tranh luận" Trương Đào không có nhận ra Vu Dương có gì kỳ quái, tự nhủ, Vu Dương đã được huấn luyện đặc biệt, ở các loại tình huống khác nhau vẫn có thể duy trì trạng thái tốt , ít nhất thì có vẻ như quan điểm tinh thần của anh ấy không tệ.
"Đăng -" Thang máy dừng ở tầng 32, có vài cô gái trẻ trung, thời trang bước vào, khiến không gian đột nhiên trở nên đông đúc hơn.
Các cô gái đều trang điểm tinh tế và mặc nhiều bộ váy dạ hội quyến rũ hoặc thanh lịch, rất bắt mắt.
Lúc đầu, không ai để ý đến hai người phục vụ bên trong, khi một trong hai cô gái đang chỉnh sửa ngoại hình của mình qua gương trong thang máy, cô bất ngờ phát hiện ra rằng chàng trai trẻ cố tình che giấu khí chất của mình, chàng trai có ngũ quan so với sao kim còn chói mắt hơn.
Nhìn anh ấy mặc quần áo đi làm, dáng người của cô ấy có thể so sánh với người mẫu.
"Thật soái ca."
Những lời thì thầm và ánh mắt rõ ràng đều nhắm vào Vu Dương.