Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu

Tiêu Thu Thần cùng Long Kích về Trung Nguyên không kinh động những người khác, bọn họ thậm chí không nói cho Tiêu Duệ biết mình sẽ trở về.

Vương vị Tấn Dương đã truyền cho Tiêu Thù, chuyện quốc sự Tiêu Duệ sẽ phái người liên hệ cùng Tiêu Thù. Nếu nói về tình cảm, Tiêu Thu Thần yêu thương đứa cháu Hoàng đế không thua gì con trai Tiêu Thù của mình.

Nhưng do quá khứ Tiêu Duệ đã yêu thầm Tiêu Thù, thiếu chút nữa Tiên đế đã đồng ý đưa Tiêu Thù tiến cung làm Thái tử Nội quân. Dù cho việc đó không thành là do Tiên đế Tiêu Thu Nhiên hay là do Tiêu Thu Thần, nhưng Tiêu Thu Thần khẳng định trong lòng Tiêu Duệ vẫn có khúc mắc. Có thể đã qua nhiều năm Tiêu Duệ không còn để ý, nhưng Cố Hoàng hậu chắc sẽ không quên. Vì vậy Tiêu Thu Thần không muốn mang theo Tiêu Minh Sở vào cung khiến cho cho bọn họ ngột ngạt.

Tiêu Thu Thần về đến Trung Nguyên nhưng không có trực tiếp vào kinh, mà đi Giang Nam.

"Gia gia, chúng ta vì sao đi Giang Nam? Nơi đó có món ăn ngon sao?"

Tiêu Thu Thần nghe vậy không nói mà nhướng mày. Tiêu Minh Sở rất thích ăn. Bọn họ đến đâu, câu đầu tiên Tiêu Minh Sở hỏi đều là có món gì ngon. Tiêu Thu Thần thật lo lắng một ngày nào đó không lưu ý, tiểu bảo bối xinh đẹp này sẽ bị người ta dùng món ăn ngon bắt cóc mất.

Long Kích bế Tiêu Minh Sở lên, hôn khuôn mặt nhỏ rồi cười nói:

"Món ăn Giang Nam như thế nào, Sở Sở đi sẽ biết. Nhưng mà chúng ta đi Giang Nam không chỉ là để ăn. Chúng ta còn phải đi gặp một người, một người rất quan trọng."

"Chúng ta đi gặp ai? Người nào mà rất quan trọng vậy?"

Tiêu Minh Sở nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt tò mò hỏi.

"Chúng ta đi gặp tỷ tỷ của gia gia, Sở Sở biết nên gọi là gì không?"

Tỷ tỷ của Tiêu Thu Thần là Nguyên Dương Trưởng Công chúa, năm xưa thành thân với Thám hoa Lâm Trác Ngọc. Hiện tại Lâm Phò mã đã cáo lão hồi hương, phu thê Trưởng Công chúa trở về quê nhà của Lâm Trác Ngọc ẩn cư.

Tiêu Minh Sở nhíu nhíu mày, chần chờ nói:

" Muội muội của phụ vương gọi là cô mẫu, tỷ tỷ của gia gia có phải gọi là cô tổ mẫu hay không?"

"Trả lời chính xác, Sở Sở của chúng ta thật thông minh."

Kỳ thật, Tiêu Thu Thần cùng Long Kích mang theo Tiêu Minh Sở đi Đào Nguyên Thôn ở Giang Nam, không chỉ vì gặp Nguyên Dương Trưởng Công chúa, mà còn bởi vì ông ngoại Ân Minh Dĩnh của Tiêu Minh Sở cũng là người Đào Nguyên Thôn. Ân Dung không có trở về được thì để Tiêu Minh Sở thay cha về thăm quê ngoại một chút.

"Tổ phụ, cao một chút, cao thêm một chút."

Tiêu Minh Sở ngồi trên vai Long Kích chẳng những không sợ, mà còn cười đến mi mắt cong cong.

Tiêu Thu Thần cảm thấy rất vui mừng, từ khi không còn thấy ác mộng Tiêu Minh Sở liền hoạt bát vui vẻ hơn.

Đào Nguyên Thôn vốn là một thôn nhỏ bình thường ở Giang Nam, tuy rằng phong cảnh đẹp nhưng cũng không thể nói là hiếm lạ.

Chuyện bắt đầu từ vài chục năm trước, có một vị công tử từ kinh thành tới đây cư ngụ, hắn mở một lớp học nhỏ trong thôn. Lúc ban đầu chỉ là dạy cho mấy đứa trẻ trong thôn biết chữ, ngẫu nhiên sẽ có một học trò đỗ tú tài.

Cố công tử vận khí không tồi, đã gặp được một người học trò tư chất thông minh, trải qua sự nghiêm túc dạy dỗ của Cố công tử, học trò kia đậu Thám hoa.

Ở một thôn nhỏ có người đậu cử nhân đã là phước đức chư thần mười tám thôn phù hộ, có thể có Thám hoa đúng là chuyện thần kỳ. Càng thần kỳ hơn chính là vị Lâm Thám hoa còn được Vạn Xương Hoàng đế nhìn trúng, chọn hắn làm Phò mã cho Nguyên Dương Công chúa.

Chuyện của Lâm Thám hoa cưới Công chúa, được người Đào Nguyên Thôn truyền miệng giống như một vở kịch.

Chuyện cũng không dừng ở đó, còn có chuyện càng huyền diệu hơn xảy ra sau này, khiến cho danh tiếng Đào Nguyên Thôn từ đây nổi danh khắp thiên hạ.

Mười hai năm sau khi Lâm Trác Ngọc đậu Thám hoa, sư đệ của Lâm Trác Ngọc là Ân Minh Dĩnh đậu Trạng Nguyên, hắn con cưới Thanh Dương Vương Tiêu Thu Đường, cũng là đệ đệ của thê tử Lâm Trác Ngọc.

So với chuyện của Lâm sư huynh đã trải qua, chuyện của Ân Minh Dĩnh càng truyền kỳ hơn.

Thanh Dương Vương và Tấn Dương Vương đều giảm xuống để gả ra ngoài. Nhưng Long Kích cũng không phải người ngoài, mà là cháu Vạn Xương Hoàng đế.

Đâu giống Long Kích, Ân Minh Dĩnh đúng là con nhà nghèo, cuối cùng lại được Hoàng đế đem Hoàng tử gả cho hắn. Khó trách chuyện này được người ta đưa lên sân khấu kịch. Thật sự không phải người bình thường nào cũng có khả năng thành công như Ân Minh Dĩnh.

Nhưng mà, người ngoài không biết rõ ngọn nguồn trong đó.

Ân Minh Dĩnh tài hoa hơn người, phẩm chất dung mạo đều khiến Vạn Xương Hoàng đế xem trọng là không giả. Nhưng dựa vào điều kiện như vậy cũng chưa đủ khả năng được làm Phò mã như Lâm Trác Ngọc trước đó. Lâm Trác Ngọc được chọn cho Công chúa, chỉ cần Công chúa đồng ý thì hôn nhân được định đoạt. Nhưng đối tượng của Ân Minh Dĩnh là Thanh Dương Vương, mà tổ huấn quy định Hoàng tử Đại Chu không được gả.

Vạn Xương Hoàng đế sở dĩ hai lần phá vỡ quy tắc là có lý do. Lần đầu tiên cho Tấn Dương Vương giảm xuống vì ổn định triều cục. Lần thứ hai cho Thanh Dương Vương giảm xuống là vì cha của Ân Minh Dĩnh. Vị Cố công tử mở lớp học ở Đào Nguyên Thôn, cũng là cha của Ân Minh Dĩnh không phải người xa lạ, mà chính là Đoan Ý Hoàng hậu giả chết rời khỏi hoàng cung năm xưa.

Bởi vì danh tiếng của Lâm Trác Ngọc cùng Ân Minh Dĩnh, lớp học ở Đào Nguyên Thôn thu hút rất nhiều người ở nơi khác tới học.

Phu phu Tiêu Thu Thần tới Đào Nguyên Thôn không gây chú ý nhiều với người ở đây. Nếu có cũng là vì bọn họ mang đến một đứa trẻ đặc biệt xinh đẹp.

Ở Đào Nguyên Thôn, Lâm gia thân phận không bình thường, bọn họ không gặp người không biết lai lịch. Tiêu Minh Sở thấy Tiêu Thu Thần đưa bái thiếp khi đến phủ Công chúa, biểu tình có chút mờ mịt. Từ trước tới nay chỉ thấy người khác tới bái kiến nhà mình, người nhà mình chưa từng có chủ động bái kiến người khác.

Tiêu Thu Thần hạ giọng nói với Long Kích:

"Mất công dẫn trở về đây, cũng nên cho Sở Sở biết, bằng không về sau cũng không biết làm thế nào để diện thánh."

Long Kích bật cười nói:

"Thần Thần lo lắng nhiều quá, Sở Sở của chúng ta chỉ là chưa thấy qua nên không rõ thôi."

Người gác cổng phủ Công chúa nhận bái thiếp của Tiêu Thu Thần, rồi phái người đưa vào trong, cũng đối xử với họ giống như những người gởi bái thiếp khác.

Nhưng sau đó không bao lâu, cánh cổng phủ Công chúa ngày thường không dễ dàng mở ra đã mở ra. Trường Sử tự mình ra đón khách quý vào.

Nhìn thấy diện mạo Tiêu Minh Sở quá giống Tiêu Thu Đường, Nguyên Dương Trưởng Công chúa cười đến không kềm chế được:

"Sở Sở quả thật là dáng vẻ thu nhỏ của Đường Đường, chính là từ một cái khuôn mẫu đút ra rồi."

Hợp nét đẹp của bốn người lại đúng là khuynh quốc khuynh thành, Trưởng Công chúa không phục không được.

"Đại tỷ nói lời này có biết làm đệ buồn không."

"Vì sao đệ nói như vậy?"

Tiêu Minh Sở giơ tay lên hưng phấn nói:

"Con biết con biết, con biết vì sao gia gia không vui."

"Vì sao vậy?"

Nguyên Dương Trưởng Công chúa cực thích Tiêu Minh Sở, ôm đến ngồi trong lòng mình liền luyến tiếc buông tay.

Tiêu Minh Sở hướng tới Tiêu Thu Thần giả làm mặt quỷ, ngây thơ cười nói:

"Bởi vì phụ vương và cô cô lớn lên đều giống tổ phụ, con lớn lên giống cha con, biểu đệ giống dượng, biểu muội giống cô cô. Gia gia không vui vì trong nhà không có người nào lớn lên giống gia gia, hì hì......"

"Thần Thần, đúng vậy sao, ha ha......"

Nguyên Dương Công chúa cười lớn, nụ cười lộ ra vẻ hoài niệm.

Nếu đã tới Đào Nguyên Thôn, cũng nên mang Tiêu Minh Sở đi bái tế Đoan Ý Hoàng hậu. Bởi phần mộ ở Thái lăng chỉ chôn quần áo và di vật, mộ phần chính thức của Đoan Ý Hoàng hậu chính là ở mặt sau Ngọc Phong Sơn của Đào Nguyên Thôn. Hàng năm Nguyên Dương Công chúa đều đến đây bái tế.

Ngọc Phong Sơn phong cảnh không tồi, phu phu Tiêu Thu Thần đi thắp hương xong, lại cùng Nguyên Dương Trưởng Công chúa đi dạo, thuận tiện cùng nhau ôn chuyện xưa.

Tiêu Minh Sở đi theo cháu của Trưởng Công chúa đến trường học ở chân núi.

Trường học cũng có lớp dành cho nữ, số lượng không nhiều, phần lớn là người có quan hệ họ hàng cùng Lâm gia. Nhìn thấy tiểu biểu đệ xinh đẹp tới, mấy biểu tỷ Lâm gia đều thực vui vẻ. Các nàng đem Tiêu Minh Sở thay đổi quần áo cùng kiểu tóc, trang điểm Tiêu Minh Sở thành tiểu cô nương xinh đẹp.

Tiêu Minh Sở cũng không có thoải mái, nhưng do các biểu tỷ quá nhiệt tình, nên cũng có chút bất đắc dĩ.

Lớp học ngày xưa trải qua bao nhiêu năm đã xây dựng thành một trường học rộng lớn, Tiêu Minh Sở từ lớp học nữ chạy ra liền bị lạc đường.

Biết mình còn ở trong phạm vi trường, dù bị lạc phương hướng Tiêu Minh Sở cũng không chút kinh hoảng, chỉ muốn tìm ai đó hỏi một chút.

Vừa vặn là trong sân không có ai, đột nhiên nhìn thấy dưới tàng cây có một người nằm, trên mặt úp một quyển sách, trên người mặc đồng phục của trường. Tiêu Minh Sở nhẹ nhàng chạy qua, dịu dàng nói:

"Đại ca ca, tỉnh dậy đi!"

Người nọ không biết là không nghe hay không muốn bị quấy rầy, mà trở mình đưa lưng về phía Tiêu Minh Sở tiếp tục ngủ.

Tiêu Minh Sở ngây ngẩn cả người, do dự một chút sau đó vươn tay đẩy đẩy, hơi chút lớn tiếng gọi:

"Đại ca ca, ta lạc đường, giúp ta được không?"

Nói xong, Tiêu Minh Sở còn dùng tay lấy quyển sách trên mặt người kia ra, muốn nhìn thấy rõ mặt hắn trông như thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui