Trọng Sinh Chi Thùy Mộ

Khang Đồng Thành hỏi một câu, nhưng không được Khương Hàn đáp lại, vẻ mặt lo lắng nhìn chăm chú vào Khương Hàn đang tập trung lái xe. Muốn đưa tay ra nhưng không ngờ tay vừa mới vươn ra liền phải thu trở về, vẻ mặt đau đớn ôm bụng. Sợ bị Khương Hàn phát hiện, tuy rằng biết chính mình đã ở phòng y tế, giấu đầu liền hở đuôi, vẻ mặt vẫn cố gắng tỏ ra không có gì.

Nguyên bản vẻ mặt Khương Hàn nhíu chặt mày, tuy rằng cực lực muốn bỏ qua nhưng không thể nghi ngờ khi nhìn thấy khuôn mặt Khang Đồng Thành tái nhợt cùng với chảy mồ hôi lạnh, hắn không thể tiếp tục làm mặt lạnh không quan tâm.

Trước kia cũng là như thế, mỗi lần Y Lương làm hắn giận, hắn sẽ sử dụng cách chiến tranh lạnh, khi đó Y Lương cũng là như thế, sẽ trộm nhìn chăm chú hắn, cũng không dám chân chính tiến lên, giống như một con vật nhỏ.

‘Dát’ một tiếng, ô tô nhanh chóng dừng lại bên đường. Khang Đồng Thành không có đề phòng, thân thể nghiêng về phía trước, bàn tay ôm bụng vội vàng không biết nên chống đỡ làm sao.

“Cẩn thận.”

Khương Hàn nói, bàn tay đưa qua giữ thắt lưng Khang Đồng thành, lại nghe Khang Đồng Thành rên một tiếng ‘ô’. Nguyên bản sắc mặt càng thêm trắng bệch, Khương Hàn trong lòng nhảy dựng, thấy Khang Đồng Thành sau khi ổn định lại tư thế, hiện giờ đang cuộn mình lại giống như con tôm.

Lập tức hỏi:

“Làm sao vậy? Làm sao đau?” Đưa tay muốn xoa dịu thân thể Khang Đồng Thành đang co rút, mới vừa dùng sức, Khang Đồng Thành lập tức ‘tê’ một tiếng, thân thể càng cuộn lại càng nhanh.

Khương Hàn thấy thế, trong lòng cũng sốt ruột, làm sao làm mặt lạnh được nữa, sắc mặt lập tức nhu hòa, đem Khang Đồng Thành ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu.

“Chúng ta đến bệnh viện!” Nói như thế Khương Hàn đã phát động ô tô. Ôm một người lái xe không tiện, cũng rất nguy hiểm. Nhưng hiện tại muốn hắn buông ra cũng không có khả năng. Ôm thật chặt người trong lòng, một tay điều chỉnh khoảng cách chỗ ngồi, Khương Hàn hướng bệnh viện mà đi.

Được ôm từ trong xe ra, Khang Đồng Thành đã đầy mồ hôi, tóc đều thấm ướt dán trên gương mặt, hai mắt nửa khép nửa mở, suy yếu dọa người.

Khương Hàn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Khang Đồng Thành như vậy, cảm thấy lo lắng, ôm Khang Đồng Thành đi thẳng vào bệnh viện!

Cũng không bận tâm ngoài cửa bệnh viện viết chữ ‘im lặng’, vọt ngay vào cửa lớn liền hô to lên. Tựa hồ trường hợp như vậy cũng quá quen thuộc ở bệnh viện, liền an bài giường, mấy hộ sĩ thậm chí vừa phụ giúp dọn giường vừa nói nói cười cười.

Khương Hàn thấy như thế, chau mày thật sâu, muốn mở miệng, liền cảm giác được bàn tay bị nắm lấy hơi căng thẳng, liền lập tức cúi đầu.

“Em không sao, anh không cần lo lắng, Khương Hàn!” Tiếng nói của Khang Đồng Thành rất nhẹ, lúc nói còn mang theo ý cười miễn cưỡng.

Khương Hàn đưa tay gạt đi mấy sợi tóc ướt đẫm dán trên trán của cậu, một bàn tay gắt gao cầm tay Khang Đồng Thành. Dựa vào tuổi của hắn, sinh ly tử biệt không có khả năng chưa gặp qua, thậm chí bản thân hắn cũng từng có cảm giác tử vong. Nhưng lúc đối mặt với Khang Đồng Thành, nhất là xảy ra chuyện như vậy, phải bình tĩnh hay sao? Đó là hoàn toàn không thể, cảm giác nắm giữ không được sắp vuột khỏi tay.


Hắn cũng không giỏi về biểu đạt quan tâm, liền chỉ có thể gắt gao nắm chặt tay Khang Đồng Thành.

Thẳng cho đến khi có kết quả kiểm tra trong tay, Khương Hàn mới nhẹ nhàng thở ra. Bởi vì bên ngoài bị thương nghiêm trọng làm cho niêm mạc dạ dày bị vỡ cùng với dạ dày co rút, có điểm xuất huyết dạ dày. Tuy rằng nhẹ nhàng thở ra, nhưng sắc mặt Khương hàn vẫn không tốt hơn được chút nào.

Khang Đồng Thành nghiêng người dựa trên giường bệnh, trên người đã thay trang phục bệnh nhân màu lam. Kỳ thật dưới tình huống như vậy, nếu được lựa chọn cậu cũng không muốn nằm viện, cũng không có nghiêm trọng lắm. Nhưng chắc chắn một điều, cậu không có cơ hội để phát biểu ý kiến.

Trong phòng bệnh đơn, ngoại trừ giường bệnh ra, cùng với vách tường màu trắng, bày biện bên trong không khác gì khách sạn.

Khương Hàn đứng trước cửa sổ, thật lâu sau không có quay người lại nhìn Khang Đồng Thành.

Sắc mặt của Khang Đồng Thành cùng với sắc trắng của đệm giường giống nhau, bởi vì đổ mồ hôi, bờ môi của cậu hơi khô nứt.

Khương Hàn đi đến bên giường, lấy ly thủy tinh rót cho chút nước đem tới cho Khang Đồng Thành.

Khang Đồng Thành đưa tay nhận lấy nước, là nước ấm, hiển rất sợ nước lạnh kích thích đến dạ dày thật vất vả mới hết đau.

Dựa vào ghế ngồi bên giường, Khương Hàn nhìn thiếu niên ở trên giường, từng ngụm từng ngụm uống nước, hai mắt thỉnh thoảng nhìn trộm hắn.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Khương Hàn hỏi, cho dù những lời nghe được lúc nãy đã đủ làm cho hắn hiểu ra, bất quá không thể nghi ngờ hắn muốn nghe Khang Đồng Thành chính miệng nói ra.

Khang Đồng Thành giữ ly trong tay, do dự một lát mới nói:

“Kỳ thật không có gì, bọn họ đánh bóng rổ, sau đó lại đánh nhau, em xem như là bị ngộ thương (lỡ tay làm bị thương)”.

Đây đúng là lời nói thật, tuy rằng có cố tình bỏ qua nguyên nhân gây ra đánh nhau.

Nghe cậu nói thế, sắc mặt Khương Hàn càng trầm “Vừa rồi trong phòng y tế là ai?” Tiếp tục hỏi.

“Một người bạn.” Khang Đồng Thành hơi rũ mắt, Khương Hàn tựa hồ đã biết cái gì đó, cậu đoán trong lòng như thế.


“Một người bạn? Bạn như thế nào? Một người bạn bị người ta xem như tình nhân?”

Chất vấn như thế, Khương Hàn càng kích động, thậm chí đá văng cả ghế dựa ở phía sau, vẻ mặt hung ác, hai nắm tay nắm chặt, hiển nhiên giờ phút này cho dù hắn cần phát tiết, đối tượng cũng không thể là Khang Đồng Thành.

“Khương Hàn! ~” Khang Đồng Thành gọi một tiếng, cậu thật không ngờ Khương Hàn sẽ tức giận như vậy, cũng xác định Khương Hàn quả thật đã biết.

“Không giống như bọn họ nói đâu, em với Lăng Hạo Triết chỉ là bạn bình thường mà thôi!” Vội vàng giải thích nói.

“Vậy tiểu tử kia cũng xem em là bạn hay sao?” Khương Hàn nói.

Ánh mắt kia, hắn chính là đã hiểu hết.

Khang Đồng Thành cảm thấy hoảng sợ, nhưng không thể lừa gạt Khương Hàn, Lăng Hạo Triết đối với cậu quả thật là bạn. Nhưng mà…

“Em chỉ xem cậu ấy là bạn thôi, không có gì khác.”

Khương Hàn nở nụ cười “Em biết tôi thống hận nhất là cái gì, không phải sao? Tiểu Lương, tôi không thích những lời đồn đó, không thích của mình cùng với người khác có liên lụy…” Khương Hàn nghiêng người, nắm lấy cằm Khang Đồng Thành.

“Chuyện đó không phải em rất rõ hay sao? Em rõ ràng biết phải không? Cảm tình của thiếu niên kia đối với em, là đang theo đuổi em… Em muốn tôi tin tưởng em chỉ xem cậu ta làm bạn, như vậy ít nhất em phải cho tôi thấy kết quả!” Khương Hàn ban đầu vẫn kích động, nói càng đến cuối, tiếng nói càng trầm xuống, loại cảm giác này khiến kẻ khác cảm thấy càng nặng nề.

Khương Hàn đứng thẳng lên, cũng buông lỏng tay ra, ngồi bên giường bệnh của Khang Đồng Thành.

“Em…”

‘đinh linh linh…’

Ngay lúc Khang Đồng Thành muốn mở miệng, điện thoại trong túi Khương Hàn lại vang lên. Khương Hàn nhìn điện thoại, liền nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh.


Khang Đồng Thành nhìn thấy bóng dáng kiên quyết của Khương Hàn, cậu biết lúc này Khương Hàn thật sự tức giận rồi. Nguyên bản cậu nghĩ đến Khương Hàn vì dạ dày của cậu đau mà hơi giảm tức giận, mà không nghĩ rằng tức giận dồn ứ lại càng thêm sâu mà thôi.

Khương Hàn chán ghét nhất là cái gì, đó chính là vợ phản bội, chỉ sợ chỉ một người thôi hắn cũng đã chịu không nổi rồi. Cho nên vừa rồi hắn không khống chế được cũng có thể hiểu.

Quả thật là lỗi của mình! Khang Đồng Thành tựa vào gối mềm màu trắng, khẽ thở dài một cái, tâm tư của Lăng Hạo Triết cậu đã sớm nhìn ra, nhưng cậu không có hành động hoàn toàn từ chối, thậm chí ngay cả giữ khoảng cách cũng không làm được.

Có lẽ bởi vì sau khi biến thành Khang Đồng Thành, ngoại trừ Khang Đồng Hân, Lăng Hạo Triết là người thứ nhất tốt với cậu, cũng có lẽ bởi vì tâm của cậu cũng không có cứng rắn như cậu tưởng.

Dù sao cũng rất tốt với mình, muốn quyết tuyệt cũng không dễ dàng…

Khang Đồng Thành nghĩ thế liền nhìn ra cửa, đã một lúc lâu mà chưa thấy Khương Hàn trở lại.

Là đi rồi? Trong lòng Khang Đồng Thành lạnh đi vài phần. Nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời đã muốn tối đen, nghĩ đến Khang Đồng Hân không thấy cậu trở về sẽ rất lo lắng. Đưa tay với đến bàn bên cạnh muốn tìm di động, bởi vì trên tay còn gắn kim truyền dịch nên động tác của cậu không được thuận tiện. Mất không ít công sức, mới có thể cầm được điện thoại.

Sau khi cầm được điện thoại trong tay, trên gáy Khang Đồng Thành đã ướt mồ hôi. Hít một ngụm khí, dùng một tay mở điện thoại.

Rất nhanh điện thoại liền được kết nối.

“Này, tiểu Thành, em còn không chịu nghỉ ngơi cho tốt, chị đã nghe Khương tiên sinh nói, làm sao lại bị đánh bị thương như thế? Chị lập tức đến bệnh viện, gác máy trước đã, nghỉ ngơi cho tốt đi!”

Đầu kia truyền đến tiếng nói lo lắng mà gấp gáp của Khang Đồng Hân, còn chưa đợi Khang Đồng Thành đáp lại, Khang Đồng Hân đã ngắt kết nối.

Khang Đồng Thành nhìn di động trong tay, có chút bất đắc dĩ. Xem ra vừa gọi điện cho Khương Hàn chính là Khang Đồng Hân? Nghĩ đến đây, trong lòng không hiểu sao có chút chua xót.

Có lẽ vừa rồi cảm giác của Khương Hàn so với cậu còn phải kém nhiều lắm!

Trên hành lang truyền đến từng đợt tiếng bước chân làm cho Khang Đồng Thành tỉnh táo lại, liền nghe cửa ‘lộc cộc’ một tiếng liền mở ra.

Khang Đồng Hân đứng trước cửa, bời vì vừa rồi Khang Đồng Thành không có bật đèn lên, lúc này trong phòng một mảnh tối đen.

“Tiểu Thành? Em đang ngủ sao?” Khang Đồng Hân thử gọi một tiếng, nghiêng đầu giống như còn nói cái gì, lại bởi vì cố gắng nhỏ giọng đến mức Khang Đồng Thành không nghe rõ lắm.

“Không, em không có ngủ!” Khang Đồng Thành cuối cùng cũng lên tiếng, rồi sau đó vươn tay bật đèn trên vách tường.

Ánh đèn nhấp nháy rồi sáng hẳn, cũng làm cho Khang Đồng Thành phát hiện đứng ở cửa không chỉ có Khang Đồng Hân, còn có Khương Hàn.


“Sao lại không bật đèn? Thân thể cảm thấy sao rồi? Chị nghe Khương tiên sinh nói hết rồi, ở trường học hiện giờ dạng người gì cũng có, về sau thấy họ liền đi đường vòng.” Khang Đồng Hân ngồi bên giường bệnh, trên mặt mang theo chút mệt mỏi cùng lo lắng, dĩ nhiên quan tâm vẫn nhiều nhất, lải nhải nói.

Dĩ nhiên cũng không biết Khương Hàn nói thế nào với Khang Đồng Hân, nhưng Khang Đồng Thành vẫn gật đầu.

Khang Đồng Hân lại nhìn quanh phòng bệnh, liền nói với Khương Hàn.

“Lần này thật cảm ơn Khương tiên sinh, phòng bệnh đắt tiền như thế này, khiến ngài tiêu pha, tôi…”

Khương Hàn dịu dàng cười, rồi sau đó lắc đầu.

“Không có việc gì, chỉ cần tiểu Thành không sao là tốt rồi, về phần phòng bệnh, chỉ là chút tiền lẻ, cô không cần phải để ý.”

Khang Đồng Hân cũng ảm đạm cười, vẻ mặt cảm kích.

Khang Đồng Thành nhìn hai người đối diện, sắc mặt trắng bệch, chắc chắn đối với quan hệ của Khương Hàn và Khang Đồng Hân vẫn là một vướng mắc, có thể nào không để ý đến chứ? Tuy rằng Khương Hàn nói

là không thương yêu gì, nhưng lúc trước yêu sâu đậm như thế, đau đớn như thế, thật sự lúc gặp lại sẽ không tình cũ không rũ cũng tới?

“Tiểu Thành, nghỉ ngơi cho tốt, tôi còn có việc, phải đi trước.”

Khương Hàn nhìn thoáng qua Khang Đồng Thành, ánh mắt kia chỉ dừng lại ngắn ngủi, rồi sau đó lại nhìn qua Khang Đồng Hân.

Khang Đồng Hân gật gật đầu.

“Ngài đi trước ạ! Lần này thật sự rất cảm ơn!” Đưa Khương Hàn tới cửa, Khang Đồng Hân vẫn không quen nói lời cảm tạ.

Đợi đến lúc Khương Hàn rời khỏi, Khang Đồng Hân lại ngồi trên ghế dựa.

“Tiểu Thành, em ăn gì chưa? Chị vừa tan tầm chưa kịp hầm canh, em nếu muốn ăn cái gì thì phải nói cho chị, chị đi ra ngoài mua cho em!”

Khang Đồng Thành đờ đẫn lắc đầu.

“Em hơi mệt, cần ngủ một chút, chị sớm về nghỉ ngơi đi! Em không sao đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận