Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu

Sắp đến sinh nhật bảy tuổi của Thanh Loan. Trước đây Tiêu Lĩnh có ý kiến là nên tổ chức hôn lễ của Tiêu Minh Thanh cùng Ôn Huyền vào ngày này.

Tiêu Minh Xuyên giữ lời, Tiêu Minh Thanh cùng Ôn Huyền thành thân liền đem con trả lại cho họ.

Ai ngờ đến ngày, Thanh Loan lại không vui, không muốn rời đi.

Trước đây, Ôn Huyền vào cung còn mang Thanh Loan đi ra ngoài chơi, nhưng chỉ ăn một bữa cơm liền về cung, Thanh Loan cũng phối hợp. Tiêu Minh Thanh về cung mỗi ngày đều đi Từ Ninh Cung gặp con, Thanh Loan đối với hắn không tính thân thiện, nhưng cũng không có mâu thuẫn.

Tiêu Minh Xuyên chưa từng có lo lắng chuyện Thanh Loan sẽ không muốn đi về nhà cùng hai vị phụ thân. Tiêu Minh Xuyên chỉ lo lắng Cố Du cùng Tiêu Lĩnh sẽ luyến tiếc Thanh Loan. Cũng may Cố Du lại có thai, trọng tâm có chút dời đi, Tiêu Lĩnh đi học cũng có nhiều bạn học, đối với việc Thanh Loan về nhà cũng không còn quá để ý.

Ban đầu nghe nói mình phải đi ra ngoài cùng Tiêu Minh Thanh, Thanh Loan cho rằng giống bình thường, đi ra ngoài chơi rồi về, liền đồng ý.

Không ngờ Cố Du nói cho Thanh Loan biết mình phải đi theo phụ vương cùng phụ thân, Thanh Loan không hiểu quay đầu nhìn Tiêu Lĩnh.

Tiêu Lĩnh lập tức giải thích:

“Loan Loan, trẻ con đều phải đi theo người nhà mình, ta đi theo phụ hoàng cùng cha. Loan Loan là con bá bá cùng Ôn thúc thúc, đương nhiên phải đi theo bọn họ.”

“Lĩnh Nhi, con nên gọi Ôn bá bá, không phải Ôn thúc thúc.”

Cố Du biết Tiêu Lĩnh đối với xưng hô chưa phân biệt rõ ràng, ai mà nó thích thì sẽ kêu thúc thúc. Nhưng Ôn Huyền lớn hơn Tiêu Minh Xuyên vài tuổi nên phải gọi là bá bá.

Tiêu Lĩnh ngượng ngùng cười cười, thấp giọng nói:

“Cha, con đã biết, lần sau sẽ không gọi sai.”

Thanh Loan bị Tiêu Lĩnh nói mà sửng sốt, sau một lúc lâu mới nói:

“Nhưng Hành Hành cũng ở trong cung……”

Tiêu Lĩnh hoang mang mà chớp chớp mắt, cũng có chút không rõ nguyên do, cuối cùng quay đầu hỏi Cố Du:

“Cha, đây là vì sao?”

“Phụ mẫu Hành Hành không có cách nào tự mình nuôi dạy Hành Hành, cho nên nhờ phụ hoàng cùng cha hỗ trợ. Nhưng phụ vương cùng phụ thân Loan Loan lại rất hy vọng ở cùng Loan Loan.”

“Vì sao không có cách?”

Tiêu Lĩnh chưa từng có nghĩ qua vấn đề này.

“Bởi vì Hành Hành cùng Lĩnh Nhi đều là thân vương, phụ hoàng phải tự mình dạy các con, người khác không dạy được.”

Cố Du tận lực nói thật đơn giản để Tiêu Lĩnh không nghĩ cha lừa nó.

“Lĩnh Nhi, đừng nói chuyện này nữa, có gì sau này chúng ta nói tiếp.”

" Dạ"

Tiêu Lĩnh lôi kéo tay Thanh Loan khuyên:

“Bá bá cùng Ôn bá bá rất yêu thương Loan Loan, họ thành thân Loan Loan không đi, khẳng định bọn họ sẽ rất buồn…… Á, phụ hoàng cùng cha thành thân con cũng không đi. Cha vì sao vậy?”

Cố Du nghe vậy nhướng mày, hít vào một hơi, nói:

“Bởi vì lúc ấy con còn chưa có sinh ra.”

Tiêu Lĩnh đếm đầu ngón tay tính tính, tiếc nuối nói:

“Cha sinh con ra sớm một chút thì tốt rồi.”

Cố Du không lời nào để nói. Sao có thể nói cho Tiêu Lĩnh rằng cha cùng phụ hoàng chưa thành thân sao có thể sinh ra nó. Phu phu Hoàng đế chưa đại hôn mà có thai thì mặt mũi hoàng thất còn đâu.

Cũng may Tiêu Lĩnh không có hỏi nhiều về đề tài này.

“Loan Loan nhìn xem, không phải đứa trẻ nào cũng có thể được tham gia hôn lễ của cha mình. Loan Loan có thể nhìn thấy sự kiện này thì thật là may mắn. Sau này có đệ đệ muội muội, Loan Loan còn có thể nói cho bọn họ biết nha.”

“Đệ đệ muội muội?”

Thanh Loan có chút mờ mịt.

Tiêu Lĩnh dùng sức gật đầu, rồi chạy đến sờ sờ bụng Cố Du.

“Vậy ta cũng sẽ có muội muội.”

Thanh Loan cũng có chút chờ mong.

Cuối cùng, Thanh Loan đồng ý cùng Tiêu Minh Thanh ra cung. Bất quá Cố Du cũng đáp ứng nếu Thanh Loan muốn cũng có thể trở về cung. Thanh Loan vui vẻ cười tươi.

Hôn lễ của Tiêu Minh Thanh cùng Ôn Huyền do Nam Dương Vương tự mình chủ trì. Tuy rằng quy mô không lớn, chỉ có tôn thất họ hàng gần cùng Ôn gia, nhưng không khí cũng đủ ấm cúng, không làm bọn họ thất vọng.

Phó Thái phi cùng hai vị Ôn phu nhân nhìn thấy Thanh Loan vui vẻ không thôi. Thế gia đại tộc có mấy nhà có được cháu đẹp như vậy.

Ôn Huyền cùng Tiêu Minh Thanh diện mạo cũng không tệ, nhưng cũng chưa đến dạng giống như Thanh Loan. Thanh Loan thuộc về dạng vừa xuất hiện sẽ hấp dẫn mọi sự chú ý. Phó Thái phi cùng hai vị Ôn phu nhân nhìn Thanh Loan đến ngây người, nửa ngày nói không ra lời.

Sau một lúc lâu, Đại Quốc công phu nhân là người đầu tiên phục hồi tinh thần lại, đem Thanh Loan kéo vào trong lòng ngực khen:

“Loan Loan lớn lên đẹp như vậy, trưởng thành không biết có bao nhiêu cô nương thích, nhà của chúng ta sẽ nguy mất.”

Mẫu thân Ôn Huyền phụ hoạ theo, cười đến không khép miệng được.

Phó Thái phi lại có chút lo lắng:

“Loan Loan lớn lên thật đẹp, có thể sẽ ghét bỏ cô nương nhà người ta không?”

Bà đem Thanh Loan từ chỗ Đại Quốc công phu nhân kéo đến bên mình. Tương lai Loan Loan có thể giống phụ vương bị người ta bắt cóc hay không.

“Ghét bỏ cũng không có biện pháp, Loan Loan của chúng ta diện mạo như thế này, trừ phi Thế tử Tấn Dương Vương sinh con giống hắn, bằng không ai cũng kém hơn.”

Ôn phu nhân cùng Cố phu nhân gần đây giao tình rất tốt. Hai người tâm tình cũng giống nhau, chủ yếu là vì thân phận con dâu quá không bình thường.

Thanh Loan luôn được Cố Du dặn dò, phải ngoan ngoãn có lễ phép, không hở một tí liền trèo tường leo cây, như vậy sẽ làm cho mấy vị tổ mẫu sợ.

Lúc này bị đám người Phó Thái phi thay phiên kéo qua kéo lại trong lòng ngực nói chuyện, còn sờ trên mặt rồi nắm tay. Thanh Loan có chút không kiên nhẫn, nếu không phải đã đồng ý với Cố Du, nó đã sớm cất bước chạy.

Tiêu Minh Thanh cùng Ôn Huyền đại hôn, Thanh Loan không cần lộ diện. Vốn dĩ chưa thành hôn mà có con thì không phải cái gì đáng giá mà rêu rao.

Nhưng mà Thanh Loan không phải nghĩ như vậy, Tiêu Lĩnh nói phải tới tham gia hôn lễ của phụ vương cùng phụ thân. Nhưng qua một ngày không gặp được bọn họ, đây là chuyện như thế nào. Thanh Loan nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nhịn không được, một hai phải đi tìm Tiêu Minh Thanh và Ôn Huyền. So với những người khác, Thanh Loan thân với bọn họ nhất. Phó Thái phi cùng hai vị Ôn phu nhân nghe vậy đều thực khó xử.

Kết thúc buổi lễ nên vào động phòng hoa chúc, Thanh Loan chạy tới giống cái gì. Nhưng tình huống của Thanh Loan đặc biệt, cũng không nói đạo lý với con khỉ nhỏ này được. Thấy còn chưa quá muộn, Phó Thái phi cùng hai vị thông gia thương lượng, đem đứa cháu đến phòng tân hôn.

Tiễn khách khứa xong, Tiêu Minh Thanh cùng Ôn Huyền trở lại phòng.

“Loan Loan ở nơi nào? Cũng không biết hôm nay nó có náo loạn không?”

“Loan Loan có mẫu thân và bá mẫu còn có mẫu phi, khẳng định không có việc gì đâu.”

Ai ngờ Ôn Huyền lời còn chưa dứt, Thanh Loan đã được đưa tới.

Ôn Huyền thiếu chút nữa phát điên. Không phải hắn không thích Thanh Loan, nhưng hôm nay là đêm động phòng.

“Phụ vương, phụ thân……”

Thanh Loan chạy vào, ngồi xuống mép giường dựa vào người Tiêu Minh Thanh.

Tiêu Minh Thanh cúi đầu hôn con trai, ôn nhu nói:

“Loan Loan hôm nay chơi vui không?”

Thanh Loan lắc đầu, buồn rầu nói:

“Con sợ tổ mẫu, họ cứ hôn con ôm con……”

Tiêu Minh Thanh tức khắc ngơ ngẩn, hắn vừa mới hôn Thanh Loan, chẳng lẽ con trai cũng sẽ sợ hắn.

Cũng may Thanh Loan lập tức nói:

“Lĩnh Nhi nói người ta thích mới có thể như vậy, chỉ là con không quen biết họ.”

Ôn Huyền thở dài nói:

“Xem ra là do họ quá nhiệt tình, dọa Loan Loan.”

Hắn thường xuyên vào cung gặp Thanh Loan, Tiêu Minh Thanh lúc trước ở trong cung một thời gian, Thanh Loan mới quen bọn họ. Nhưng Thanh Loan chưa gặp hai vị Ôn phu nhân cùng Phó Thái phi, khó trách sẽ bị dọa.

“Phụ vương, con muốn trở về.”

Trong cung có Lĩnh Nhi cùng Hành Hành, không giống nơi này cũng không có ai cùng chơi.

“Loan Loan, hôm nay ở nhà, ngày mai chúng ta đưa con trở về được không?”

Thanh Loan ngoan ngoãn gật đầu nói:

“Dạ, đêm nay con ngủ với các người được không?”

Ôn Huyền bất chấp mất đêm động phòng hoa chúc, vội vàng đáp:

“Được được chúng ta cùng nhau ngủ.”

Ngẫm lại ban đầu, hắn phải dùng chuối mới có thể dụ dỗ được Thanh Loan cùng chơi. Hiện tại con chủ động muốn ngủ cùng bọn họ, cũng coi như có tiến bộ.

“Lĩnh Nhi có muội muội, con cũng sẽ có sao?”

“Đương nhiên sẽ có, Loan Loan muốn có đệ đệ hay muội muội đều được.”

Ôn Huyền không chút do dự cam đoan.

Tiêu Minh Thanh u oán mà liếc Ôn Huyền một cái. Hắn có gánh chịu đau đớn đâu lại hứa sảng khoái như vậy.

Một đêm này, cả nhà ba người nằm ở trên một cái giường. Ôn Huyền tay trái ôm Tiêu Minh Thanh, tay phải ôm Thanh Loan, cảm xúc đêm tân hôn của mình thật là khó diễn tả.

Trước kia, Phó Thái phi cùng hai vị Ôn phu nhân đã thương lượng trước khi đứa cháu thứ hai sinh ra, Thanh Loan sẽ ở mỗi bên nửa tháng.

Ôn Huyền nói với họ rằng Thanh Loan muốn mỗi ngày sẽ ngủ cùng phu phu bọn họ. Nếu mà Thanh Loan ở trong phủ, đứa cháu thứ hai không có khả năng có.

Phó thái phi cùng hai vị Ôn phu nhân luyến tiếc đứa cháu trai này, nhưng họ cũng muốn có thêm cháu, đành đau lòng cho phép Tiêu Minh Thanh cùng Ôn Huyền đem Thanh Loan trả trở về cung.

Cố Du đã sớm đoán trước Thanh Loan sẽ bị đuổi về cung. Chỉ là Cố Du không nghĩ tới nhanh như vậy đã trở lại, hôm qua ra cung đến bây giờ chưa đủ mười hai canh giờ đã trở lại.

“Lĩnh Nhi đâu?”

“Lĩnh Nhi đi học, chờ lát nữa sẽ về đây dùng cơm trưa. Loan Loan là đi hậu viện luyện võ, hay đến chỗ gia gia tìm Hành Hành chơi?”

Nhìn thấy Thanh Loan gặp mặt liền chui vào lòng mình, Cố Du vừa vui mừng lại rối rắm. Tiêu Minh Thanh cùng Ôn Huyền đứng đối diện sẽ nghĩ như thế nào.

Thanh Loan ngẩng đầu, không cần nghĩ ngợi nói:

“Con đi luyện võ, con muốn thắng Nhan Nhan.”

Dù Chu Nhan đã trở lại Vân Phù Trai, nhưng theo yêu cầu của Tiêu Lĩnh, thỉnh thoảng Tiêu Minh Xuyên sẽ đem Chu Nhan tới phòng luyện võ. Thanh Loan đã đấu với Chu Nhan mấy lần, nhưng đánh trận nào thua trận đó.

Cố Du cười xoa xoa đầu Thanh Loan, nói:

“Con đi trước đi, Lĩnh Nhi trở về ta phái người gọi con.”

Thanh Loan gật gật đầu, cũng không lập tức đi, mà nhìn chằm chằm bụng Cố Du một lát:

“ Muội muội của Lĩnh Nhi có phải muội muội của con hay không?”

Cố Du nghe vậy sửng sốt. Tiêu Minh Thanh cùng Ôn Huyền biểu tình càng ngơ ngẩn. Cố Du lại nói:

“Muội muội của Lĩnh Nhi là biểu muội của Loan Loan, đương nhiên cũng là muội muội.”

Bởi vì Tiêu Minh Thanh giảm xuống, con của hắn cùng huynh muội của Tiêu Lĩnh là quan hệ cô cậu (biểu huynh / biểu tỷ / biểu đệ / biểu muội) thay vì chú bác (đường huynh / đường tỷ / đường đệ / đường muội)

“A.”

Thanh Loan đối với lời Cố Du nói cái hiểu cái không, giơ tay gãi gãi đầu, xoay người nói với Tiêu Minh Thanh.

“Phụ vương, con cũng muốn có muội muội của mình.”

Thanh Loan nói xong liền chạy nhanh như chớp, bỏ lại Tiêu Minh Thanh cùng Ôn Huyền hai mặt nhìn nhau. Đây có tính là con trai chấp nhận bọn họ hay không……

“Biểu huynh, bệ hạ ở ngự thư phòng chờ huynh, ta cùng hoàng huynh cần nói mấy câu.”

Cố Du nói mà hơi có chút ngượng ngùng.

Dựa theo lẽ thường, Hoàng tử giảm xuống bằng Công chúa vào cung thỉnh an thì phu phu Hoàng đế cùng nhau tiếp kiến. Nhưng Tiêu Minh Xuyên nói lần trước cùng ăn cơm ở Từ Ninh Cung đã đủ rồi, hai người gặp nhau cũng không có gì để nói.

Cố Du mơ hồ cảm thấy như vậy có chút không ổn. Nhưng lúc này thấy Tiêu Minh Thanh nghe nói không cần gặp Tiêu Minh Xuyên lại lộ ra vẻ nhẹ nhàng, Cố Du liền cảm thấy họ hết chỗ nói rồi. Bọn họ rốt cuộc là loại huynh đệ gì.

Ôn Huyền đi ngự thư phòng, Tiêu Minh Thanh cùng Cố Du ngồi xuống nói chuyện phiếm. Bọn họ trước kia cũng không thân, đề tài chủ yếu chính là Thanh Loan.

“Loan Loan tính tình hoang dã, chịu không nổi trói buộc. Khi mới vừa bị chúng ta nhặt được cả quần áo cũng không thích mặc, ăn cái gì cũng dùng tay bốc. Ta cùng bệ hạ không có biện pháp, cho người bức bách lại dỗ dành mới bắt nó miễn cưỡng làm theo. Nhưng mỗi ngày không phải chạy nhảy thì chính là leo trèo, thiếu chút nữa lột sạch ngói nóc nhà. Nhưng thật ra sau khi trở về cung, chơi với Lĩnh Nhi và Nhan Nhan, mỗi ngày cãi nhau ầm ĩ, cũng học theo bọn chúng. Dần dần Loan Loan dùng được muỗng dùng được đũa, mặc quần áo cũng không náo loạn, nói chuyện cũng bắt đầu lưu loát, còn muốn luyện võ.”

Cố Du biết Tiêu Minh Thanh muốn nghe cái gì, liền đem chuyện cũ của Thanh Loan nói cho hắn nghe. Tiêu Minh Thanh nghe không chớp mắt.

Trước ngày thành hôn, dù ở trong cung một thời gian, nhưng khi đó Tiêu Minh Thanh cùng Cố Du không nói chuyện nhiều lắm. Hôm nay là lần đầu Cố Du nói với hắn nhiều chuyện như vậy.

“Các người đem Loan Loan về nhà, ngày thường đừng kêu quá nhiều người đi theo nó. Nó sẽ không thích, sẽ cảm thấy không được tự nhiên. Còn nữa trí tuệ Loan Loan bị phát triển chậm sáu năm, nhưng căn cốt thiên phú tập võ không thành vấn đề. Nếu ép nó đọc sách, hoặc là học thứ cần dùng đầu óc thì vẫn chưa được, hơn nữa như vậy cũng vất vả cho nó. Bệ hạ muốn ta nói cho hoàng huynh rằng đừng quá ép buộc Loan Loan. Dù không thể làm Thế tử Đại Quốc Công, cũng không được bạc đãi Loan Loan.”

Tiêu Minh Thanh không nghĩ tới Tiêu Minh Xuyên còn có ý nghĩ như vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người. Hắn cùng Ôn Huyền trước đây cũng lo lắng vấn đề này. Thanh Loan không đủ khả năng làm người thừa kế Quốc công phủ trong tương lai, nhưng phế con trưởng lại tương đối kiêng kị, thật là làm người khó xử. Không ngờ Tiêu Minh Xuyên cũng đã suy xét chuyện này rồi. Nói như vậy, nếu sau này Ôn gia chọn người thừa kế là đệ đệ của Thanh Loan, Hoàng đế cũng sẽ chấp nhận. Tiêu Minh Thanh hơi hơi mở miệng, lại không biết nên nói cái gì, hắn có thể nói mình xem nhẹ lòng tốt của Hoàng đế đệ đệ sao.

Trừ Tiêu Lĩnh, Thanh Loan xem như là đứa bé Cố Du lo lắng nhất, cách nói chuyện của Cố Du đã thể hiện điều đó. Tiêu Minh Thanh rất có hứng thú đối với các vấn đề liên quan nuôi dạy con cái, càng nghe càng thích, thỉnh thoảng tò mò hỏi một ít vấn đề. Hai người bất tri bất giác nói đến khi Tiêu Lĩnh đi học về.

“Lĩnh Nhi đã trở về, Loan Loan ở hậu viện, con đi kêu Loan Loan, chúng ta cùng đi Từ Ninh Cung.”

Tiêu Lĩnh vui vẻ chạy đi. Tiêu Minh Thanh thở dài. Tiêu Lĩnh nhỏ hơn Thanh Loan ba tuổi cũng đã đi học vỡ lòng, Thanh Loan thì hoàn toàn không biết đọc. Xem ra hắn cùng Ôn Huyền thật sự phải thương lượng, Thanh Loan sau này nên như thế nào.

Dù Tiêu Minh Xuyên không ngại nuôi dưỡng cháu trai, nhưng Tiêu Duệ lại không cho phép Thanh Loan ở trong cung lâu. Ở hai ba ngày thì phái người đưa về nhà.

Thanh Loan mới đầu thực không vui, nhưng dần dần cũng quen, cũng không náo loạn.

Thanh Loan thay đổi chủ yếu là nhờ tiểu công chúa Tiêu Tụ. Tiểu Tụ Nhi lớn lên trắng trẻo bụ bẫm, ai gọi cũng đều mỉm cười ngọt ngào đáp lại, trong cung không ai không thích Tụ Nhi. Lúc mới đầu Thanh Loan cảm thấy tiểu biểu muội nhỏ nhắn mềm mại yếu ớt, cũng không thế nào chơi được. Nhưng tiểu công chúa quá đáng yêu, mỗi lần bị hắn ôm đều cười tủm tỉm. Thanh Loan phát hiện tiểu muội muội thực dễ thương, liền thích chơi với nàng.

Nhưng mà, tiểu công chúa rất khó đoạt được, Cố Du thiếu chút nữa cùng Tiêu Duệ tranh nhau, đừng nói các bạn nhỏ.

Thanh Loan cùng Tiêu Lĩnh phải rất tranh thủ mới có thể ôm được muội muội trong chốc lát. Nguyên nhân chính là tay chân Thanh Loan không khéo léo, Tiêu Lĩnh lại không đủ sức lực, Tiêu Minh Xuyên không yên tâm để cho bọn họ ôm muội muội.

Còn Tiêu Ý Hành vì quá nhỏ chỉ có thể nhìn không có tư cách ôm tiểu công chúa.

Tiểu muội muội mềm mại dễ thương không thể thường xuyên ôm, Thanh Loan liền đem chủ ý sang cho phụ vương cùng phụ thân. Nếu bọn họ sinh cho nó một muội muội, có phải mỗi ngày đều được chơi, cũng không cần cùng người khác chia sẻ.

Ôn Huyền hiệu suất không tồi, thành thân không đến nửa năm, trong phủ liền truyền ra tin vui, vì thế Thanh Loan có động lực về nhà. Mà Tiêu Minh Thanh có là song thai.

Ấn tượng về em bé trong đầu Thanh Loan đến từ hai người. Một đệ đệ Tiêu Ý Hành là hoạt bát lộn xộn lực phá hoại cực lớn. Một muội muội Tiêu Tụ là xinh đẹp hay cười. Không cần phải nói, khẳng định là Tiểu Tụ Nhi làm cho Thanh Loan vui hơn Hành Hành. Thanh Loan mỗi ngày cứ nhắc đi nhắc lại rằng mình muốn có muội muội.

Phó Thái phi không sao cả, đã có Thanh Loan là cháu trai, lại có thêm cháu gái xinh đẹp giống Thanh Loan cũng rất tuyệt. Nhưng Ôn gia lại muốn cháu trai, bởi vì Ôn gia không thiếu tiểu thư. Tư chất của Thanh Loan muốn bồi dưỡng thành người thừa kế có chút khó khăn. Cho nên phải có thêm đệ đệ mới thỏa đáng, nếu về sau Thanh Loan không kế thừa gia nghiệp, vẫn không làm người nhà lo lắng.

Ôn gia có truyền thống sinh song thai. Đan Dương Công chúa cùng Cảnh Cùng hoàng đế là sinh đôi. Đại Quốc công phu nhân cũng có hai tiểu thư song sinh. Hai tỷ tỷ của Ôn Huyền cũng là song sinh. Cho nên thái y chẩn mạch nói rằng Tiêu Minh Thanh mang song thai, trưởng bối Ôn gia cũng không cảm thấy kỳ quái.

Nghe nói phụ vương mang song thai, Thanh Loan liền nghĩ là mình sẽ có hai muội muội, nên rất là vui, còn vào cung tìm Tiêu Lĩnh hỏi về xiêm y cùng trang sức cho tiểu cô nương. Mà trước đây Tiêu Lĩnh cũng chuẩn bị rất nhiều, mỗi ngày Tiêu Tụ đổi mấy bộ cũng dùng không hết.

Nhìn thấy Thanh Loan hành động như vậy những người khác cũng cảm thấy hứng thú, chỉ có Đại Quốc công phu nhân cùng Ôn phu nhân tỏ ra ưu thương.

Mọi người từ Huệ An Vương phủ đến Đại Quốc công phủ, đều chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón hai vị tiểu thư xinh đẹp.

Ngay cả Tiêu Lĩnh, người luôn luôn cảm thấy muội muội nhà mình đẹp nhất cũng lặng lẽ đi hỏi Cố Du. Có phải muội muội của Loan Loan đẹp hơn Tiểu Tụ Nhi hay không. Vì trong mắt Tiêu Lĩnh, diện mạo muội muội của Thanh Loan cũng giống Thanh Loan.

Song sinh tương đối dễ sinh non, Tiêu Minh Thanh sinh sớm gần nửa tháng. Bởi vì không phải lần đầu, nên quá trình sinh con cũng thuận lợi, bất quá lại sinh hạ hai tiểu tử béo béo.

Thanh Loan vốn mong chờ hai muội muội, nó sẽ có nhiều hơn Lĩnh Nhi một muội muội, mỗi muội muội đều sẽ ngọt ngào đối với nó, thật là tốt mà!

Ai ngờ còn chưa có ôm muội muội, thì một tiếng sét đánh giữa trời quang, không phải muội muội, hai đứa đều là đệ đệ……

Thanh Loan nhìn hai đệ đệ đều bụ bẫm, thấy cực kỳ giống bản thu nhỏ của Tiêu Ý Hành, ngẫm lại về sau có hai đệ đệ ầm ĩ như vậy, Thanh Loan nhăn mày lại. Vì cái gì mình không có muội muội vậy.

Tiêu Minh Thanh cùng Ôn Huyền không nghĩ tới Thanh Loan thích muội muội như vậy, khuyên can mãi dỗ dành thật lâu mới trấn an Thanh Loan được.

Cũng may Thanh Loan chậm rãi nghĩ thông suốt, muội muội có thể ôm chơi, đệ đệ có thể mang đi ra ngoài đánh nhau. Giống như trước kia nó mang theo mấy con khỉ nhỏ đi vào trong núi đánh nhau với chó hoang. Như vậy chơi cũng rất hay.

Đại Quốc công phu nhân cùng Ôn phu nhân thật vui vẻ vì trong nhà lập tức có thêm hai cháu trai. Họ không ngờ được, khi hai đứa bé song sinh còn chưa có đi học đã bị Thanh Loan mỗi tay túm một đứa đem sang Vệ Quốc công phủ, tìm tiểu thiếu gia của Long gia gây chiến.

Phu phu Ôn Huyền cảm thấy áy náy rất nhiều. Họ vốn muốn cho Thanh Loan cùng bọn đệ đệ tiếp xúc nhiều, để cho nó không ghét bỏ bọn đệ đệ. Lại không nghĩ tới Thanh Loan năng lực quá cường, hai tiểu đệ đệ thiếu chút nữa bị nó biến thành hai con khỉ nhỏ.

Vẫn là tiểu Hoàng tử trong cung lợi hại, có thể đem Thanh Loan bẻ trở lại. Vì không muốn nuôi ra ba con khỉ nhỏ, Tiêu Minh Thanh cùng Ôn Huyền đem Thanh Loan đuổi về cung đi học. Trong cung có Tiêu Lĩnh uốn nắn, lại có tiểu công chúa, thái độ của Thanh Loan ôn nhu hơn nhiều.

Mấy năm sau, Tiêu Minh Thanh rốt cuộc cũng cho Thanh Loan một muội muội, lúc này mới dám để cho nó ở nhà nhiều.

Thanh Loan đối xử với đệ đệ rất khác muội muội. Ở cùng đệ đệ thì leo cây trèo tường chui lỗ chó, ở cùng muội muội là tìm mọi cách cưng chìu. Muội muội vui thì như thế nào cũng được, không ý kiến cũng không có phản đối.

Rất nhiêu năm sau, khi Ôn tiểu thư thành hôn, đáng thương cho vị em rể quan sai kia bị Đại công tử Ôn gia hành hạ bầm giập. Đó là chuyện sau này, tạm thời không nhắc tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui