Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu

Cảnh Cùng năm thứ mười bảy. Ở Cố phủ.

Cố An Chi có chút hối hận, ba năm trước đây tại đại hội săn bắn, hắn không nên làm chuyện lỗ mãng như vậy.

Nếu Tiêu Duệ không biết tâm tư hắn, có lẽ bọn họ còn có thể duy trì quan hệ quân thần thân thiết.

Đáng tiếc hành động nhất thời đó đã phá hư mọi thứ.

Cố An Chi cũng không rõ là từ khi nào bắt đầu đối vị Thái tử kia sinh ra tình cảm khác thường. Bất quá điều này không quan trọng, lý trí nói cho hắn biết bọn họ không có khả năng.

Cố An Chi muốn ở bên hắn chỉ có một khả năng, đó chính là từ bỏ kiến công lập nghiệp. Nhưng phụ thân của Cố An Chi chỉ có hai đứa con trai. Từ nhỏ đến lớn, Cố An Chi đều nổi bật hơn so với đệ đệ, mọi kỳ vọng của Cố gia đều đặt lên vai hắn.

Cố gia đã từng có một vị nam hoàng hậu, có vết xe đổ của Đoan Ý Hoàng hậu, Cố Dục Á sao có thể cho phép tiền đồ rất tốt của trưởng tử vì chuyện tiến cung mà bị hủy hoại.

Cố An Chi vận khí không tồi, đã hơn mười tuổi mà còn được vào cung học cùng Tiêu Duệ.

Tiêu Duệ yêu thích nhiều thứ từ thiên văn địa lý ngũ hành bát quái cái gì cũng thích một chút. Các sư phó đối với việc này thực phản đối, cảm thấy Thái tử điện hạ không có học hành đàng hoàng, dù Tiêu Duệ khi đó luôn hoàn toàn bài tập được giao.

Cố An Chi cùng Tiêu Duệ tương đối hợp ý, ngẫu nhiên cũng sẽ trò chuyện một chút.

Cố An Chi tin nếu ngày đó hắn không có tùy tiện thổ lộ, có thể địa vị của mình ở trong lòng Tiêu Duệ vẫn luôn như thế. Chỉ tiếc……

Mà Cố An Chi cũng không biết, nếu như sự việc đó tái diễn một lần nữa, hắn có thể khống chế mình không nói và làm như vậy nữa không.

Bởi vì tâm tư của Cố An Chi không hề bị phát hiện, Tiêu Duệ không chút do dự liền đáp ứng tác hợp hắn với nghĩa muội. Không ngờ việc làm của Tiêu Duệ kích thích Cố An Chi phản ứng.

Sau đại hội săn bắn, Tiêu Duệ rõ ràng có chút trốn tránh Cố An Chi, trừ khi bắt buộc không hề giao tiếp với hắn.

Cũng chính lúc ấy, trong triều có người đưa ra đề nghị tuyển Thái tử phi cho Thái tử. Nhưng không lâu sau, Thái hậu bị bệnh nặng, Hoàng đế triệu Tấn Dương Vương ở Nam Dương về kinh.

Cuối năm, Thái hậu qua đời, việc tuyển Thái tử phi vì như vậy bị gác lại.

Sau khi Hoàng đế cùng Thái tử đều ra hiếu (xả tang), có người nhắc lại chuyện cũ, nói việc tuyển Thái tử phi không thể lại trì hoãn.

Thông thường trừ phi Thái tử chủ động đưa ra yêu cầu, Thái tử phi khẳng định là một tiểu thư nhà danh môn. Cố An Chi cũng biết vấn đề này, nên muốn lảng tránh nhưng cũng lảng tránh không xong.

Một hôm vị hôn thê của đệ đệ là tiểu thư Ngu Nghiên đến Cố gia chơi, trong lúc vô tình tiết lộ cho Cố An Chi biết tin tức chấn động. Đó chính là Tiêu Duệ sẽ không lập Thái tử phi mà sẽ lập Nội quân, hơn nữa người được chọn là trưởng tử của Tấn Dương Vương.

Cố An Chi không nghĩ Long Kỳ Nhiệm sẽ cam tâm tình nguyện tiến cung, ánh mắt hắn cho thấy người này không có khả năng chịu bị nhốt ở trong cung.

Trở lại mười ngày trước, ở Càn An Cung.

Tiêu Thu Nhiên hỏi Tiêu Duệ về việc lập Thái tử phi. Hoàng đế không nói mình định đoạt, chỉ trưng cầu ý kiến. Chỉ cần Tiêu Duệ nói ra người mình chọn đủ tư cách, Tiêu Thu Nhiên sẽ đáp ứng.

Chỉ là Hoàng đế nằm mơ cũng không thể ngờ được, Tiêu Duệ không mở miệng thì thôi, đã mở miệng chính là làm người ta kinh hồn.

“Phụ hoàng, có phải chỉ cần là người nhi thần thích, ngài sẽ cho phép phải không?”

“Đó là đương nhiên, Thái tử phi là thê tử của con, tất nhiên phải là người con thích mới tốt.”

Khương Hoàng hậu cũng chính là người Tiêu Thu Nhiên tự chọn.

Tiêu Duệ không nghĩ tới phụ hoàng sẽ cho mình tự chọn, ánh mắt sáng ngời.

“Thật sự sao?”

“Quân vô hí ngôn.”

Tiêu Duệ cười rất tươi, qua một lúc lâu cũng không nói gì, cuối cùng nhẹ giọng nói:

“Con muốn Từ Từ.”

“Ai? Từ Từ?”

Tiêu Thu Nhiên cho mình nghe lầm. Từ Từ chính là con trai Thu Thần, hơn nữa Từ Từ cùng Dung Dung……

Long Kỳ Nhiệm trở về hơn hai năm, trước kia hắn đối với Tiêu Duệ cùng Ân Dung đều giống nhau. Nhưng hiện tại, hắn đối với Ân Dung tốt hơn so với Tiêu Duệ.

Tiêu Duệ cho rằng phụ hoàng sẽ phủ định, như vậy hắn có thể hoàn toàn hết hy vọng. Không ngờ phụ hoàng không nói cái gì, chỉ hơi hơi nhíu mày, lâm vào trầm mặc thật lâu.

Tiêu Thu Nhiên cũng không cho Tiêu Duệ một câu đáp án chính xác, mà nói phải về cùng Hoàng hậu thương lượng.

Khương Hoàng hậu nghe xong cũng kinh ngạc không thua gì Hoàng đế lúc nãy, nhưng phản ứng kiên quyết hơn nhiều:

“Tại sao ngài không từ chối Duệ Nhi, để như vậy nếu sinh ra chờ mong không cần thiết rồi cuối cùng Duệ Nhi càng thương tâm hơn.”

“Mi Nhi không thấy ánh mắt Duệ Nhi khi đó, trẫm chưa từng thấy qua Duệ Nhi chờ mong cái gì như vậy.”

Ý thức được Tiêu Thu Nhiên có ý tưởng đáp ứng cho Tiêu Duệ, Khương Hoàng hậu vội nói:

“Nhị ca, Tam đệ chỉ có Từ Từ là con trai, đứa bé kia chí hướng cao xa, không giống như là nguyện ý bị nhốt ở thâm cung, ngài muốn cho nó vào cung, Tam đệ sẽ nghĩ như thế nào?”

Thấy Tiêu Thu Nhiên trầm mặc không nói, Khương Hoàng hậu lại nói:

“Ngũ đệ cùng Hàn Trì biểu đệ cũng tương thân tương ái, mẫu hậu trước sau không cho phép bọn họ ở bên nhau. Nếu Từ Từ vào cung chẳng phải là vi phạm ước nguyện ban đầu của mẫu hậu sao.”

Tiêu Thu Nhiên ngẩng đầu, chậm rãi nói:

“Trẫm cũng biết cho nên mới không có lập tức đáp ứng Duệ Nhi. Nhưng mà ……”

Dừng một chút, ngay sau đó lại nói:

“Những thứ của Duệ Nhi hết thảy đều là chúng ta cho, đây là lần đầu tiên nó nói mong muốn của mình.”

Khương Hoàng hậu không mở miệng vì ý thức được dù mình nói cái gì cũng đều vô dụng, Hoàng đế đã quyết định.

Ngày hôm sau, Khương Hoàng hậu ra cung, đi gặp Tiêu Thu Thần.

Sau đó Tiêu Thu Thần vào cung xin diện kiến, Tiêu Thu Nhiên cũng biết vì sao hắn tới gặp mình.

“Thu Thần, trẫm thực xin lỗi……”

Tiêu Thu Thần hơi nhướng mày.

“Quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Hoàng huynh nếu muốn Từ Từ tiến cung, thần đệ không nói được gì. Nhưng hoàng huynh có nghĩ tới hoàng tẩu vì cái gì kiên quyết phản đối hôn sự này không?”

Long Kỳ Nhiệm tiến cung làm Thái tử Nội quân đối với Tiêu Thu Thần cùng Long Kích khẳng định không phải chuyện tốt. Bọn họ chỉ có một đứa con trai, văn võ song toàn chí hướng cao xa chỉ sợ bản thân hắn cũng không muốn tiến cung, huống chi người hắn thích cũng không phải là Tiêu Duệ.

Nhưng thật ra Khương Hoàng hậu cũng biết rõ Tiêu Duệ thích Long Kỳ Nhiệm từ nhỏ, cũng không phải không thương con mà không hy vọng Long Kỳ Nhiệm tiến cung. Vì Khương Hoàng hậu nhận thấy Long Kỳ Nhiệm tiến cung đối với Tiêu Duệ không phải chuyện tốt, đây mới là nguyên nhân Khương Hoàng hậu phản đối.

Tiêu Thu Thần vừa dứt lời, Tiêu Thu Nhiên hơi hơi nhăn mày lại. Hoàng hậu vì cái gì không muốn đáp ứng yêu cầu của con mình.

Thấy Tiêu Thu Nhiên không nói gì, Tiêu Thu Thần nhướng mày cười nói:

“Hoàng huynh, muốn thần đệ nhắc nhở hay không?”

“Đệ nói……”

“Hoàng huynh muốn Thái tử có được người mình yêu, nhưng hoàng tẩu muốn Thái tử có tất cả ……”

Tiêu Thu Thần nói tới đây dừng lại, qua một lát mới gằn từng chữ chậm rãi nói:

“Đây là giang sơn của Thái tử.”

“Đệ nói cái gì!”

Tiêu Thu Nhiên bỗng nhiên cất cao giọng, biểu tình trở nên vô cùng lạnh lùng. Đa số thời điểm, Tiêu Thu Nhiên coi như là một Hoàng đế ôn hòa, nhưng một khi nghiêm túc lên ánh mắt rất sắc bén.

Tiêu Thu Thần cúng không sợ Hoàng đế, đối diện ngạo nghễ nói:

“Đệ muốn nói, huynh muốn cho giang sơn hay là muốn thành toàn tình yêu cho Thái tử?”

“Nói bừa!”

Tiêu Thu Nhiên tức giận, đánh thật mạnh vào mặt bàn trước mặt.

“Hoàng huynh, đây đều là sự thật. Đợi khi chúng ta trăm năm, Duệ Nhi không phải đối thủ của Từ Từ.”

Tiêu Thu Thần quá hiểu con mình, để nó là thần tử của Tiêu Duệ khẳng định là đủ tư cách. Nhưng để nó kết phu phu với Tiêu Duệ, hậu quả khó nói trước.

“Thu thần, đệ nói như vậy, không sợ ta đối với Từ Từ làm cái gì sao?”

“Hoàng huynh đã bao dung cho ta, sao không bao dung cho Từ Từ, với lại nó không họ Tiêu.”

Về điểm này Tiêu Thu Thần vẫn tự tin.

“Còn nữa, huynh thật đối với Từ Từ làm cái gì, người đầu tiên hận huynh cũng không phải là ta.”

Tiêu Thu Nhiên thở dài, dựa lưng vào ghế, khẽ cười nói:

“Thần Thần, đệ thật đúng là làm khó trẫm.”

Tiêu Thu Thần nói chỉ đó là một khả năng, nhưng Tiêu Thu Nhiên không chấp nhận được khả năng này phát sinh, càng không thể tự mình cho khả năng như vậy có cơ hội phát sinh.

“Ai làm khó Nhị ca đâu, ta thương huynh còn không hết”

Tiêu Thu Nhiên giơ tay xoa xoa thái dương, lắc lắc đầu cười khổ.

Tiêu Thu Thần thấy thế quan tâm hỏi:

“Hoàng huynh có phải lại đau đầu hay không?”

“Không có việc gì, là do xem tấu chương nhiều thôi.”

“Thái tử tuổi tác không nhỏ, hoàng huynh hà tất phải tự làm, việc nhỏ việc vặt vãnh ném cho hắn luyện tập đi.”

Tiêu Thu Thần đi đến giúp Tiêu Thu Nhiên xoa huyệt Thái Dương.

“Thu Thần, khi nào thì xuất phát?”

Nam Dương cục diện vừa mới mở ra, chỉ dựa vào một mình Long Kích chống đỡ cũng quá vất vả. Tiêu Thu Thần nghĩ nghĩ, không quá xác định mà trả lời:

“Mấy ngày nữa, cụ thể còn chưa có định được, Từ Từ dường như không muốn đi.”

Tình cảm của Từ Từ và Dung Dung đã sâu đậm ai cũng vui mừng, nhưng Nam Dương cách Thượng Kinh quá xa, còn có rất nhiều vấn đề phải giải quyết.

“Nếu Từ Từ chưa muốn đi, đệ để nó ở Thượng Kinh giúp trẫm thì như thế nào?”

Tiêu Thu Thần do dự hạ rồi gật đầu nói:

“Hoàng huynh để mắt Từ Từ, đó là vinh hạnh của nó.”

Từ ngày ấy bị gọi đi hỏi chuyện, Tiêu Duệ liền lâm vào cảm xúc lo lắng. Một mặt, hắn cảm thấy yêu cầu của mình quá tùy hứng, phụ hoàng không có khả năng đáp ứng. Mặt khác, phụ hoàng chậm chạp không có trả lời, lại càng làm Tiêu Duệ thêm hi vọng.

Nhưng cuối cùng Hoàng đế lại hạ chỉ tứ hôn cho Long Kỳ Nhiệm cùng Ân Dung trước khi Tiêu Thu Thần lên đường về Nam Dương.

Tiêu Duệ không rõ tâm tư phụ hoàng vì sao thay đổi nhanh như vậy, thật không phù hợp với phong cách làm việc bình thường. Tiêu Duệ cũng không có đi hỏi lý do, phụ hoàng làm việc luôn có lý của mình có hỏi cũng hỏi không được.

Long Kỳ Nhiệm không tiến cung, nhưng việc chọn Thái tử phi lại rất cần thiết. Tiêu Duệ đối với việc này chẳng hề để ý, chỉ nói sẽ theo ý phụ hoàng cùng mẫu hậu. Phu thê Hoàng đế thấy Tiêu Duệ thật sự không hứng thú, liền gác lại việc tuyển Thái tử phi, chỉ chọn một Lương viện vào Đông Cung hầu hạ.

Tiêu Duệ đối với việc này không có ý kiến. Thái tử phi cũng được, Lương viện cũng thế, không có khác nhau, đúng hạn đếm thực hiện nghĩa vụ là được.

Cố An Chi mới đầu nghe nói Long Kỳ Nhiệm cùng Ân Dung được tứ hôn, trong lòng có chút mừng thầm. Nhưng sau đó không lâu, Khương Hoàng hậu đã chọn cho Tiêu Duệ một Lương viện. Điều này làm cho Cố An Chi ý thức được mình cần phải chủ động bằng không dù không có Long Kỳ Nhiệm, hắn cũng không có cơ hội.

Cảnh Cùng năm thứ mười tám, Hoàng đế luôn luôn khoẻ mạnh đột nhiên bị bệnh, cả triều văn võ đều lo sợ. Thái tử quá trẻ, cũng không có kinh nghiệm, có cái gì sơ xuất hậu quả không dám tưởng tượng.

Cũng may nhờ Thái Y Viện tận tâm chữa trị, Hoàng đế cũng khôi phục.

Hoàng đế khỏi bệnh xong, một lần nữa nhắc tới chuyện chọn Thái tử phi. Lúc này, không phải Khương Hoàng hậu thu xếp, mà là Hoàng đế tự mình chọn lựa. Cố An Chi là người đầu tiên được triệu kiến, cái này làm cho toàn bộ Cố gia cảm thấy kinh ngạc.

Cố An Chi lại không có cảm thấy kinh hỉ, tận đáy lòng dâng lên bất an. Hắn mơ hồ ý thức được sự tình này không phải đơn giản như vậy.

Tâm tình thấp thỏm bất an, Cố An Chi tới ngự thư phòng diện thánh. Dù đã làm thư đồng cho Tiêu Duệ nhiều năm, gặp Hoàng đế không biết bao nhiêu lần, nhưng không có khẩn trương như lần này.

“Trẫm không nói nhiều. An Chi, trẫm chỉ hỏi ngươi một câu, nguyện ý làm Nội quân của Duệ Nhi không?”

Hoàng đế giọng nhẹ nhàng, sắc mặt thoạt nhìn cũng không phải thực tốt.

Cố An Chi cúi đầu, trong lòng sợ hãi càng nhiều, bình tĩnh nói:

“Thần nguyện ý.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui