Trọng Sinh Chi Thú Hồn

“Ha hả.” Nam nhân tóc bạch kim tựa hồ đã quen với phản ứng kinh sợ của
người ta lúc nhìn thấy mình, vì thế mỉm cười nói: “Ta gọi là Mộng Bỉ Tư, là tổ gia gia của Mễ Nhĩ Gia, rất vui được gặp bạn của Tiểu Gia a.”

“Tổ gia gia, con nói rồi, tụi con không phải bằng hữu.” Mễ Nhĩ Gia nhíu
mày, bất quá bởi vì mắt bị bịt vải trắng nên chỉ thấy trán cậu ta hơi
nhíu hằn một đường mà thôi.

“Thì sao a? Ta thực thích họ.” Tiếng
nói trầm thấp mềm mỏng như đang ngâm xướng độc chú, êm tai nhưng lại
mang theo hơi thở mê hoặc làm người ta không thể kháng cự, Mộng Bỉ Tư
cười cười nhìn về phía Milan cùng Hải Nhân Tư nói: “Hai cậu muốn gặp Tạp Kì Ân, đúng không?”

Milan cùng Hải Nhân Tư lúc đầu sửng sốt, sau đó gật mạnh đầu: “Đúng vậy!”

“Đi theo ta.” Mộng Bỉ Tư đi tới cửa, lúc nhóm bảo vệ thô bạo muốn ngăn cản, Mễ Nhĩ Gia lạnh lùng mở miệng: “Các anh ngay cả người của Hiệp Hội Tiên Đoán Sư cũng dám cản?”

“Hiệp Hội Tiên Đoán Sư? !” Không chỉ nhóm quan quân canh cửa, ngay cả Milan và Hải Nhân Tư cũng khó tin trừng to mắt.

“Tiểu Gia, đừng vô lễ, cho bọn họ xem giấy thông hành đi.” Mộng Bỉ Tư ôn hòa mỉm cười.

Nghi ngờ trong lòng Mễ Nhĩ Gia càng sâu, tổ gia gia rốt cuộc suy nghĩ gì
vậy? Chẳng những để Milan và Hải Nhân Tư cùng vào phòng, còn khách khí
với nhóm quân nhân này như vậy, chẳng lẽ bệnh cũ lại tái phát? Quên đi,
chỉ cần tai họa không ập xuống đầu cậu, ai xui xẻo cũng không quan hệ.

Mễ Nhĩ Gia làm theo lời Mộng Bỉ Tư, mở màn hình ánh sáng, đồ án đặc biệt
hình thành trong không trung sau đó bắn về phía cửa điện tử phòng bệnh,
tiếp nhận khuôn đồ án xong cửa điện tử xuất hiện dòng chữ ‘Được Thông
Qua’.

Quân nhân canh cửa thấy vậy lập tức lùi ra hai bên: “Vừa nãy thất lễ, mời.”

“Sát, này cũng quá phân biệt đối xử đi? !” Milan cùng Hải Nhân Tư đều trợn
tròn mắt, đãi ngộ lúc này và khi nãy thực sự kém quá xa!

“Không
vào à?” Mộng Bỉ Tư vào phòng xong, cười mỉm chi nhìn về phía cửa, lúc
này bọn Milan và Hải Nhân Tư mới kịp lấy lại tinh thần.

“Thật có lỗi, vào, vào ngay!” Milan cùng Hải Nhân Tư liếc mắt nhìn nhau một cái, chẳng lẽ… hôm hay bọn họ gặp vận may rồi?

Cửa điện tử chầm chậm đóng lại, trong nhóm quân nhân canh gác bên ngoài có
cậu lính trẻ nghi hoặc mở miệng: “Đàn anh, chúng ta thả hai tiểu quỷ kia vào có sao không? Tuy là nam nhân tóc bạch kim kia có giấy thông hành,
nhưng giấy phép đó chỉ cho phép một mình ông ta vào thôi a.”

“Ngu ngốc!” Cấp trên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép dạy dỗ một phen: “Cậu không nghe thấy tên ông ta à? Có nhìn thấy quả cầu thủy tinh kia không? !”

“?” Cậu lính trẻ vẫn khó hiểu.

Cấp trê dùng bộ dáng
‘cậu thực sự hết thuốc cứu rồi’ tiếc hận nhìn cấp dưới của mình: “Chú ý
nghe ngóng tin tức liên minh nhiều một chút đi lính mới! Người đó chính
là hội trưởng Hiệp Hội Tiên Đoán Sư, thủ tịch Tiên Đoán Sư liên minh
Mộng Bỉ Tư đại nhân! Còn quả cầu trên tay ông ta, nếu tôi đoán không sai thì nó hẳn là Thần Chi Cầu!”

“Ôi chao? ! Thần Chi Cầu? Chính là
quả cầu truyền thuyết siêu nổi danh có thể hiện hình ảnh tương lai, hơn
nữa còn chưa bao giờ sai?” Cằm cậu lính mới hoàn toàn trật khớp, bất quá sau khi bảo trì hình dáng há mồm to tới mức có thể nhét một cái trứng
vào được 3 phút, cậu ta rốt cuộc ý thức được không thích hợp: “Chính là… thủ tịch Tiên Đoán Sư liên minh không phải một lão nhân sao? Nghe nói
đã hơn 150 tuổi.”

“Lính mới… đừng có xem nhẹ trí tuệ của lão nhân a.” Về phần vì sao Mộng Bỉ Tư trẻ trung như vậy, quan trên cũng cảm
thấy thực khó tin, bất quá sống đến tuổi này Mộng Bỉ Tư có vài phương
pháp đặc biệt để bảo trì tuổi trẻ cũng có lí, huống chi hồn thú của Mộng Bỉ Tư đại nhân còn là huyền quy…

***

Trong phòng bệnh,
Tạp Kì Ân sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, tuy cậu ta không bị
trọng thương, nhưng mấy hôm trước bị cưỡng chế tiêm thuốc nên hiện giờ
bộc phát tác dụng phụ, làm tinh thần cùng thể trạng cậu ta đều bị ảnh
hưởng.

Milan cùng Hải Nhân Tư nhìn Tạp Kì Ân nằm trên giường,
khẩn cấp xông tới muốn hỏi tin tức của La Tố, chính là giây tiếp theo
bọn họ đã sửng sốt, bởi vì quả cầu thủy tinh trong tay Mộng Bỉ Tư bay
tới trước mặt bọn họ, bắt đầu phát ra luồng sáng chói mắt, giờ phút này
thần trí bọn họ đều bị nó hấp dẫn, giống như bọn họ đã lạc vào một thế
giới rực rỡ muôn màu, những luồng sáng đó nuốt hết mọi ý thức.

“Bùm——” Milan và Hải Nhân Tư song song ngã xuống đất, hoàn toàn mất đi tri
giác, Tạp Kì Ân nằm trên giường lúc này cũng ngơ ngác nhìn quả cầu thủy
tinh long lanh đủ màu trong không trung, ánh mắt vốn tối tăm dần dần trở nên tán loạn, cuối cùng cậu ta cũng chậm rãi ngã xuống giường bệnh.

Lúc này ánh sáng hoàn toàn tiêu thất, quả cầu thủy tinh một lần nữa bay về
bên người Mộng Bỉ Tư, vững vàng lơ lửng trên lòng bàn tay ông. Mễ Nhĩ
Gia từ đầu đến cuối không nói câu nào, nhưng trán cậu ta cứ một mực nhăn tít.

“Con rất nghi hoặc đúng không.” Mộng Bỉ Tư nhìn về phía Mễ Nhĩ Gia.

“Con không phủ nhận.” Mễ Nhĩ Gia ngẩng đầu, tuy mắt bị bịt vải nhưng tư thế
này lại làm người ta có cảm giác cậu ta đang chăm chú nhìn Mộng Bỉ Tư.

“Yên tâm đi, ta chỉ xóa trí nhớ của bọn họ thôi.” Biểu tình trên mặt Mộng Bỉ Tư vẫn nhu hòa như trước, thật giống như người vừa động thủ căn bản
không phải là ông ấy.

“Vì cái gì?” Mễ Nhĩ Gia phát hiện cậu càng lúc càng không hiểu tổ gia gia đang nghĩ gì.

“Ta chỉ không muốn tương lai ta đã nhìn thấy phát sinh thay đổi gì mà thôi.” Mộng Bỉ Tư nhếch khóe miệng: “Đi thôi, Tiểu Gia.”


“Đi đâu?”

“Tới giờ ngủ trưa rồi, đương nhiên phải về nhà.”

“…”

Mộng Bỉ Tư cùng Mễ Nhĩ Gia cuối cùng cũng không thuận lợi về nhà, bởi vì có
người cản đường, nói đúng ra là có người mời họ tới nhà làm khách.

Trong người máy giao thông đã được cải tạo rộng rãi hơn, Pháp Phi Tư mặc một
thân tây trang màu đen, hướng Mộng Bỉ Tư lễ phép gật đầu.

Mộng Bỉ Tư không nhận lời mời của Pháp Phi Tư, dắt Mễ Nhĩ Gia chuẩn bị rời đi,
Pháp Phi Tư cũng không để ý, chỉ nghiêng người dựa vào lưng ghế hỏi: “Sự tình làm thế nào rồi?”

“Thực thuận lợi.” Quả cầu thủy tinh trong tay Mộng Bỉ Tư hơi sáng lên một chút, Pháp Phi Tư thấy vậy, con ngươi u ám có chút lóe sáng, bất quá anh không hỏi nhiều, chỉ phân phó lái xe
chạy đi.

Mễ Nhĩ Gia lại mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm bảo trì trầm
mặc, cậu đã bắt đầu hối hận hôm nay đã ra ngoài với tổ gia gia, quả
nhiên đi theo ông lúc nào cũng có chuyện phiền toái.

***

Sau khi La Tố rời khỏi liên minh, một đường dẫn dắt nhóm khế ước thú đến
trung tâm nuôi dưỡng hoang dại ở Bắc Ngoại Sâm. Bởi vì đây là trung tâm
nuôi dưỡng hoang dại nên Bắc Ngoại Sâm có hoàn cảnh sinh thái tinh khiết tự nhiên, hơn nửa chỉ có cửa vào cùng một vài khu vực nguy hiểm mới có
trạm kiểm soát, có nghĩa là binh lực ở Bắc Ngoại Sâm không mạnh, nhưng
quan trọng là tất cả khế ước thú trong Bắc Ngoại Sâm đều trợ lực nên La
Tố cũng không lo lắng mình không chiếm được nơi này.

Dưới khí thế kinh người của đội quân khế ước thú, phòng tuyến Bắc Ngoại Sâm rất
nhanh bị hỏng mất, nhóm quân nhân chưa bao giờ thấy cảnh tượng khế ước
thú quy mô đến vậy, cả đám người đều trợn tròn mắt, nhất là lúc thấy tất cả khế ước thú vây quanh một thiếu niên tóc đen, thực sự là rung động
đến không nói nên lời.

“Thủ trưởng, tôi nhất định bị hoa mắt rồi, nếu không sao tôi thấy cả đám khế ước thú vây quanh một thiếu niên a?”

“Chết tiệt, tôi cũng hoa mắt rồi thủ trưởng! Tôi cư nhiên thấy mấy loại
nguyên tố tinh linh bay tới bay lui bên người thiếu niên, chuyện kinh
khủng này sao lại nhảy vào đầu tôi a?”

“Thôi thôi thôi, các cậu tính gì chứ, tôi còn thấy la mật khâu đáng yêu trở nên cường tráng như người khổng lồ kìa!”

“A ha ha, chúng ta đang nằm mơ rồi, nhất định là đang nằm mơ đúng không?” Ba thiếu úy đồng loạt nhìn về phía cấp trên.

Cấp trên sắc mặt ngưng trọng, ông dụi điếu thuốc trên tay, liếm liếm cánh môi khô khốc nói: “Kì thực… tôi cũng thấy.”

Vì thế 3 thiếu úy đang chuẩn bị lừa mình dối người hoàn toàn đánh mất ý
niệm này trong đầu, nếu nói vậy… quả nhiên không phải nằm mơ a…

Lúc rút về gần tới nội thành, nhóm quân nhân phụ trách thủ vệ Bắc Ngoại Sâm rốt cuộc nhận được tin từ tổng bộ, nháy mắt nhìn thấy tin nhắn, tất cả
bọn họ đều đông cứng.

【Thông báo khẩn cấp: Kì Lân đã trốn khỏi phòng thí nghiệm, các phân bộ chú ý đề phòng, có tin lập tức báo cáo. 】

“Thủ trưởng, hóa ra…. người kia là Kì Lân?”

“Ân, có lẽ vậy.” Cấp trên cũng trầm mặc, quân đội trung tâm rốt cuộc đang làm gì, vì sao Kì Lân lại phẫn nộ bỏ đi?

Nhóm quân nhân nghe lời cấp trên nói xong, đầu tiên có chút sửng sốt, một
giây sau đó thì đau đớn gầm rú lên: “Mẹ nó, sớm biết là Kì Lân thì tôi
đã xem cho đã mắt rồi!”

“Khốn khiếp, tôi mới tức này, sớm biết là Kì Lân NND [con mẹ nó] thì tôi đã chụp hình lại rồi a, cư nhiên lãng
phí cơ hội như vậy!”

“…” Cấp trên nghe đám nhãi con rít gào, gân
xanh không ngừng nảy lên: “Đám nhóc thối này! Vấn đề không phải chỗ đó
hiểu không hả? !” Cấp trên thực buồn bực, mang đám lính mới này theo quả nhiên không phải chuyện tốt…

***

La Tố mất nửa ngày đã
hoàn toàn chiếm được Bắc Ngoại Sâm, sở dĩ La Tố chọn nơi này cũng vì
nhìn trúng vị trí địa lí, nơi này cách xa nội thành, thuộc vùng ngoại
thành dã ngoại, như vậy cậu có thể hành động tự do, tiếp đó nơi này vốn
là trung tâm nuôi dưỡng nên thích hợp cho cuộc sống của nhóm khế ước
thú.

Hơn nữa Bắc Ngoại Sâm cũng có một số khế ước thú có chiến
lực rất khả quan, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn nếu phải khai
chiến với quân bộ, cậu cũng không bị vây vào thế hạ phong, hiện tại mấu
chốt là làm thế nào để nhóm khế ước thú sống sót, hơn nữa còn thành lập
tân quốc gia độc lập với liên minh.

“Thu thu~” Người khổng lồ
Tiểu Hoàng đặt mông ngồi xuống bên cạnh La Tố, là khế ước thú đầu tiên
đi theo bên người La Tố, Tiểu Hoàng có thể cảm nhận tâm tình của La Tố
rõ rệt nhất.

“Thật xin lỗi, làm mày lo lắng.” La Tố gối đầu lên
phần bụng mềm mại của Tiểu Hoàng, việc cấp bách bây giờ là bố trí khế
ước thú, chuẩn bị tinh thần quân bộ sẽ tấn công bất cứ lúc nào. Khế ước
vốn có ở Bắc Ngoại Sâm tạm thời có thể không thay đổi, bất quá số khế
ước thú cậu mang đến phải hảo hảo bố trí một chút.

Trải qua chút
thời gian suy nghĩ, La Tố bắt đầu dùng lực tinh thần điều hành khế ước

thú, cậu xếp khế ước thú có thực lực mạnh ở ngoài cùng, cũng chính là
cửa vào rừng rậm, như vậy ít ra có thể ngăn cản một trận công kích của
liên minh, tiếp đó cậu bắt đầu bố trí huyễn nhãn thú, cũng để bọn nó
không ngừng sử dụng ảo giác thay đổi kết cấu cùng hoàn cảnh của Bắc
Ngoại Sâm, có hiệu quả lừa gạt địch nhân.

Những khế ước thú khác
La Tố dựa theo thực lực mạnh yếu phân phối từ cửa vào đổ vào trong, nói
cách khác khế ước thú mạnh nhất đều ở vòng ngoài, bên trong cùng là
những loài có thực lực yếu kém nhất, La Tố cố ý để ngốc ngốc thú ở sâu
nhất, bởi vì chỉ cần ngốc ngốc thú không có chuyện bất ngờ xảy ra, bọn
nó chỉ cần đứng đó ngẩn người đã có thể tăng may mắn, vì thế La Tố phải
cam đoan an toàn tuyệt đối.

Cuối cùng là nhóm khế ước thú vốn có ở Bắc Ngoại Sâm, dựa theo tập tính cuộc sống của bọn nó mà phân bố ở các
ngõ ngách trong rừng, La Tố không thay đổi gì cả, có những khế ước thú
siêu mạnh ở bên trong, cam đoan thực lực cân bằng, có tác dụng như góc
bù.

Làm xong hết thảy, La Tố lo lắng tới vấn đề thức ăn, khế ước
thú ăn cây cỏ tạm thời không đề cập tới, khu rừng này hẳn có thể tự cung tự cấp, nhưng những khế ước thú như Tiểu Hoàng thì phiền phức không
nhỏ, khế ước thú cũng có sinh mệnh, nếu không thu được dinh dưỡng rất
nhanh sẽ tử vong, với năng lực của cậu hiện tại không thể sản xuất ra
nhiều thực vật như vậy, nói cách khác chỉ có thể cướp lấy tài nguyên của liên minh, mặc kệ nói thế nào, liên minh lợi dụng cậu nhiều như vậy,
cậu thu lại chút lợi tức cũng không quá đáng đi.

La Tố lấy một ít thực vật cùng quần áo vốn có trong căn cứ ở Bắc Ngoại Sâm, cậu còn tìm
được vài cái đồng hồ ánh sáng, đối với người bị mất thứ này như cậu thì
đây đúng là kinh hỉ.

Ăn thức ăn bổ sung thể lực xong, La Tố bắt
đầu lên kế hoạch cướp vật tư, căn cứ quân bộ gần Bắc Ngoại Sâm nhất là
căn cứ Hải Nhĩ, đối với tình hình của cậu bây giờ, thức ăn dân dụng rất
khó bảo tồn, ngược lại dịch dinh dưỡng quân dụng là sự lựa chọn tốt
nhất, tuy hương vị không tốt lắm, nhưng chỉ cần đảm bảo cơ năng cơ thể
là đủ rồi.

Tiếp đó là thực vật của khế ước thú, nhân số khế ước
thú trong quân đội rất nhiều vì thế căn cứ nhất định có rất nhiều thực
vật khế ước thú hoặc nguyên vật liệu, trước mắt cậu chỉ có thể cướp lấy
số vật tư đó, bởi vì cậu dốt đặc cán mai với các loại máy móc sản xuất,
thời gian sau mới cướp đoạt máy móc mới là sự lựa chọn tốt nhất.

Lập kế hoạch xong, La Tố lập tức dùng lực tinh thần truyền kế hoạch cho
nhóm khế ước thú tiến hành tác chiến, lần này cậu không định mang nhiều, chỉ cần miên trùng, huyễn nhãn thú, la mật khâu cùng thôn phệ thú là đủ rồi, thôn phệ thú hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức vụ bảo tiêu, kế hoạch này chủ yếu dựa vào sự phối hợp của miên trùng, huyễn nhãn thú và la
mật khâu mới có thể hoàn thành.

Để kế hoạch thành công, La Tố bỏ
ra một buổi sáng để tiến thành thao luyện, buổi chiều để nhóm khế ước
thú nghỉ ngơi, bảo tồn thể lực, thẳng đến tối La Tố mới quyết định hành
động, cả quá trình dựa vào lực tinh thần điều hành cùng phối hợp.

Đêm khuya dần, một đám bóng dáng nâu vàng lẳng lặng chạy trong bụi cỏ, đột
nhiên bọn nó dừng lại, bụi cây thật cao che khuất bóng dáng chúng nó, vô số đôi mắt đen kịt nhìn về phía căn cứ cách đó không xa, không dám thở
mạnh.

“Không cần trốn, tụi mày đang trong trạng thái ẩn hình.”
Nhìn thấy cảnh này, La Tố phát ra lực tinh thần dao động, nhóm la mật
khâu thu được tin tức của chủ nhân lập tức bừng tỉnh đại ngộ mà gật gật
cái đầu nhỏ.

Nhóm la mật khâu an tâm nhanh chóng nhảy ra khỏi lùm cây, chúng nó vươn chân, lặng lẽ chạy vào căn cứ, nhóm quân nhân canh
gác quả nhiên thờ ơ, cứ như hoàn toàn không thấy nhóm la mật khâu.

Sau khi tiến vào căn cứ, La Tố thông qua hình ảnh miên trùng gửi về, lập
tức hạ mệnh lệnh thứ 2: “Phân đội số 1 ở tại chỗ đợi lệnh, phân đội số 2 nhanh chóng điều tra, phân đội số 3 tiến hành yểm trợ.”

Nhóm la
mật khâu lập tức xoay người chạy về phía hóc tường gần nhất, lúc chúng
nó chuyển động, số tro bụi màu trắng bắt đầu bay lơ lửng trong căn cứ,
nhóm huyễn nhãn thú chia ra một phần theo miên trùng, một phần tiếp tục ở bên cạnh nhóm la mật khâu.

Hơn mười phút sau, La Tố thu được lộ
tuyến cùng phân bố thủ vệ trong căn cứ, sau khi phân tích cẩn thận, La
Tố chuyển mệnh lệnh mới đến phân đội khế ước thú.

“Phân đội số 2 tiếp tục điều tra, phân đội số 1 và số 3 đi thẳng tới, bắt đầu hành động!”

Nhóm la mật khâu nhận được mệnh lệnh lập tức ló đầu ra khỏi hóc tường thăm
dò, vô số đôi ngươi đen kịt tỏa sáng lòe lòe trong bóng đêm, xác nhận
phía trước không có nhân viên trông coi, đầu lĩnh la mật khâu, cũng
chính là Tiểu Hoàng vô cùng khí thế vung móng, ý bảo mọi người chạy mau, nhóm la mật khâu đứng sau lưng nó thấy vậy, tất cả đều giơ cẳng chân bé xíu liều mạng chạy tới trước.

La Tố nhìn cảnh này, vô lực đỡ
trán, đám này thực sự hết thuốc cứu rồi… rõ ràng đã nói đang ở trạng
thái ẩn hình, sao nhóm nhóc con không hiểu được chứ? Quên đi, có thể bảo trì cảnh giác cũng tốt, ít nhất không dễ dàng bị tóm.

Thẳng một
đường chạy đi, trước mắt xuất hiện một đống cửa điện tử, nhóm la mật
khâu đồng loạt nghiêng đầu, hoàn toàn mê mang, rốt cuộc phải chọn cửa
nào a?

Phân đội huyễn nhãn thú lúc này kết hợp với miên trùng tới hộp hợp với nhóm la mật khâu, miên trùng vẫn bộ dáng như hoa bồ công
anh, bay bay tới trên người la mật khâu biến thành lớp bụi trắng dính

trên lớp lông tơ, huyễn nhãn thú dùng ánh mắt mang theo chìa khóa điện
tử, dựa theo tin tức La Tố cung cấp mở cánh cửa thứ 2.

“Thu
thu~!” Nhóm la mật khâu vốn còn đang mê mang ánh mắt lập tức sáng rực,
hóa ra là cửa này a! Nhóm la mật khâu sau khi phát hiện mục tiêu thì
hưng phấn bắt đầu lao vào.

“Chú ý đội ngũ!” La Tố không thể không phát lực tinh thần nhắc nhở, bảo nhóm nhóc này chấp hành mệnh lệnh đúng là cứ phập phòng lo sợ.

Sau khi tiến vào cửa điện tử, nhóm la
mật khâu dựa theo chỉ thị của La Tố đi vài vòng, cuối cùng chúng nó cũng đến được nơi để vật tư, cửa điện tử số 2 ngoại trừ một vài thiết bị
quân dụng, còn lại toàn bộ đều là thực vật của khế ước thú hệ thổ và hệ
kim, tuy thực vật được xếp trong thùng kín, nhưng nhóm la mật khâu suốt
một ngày không được ăn gì vẫn chảy nước miếng ròng ròng, bản năng dâng
lên, lí trí đã sớm biến mất, nhóm la mật khâu ồ ạt nhảy lên thùng, dùng
móng vuốt xé rách, muốn lấy thức ăn.

La Tố lập tức dùng lực tinh
thần trấn an tình tự của nhóm la mật khâu, trái tim cậu bây giờ cũng
nhảy lên tới cổ họng rồi, may mắn không làm nhóm thủ vệ chú ý hay nghi
ngờ, nếu không lại khó tránh khỏi một trận đánh ác liệt, xem ra không
trải qua huấn luyện nghiêm khắc, nhóm khế ước thú này rất dễ phát sinh
hỗn loạn.

Tiểu Hoàng là người đầu tiên hồi phụ tinh thần, tốt xấu gì cũng ở cùng La Tố lâu như vậy, lại còn tiến hóa 3 lần, vì thế tâm
trí nó cũng thành thục hơn nhóm la mật khâu khác, dưới sự lãnh đạo bá
vương của Tiểu Hoàng, phần lớn nhóm la mật khâu đều khôi phục chút lí
trí, đúng vậy, phải mang đống nguyên liệu này về Bắc Ngoại Sâm chủ nhân
mới làm ra thức ăn ngon nhất cho chúng nó a~

Nghĩ như vậy, nhóm
la mật khâu chưa bao giờ đoàn kết thế này, nghe theo mệnh lệnh của Tiểu
Hoàng, cơ thể nhóm la mật khâu nhanh chóng bành trướng, biến thành người khổng lồ cao lớn thô kệch, nhóm la mật khâu nhỏ nhắn đáng yêu lúc này
vô cùng mạnh mẽ, một tay ôm lấy thùng hàng khiên lên vai, chuẩn bị rút
lui.

Một la mật khâu biến lớn có thể khiên mười thùng, nhưng theo sự an bài của La Tố, mỗi bé chỉ vận chuyển 2 thùng, bởi vì nhiều thùng
rất dễ phát sinh tình huống ngoài ý muốn, tỷ như bị rơi xuống v..v… với
tâm tính của la mật khâu, để chúng nó ôm hai thùng là an toàn nhất.

Lúc rút lui, La Tố chọn phương pháp luân phiên, la mật khâu biến lớn lúc đi lại có tiếng bước chân rất nặng, tuy thông qua ảo giác của huyễn nhãn
thú có thể đánh lừa người xung quanh, nhưng quân bộ còn trang bị một ít
tia cảm ứng hồng ngoại, vì thế cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

La
Tố chia la mật khâu thành những tổ nhỏ, 5 bé một tổ, thay phiên rút khỏi căn cứ, bảy tổ trước tiến hành rất thuận lợi, nhưng đến phiên tổ thứ 8
có một bé la mật khâu không cẩn thận giẫm phải tia hồng ngoại, vì thế cả căn cứ lập tức vang lên tiếng chuông báo động.

“Có người xâm
nhập, có người xâm nhập, hệ thống tự động phong tỏa khu vực WS-02, xin
các binh sĩ lập tức tới trợ giúp, lập lại lần nữa…”

Không xong!
La Tố bảo tổ la mật khâu cuối cùng trong căn cứ lập tức ném vật tư trong tay xuống sau đó biến nhỏ, nhanh chóng chạy ra cửa điện tử, nếu thực sự không kịp thì cậu chỉ đành để thôn phệ thú xông vào cứu viện.

May mà ông trời có vẻ đứng về phía La Tố, nhóm la mật khâu trong tình thế
chỉ mành treo chuông thông qua cánh cửa điện tử cuối cùng.

La Tố
thông qua lực tinh thần kiểm kê nhân số, sau đó lập tức ôm lấy tổ la mật khâu cuối cùng, leo lên lưng thôn phệ thú nhanh chóng rút lui, mấy tổ
la mật khâu trước đã được nhóm thôn phệ thú khác hộ tống chạy vệ Bắc
Ngoại Sâm trước, vì thế tạm thời không cần lo lắng.

Bởi vì có
huyễn nhãn thú đánh lừa thị giác nên người trong căn cứ hoàn toàn không
chú ý đến bọn La Tố, bọn họ chỉ dựa theo thông báo, chạy vào trong căn
cứ. Lúc nhóm quân đội chạy tới khu vực WS-02, đối mặt với kho hàng rỗng
tuếch, bọn họ hoàn toàn trợn tròn mắt…

Người phụ trách căn cứ nổi trận lôi đình quát to: “Nội tặc! Nhất định là người trong căn cứ, nếu
không nhiều vật tư như vậy mà vô thanh vô tức biến mất không thấy tăm
hơi? !”

“Chính là nhiều vật tư như vậy một người sao khiên nổi?”

“Hơn nữa chỗ nào cũng có người canh gác, căn bản không thể vận chuyển vật tư ra ngoài trước mắt chúng ta.” Nhóm quân nhân cấp dưới nói ra suy nghĩ
của mình.

“Đúng vậy! Tên trộm này nhất định còn trong căn cứ, có
lẽ chỉ là thủ thuật che mắt! Mau phong tỏa tất cả lộ tuyến!” Người phụ
trách gấp tới độ đầu đổ đầy mồ hôi, mất nhiều vật tư như vậy, nếu ông
không tìm ra hung thủ thì vị trí người phụ trách của ông cũng toi rồi!

Phán đoán của người phụ trách cũng không sai, chỉ là ông không biết tên trộm đó đã sớm bỏ trốn mất dạng, lúc này La Tố đang ngồi trên lưng thôn phệ
thú, đọc được tin tức miên trùng truyền đến.

“Ha ha ha ha——” La
Tố nhìn đám người quân bộ nổi trận lôi đình, nhịn không được cười phá
lên, tiếng gió gào thét bên tai cậu, loại kích thích rung động lòng
người này làm cậu không khỏi cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, giống như
cậu đã gỡ bỏ tất cả xiềng xích trên người, thỏa thích vung tay làm mọi
thứ! Loại cảm giác tùy ý này đã rất lâu cậu không có được…

Nếu im lặng, tìm kiếm những phương thức bình thản không thể bảo hộ khế ước
thú, vậy cậu tình nguyện chọn lựa con đường đầy chông gai này, diệt trừ
tất cả trở ngại để thành lập vương quốc khế ước thú, đây là… tâm nguyện
duy nhất của cậu lúc này.

La Tố mang theo nhóm khế ước thú cuối
cùng trở về Bắc Ngoại Sâm, không ít nhóm khế ước thú vây quanh số vật tư vừa cướp về, tò mò nhìn trái nhìn phải, có vài loại khế ước thú có móng vuốt sắc bén còn nghịch ngợm cào số thùng hàng, không cẩn thận chọt
thủng vài lỗ, lúc chúng nó nhìn thấy La Tố trở về thì bọn nó lập tức thu hồi móng vuốt, vô tội nhìn lên sao trời, giống như mấy lỗ thủng kia
không liên quan gì tới bọn nó hết, điều này làm La Tố có chút dở khóc dở cười.

Khôi hài nhất vẫn là nhóm la mật khâu, phải biết trong
thùng chính là loại bùn đất chúng nó thích ăn nhất, tuy vẫn chưa được
điều phối nhưng một ngày không được ăn gì như bọn nó thì chỉ cần được
ăn, chúng nó đã rất nôn nóng rồi. Vì thế không ít la mật khâu chúi đầu
vào thùng đựng hàng, ý đồ dùng móng vuốt lôi ra chút gì đó có thể ăn.

“Thu thu~” Nhóm la mật khâu nhìn La Tố, sau đó leo đầy bả vai và túi tiền
cậu, dùng ánh mắt vô tội cùng chờ đợi mà nhìn cậu chăm chăm, chỉ kém
không gọi ‘Ba ba, mau uy chúng ta ăn cơm đi’ mà thôi.

La Tố xoa

đầu nhóm la mật khâu, bắt đầu triệu tập nhóm khế ước thú tập trung xung
quanh, thùng đựng hàng được gói rất kĩ, một mình cậu nhất định mở không
xong, thời điểm này nên mượn sức khế ước thú. La Tố giao nhiệm vụ mở
thùng cho nhóm cự ưng, cự ưng là khế ước thú bản thổ của Bắc Ngoại Sâm,
hình dáng như diều hâu ở tiền thế của La Tố, hình thể rất lớn, là một
loại khế ước thú hệ vật lí.

Nhóm cự ưng vốn rất có hứng thú với
đám thùng này, vì thế lúc được La Tố ra chỉ thị thì vô cùng phối hợp
dùng móng vuốt sắc bén của mình để mở thùng hàng, lúc này số bùn đất
được đóng gói kĩ càng rốt cuộc đã lộ ra bóng dáng, nhóm la mật khâu nhìn thấy chỉ kém không nhào tới trực tiếp gặm cắn mà thôi.

La Tố
tổng cộng cướp về được hơn 70 thùng, không chỉ có bùn đất và kim chúc
làm thực vật cho khế ước thú hệ thổ và kim, còn có một số dịch dinh
dưỡng. Ngoài ra La Tố còn thuận tiện mang về một thùng dụng cụ có thể
tiến hành điều phối thức ăn đơn giản.

Thấy được những thứ nằm
trong thùng hàng xong, phần lớn khế ước thú không cần La Tố nuôi nấng
lục đục rời đi, chỉ có một số đặc biệt tò mò mới ở lại. Lúc La Tố điều
phối thức ăn, nhóm khế ước thú hệ thổ lợi dụng năng lực tố hình tạo ra
một căn phòng để La Tố ở, chúng nó ngủ ngoài rừng không sao, nhưng người như La Tố vẫn cần nơi để nghỉ ngơi.

La Tố cũng không cần phòng ở quá phức tạp, chỉ cần một nơi có thể ngủ và nghỉ ngơi là đủ rồi, gia cụ trong phòng năng lực tố hình cũng làm được, bất quá vì trí lực nhóm khế ước thú có hạn nên hình dáng số vật dụng chúng làm ra khá kì lạ.

Bỏ qua vấn đề cư trú và vật tư, hai ngày này La Tố lại gặp phải một nan đề mới, chính là nhân thủ không đủ. Cái gọi là nhân thủ không đủ cũng
không phải chỉ số lượng khế ước thú ít hay nhiều, mà là số lượng có thể
giúp cậu quá ít. Phần lớn khế ước thú chỉ có trí lực của một đứa nhỏ,
chúng nó có thể nghe hiểu và chấp hành những mệnh lệnh đơn giản, nhưng
không thể tiêu hóa được những mệnh lệnh phức tạp, tỷ như điều phối thức
ăn, không thể nghi ngờ chính là mệnh lệnh quá phức tạp.

Đối với
La Tố mà nói, thời lượng dành ra để điều phối thức ăn cho khế ước thú
mỗi ngày đã chiếm hơn phân nửa, như vậy cậu căn bản không còn tinh lực
để làm việc, nhóm khế ước thú cũng không thể có được sự phát triển tốt
nhất.

Tiến hóa… chỉ có không ngừng tiến hóa, nhóm khế ước thú mới đạt được trí tuệ cao hơn, cậu mới có thể buông tay để làm những chuyện
khác, đây là kết luận của La Tố. Vì thế mấy ngày nay, trừ bỏ điều phối
thức ăn, La Tố còn dùng lực tinh thần kích thích não bộ tất cả khế ước
thú xung quanh mình, đồng thời cậu cũng an bài vài công việc cần trí não đơn giản để nhóm khế ước thú hoàn thành, tiến thêm một bước khai phá
trí lực của chúng.

Trước mắt khế ước thú bên người La Tố có trí
lực cao nhất là Tiểu Hoàng, bởi vì nó bị La Tố ảnh hưởng nhiều nhất,
tiếp đó là một ít khế ước thú cấp S của Bắc Ngoại Sâm, tỷ như nguyên tố
tinh linh.

La Tố tuyển ra hơn mười khế ước thú có trí lực cao
nhất để chúng nó phân thành 2 nhóm học cách điều phối thức ăn gia súc,
Tiểu Hoàng đương nhiên chọn chương trình học hệ thổ mà nó thích nhất,
cũng chính là điều phối bùn đất đặc biệt.

Chương trình học lúc
đầu không mấy thuận lợi, phần lớn khế ước thú chỉ có thể tạo ra những
thứ thực vật không thể ăn nổi, chính là dần dần theo trí lực ngày càng
tăng, hương vị thức ăn cũng bắt đầu có cải thiện, tuy không thể nói là
mỹ vị, nhưng ít nhất cũng có thể ăn được.

Tiểu Hoàng là khế ước
thú tiến bộ nhanh nhất, chính là nó lần nào cũng chơi xấu, bởi vì so với thức ăn mình làm ra, vẫn là của chủ nhân làm ngon hơn. Vì thế sau khi
điều phối thức ăn, Tiểu Hoàng sẽ vội vàng nhét thức ăn vào miệng, sau đó ủy khuất há miệng thiệt to, gương mặt nhỏ nhắn nhăn tít lại, ủy khuất
nhìn La Tố đầy mong chờ, cơ bản không cần tốn nhiều thời gian, chủ nhân
sẽ đút nó thức ăn đặc biệt! Như vậy chẳng khác nào một ngày nó được ăn
hai phần thức ăn, nó thực sự quá thông minh! ~(≧▽≦)~

Tiểu Hoàng
không biết hành động mờ ám của nó bị La Tố biết hết, chẳng qua cậu yêu
thương nó nên không nói gì hết. Trải qua hai tuần giảng bài, La Tố cuối
cùng cũng thoát khỏi công tác điều phối thức ăn gia súc, vật tư lần
trước cướp về miễn cưỡng có thể chống đỡ được một tháng, cậu phải nhanh
chóng lập ra kế hoạch mới.

Vài lần cướp tiếp đó cũng thực thuận
lợi, có thể nói hoạt động đánh cướp của La Tố ngày càng thuần thục, điều này làm cậu có cảm giác mình là Sơn Vương. Có đôi lúc La Tố nghĩ, nếu
thật cậu là Sơn Vương như vậy Bắc Ngoại Sâm chính là sơn trại, khế ước
thú là tiểu đệ, về phần liên minh… tự nhiên là con ‘dê béo’ chờ cậu mần
thịt, nếu nói sơn trại này còn thiếu gì thì phải là áp trại phu nhân,
mỗi khi La Tố suy nghĩ miên man như vậy, cậu luôn bật cười khẽ thành
tiếng.

Những lúc nhàn rỗi, La Tố thường đi dạo bên hồ, vùng này
là lãnh địa của khế ước thú hình lang, phần lớn là dã lang thể hình nhỏ, bất quá trong đó cũng có Lang Vương. La Tố uống nước, lúc ngẩng đầu lên vì bề ngoại Lang Vương quá giống cự lang mà giật mình, Lang Vương
Sicily không biết vì sao La Tố lại nhìn mình ngẩn người, bất quá đối với chúng nó, La Tố chính là vị Vương tôn quý nhất, vì thế Sicily thành
thật tiêu sái bước tới bên người La Tố, nhiệt tình lắc lắc cái đuôi.

La Tố theo bản năng sờ cổ, chính là lúc cảm nhận trên cổ mình trống không, chẳng có gì thì rốt cuộc thanh tỉnh lại, đúng vậy, cậu đã sớm tách biệt Tư Lôi Tạp…

Có thể vì bộ dáng Sicily rất giống cự lang nên La Tố đặc biệt yêu thích, ngẫu nhiên còn tắm rửa cho nó, không thể không nói
tông mao của khế ước thú hình lang sờ tốt lắm, vì thế La Tố thực sự
không thay đổi được tật xấu của mình lúc còn làm bác sĩ thú y.

Một ngày nọ, La Tố vẫn như cũ mang theo bản chải, định chải lông cho
Sicily, chính là lúc cậu chuẩn bị ra tay thì phát hiện hình như mình bị
ai đó nhìn chằm chằm.

“Ai?” La Tố nhíu mày, đề phòng nhìn xung
quanh, chính là bên người cậu trừ bỏ khế ước thú hình lang thì không còn gì khác. Ảo giác sao? Dù sao người của quân đội cho dù lợi hại đến cỡ
nào cũng không thể không gây ra chút kinh động nào mà vào đến tận đây.

La Tố một lần nữa cầm bàn chải, bắt đầu chải lông cho Sicily, thân là bác
sĩ thú y kĩ thuật của La Tố đương nhiên rất cao siêu, lúc bàn chải lướt
qua phần lưng Sicily, nó thoải mái lầm bầm. Nhóm tiểu lang xung quanh
nhìn lão đại nhà mình được chủ nhân phục vụ như vậy đều hâm mộ đến chết
mất. Sicily cảm nhận được ánh mắt sùng bái của nhóm tiểu đệ liền thẳng
lưng hơn nữa, bộ dáng ‘ta suất nhất, ta tuyệt nhất’, chính là giây tiếp
theo nó dường như cảm nhận được gì đó mà run lên, vì sao nó cứ có cảm
giác bị mạnh thú nhìn chằm chằm a?

Bên trong một lùm cây rậm rạp, một cự lang thân hình cao lớn quỳ rạp trên mặt đất, lớp da lông màu xám tỏa sáng lòe lòe dưới ánh mặt trời, cho dù đang nằm úp sấp cũng có thể
nhìn ra cơ thể nó vô cùng cường tráng. Giờ phút này, cự lang đang dùng
ánh mắt màu xám của mình nhìn chằm chằm vào Lang Vương đang hưởng thụ sự phục vụ của La Tố, chiếc nhẫn trên vòng cổ khẽ đong đưa trước ngực cự
lang chiết xạ ánh mặt trời chói mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận