Trọng Sinh Chi Thú Hồn

La Tố dùng thân phận của mình đưa Hải Nhân Tư cùng Phân Địch vào rừng rậm
nhân tạo, bởi vì hôm nay là ngày nghỉ vì thế trong này không có người
nào khác, Hải Nhân Tư cùng Phân Địch vừa bước vào khu đầu tiên đã vô
cùng hưng phấn, tuy không phải lần đầu tới đây, bất quá có La Tố là
người của hệ dưỡng khế ước thú dẫn đường nên bọn họ vô cùng tin tưởng,
lần này nhất định sẽ thành công!

La Tố làm người dẫn đường vì thế đi tuốt phía trước, Hải Nhân Tư cùng Phân Địch thấy cậu cương quyết như vậy, nghĩ rằng La Tố đã sớm tìm được khế ước thú nên vội vàng giơ chân
chó chạy theo sau. Trong lúc hai thú nhân không ngừng trao đổi, ngẫu
nhiên còn nhìn nhóm khế ước thú khẽ thì thầm, thỉnh thoảng còn phát ra
tiếng cười đáng khinh, đương nhiên tiếng cười này đều phát ra từ Hải
Nhân Tư, tính cách Phân Địch vốn rất thẹn thùng chỉ dám phụ họa theo mà
thôi.

Chính là càng đi tới, Hải Nhân Tư cùng Phân Địch bắt đầu
cảm thấy không thích hợp, bạn tốt thế nhưng đã dẫn bọn họ xuyên qua 20
khu, không hề dừng lại lần nào.

“Bạn tốt, mình nói này…… chúng ta có nên dừng lại thử chút không?” Hải Nhân Tư lau mồ hôi, tuy bình
thường luôn kêu gào muốn khế ước thú cực phẩm của khu 40, nhưng chẳng
qua chỉ nói đùa mà thôi, nếu có thể kí khế ước với một con ở khu 20 trở
lên, cậu ta đã che miệng cười thỏa mãn, phải biết là trước kia ngay cả
khế ước thú ở khu 1 cậu cũng không kí nổi.

“Đúng vậy…… chúng ta
không được đâu, khu trên 20, không, khu 10 trở lên là cực hạn rồi.” Phân Địch nhỏ giọng nói, so với Hải Nhân Tư, cậu lại càng thiếu tự tin hơn,
cậu cùng Hải Nhân Tư cũng không mơ ước xa vời, chỉ cần thuận lợi ký kết
khế ước thú đã đủ thỏa mãn.

“Không phải muốn cực phẩm khế ước thú sao?” La Tố nhíu mày, cậu nhớ hôm qua Hải Nhân Tư đã nói muốn một con
cực phẩm khế ước thú khu 40, chẳng lẽ cậu hiểu sai?

“Bạn tốt, cậu tưởng là thật sao? Mặc dù có cậu giới thiệu, nhưng…. khế ước thú người
ta chỉ để ý cậu, chứ có để ý bọn mình đâu, vì thế không bằng chúng ta
thử khu trên 20 thử xem?” Hải Nhân Tư xoa xoa tay nói, khu 20 có không
ít khế ước thú thực dụng, cậu mới thấy một nhóm khế ước thú hình lang
không tồi.

“Mình……. mình nghĩ nên quay về khu 10 thử xem.” Phân Địch nói còn ‘khách khí’ hơn cả Hải Nhân Tư.

Ánh mắt La Tố quét một vòng trên người hai thú nhân không có chút lòng tin
vào bản thân, sau đó không bày ra chút biểu tình nào, tiếp tục đi về
phía khu 21 làm Hải Nhân Tư cùng Phân Địch trợn tròn mắt, tình huống gì
đây? Đi theo hay là không?

“Chết tiệt, hôm nay lão tử liều một
phen.” Hải Nhân Tư lập tức đuổi theo La Tố, cậu biết nếu không có sự
giúp đỡ của La Tố hôm nay nhất định cũng không làm được gì, nói không
chừng người bạn tốt này đã đó biện pháp gì đó? Dù sao cậu cũng luôn ảo
tưởng về một con khế ước thú siêu cực phẩm, sau đó tung hoành khắp liên
minh thú nhân, được rồi, cậu suy tưởng quá viễn vông rồi.

Phân
Địch tuy không khoa trương như Hải Nhân Tư, nhưng trong tiềm thức cậu
cũng muốn ký được một con khế ước thú, vì thế cũng vội vàng đuổi theo.

Đoạn đường tiếp theo, Hải Nhân Tư cùng Phân Địch không còn hưng phấn như lúc bắt đầu, vì từ khu 30 đã bắt đầu tiến vào khu nguy hiểm cấp độ trung,
vì thế theo lời dặn của La Tố, bọn họ theo sát phía sau không dám chạy
loạn. Kì thật trong lòng bọn họ nghĩ rằng La Tố không có khả năng dẫn
tới khu trên 40, rừng nhân tạo phân khu 31-60 là khu vực nguy hiểm,
nhưng cứ 10 khu lại có ranh giới rõ ràng, vì thế khu 31 cùng khu 41 hoàn toàn khác biệt về cấp bậc.

Nhưng lúc bọn họ tới phần cuối cùng
của khu 39, thấy La Tố chuẩn bị xác nhận thân phận để tiến vào khu 40,
Hải Nhân Tư rốt cuộc nhịn không được mở miệng: “Bạn tốt, bọn mình vào
thiệt sao?”

“Không phải muốn có khế ước thú khu 40 sao?” La Tố
cảm thấy có chút buồn cười, hôm qua Hải Nhân Tư còn luôn mồm gọi cậu là
anh trai, bảo muốn một con khế ước thú khu 40, kết quả hôm nay sắp tới
gần mục tiêu lại sợ hãi.

“Bạn tốt, cậu phải biết là…….. mình chỉ
nói bừa vậy thôi, tại bị bực bội lâu quá……” Hải Nhân Tư cào cào mái tóc
đỏ rực của mình, cậu thực không ngờ người bạn này lại điên rồ tới vậy,
nói tới khu 40 là tới ngay, chẳng lẽ người rối rắm chỉ có mình mình sao?

Hải Nhân Tư rất nhanh liền phát hiện ra mình có đồng bào, chính là Phân
Địch, Phân Địch ôm chầm lấy cánh cửa điện tử khu 39, hai chân không
ngừng phát run, làm thế nào cũng không chịu tiến vào khu 40.

“Ba ba mình nói….. khu 40 có bọ cánh cứng, mình….. mình sợ nhất là côn trùng.” Phân Địch nuốt nước miếng nói.

“Bọ cánh cứng ở vùng A của khu 40, chúng ta đi vòng qua là được.” La Tố suy nghĩ, nói với Phân Địch.

“Nhưng mà………” Phân Địch còn đang nhăn nhó, La Tố đã dẫn đầu tiến vào khu 40,
chỉ để lại một câu: “Nếu muốn mạnh hơn thì bước tới đi.”

“Phân
Địch…….” Hải Nhân Tư liếc mắt nhìn Phân Địch, sau đó cười lớn: “Cậu làm
được mà! Đừng quên, chúng ta phải cho bọn thú nhân dám cười nhạo mình
đẹp mặt! Cuộc thi tam học viện chính là sân khấu tốt nhất để tụi mình
chứng minh!”

Hải Nhân Tư nói xong liền theo sau La Tố tiến vào
rừng nhân tạo, Phân Địch cắn răng, trong khoảnh khắc cửa điện tử đếm
giây cuối cùng liền bước vào trong, lúc cậu đứng trên thảm cỏ khu 40,
nhìn phong cảnh không khác mấy với khu 39 nhưng không biết vì cái gì,
cậu có cảm giác mình không còn như xưa.

“Đi thôi.” La Tố mang Hải Nhân Tư cùng Phân Địch tới chỗ huyễn nhãn thú trước tiên, trong mắt
cậu, huyễn nhãn thú là khế ước thú rất thực dụng.

La Tố dùng lực
tinh thần câu thông nhóm huyễn nhãn thú một chút mới để Hải Nhân Tư cùng Phân Địch thử kí khế ước, bất quá thực đáng tiếc, cả hai đều thất bại.

“Khế ước thú khu 40 còn nhiều, đừng chán nản.” La Tố an ủi Hải Nhân Tư cùng
Phân Địch một chút, sau đó dẫn hai người tới chỗ các loại khế ước thú,
chỉ tiết là toàn quân bị diệt.

“Quả nhiên…….. mình cùng Phân Địch thực sự không làm được sao?” Hải Nhân Tư cùng Phân Địch lúc này đã hoàn toàn mất đi niềm tin, không ngờ có La Tố hỗ trợ vẫn không được, chẳng
lẽ bọn họ thực sự không có thiên phú của khế thú? Nếu không có, ông trời vì cái gì lại sinh bọn họ ra làm khế thú cơ chứ?

“Ngồi ngây ngốc ở đây làm gì? Chúng ta về khu 39.” La Tố không chút nghi hoặc, theo cậu quan sát, có lực tinh thần kết nối, tuy khả năng thành công không được
100 nhưng ký khế ước hẳn là không nên liên tục thất bại như vậy.

“Khu 39?” Hải Nhân Tư cùng Phân Địch trăm miệng một lời kêu lên, bọn họ
thoáng nhìn nhau, hiển nhiên không hiểu vì cái gì phải trở về.

“Chẳng lẽ không ai nói cho các cậu sao? Phương pháp tốt nhất để ký khế ước là
thụt lùi.” La Tố phân tích những dữ liệu mình tìm được cho hai người:
“Đơn giản mà nói chính là bắt đầu ký từ khu vực cao nhất, với năng lực
của tôi, tôi có thể dắt các cậu tới khu 40, vì thế chúng ta sẽ bắt đầu
kí khế ước ngược trở về, như vậy có thể tránh thảm trạng năng lực có thể kí với khế ước thú khu 40 nhưng lại kí với một con ở khu 10, không phải cả đời các cậu chỉ được kí với một khế ước thú thôi sao?”

“A………” Hải Nhân Tư cùng Phân Địch trợn tròn mắt, bọn họ lần đầu tiên nghe thấy cách nói này, kì thật không thể trách bọn họ, trước kia ký khế ước thú
nhóm người lớn đều nói phải dựa vào thực lực của mình mà xông lên các
khu vực cao hơn, vì thế khó trách suy nghĩ bọn họ có chút cực đoan.

“Hai người còn định nghỉ ngơi bao lâu nữa?” La Tố có chút buồn cười nhìn hai người đang ngồi than thở dưới đất.

Hải Nhân Tư cùng Phân Địch lập tức khôi phục sức sống giật bắn khỏi mặt đất, vô cùng khí khế hét lớn: “Tốt lắm!”

“Khí thế không tồi, đi thôi.” Nhờ lời cổ vũ của La Tố, Hải Nhân Tư cùng Phân Địch nhanh chóng khôi phục tinh thần, tiếp đó từ khu 39-31 hai người
vẫn liên tục thất bại như trước, bất quá cũng không quá chán nản, vì mục đích ban đầu của họ vốn là khu trên 20.

La Tố quan sát cả quá
trình, mày nhíu lại càng sâu, rất kì quái, hoàn toàn không phù hợp với
lẽ thường, tố chất cơ thể của Phân Địch có thể bỏ qua không nói, nhưng
với tố chất của Hải Nhân Tư hoàn toàn có thể ký khế ước thú khu 31-35,
vì cái gì cũng thất bại?

La Tố biết thời điểm này không nên nói
chuyện làm dao động lòng tin của hai người, vì thế chỉ có thể tiếp tục , cuối cùng vì để tìm ra nguyên nhân thất bại, La Tố bảo Hải Nhân Tư cùng Phân Địch sử dụng biện pháp hải thiêm, chính là sử dụng trận pháp ký
khế ước phạm vi lớn.

Trận pháp ký khế ước thú cần ám vật chất
trong cơ thể khế thú kích hoạt, chỉ cần trải qua luyện tập bất cứ khế
thú nào cũng học được Hải Nhân Tư cùng Phân Địch vẫn rất tin tưởng La
Tố, lực tinh thần không thể cùng lúc quan sát hai người, vì thế cậu bảo
Hải Nhân Tư làm trước.

Đồ án trận pháp hình thành trên mặt đất
rộng cỡ một thước, chỉ cần có khế ước thú nguyện ý tiến vào trận pháp,
chỉ cần nhỏ một giọt máu của mình vào thì khế ước đã hoàn thành, La Tố
tuy có thể dùng lực tinh thần để nhóm khế ước thú tiến vào, nhưng cậu
không thể cưỡng ép bọn nó, nhóm khế ước thú nên dựa vào ý nguyện của
mình để lựa chọn chủ nhân cả đời mình.

Lúc Hải Nhân Tư phát động
trận pháp, La Tố rốt cuộc nhận ra vấn đề nằm ở đâu, thông qua lực tinh
thần, La Tố có thể cảm nhận Hải Nhân Tư tuy ngoài miệng nói nhất định
phải thành công, tuyệt đối thành công, nhưng vì số lần thất bại quá
nhiều nên từ sâu trong nội tâm cậu ta luôn sợ hãi, lo lắng cả đời mình
có lẽ cũng không thành không, cũng chính vì điều này nên cậu ta luôn
thất bại, chỉ sợ Phân Địch cũng giống vậy.

La Tố biết hôm nay Hải Nhân Tư cùng Phân Địch không thể thành công nổi, hiện tại biện pháp tốt nhất là tìm ra lí do để hai người rời đi, trở về kí túc xá rồi cậu sẽ
dùng lực tinh thần giúp cả hai chậm rãi xóa bỏ tận gốc nỗi sợ này.

“Hải Nhân Tư, Phân Địch.” La Tố vừa gọi hai người, vừa giả vờ mở màn hình
ánh sáng như vừa nhận được liên lạc: “Thật xin lỗi, đột nhiên có việc
gấp, qua vài ngày nữa tôi lại dẫn hai cậu vào được không?”

“Không sao, cậu có việc thì cứ đi đi, mình cùng Phân Địch đã nhiều năm như vậy rồi, thêm vài ngày cũng đâu có sao.” Hải Nhân Tư cùng Phân Địch mặc dù
có chút thất vọng, bất quá bọn họ cũng không phải loại người lòng dạ hẹp hòi, huống chi La Tố nguyện ý giúp đỡ bọn họ đã rất cảm kích.

“Thực sự xin lỗi, ngày nghỉ cuối tuần sau tôi lại mang hai cậu tới đây.” La
Tố đưa Hải Nhân Tư cùng Phân Địch ra khỏi rừng rậm nhân tạo sau đó vội
vàng rời đi.

Ngày tiếp theo, La Tố chậm rãi dùng lực tinh thần
truyền thụ tư tưởng nhất định thành công cho hai người, tới cuối tuần,
Hải Nhân Tư cùng Phân Địch hẳn sẽ thuận lợi trừ bỏ sợ hãi, thành công kí kết khế ước thú.

Buổi tối, La Tố lấy tấm huân chương đặt trong
hộp ra, ngày mai sẽ gặp chủ nhân của tấm huân chương này sao? Không biết có thể ký kết con cự lang kia rốt cuộc là một khế thú thế nào.

“Bạn tốt, sao cậu có được huân chương này?” Hải Nhân Tư đỏ mắt, đây là huân
chương chiến sĩ vinh quang a, là huân chương cấp A do quân bộ đặc biệt
trao thưởng.

Hải Nhân Tư chân chó nhích tới bên cạnh La Tố, cười lấy lòng: “Bạn tốt, cho mình mượn sờ vài cái đã ghiền được không?”

La Tố tuy không trả lời nhưng trực tiếp đưa huân chương cho Hải Nhân Tư.

“Bạn tốt, cậu quả nhiên là bạn chí cốt!” Hải Nhân Tư vội vàng ôm huân chương vào lòng mà sờ soạng: “Huân chương này ở đâu ra vậy?”

“Người khác tặng.” La Tố thẳng thắng nói.

“Hả?” Động tác vuốt ve huân chương của Hải Nhân Tư khựng lại, không thể tin
ngẩng đầu lên nhìn La Tố: “Ai? Đến tột cùng là ai tặng cậu? Trời ạ, cư
nhiên tặng lễ vật lớn như vậy, đây chẳng phải nói người anh em Khuê Đế
của mình không còn chút cơ hội nào sao?”

“Cái này và Khuê Đế kia có quan hệ gì?” La Tố khẽ nhíu mi, trực giác mách bảo chuyện sắp nghe được không phải thứ hay ho gì.

“Bạn tốt, chẳng lẽ cậu không biết sao? Huân chương này nếu là giống đực đưa
cho giống cái, kia biểu hiện người nọ có ý với cậu, nếu là ngược lại thì biểu hiện nguyện ý gả cho cậu, nếu là giống đực tặng giống đực thì….
đại biểu là….. người này thích cậu, hoặc xem cậu là anh em vào sinh ra
tử, rất xem trọng cậu.”

“…………” La Tố trầm mặc, nếu con cự lang
cấp S kia có trí tuệ cực cao, có phải nó biết ý tứ của huân chương nên
mới trộm lấy của chủ nhân tặng cho cậu? Ý tứ là nó xem cậu là anh em
sinh tử?

La Tố nghĩ tới bộ dáng ca ngất, đồ sộ bất động cùng đôi
lang mâu xám tro bình ổn, không khỏi có chút vui vẻ, giật mình, cậu lại
nhớ tới lang khuyển đã kề vai sát chiến, cùng sinh cùng tử với mình sao? Quả thật là anh em sinh tử…….. bất quá có lẽ cậu đã nghĩ quá xa, cự
lang kia cũng không phải Alai, cậu không nên cứ đắm chìm trong quá khứ.
Hơn nữa nếu tấm huân chương này là vị khế thú kia bày mưu đưa tới thì
đúng là khoai lang phỏng tay.

Hải Nhân Tư ở bên cạnh một mực quan sát biểu tình La Tố, lúc đầu có hơi mỉm cười, cậu cảm thấy Khuê Đế thực sự không còn cơ hội, chính là sau đó cậu phát hiện biểu tình La Tố dần
dần lạnh đi, vì thế cậu không hiểu, người tặng tấm huân chương này rốt
cuộc là cao nhân phương nào? Cư nhiên làm người bạn tính cách lạnh nhạt
của cậu rối rắm đến vậy, thật sự là rất giỏi.

Nói tới thì hình
thú được khắc trên huân chương thường là hình thú của người được thưởng
hoặc là khế ước thú của họ, hồn thú hình lang hay khế ước thú hình lang
cộng thêm huân chương thú nhân, xòe ngón tay đếm cũng không được mấy
người, rốt cuộc là ai?

Hải Nhân Tư không phiền não vấn đề này
lâu, vì cậu từ trước tới nay luôn là dạng người qua loa, trừ bỏ chuyển
đạt với Khuê Đề cậu ta có tình địch, Hải Nhân Tư cũng không nói thêm gì
nữa.

Cách ngày, La Tố đón Tiểu Hoàng trở về, Uy Nặc đối với việc Tiểu Hoàng mất tích hoàn toàn không hỏi tới.

Sau khi tan học, La Tố rời khỏi phòng thí nghiệm trong ánh nhìn thích thú
của Uy Nặc, cậu vừa nhận được tin nhắn của vị khế thú thần bí kia, địa
điểm hẹn đã được đổi thành một phòng VIP trong nhà ăn quân bộ, về phần
thời gian thì không đổi.

La Tố khẽ nhíu mày, khế thú này có ý gì? Nếu cậu không nhớ sai, hẳn cậu đã nói với Uy Nặc cậu không thích nhà ăn quân bộ.

Cuối cùng La Tố vẫn đúng hẹn tới phòng đối phương đã đặt, bởi vì tấm huân
chương này là khoai lang phỏng tay, cậu phải nhanh chóng trả lại.

Lúc La Tố tiến vào phòng, đối phương còn chưa tới, nhân viên phục vụ trước
đó có lẽ đã nhận được thông tri, vì thế không hề ngăn cản La Tố tiến vào phòng, thậm chí còn phục vụ rất chu đáo, đưa tới một ly nước ấm.

La Tố không uống nước, vì ấn tượng lần đầu nên cậu vẫn không có hảo cảm
với nhà ăn này, Tiểu Hoàng lú đầu ra khỏi túi áo La Tố, tò mò nhảy lên
bàn, muốn vói đầu mình vào ly uống nước, chỉ tiếc vì độ cao nên dù Tiểu
Hoàng kiễng chân thế nào, lè lưỡi dài thế nào cũng không liếm tới. La Tố thấy vậy, có chút buồn cười hơi nghiêng ly, Tiểu Hoàng lúc này mới thỏa mãn cúi đầu uống nước.

“Thật xin lỗi, tôi tới muộn.” Âm thanh có chút trầm thấp, tuy ngữ điệu cứng ngắc cùng nghiêm túc, nhưng không
giống loại âm thanh máy móc của Ngải Địch.

La Tố ngẩng đầu, chăm
chú nhìn người vừa tới, một thân quân trang xanh thẫm càng tôn lên dáng
người cao ngất, từ dung mạo tới tác phong đều mang theo khí lạnh thấu
xương, tóc đen ngang ngạnh rơi trên đầu vai, cánh môi mỏng khẽ nhếch, có một loại cảm xúc trầm mặc ít lời, nhưng điều làm La Tố để ý nhất là đôi mắt xám tro kia, làm cậu có ảo giác mình đang nhìn cự lang.

“Không sao, là tôi tới sớm.” La Tố lễ phép nói, cậu có chút hiểu ra vì sao cự
lang kí kết với người này, bọn họ giống nhau, không, nên nói là hơi thở
tản ra từ cơ thể, kiên nghị như bàn thạch, làm người ra rất khó sinh ra
ác cảm.

“Thật xin lỗi, đột nhiên đổi lại địa điểm, vì Uy Nặc nói em rất thích nhà ăn quân bộ.” Âm thanh trầm thấp lại vang lên.

La Tố giật mình, cậu rốt cuộc hiểu được vì sao lúc nãy Uy Nặc lại dùng ánh mắt thích thú nhìn mình, nếu Uy Nặc dám xuất hiện trước mặt cậu bây
giờ, cậu nhất định sẽ để anh biết vì sao hoa lại có màu đỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui