Trọng Sinh Chi Thùy Mộ

– “Này, mau đứng lên!”

Khang Đồng Thành nằm ngửa trên mặt sàn, muốn đẩy người nằm phía trên ra, nói thì dễ mà làm mới khó, cả khung xương của Khương Hàn đều lớn hơn cậu một vòng, đó còn chưa nói đến chênh lệch về chiều cao và cân nặng.

Khang Đồng Thành mất sức của chín trâu hai hổ, mới đẩy được Khương Hàn đã hoàn toàn ngủ say đang đè trên người mình sang bên cạnh, từ trên mặt sàn ngồi dậy, tuy rằng mùa đông nhưng Khang Đồng Thành không tự chủ được mệt đến thở hổn hển. Hơi hơi cúi đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ say kia, cũng không biết vì sao cảm thấy hốc mắt có chút nóng lên, lập tức quay đầu.

Khang Đồng Thành đứng lên muốn trở về phòng nhưng thời tiết lạnh như vậy cho dù mặc quần áo ngủ trên mặt sàn vẫn sẽ cảm thấy lạnh a! Trong lòng cảm thán chính mình đối với Khương Hàn này quả nhiên không thể không bận tâm tới liền phải xắn tay áo giúp đỡ! Biến thành chính mình một thân mồ hôi nhễ nhại, Khang Đồng Thành ngã lên trên sô pha, trên trán cậu đầy mồ hôi nhìn người đàn ông bên cạnh nằm trên sô pha ngủ có vẻ nhẹ nhàng thoải mái lắm, thực tức chết cậu mà. Nhưng giận dỗi hoặc làm cái gì đó với một người đang say mèm là việc không lý trí, Khang Đồng Thành chỉ có thể quay về phòng mình lấy chăn đắp lên người đàn ông, thuận tiện thêm than vào lò sưởi.

Khang Đồng Thành vun vén cho người đàn ông thỏa đáng sau đó mới quay về phòng lấy quần áo đi tắm. Mùa đông mà đi tắm thật sự là một việc có tính khiêu chiến cao, tắm rửa xong Khang Đồng Thành liền mặc quần áo, để tóc ướt ngồi bên cạnh lò sưởi, kỳ thật lúc lò sưởi thiêu đốt, xung quanh toàn là bụi, đối với người vừa tắm xong như Khang Đồng Thành quả thật là ác mộng, nhưng đang lúc lạnh đến mức răng đánh bò cạp, cậu không thể nghĩ nhiều như vậy.

Vừa dùng khăn mặt lau tóc, vừa ngẫu nhiên dùng khăn che đi bụi mù ở trước mặt. Cuối cùng cũng hong khô tóc Khang Đồng Thành chạy vội tới phòng tắm rửa mặt, như vậy mới xem như sạch sẽ! Lúc chuẩn bị đi ngủ lại thấy chăn trên người Khương Hàn rơi xuống đất, cậu liền bước lại nhặt chăn lên đắp lại, cũng không biết vì cái gì, nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ kia, Khang Đồng Thành liền có chút sững sờ. Ngón tay trên gương mặt vẽ vài vòng, làn da Khương Hàn không có già cỗi, ở dưới khóe mắt nếp nhăn nhiều nhất, mà hai hàng lông mày trong lúc đó cũng không nhăn lại thành một đường sâu, cùng với khuôn mặt tuổi trẻ này chênh lệch…Rất lớn!

Nghĩ thế, Khang Đồng Thành không khỏi tự châm biếm bản thân đối với người đàn ông trước mặt này thế nhưng còn có vài phần hảo cảm, có lẽ quả thật theo như lời người này nói, hắn ngay từ đầu không có làm sai gì! Tuy rằng vẫn cảm thấy có cái gì đó không thích hợp nhưng Khang Đồng Thành ngẫm lại, cũng quả thật, cậu chẳng qua dựa vào lời đồn mà xác định Khương Hàn là nên như thế nào, dù sao kia chỉ là lời đồn, cho dù là cậu nhìn thấy tin tức trên báo chí, có lẽ cũng là bịa đặt. Đối với người đàn ông này mình không hiểu rõ lắm nên mới có hiểu lầm như vậy, nhưng bất kể thế nào, kết quả đều đã biết rõ.

Khang Đồng Thành thu lại cánh tay muốn rời đi… ‘Ba’ một tiếng, cánh tay bị bắt được. Trong nháy mắt tâm trí Khang Đồng Thành thậm chí còn chưa tỉnh táo, lập tức quay đầu nhìn thấy cặp mắt dị thường trấn tĩnh, bỗng nhiên tỉnh táo hẳn, cơ hồ còn cảm thấy tức giận.

– “Ông căn bản không có uống rượu? Ông gạt tôi!” Không ai thích bị lừa gạt, cho dù chính mình cũng là kẻ lừa đảo nhưng lúc biết bản thân bị lừa liền cảm thấy kinh sợ mà tức giận.

Khương Hàn ngồi dậy, chăn bông trên người hắn cũng rớt xuống đầu gối. Thần sắc của hắn thật trấn định, tựa hồ đối với việc Khang Đồng Thành tức giận không chút để ý

– “Tôi chưa từng nói là tôi uống rượu, ngay từ đầu cũng là cậu nói… Tôi chỉ theo ý của cậu mà làm thôi!”

– “Ông… Bởi vì tôi nói ông say, cho nên ông liền giả vờ say?” Cậu vội vàng chăm sóc người kia, nguyên lai đều là làm cho người ta chê cười, Khang Đồng Thành tức giận cực kỳ, hai tay gắt gao nắm chặt thành nắm đấm, nếu không phải khuôn mặt quen thuộc kia, e rằng cậu đã cho người kia một quyền!

Trên mặt Khương Hàn lộ ra tươi cười bất đắc dĩ, tay hắn dùng lực đem con người đang quật cường giãy dụa kéo về phía mình

– “Tôi làm như vậy không thể nói rõ cho cậu điều gì sao? Trong mắt cậu cảm thấy tôi như thế nào, tôi liền như vậy diễn cho cậu xem, mà cậu bởi vì tôi tuyệt tình đối với Lương Văn mà đem tất cả những quan tâm của tôi đối với cậu hoàn toàn gạt bỏ, như vậy có phải rất không công bằng hay không….”

– “Cái gì là tôi cảm thấy ông như thế nào, ông liền diễn như vậy?” Khang Đồng Thành chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt không thể nói lý, nhưng một góc nhỏ trong lòng cũng bị câu nói kia hung hăng đụng chạm, có lẽ…Đúng vậy!

– “Cậu hy vọng tôi dịu dàng, thâm tình không phải sao? Tôi có hảo cảm với cậu, chẳng lẽ không nên biểu hiện cử chỉ dịu dàng để được lòng cậu sao? Đối với Lương Văn, cậu thật sự cảm thấy tôi làm vậy là không đúng? Đó chỉ là giao dịch, cậu ấy ngay từ đầu đã hiểu được, chỉ là chưa từ bỏ ý đến nên muốn đến để chứng thực, đây là thói quen trước đây của tôi, tôi có tiền, lại không có người yêu, muốn phát tiết dĩ nhiên phải tìm một người có thể dùng tiền mua đến, không đúng sao? Tất cả đều là ngươi tình ta nguyện…” Khương Hàn nói rất nhiều, đang nói đột nhiên đem Khang Đồng Thánh kéo vào lòng, sau đó ôm chặt lấy.

Khang Đồng Thành bị lời nói dài dòng kia làm cho mệt mỏi còn có chút không rõ ràng, quả thật đối với kẻ có tiền thì chuyện như vậy bình thường, nếu tìm tới cửa cũng chỉ có thiếu niên kia không hiểu chuyện! Nhưng là….

– “Tôi cũng không có nói ông đối với Lương Văn không đúng, mà tôi phát hiện tôi không thương ông nên phải phân rõ giới hạn, như vậy không đúng sao?” Khang Đồng Thành nói thế lại giật mình phát hiện bản thân đang bị ôm trong lòng, liền dùng sức đẩy ra.

– “Ông, buông tôi ra!”

Khương Hàn vẫn siết chặt đôi tay không buông, đầu tựa vào trên vai Khang Đồng Thành, nói:

– “Chẳng lẽ tôi không có quyền theo đuổi cậu hay sao? Cậu thật sự quá tuyệt tình rồi!” lời nói đượm chút cô đơn.

Giờ phút này Khang Đồng Thành đã không phân biệt được Khương Hàn là diễn hay là thật, bởi vì thật sự rất giống thật, trong lòng cậu thậm chí cũng xúc động.

– “Ông, buông tay trước đi!” Khang Đồng Thành vặn vẹo thân thể.

Khương Hàn cuối cùng cũng buông lỏng tay ra, hai tay hướng ra ngoài, bộ dạng cực kỳ bất đắc dĩ.

– “Chẳng lẽ tôi không có cơ hội nào sao?”

– “……….” Khang Đồng Thành trong nháy mắt cơ hồ thả lỏng một chút, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn tấm ảnh cậu cùng Khang Đồng Hân. Thiếu chút nữa cậu thật sự đã bị lừa, quả thật giờ phút này Khương Hàn đối với cảm tình của mình nắm chắc. Khang Đồng Thành nhếch khóe miệng, môt mạt ý cười trào phúng:

– “Ông thật sự yêu thích tôi? Khương Hàn! Vậy còn chị của tôi? Mấy ngày nay chị ấy cùng ông ra ngoài phải không? Ông xem chị ấy là cái gì?”

Khương Hàn hơi hơi nhếch miệng, kia tươi cười dịu dàng tựa hồ có chút cứng ngắc:

– “Tôi quả thật cảm thấy hứng thú với cậu, tiểu Thành. Nhưng nếu cậu lại cự tuyệt tôi, tôi thật sự không còn cách nào khác! Nếu không phải dựa vào chị của cậu thì làm thế nào có thể tiếp cận cậu, không phải sao?”

Khang Đồng Thành chỉ cảm thấy muốn cười, lý do này cỡ nào hiên ngang lẫm liệt. Nếu nói Khang Đồng Hân sau này sẽ thay đổi, nếu Khương Hàn như thế này vậy việc Khang Đồng Hân phản bội hoàn toàn có thể!

– “Khương Hàn, ông thật sự làm cho tôi ghê tởm!” Khang Đồng Thành hung tợn nói, sau đó xách cổ áo sơ mi trắng của Khương Hàn thuận miệng nói:

– “Tôi Khang Đồng Thành sẽ không cùng ông có bất cứ liên hệ gì, chị của tôi Khang Đồng Hân cũng sẽ không, bởi vì ông là một kẻ cặn bã! Tôi thật sự mù mắt mới có thể nhìn ông mà nghĩ đến người ấy!”

Nói ra lời như vậy, Khang Đồng Thành không thể không cảm thấy chua xót, đây là Khương Hàn ở quá khứ sao? Quả thực không có một dấu vết nào của Khương Hàn cả! Khương Hàn bỗng nhiên nở nụ cười, giống như nghe được cái gì đó hay ho lắm, thật lâu sau tiếng cười điên cuồng mới dừng lại. Rồi sau đó mặt nạ giả nhân giả nghĩa kia rốt cuộc bị tháo xuống, Khương Hàn đứng lên, trong ánh mắt tràn đầy tia lạnh lẽo nhìn Khang Đồng Thành, cười lạnh một tiếng, nói:

“Không nghĩ tới em trai của Khang Đồng Hân thật ra cũng không tệ lắm! Bất quá tôi nói cho cậu biết, cậu vẫn thực hợp khẩu vị của tôi!” Nói xong, Khương Hàn xoay người rời đi.

Khang Đồng Thành nghe những lời ấy, nếu trước còn nghi hoặc, sau câu nói kia cậu đã thật rõ ràng ý tứ. Vô cùng đơn giản, hết thảy vừa rồi, hoặc nói từ lúc đối mặt với Khương Hàn đến giờ đều chỉ là một vở kịch, mà nguyên nhân chẳng qua là bản thân mình hợp khẩu vị của hắn. Người đàn ông này thật là Khương Hàn sao? Cảm giác hình tượng hoàn toàn sụp đổ, cậu thậm chí có xúc động muốn một đao chém đứt mọi liên hệ với người kia để cho hình tượng của Khương Hàn mà cậu yêu quý lúc ban đầu vĩnh viễn ở lại trong trí nhớ! Khương Hàn che chắn nghiêm kín, khăn quàng cổ choàng kín cả khuôn mặt, Khang Đồng Hân kinh ngạc hỏi.

– “Vừa uống chút rượu liền có chút đau đầu choáng váng, tùy tiện đi một lúc thì đến nơi này, nghĩ muốn nhìn thấy em, lại quên mất em đã đi làm!” Khương Hàn dịu dàng nói.

Nếu Khang Đồng Hân không dùng khăn quàng cổ bao kín mặt, có lẽ sẽ nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ ngay. Lời nói này cỡ nào êm tai, Khang Đồng Thành thậm chí muốn giáp mặt vạch trần người đàn ông này nhưng nếu làm vậy, bất quá làm cho chị gái đối với Khương Hàn mà bản thân chán ghét một căn cứ để xác minh mà thôi… Cậu không thể không nén giận, đơn giản là vì Khương Hàn này quá mức lợi hại….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui