Trọng Sinh Chi Th·iếp Thân Quản Gia


"Tiểu Dương, ngươi ngủ rồi sao? Lên giường ngủ đi, ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh đấy..."
  Giọng nói trầm ấm và quyến rũ đọng lại bên tai tôi, lúc đầu ở gần trong gang tấc, sau đó trở nên mờ ảo.

Vu Dương rơi vào vũng lầy bóng tối, ác mộng bất ngờ ập đến, cơn đau đầu lại tăng lên thay vì giảm đi.
  Nóng như bị lửa đốt, toàn thân đau nhức, có thứ gì đó chạm nhẹ vào chình mình vừa lạnh vừa dễ chịu.
  Ngứa, sự mềm mại và ẩm ướt nuốt chửng những tiếng thở dài của cậu, khi nặng khi nhẹ mà đè lên môi, tai, cổ, cẳng chân, ngực...
  Thật khó chịu, mở miệng lạ phát hiện không có âm thanh, vô lực mà bị dẫn xuống vực sâu, luân phiên chịu đựng nóng lạnh cùng một lúc, ngay cả ngón tay đều không thể cử động, thân thể cũng không di chuyển được.
  Những cảnh tượng trong cuộc đời cậu hiện lên trong tâm trí như một cuốn phim.

Bây giờ không có mình, họ vẫn sống như bình thường.
  Cổ họng khàn đặc và đau nhức, há miệng thở gấp, liều mạng mà hô hấp.

  Vu Dương muốn đoạt lấy cọng rơm cứu mạng trong bóng tối, bất đắc dĩ chỉ có vô lực cùng mặc người xâu xé.
  .....
Mở choàng mắt, ánh sáng đột ngột khiến Vu Dương nheo mắt lại, phản ứng đầu tiên của cậu là kiểm tra lại bản thân.

Đột nhiên một "sợi chỉ" quấn quanh cổ tay anh, cậu ngạc nhiên khi thấy mình trần truồng nằm trong phòng ngủ chính phòng tổng thống, vẫn còn gắn ống truyền tĩnh mạch và chỉ còn lại một phần ba lọ thuốc.
  Sau khi xé ống, Vu Dương kiểm tra nhiệt độ trên trán, cơn sốt đã giảm, cơ thể cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều .
  Cậu cùng Trì Tương Vũ đêm qua uống rất nhiều, sau đó cảm thấy choáng váng, rất nhanh liền hôn mê bất tỉnh.
  Vu Dương chạm vào môi mình, cảm thấy trên môi có chút nóng rát, bước vào phòng tắm nhìn hình ảnh trong gương, môi đỏ bừng và hơi sưng tấy, nhưng toàn thân còn lại rất sạch sẽ, không có gì ngoài bất thường.
  “Là mình tưởng tượng sao?” Vu Dương tự hỏi, trong mộng cậu vừa đau đớn lại vừa thoải mái.
  Trong phòng lúc này chỉ có Vu Dương, vừa rồi lúc hắn rời giường, nhìn thấy một tờ giấy trên bàn cạnh giường ngủ.
  "Dương yêu quý, sẽ có người chăm sóc cho cậu.

Nhớ uống thuốc đúng giờ.

Bữa sáng để trong tủ lạnh đấy."
  Ôm bình thuốc, Vu Dương trong lòng dâng lên một loại cảm giác khó hiểu, hắn đã lâu không có bệnh, cũng không có được người khác quan tâm chăm sóc, mặc kệ Trì Tương Vũ có tâm tư gì vời cậu, riêng hắn không làm gì lúc cậu sinh bệnh, cũng coi như một quý ông, người đàn ông đó là bậc thầy trong việc săn lùng phụ nữ.

Vu Dương không để tâm chuyện này, cậu sẽ cùng Trì Tương Vũ giữ khoảng cách, khách nhân vĩnh viễn sẽ không ở trong lại khách sạn.
  Vu Dương tự mình thu dọn, còn đem phòng sửa sang lại sạch sẽ, còn là mấy hộp quần áo của Trì Tương Vũ, phân loại rồi xếp lại vào tủ.
  Vu Dương nhìn quanh phòng, hài lòng rời đi, cậu rời đi không bao lâu, người phục vụ khách sạn đã tới phòng tổng thống.


Hai người phục vụ không tìm được người nằm trên giường trong phòng tổng thống của Trì Tương Vũ, phòng lại được dọn dẹp một cách chuyên nghiệp và gọn gàng, hai người nhìn nhau, tưởng mình vào nhầm phòng.
  "Vu Dương! Cậu chạy đi đâu vậy?" Vu Dương vừa bước ra khỏi thang máy đã đụng phải Trương Đào đang hoảng hốt, "Cậu có biết mình gặp rắc rối lớn không?"
  Hóa ra đêm qua bọn họ được sắp xếp đi theo cặp phục vụ một ông chủ nào đó, Vu Dương bị ông chủ chỉ định, nhưng đêm qua xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Vu Dương không có tới được, Trương Đào lại bị khách làm phiền.

Lại bị quản đốc mắng mỏ, hiện tại khách lại phàn nàn, Trương Đào đối mặt bị trừng phạt thậm chí có thể bị sa thải, Vu Dương cũng sẽ không có kết quả tốt.
  "Quản đốc lần này sẽ không tha thứ, Trần tổng cũng sẽ không buông tha cho ngươi."
  "Tôi đi tìm quản đốc, chuyện này không liên quan đến anh, tôi không thể làm liên lụy anh." Vu Dương cảm thấy Trương Đào đủ trung thành, suýt chút nữa phải chịu trách nhiệm về chuyện tối qua, Trương Đào vẫn đang lo lắng về anh ta khi anh ta sắp bị sa thải.

Rằng ông Trần này muốn gây rắc rối với "Vu Dương" vì ông Trần cho rằng cậu có khuôn mặt xinh đẹp và quyến rũ người phụ nữ của ông.
  Vu Dương đương nhiên không biết chuyện cũ năm xưa, theo những gì cậu biết, Vu Dương vốn là người có chút rụt rè, sợ gặp rắc rối, cũng không thích giao lưu với bạn bè ở trường, nói là dụ dỗ nữ nhân hắn của lão.

Sẽ tốt hơn nếu nói rằng người phụ nữ đó đã yêu anh khi thấy anh đẹp trai, nhưng khi sự thật bại lộ, toàn bộ lỗi đều đổ lên đầu Vu Dương, người lương thiện và không có chỗ dựa.
  "Vu Dương, quản đốc rất nghiêm khắc nhưng cũng rất biết điều, không được nói bậy, gây rắc rối." Trương Đào không quên nhắc nhở Vu Dương, hôm nay gặp lại Vu Dương, đêm qua đã có rất nhiều cảm xúc trong lòng hắn xuất hiện.

Quay lại, Vu Dương trước mặt rất bình tĩnh, rõ ràng là cùng một thân thể, vì sao ngươi cảm thấy người này tràn đầy ánh nắng và tự tin? Nhưng dù có tự tin đến đâu thì cũng phải giải quyết được vấn đề khó khăn đó, dù hai người là ai, bị sa thải sẽ để lại vết nhơ.

  Vu Dương tìm quản đốc, anh chưa kịp giải thích thì quản đốc đã ngăn anh lại, đưa anh đi gặp quản lý, quản đốc vẫn nghiêm túc, sắc mặt nghiêm túc, chỉ nói với Vu Dương: “Quản lý sẽ đi cùng anh đến xin lỗi ông Trần, cho dù ông Trần có nói gì đi chăng nữa.

Nếu họ nói những lời gay gắt hoặc thậm chí đánh bạn, đừng nói hay đánh trả”.
  “Ừ.” Có vẻ như sự việc đã đến tai cấp trên.

Bây giờ quản đốc càng coi thường cậu hơn, có lẽ là do người quản lý đột nhiên quan tâm đến một người phục vụ nhỏ và muốn giúp cậu thoát khỏi cơn khủng hoảng, điều này khiến người quản đốc ngay thẳng coi thường cậu.

Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, muốn có thể làm việc thoải mái trong khách sạn lớn thì quản đốc trước phải thu phục.

Giống Hồng Quy đã là quản đốc, sau lưng không thể không có thủ đoạn nào, về sau hắn sẽ dùng bản lĩnh chính mình để gây ấn tượng với quản đốc.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận