Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu

Bởi vì không có mấy đứa con trai quấy rầy, chỉ có duy nhất Tiêu Tụ đi theo lại tương đối ngoan ngoãn, mỗi ngày của Tiêu Minh Xuyên ở trên thuyền rất vui vẻ. Trừ việc phải xem tấu chương được đưa tới dồn dập, vẫn có thể làm nũng cùng Cố Du, nếu không chính là ôm con gái bảo bối.

“Nếu còn ở trong cung, sẽ có người dâng tấu mắng ta hại nước hại dân.”

Một ngày nọ, ngoài cửa sổ có mưa nhỏ, Tiêu Minh Xuyên tỉnh dậy mà không muốn rời giường, liền ôm lấy Cố Du tiếp tục nằm. Cố Du bất đắc dĩ, chỉ có thể nhỏ giọng nói thầm một câu.

“Bọn họ vì sao mắng A Du? Muốn mắng cũng là mắng ta, vào ngày hứng khởi, quân vương không tảo triều.”

Tiêu Minh Xuyên híp mắt, biểu tình có vẻ không an phận. Qua vài thập niên làm Hoàng đế, hắn phát hiện ngẫu nhiên lười một ngày tư vị cũng không tồi.

Cố Du bĩu môi cười cười, cũng không có nói cái gì.

Tiêu Tụ tới gõ cửa:

“Phụ hoàng, cha, ca ca gởi thư!”

“Tuy rằng không cần lâm triều, nhưng Phúc Ninh Công chúa cho mời, bệ hạ còn dám ở lại giường sao?”

Cố Du nói xong lấy móng vuốt của Tiêu Minh Xuyên ra khỏi người mình, xoay người ngồi dậy. Công chúa của bọn họ ngày thường rất nghe lời, nhưng khi bướng bỉnh cũng không thể trêu vào.

“Ai da……”

Tiêu Minh Xuyên giơ tay che mặt, bất đắc dĩ thở dài. Tiểu Tụ ngày thường rất hiểu chuyện, sao hôm nay không thông suốt như vậy. Hắn khó có được tâm huyết dâng trào, nhưng còn chưa có bắt đầu hành động, đã bị con gái bảo bối phá hủy.

Không phải Tiêu Tụ không hiểu chuyện, mà là Tiêu Lĩnh gởi thư tới, mà còn viết tới mười trang. Tiêu Tụ có nhiều chữ không biết, cũng đoán không được nội dung, chỉ có thể chạy tới xin phụ hoàng và cha giúp đỡ.

Dù Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du lấy tốc độ nhanh nhất rửa mặt thay quần áo, nhưng Tiêu Tụ rất nóng vội. Khi thấy mặt họ còn cười bọn họ lớn như vậy còn muốn ngủ nướng, cũng không có ngoan như mình. Tiêu Minh Xuyên cười khen:

“Tụ Nhi ngoan nhất, phụ hoàng và cha đều không bằng con.”

Trước kia trong cung chỉ có Tiêu Lĩnh là Hoàng tử, lại còn bệnh tật ốm yếu, phu phu Hoàng đế căn bản không thèm để ý việc Tiêu Lĩnh tham ngủ. Tiêu Lĩnh ngủ nhiều một lát cũng không có gì, mạnh mẽ đánh thức sẽ nháo lên, không thoải mái sẽ rất phiền toái.

Sau khi Tiêu Lĩnh đi học thì mỗi ngày tự giác dậy sớm. Tiêu Tụ học theo ca ca, các tiểu hoàng tử học theo ca ca tỷ tỷ, tập thành thói quen dậy sớm. Cũng không cần các nhũ mẫu phải đau đầu, các bạn nhỏ đến giờ liền tự mình rời giường.

Tiêu Minh Xuyên thật sự vừa lòng đối với tình huống như vậy, còn đi khoe với Cố An Chi, nói con của hắn ngoan hơn con của Cố Thái hậu.

Ý của Tiêu Minh Xuyên là chỉ Cố Lạc, nhưng bị Tiêu Duệ nói một câu:

“Nói cứ như con không phải là con của chúng ta ……”

Vì thế Tiêu Minh Xuyên chạy trối chết. Cố An Chi không cần đánh mà thắng. Tiêu Minh Xuyên cảm thấy phụ hoàng của hắn thật là quá bất công.

Tiêu Minh Xuyên đưa tay xoa xoa đầu, ai ngờ Tiêu Tụ nghiêng đầu sang một bên, né tránh bàn tay to của Tiêu Minh Xuyên, còn oán giận nói:

“Phụ hoàng đừng xoa đầu con, nhũ mẫu mới vừa búi tóc cho con, đừng làm rối lên.”

Nói xong chạy tới gương nhìn nhìn, phát hiện không có thay đổi gì lớn mới yên tâm.

Bị con gái ghét bỏ, Tiêu Minh Xuyên vẻ mặt ủy khuất, quay đầu nhìn Cố Du nói:

“A Du, công chúa của chúng ta bắt đầu trưởng thành rồi sao?”

Trước kia tiểu Công chúa không có bao nhiêu tóc, tết bím cũng khó, hôm nay đã bắt đầu búi tóc, còn cài trâm.

Cố Du cười nói:

“Tụ Nhi đã sớm muốn mang trâm cài tóc, Lĩnh Nhi đã chuẩn bị nhiều như vậy, Tụ Nhi rất thích chỉ là trước kia tóc quá ít quá ngắn, búi tóc lên khó coi cũng không cài trâm lên được……”

Cố Du nói hùng hồn đầy lý lẽ, kỳ thật kinh nghiệm đều là do đại tẩu dạy.

“Vậy sao?”

Tiêu Minh Xuyên nhíu mày nghĩ nghĩ, phát hiện mình chưa có chuẩn bị gì tặng Tiêu Tụ. Tiêu Lĩnh đã chuẩn bị cho Tụ Nhi xiêm y cùng trang sức rất nhiều, đủ cho tiểu công chúa mỗi ngày thay ba bộ cũng không trùng lại.

“Phụ hoàng, phụ hoàng mau giúp con đọc thư, ca ca viết cái gì?”

Bởi vì trong cung có Cố An Chi, từ khi Tiêu Minh Xuyên lên thuyền, tấu chương trong cung cứ ba ngày lại đưa tới một lần. Còn Tiêu Lĩnh cứ mười ngày mới có một phong thư.

Tiêu Minh Xuyên cầm lấy lá thư mở ra, đọc chưa đến nửa trang liền phì cười:

“A Du, Nham Nhi cùng Nhạc Nhi nhà chúng ta có tiến bộ không nhỏ, Lĩnh Nhi gởi thư nói bọn chúng mấy ngày hôm trước cùng Lạc Lạc đấu bất phân thắng bại, ha ha……”

Trước khi bọn họ đi, hai tiểu Hoàng mới bị Cố Lạc thu thập. Cố Du nghe vậy dở khóc dở cười:

“Hai người đánh một người mà thắng cũng không phải thực bình thường sao?”

Cố Lạc lớn hơn Tiêu Nham một tuổi, Tiêu Nhạc nhỏ hơn Cố Lạc hai tuổi. Trước kia Tiêu Nhạc giúp không được gì, hiện tại hai huynh đệ đã được chỉ dạy, cũng học được cách phối hợp rồi, chiếm ưu thế là tất nhiên thôi.

“Lạc Lạc khẳng định không phục, quay đầu lại muốn tìm phụ hoàng gia tăng bài tập cho nó.”

Luận về thiên phú tập võ, Tiêu Nham và Tiêu Nhạc đều không bằng Cố Lạc. Nhưng bọn chúng thắng là nhờ nhiều người. Lấy hai chọi một có khả năng ngang bằng, nhưng muốn thắng lợi thì không phải dễ dàng như vậy.

“Thật đáng tiếc con không có nhìn thấy, không biết trở về còn có cơ hội hay không?”

Tiêu Tụ lộ ra vẻ mặt tiếc nuối. Tiêu Tụ thấy qua Tiêu Nham và Tiêu Nhạc bị Cố Lạc đánh ngã nhiều lần, chỉ muốn nhìn thấy điều ngược lại một lần. Không biết tiểu cữu cữu sẽ có cái biểu tình gì, có thể khóc nhè hay không……

Tiêu Minh Xuyên thấy thế vội an ủi Tụ Nhi:

“Tụ Nhi đừng vội, về sau khẳng định có cơ hội, Nham Nhi và Nhạc Nhi không tìm Lạc Lạc, Lạc Lạc cũng tìm bọn họ.”

Tiêu Minh Xuyên đọc tiếp thư, ngay sau đó kinh ngạc cảm thán nói:

“Hành Hành thật là lợi hại, Lĩnh Nhi nói có tiểu cô nương cho nó túi để tiền.”

Vì để Tiêu Tụ đi học Tiêu Minh Xuyên đã mở thêm lớp học cho nữ ở trong cung. Nếu lớp chỉ có Tiêu Tụ thì không đủ, Tiêu Minh Xuyên liền đem mấy tiểu cô nương con cháu nhà tôn thất cùng quan viên xấp xỉ tuổi Tiêu Tụ vào cung học, để Tiêu Tụ có bạn cùng học cùng chơi.

Lớp học trong cung của nam và nữ dạy nội dung khác nhau. Các tiểu cô nương không đi thi khoa cử, nên tứ thư ngũ kinh sẽ không học quá sâu. Nhưng có rất nhiều hoạt động như đá cầu, mã cầu thì nam nữ chơi cùng nhau.

Phải biết rằng, vào cung học là có giới hạn, không phải con nhà bình thường có thể vào. Những đứa trẻ trước khi vào cung học đều được dặn dò có thể thích bạn cùng học, nhưng với Hoàng tử và Công chúa là không được. Ai biết Hoàng đế sẽ suy nghĩ như thế nào.

Tiêu Ý Hành không phải Hoàng tử, nhưng thân phận cao, Tiêu Ý Hành thừa kế vương vị Vinh Thân Vương. So với những thân vương khác Tiêu Ý Hành cũng là có ưu thế hơn, vì được phu phu Hoàng đế nuôi lớn, lại rất thân thiết với Thái tử Tiêu Lĩnh. Nói tóm lại, Vương phi của Tiêu Ý Hành cũng chỉ có kém Thái tử phi mà thôi.

Cố Du cũng nghĩ tới việc này, vội hỏi:

“Tiểu thư nhà ai nhiệt tình như vậy, Lĩnh Nhi có nói hay không?”

Tiêu Minh Xuyên cười càng to.

“Đương nhiên là có nói, chính là người Cố gia.”

“Đông Nhi?”

Cố gia chỉ có hai tiểu cô nương, mà chỉ có Cố Đông Nhi vào cung học, lại có tuổi xấp xỉ Tiêu Ý Hành.

Không đợi Tiêu Minh Xuyên mở miệng, Tiêu Tụ trả lời:

“Đông Nhi tỷ tỷ chịu tặng túi đựng tiền, Hành Hành ca ca khẳng định vui sắp chết.”

Trước kia đều là Tiêu Ý Hành tặng quà cho Đông Nhi, lại thường xuyên tìm Tiêu Tụ hỏi về Cố Đông Nhi. Còn nhờ Tiêu Tụ chuyển thư và quà cho Đông Nhi. Trước đây Tiêu Tụ cũng thấy phiền, hiện giờ Đông Nhi đã đáp lại, Tiêu Tụ cảm thấy mình có thể được giải thoát rồi, bất quá Hành Hành ca ca sẽ không còn dùng thứ tốt hối lộ mình nữa.

“Là Hành Hành tặng quà cho Đông Nhi trước sao?”

Tiêu Minh Xuyên có chút ngoài ý muốn, hắn còn tưởng rằng người Cố gia đều đặc biệt nhiệt tình chủ động.

Tiêu Tụ dùng sức gật gật đầu:

“Đúng vậy, Hành Hành ca ca cho Đông Nhi tỷ tỷ thật nhiều đồ vật, bất quá cũng có cho con.”

Đầu tiên là Tiêu Ý Hành chủ động, mà Cố Đông Nhi cũng đáp lại, hai nhà lại môn đăng hộ đối. Tiêu Minh Xuyên cảm thấy Cố gia mười người có tám chín người gả cho hoàng tộc, liền xoay người nói với Cố Du:

“A Du, kỳ thật như vậy cũng không tồi, A Du cảm thấy sao?”

Cố gia có hai đời hoàng hậu liên tiếp, mà Hoàng đế trên người cũng có huyết thống Cố gia. Cho nên Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du đã sớm nghĩ, Cố gia không thể có Hoàng hậu đời kế tiếp.

Bất quá Tiêu Ý Hành dù không phải Hoàng tử, nhưng Tiêu Ý Hành cùng Cố Đông Nhi ngày sau có thể thành đôi, Tiêu Minh Xuyên cũng thấy rất vui mừng.

“Cảm thấy gì chứ, Hành Hành cùng Đông Nhi đều còn nhỏ mà, tương lai còn dài, cũng chưa có gì chắc chắn đâu.”

Cố Du không muốn quá quan trọng vấn đề này. Mọi chuyện nên để tự nhiên.

Tiêu Minh Xuyên tiếp tục xem thư, vừa nhìn vừa cười:

“Phong Nhi bắt đầu tập nói, câu đầu tiên nói rất lợi hại, khẳng định là Nham Nhi và Nhạc Nhi dạy.”

Hai tiểu tử thúi này, ỷ vào việc phụ hoàng cùng cha không ở trong cung chạy đi dạy đệ đệ gọi ca ca.

“Nham Nhi và Nhạc Nhi thật ngốc, Phong Nhi nếu nói được cũng sẽ kêu cha đầu tiên.”

Có đệ đệ nhiều cũng có chỗ tốt, Tiêu Tụ cũng biết trình tự học nói của đệ đệ. Khi về còn phải tự mình đi dạy đệ đệ kêu tỷ tỷ.

Ngồi thuyền cũng vững vàng, không nhiều xóc nảy, không gian trên thuyền lại lớn hoạt động cũng thoải mái. Trên đường gặp thành trấn nào đông đúc sầm uất, Tiêu Minh Xuyên sẽ cho thuyền dừng lại, hắn cùng Cố Du mang theo Tiêu Tụ lên bờ đi chơi. Có thể nói là một đường đi đi dừng dừng, chơi đến rất vui vẻ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui