Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu

Huyện Vân sơn ở phía tây Thục Châu, sau lưng là Thanh Vân Sơn, trước mặt là Đại Tuyết Sơn.

Vân Sơn cái tên nghe rất hữu tình. Trước khi Hàn Thế Nam tới địa phương này quả thực chính là nghĩ về nơi này như vậy. Bất quá sau một năm đến nơi này, Hàn Thế Nam đã bỏ ảo tưởng đó.

Đại Tuyết Sơn cao chót vót, quanh năm mây mù lượn lờ, đỉnh núi toàn băng tuyết, trên núi dưới núi ít có người đặt chân. Thanh Vân Sơn cũng rất cao, nhưng không có cao như vậy, dưới chân núi dọc theo bờ sông còn có dải đất hẹp dài bằng phẳng, huyện Vân Sơn ở nơi đó.

Từ nhỏ ở Thượng Kinh phồn hoa cùng giàu có và sau đó đến Phúc Hải đông đúc nhộn nhịp, Hàn Thế Nam căn bản không thể tưởng được ở Đại Chu còn có huyện nhỏ nghèo như vậy. Toàn bộ huyện thành cũng chỉ có một con phố.

Huyện nha được đặt ở giữa con đường hẹp dài của huyện thành. Mỗi ngày Hàn Thế Nam có thể nghe được giọng đại nương bán đậu hủ ở đối diện thét to.

Vân Sơn vị trí quá hẻo lánh, giao thông lại không có tiện, trừ củi cũng không có sản vật gì hữu dụng.

Từ xa xưa tới nay, bị phái đến Vân Sơn làm huyện lệnh đều là người thất bại trên quan trường. Ai nghe nói mình bị phái tới Vân Sơn đều sẽ nghĩ cách trốn tránh, thoái thác không được còn có người dứt khoát từ quan không làm. Không ai muốn tới nơi này chịu khổ. Huyện nghèo khổ như Vân Sơn chỉ cần là cử nhân cũng có khả năng làm huyện lệnh, hoặc là người bị biếm quan mới tới.

Hàn Thế Nam lại không giống các huyện lệnh trước đây. Hắn xuất thân tiến sĩ, cha hắn chính là Lại Bộ Thượng Thư, chuyên quản lý việc phân bổ quan viên. Phụ thân Dương Mục của hắn chức quan càng cao, là phụ thần trẻ tuổi nhất trong nội các, lại được đương kim Hoàng đế Tiêu Minh Xuyên tín nhiệm. Lấy xuất thân như Hàn Thế Nam muốn đi địa phương giàu có và đông đúc không khó, nhưng hắn chỗ nào cũng không đi, cố tình tới Vân Sơn.

"Công tử có thư của điện hạ."

Chu Nhan nhẹ nhàng gõ gõ cửa, nghe được Hàn Thế Nam trong phòng đáp lại, liền đẩy cửa đi vào.

Chu Nhan không phải thuộc hạ của Hàn Thế Nam, hắn là người Tiêu Lĩnh phái tới bảo vệ Hàn Thế Nam.

"Cám ơn, ngươi ngồi đi."

Chu Nhan hơi gật đầu, không chút khách khí liền ngồi xuống ghế ở đối diện, biểu hiện một chút cũng không giống thị vệ.

Hàn Thế Nam đọc lướt qua thư nhanh như gió, xem xong rồi đọc lại từ đầu. Lúc này hắn xem rất chậm, đọc từng chữ từng chữ, chậm rãi nghiên cứu, khóe môi hơi hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười không quá rõ ràng, lại rất ấm áp.

"Chu Nhan, ta biết điện hạ phái ngươi đến chỗ ta không chỉ là bảo vệ ta đơn giản như vậy......"

Hàn Thế Nam một tay nắm chặt lá thư, nói:

"Nhưng ngươi có thể đừng chuyện gì cũng báo cáo có được không. Ớt Vân Sơn rất cay, cái này có gì hay mà nói?"

Hàn Thế Nam đã lộ ra một chút bất đắc dĩ, Tiêu Lĩnh hành động như vậy làm cho hắn có áp lực thật sự lớn.

"Đương nhiên phải nói, Hoàng hậu điện hạ thích cay, Thái tử điện hạ hiếu thuận nghe nói Vân Sơn có ớt cay đã lệnh ta gửi vài cân về."

Chu Nhan tránh nặng tìm nhẹ, chỉ nói mình gửi ớt cay về cung, không đề cập tới việc Tiêu Lĩnh phái hai đầu bếp đến đây.

Hàn Thế Nam nghe vậy dở khóc dở cười. Chu Nhan không phải ngay từ đầu đã đi theo hắn đến Vân Sơn, mà chỉ sau khi hắn đắc tội với mấy đại gia tộc ở Vân Sơn, còn bị người ám toán. Tiêu Lĩnh nghe tin liền phái Chu Nhan tới.

Chu Nhan tự xưng là tiểu thị vệ ở Đông Cung, vì không được coi trọng cho nên Hàn Thế Nam ra vào Đông Cung nhiều năm cũng chưa từng có gặp qua hắn. Được Thái tử điện hạ giao nhiệm vụ không dễ dàng, những người khác không muốn đến Vân Sơn, hắn liền tự đề cử mình đi.

Chu Nhan nói rất có lý, nhưng Hàn Thế Nam một chữ cũng không tin, có lẽ thị vệ Đông Cung thật sự không muốn tới Vân Sơn, nhưng ai sẽ nói ngốc như vậy. Chu Nhan biểu hiện giấu đầu hở đuôi.

Tuy Hàn Thế Nam không biết võ nghệ, nhưng nhìn ra được võ công của Chu Nhan tuyệt không phải thị vệ bình thường có thể đạt tới. Càng quan trọng hơn là Hàn Thế Nam hiểu biết rõ về Tiêu Lĩnh. Tiêu Lĩnh cố ý phái người tới bảo vệ hắn, không phái cao thủ lại đây mà đưa tới người không được trọng dụng. Vậy không phải đùa giỡn sao. Chu Nhan không thể nghi ngờ chính là thị vệ cận thân của Tiêu Lĩnh.

Điều khiến Hàn Thế Nam cảm giác kỳ quái chính là hắn cùng Tiêu Lĩnh quen thuộc như vậy, hắn lại chưa từng có gặp qua Chu Nhan.

Hay là...... Chu Nhan chính là ảnh vệ trong truyền thuyết chỉ có Hoàng đế cùng Thái tử mới có thể có được...... Nhưng như vậy thì không hợp quy tắc.

Hàn Thế Nam gặp Tiêu Lĩnh từ rất lâu. Khi Hàn Thế Nam còn rất nhỏ, phụ thân cùng cha không có công khai ở bên nhau. Cha đã từng nói với hắn, chỉ cần không phải ở nhà, nhìn thấy phụ thân phải kêu là bá phụ. Hàn Thế Nam lúc đó còn quá nhỏ cũng không rõ vì sao như vậy, nhưng hắn luôn nghe lời cha nói.

Cung yến năm ấy, cha mang theo Hàn Thế Nam vào cung, nghe người chung quanh nói, Hoàng đế muốn mang tiểu Hoàng tử ra cho mọi người nhìn thấy.

Hàn Thế Nam lúc ấy vừa mới ba tuổi, đối với tiểu Hoàng tử không có hứng thú, chỉ luôn tò mò nhìn phụ thân ngồi ở cách đó không xa. Tham gia cung yến thật là không vui gì cả, phụ thân cùng cha ngồi cách xa nhau, hắn thấy phụ thân cũng không thể kêu.

Hàm Nguyên Điện quá lớn, người tham gia cung yến đặc biệt nhiều, Hàn Thế Nam ngoan ngoãn rúc vào bên cạnh cha, căn bản không dám chạy loạn.

Ai ngờ tiểu Hoàng tử đột nhiên chạy tới, cũng không nói lời nào trực tiếp đem Hàn Thế Nam đến bên cạnh phụ thân. Hàn Thế Nam không rõ đã xảy ra cái gì, nhìn phụ thân Dương Mục thiếu chút nữa kêu lên phụ thân, nhưng nhớ tới lời cha nói phải nhịn xuống.

Nhiều năm sau Hàn Thế Nam mới hiểu được, lúc ấy đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng vào lúc ấy, Hàn Thế Nam chỉ mờ mịt chớp chớp mắt, nước mắt cũng rơi xuống.

"Ngươi là ai?"

Tiêu Lĩnh thấy bạn cùng tuổi liền tò mò hỏi.

"Ta là Nam Nam."

Dù trong lòng rất sợ hãi, nhưng Hàn Thế Nam biết trước mặt mình là tiểu Hoàng tử. Cha đã nói thấy thành viên hoàng thất cần phải có lễ phép.

Tiêu Lĩnh nhón chân vươn tay sờ sờ đầu Hàn Thế Nam, người có chiều cao không chênh lệch mấy so với mình.

"Ngươi đừng sợ nha!"

Tiểu Hoàng tử rất đáng yêu, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, Hàn Thế Nam cũng không còn thấy sợ nữa, hắn gật gật đầu, cười nói:

"Ta không sợ."

Sau đó cần lấy bàn tay nhỏ của Tiêu Lĩnh đang đặt ở trên đầu mình lấy xuống dưới.

Cung yến năm ấy, Tiêu Lĩnh đã là cả triều văn võ chấn động, tiểu Hoàng tử thật là quá lợi hại, cái gì cũng có thể nhìn ra được.

Không lâu sau, Hoàng đế chính thức phong Tiêu Lĩnh là Ung Thân Vương, lại mở lớp học trong cung cho Tiêu Lĩnh đi học.

Hàn Thế Nam nhỏ hơn Tiêu Lĩnh nửa tuổi. Hàn Thám hoa thấy con mình quá nhỏ, không tính đưa vào cung học. Có thể cùng Thái tử tương lai giao hảo tốt tất nhiên là chuyện tốt, nhưng Hàn Thế Nam quá nhỏ chỉ sợ có khả năng biến khéo thành vụng.

Hàn Thế Nam có vị đường huynh lớn hơn hắn hai tuổi, Hàn gia trải qua thương lượng chuẩn bị để vị đường huynh này vào cung học.

Trẻ nhỏ không giấu được chuyện gì, khi mấy huynh đệ chơi cùng nhau vị đường huynh kia liền đem chuyện vào cung học nói cho Hàn Thế Nam nghe. Hàn Thế Nam nhớ tới mình có gặp mặt tiểu Hoàng tử một lần, liền đi hỏi Hàn Thám hoa cho mình vào cung học.

Hàn Thám hoa nghe vậy cảm thấy kinh ngạc. Hàn Thám hoa cùng Dương Mục đã thương lượng qua, họ đều cảm thấy Nam Nam tuổi còn nhỏ để ở nhà chơi, khi đủ năm tuổi sẽ chính thức cho học vỡ lòng. Vào cung rất đông đúc lại phải theo quy tắc bọn họ không an tâm, cả ngày phải lo lắng đề phòng.

Sư phó trong cung dù tốt cũng không bằng học ở nhà tự do tự tại. Mà hai người bọn họ một là Thám hoa, một là Bảng nhãn còn có thể dạy không được con mình sao.

Ai ngờ Hàn Thế Nam đòi phải vào cung học, rất có hứng thú, còn chủ động truy hỏi.

Hàn Thám hoa nghĩ nghĩ, cười hỏi.

"Nam Nam, con nói cho cha nghe vì sao muốn vào cung học vậy?"

Hàn Thế Nam không cần nghĩ ngợi mà trả lời:

"Vào cung có thể học cùng tiểu Hoàng tử, Nam Nam muốn đi......"

Hàn Thám hoa giật mình. Hàn Thế Nam chỉ gặp tiểu Hoàng tử Tiêu Lĩnh một lần, là chuyện của mấy tháng trước. Hai người cũng chưa nói mấy câu, sao nhớ về tiểu Hoàng tử, còn muốn học cùng nhau. Bọn họ trước kia muốn Nam Nam học thuộc hai câu thơ cũng rất khó khăn.

Hàn Thế Nam tuy rằng họ Hàn, cũng nhập vào gia phả Hàn gia, nhưng vấn đề dạy dỗ con, Dương Mục không hề thua kém Hàn Thám hoa. Hàn Thám hoa còn ở Hàn Lâm Viện, nhưng Dương Mục đã là trọng thần của Hoàng đế.

Trưởng bối Hàn gia cũng không quá tán đồng việc Hàn Thế Nam vào cung học. Bọn họ cảm thấy Nam Nam quá nhỏ, so với tiểu Hoàng tử Tiêu Lĩnh còn nhỏ hơn. Trẻ con tính tình khó quản, cũng phân không rõ nặng nhẹ, nếu nổi lên xung đột cùng tiểu Hoàng tử thì hậu quả rất khó đoán trước.

Mẫu thân của Hàn thám hoa nói Hàn Thế Nam ở nhà là nhỏ nhất, ca ca tỷ tỷ đều sẽ nhường hắn. Vào trong cung chẳng lẽ còn muốn tiểu Hoàng tử nhường hắn sao.

Trong lòng Hàn Thám hoa kỳ thật cũng nghĩ như vậy, nhưng hắn lại không thể cự tuyệt con mình, liền đi tìm Dương Mục thương lượng. Dương Mục nghe nói Hàn Thế Nam muốn tiến cung cùng học với tiểu Hoàng tử, không nói hai lời liền đồng ý.

"Huynh yên tâm để con mình vào cung học sao?"

"Vì cái gì không yên tâm? Con nhà người khác trưởng bối phải dặn đi dặn lại là phải cùng tiểu Hoàng tử thân thiết, muốn cho nó đi lấy lòng Hoàng tử điện hạ. Con chúng ta tự mình muốn cùng Hoàng tử điện hạ thân cận, tiểu Hoàng tử thông minh sẽ phát hiện ra sự khác biệt trong đó, không phải sao?"

Dương Mục sẽ không cố tình dạy con mình đi theo Tiêu Lĩnh, như vậy sẽ dễ dàng biến khéo thành vụng, hắn sẽ không làm loại chuyện không có ý nghĩa đó.

Người lớn đối đãi với Tiêu Lĩnh đầu tiên là nhìn đến thân phận của hắn. Trẻ con không giống vậy, đặc biệt là Hàn Thế Nam còn chưa có đọc sách, Nam Nam chỉ đơn thuần thích bạn nhỏ và muốn cùng học cùng chơi.

Hàn Thám hoa ngẫm lại cũng đúng, phu phu Hoàng đế đối đãi với mọi người đều thực ôn hoà hiền hậu, tiểu Hoàng tử tuy rằng nũng nịu nhưng cũng có hòa khí. Ngày đó Nam Nam ở trong cung bị dọa, tiểu điện hạ còn tới an ủi, nếu không Nam Nam cũng sẽ không muốn vào cung.

Các trưởng bối không tán thành, nhưng Hàn Thám hoa tự mình nghĩ kỹ rồi, cũng không ai ngăn cản được. Rốt cuộc vẫn là những đứa trẻ nếu ở trong cung làm sai cái gì, nhiều lắm cũng chỉ là không thích chơi với nhau mà thôi không đến mức liên lụy đến nhà người.

Hàn Thế Nam thuận lợi vào cung học, cũng bởi vì tuổi nhỏ nhất là đứa thấp nhất nên được ngồi cùng bàn với Tiêu Lĩnh.

Giống như Dương Mục nói vậy, đại đa số nhà đưa con cháu tiến cung không thuần túy là vì điều kiện học trong cung học tốt. Bọn họ muốn tạo quan hệ tốt cùng Tiêu Lĩnh, cho nên những đứa trẻ đưa vào cung sẽ không quá nhỏ. Nhưng Tiêu Lĩnh lại thích bạn tuổi tác xấp xỉ mình, như vậy bọn chúng tương đối không có sự khác nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui