Trọng Sinh Chi Thùy Mộ

Tuy rằng đã mê man nhưng Khang Đồng Thành không cảm thấy an ổn, đầu tiên là cảm giác nóng rực khiến toàn thân như kêu gào đau đớn, rồi sau đó là cảm giác bị bóng đè, liên tiếp không ngừng…

Đã từng trải qua cảm giác bị người ta dùng gối bịt chặt mặt mũi cho đến khi không thở được dẫn đến tử vong, hiển nhiên cho dù cậu đã quên đi nhưng trong khoảnh khắc này, trí nhớ lại một lần nữa bị khơi gợi.

Không ngừng trải qua cảm giác thân thể bị đè nén chặt chẽ, miệng mũi không thông, muốn đưa tay cầu cứu nhưng căn bản không có khả năng, giống như chân tay đều bị bẻ gãy…

Sau đó là khuôn mặt Khương Hàn, tuổi trẻ rồi tuổi già, khuôn mặt lúc sắp chết vàng vọt như nghệ, không ngừng hiện lên ở trước mắt.

Muốn tỉnh lại, lại không thể, cảm giác chính mình đang liên tục chết đi sống lại, ngay cả rốt cuộc mình có thật sự chết đi rồi sau đó tỉnh lại hay không đều không có cách để nhận biết.

Có lẽ hết thảy cũng là do bóng đè mà thôi… Nhưng sau khi tỉnh sẽ như thế nào? Hoặc là từ lúc nào lại rơi vào mộng?

Từ lúc được con cháu Khương Hàn mua về?

Lúc nhìn thấy Khương Hàn?

Hay lúc chết đi?

Toàn bộ hết thảy đều chỉ là một giấc mộng, ngay cả sự tồn tại của cậu và Khương Hàn cũng là mộng?

Càng không ngừng miên man suy nghĩ, lại cảm thấy thân thể phát lạnh từng đợt, rõ ràng là vừa rồi nóng như vậy, giờ phút này lại giống như đang ở Siberia.

Bàn tay vô ý thức sờ soạng, sau đó tìm được một chỗ mềm mại, liền không ngừng vùi cả người vào đó theo bản năng.

Khương Hàn trở lại phòng liền nhìn thấy thiếu niên trước đó còn kêu nóng, đến giờ phút này lại đem chăn bao thân mình thành con nhộng. Nhưng ngay cả như thế vẫn liên tục run rẩy…

Khương Hàn đến gần, nhìn thấy thiếu niên đang không ngừng vơ lấy đệm chăn, cho dù chính mình đã bao kín mít, lại còn đang không ngừng lôi kéo chăn.

Đưa tay sờ lên trán thiếu niên, thực nóng!

Khương Hàn nhíu mi, đem thiếu niên ôm vào trong lòng, sau đó nhẹ nhàng lay lay vài cái, hỏi:

– “Tiểu Thành, cậu có khỏe không? Muốn tôi đem cậu đến bệnh viện không?”

Cũng không nghĩ tới, Khương Hàn vừa kéo Khang Đồng Thành, ngay lập tức đã bị ôm lấy. Thiếu niên giống như tìm được chỗ ấm áp, không ngừng dụi vào lòng Khương Hàn, thậm chí còn thăm dò, đem mặt ép sát vào mặt hắn.

Một loạt hành động này làm cho bàn tay ôm ấp của Khương Hàn cứng đờ, sau đó khuôn mặt biểu lộ một nụ cười ý vị thâm trường, nói:

– “Không nghĩ tới… đứa trẻ này lại đáng yêu như vậy.” Nói xong liền ôm lấy khuôn mặt Khang Đồng Thành, quả nhiên thiếu niên không ngừng dùng hai má cọ xát lòng bàn tay hắn.

Đáng yêu như thế, Khương Hàn thật không muốn buông tay, hắn vốn thích thiếu niên đáng yêu như vậy. Vì thế liền xoa tóc thiếu niên, nhìn thấy mồ hôi nhỏ xuống, khuôn mặt anh khí kia cùng Khang Đồng Hân có 5 phần tương tự.

Ở trong ngực Khương Hàn tìm được vị trí thoải mái, thiếu niên liền im lặng, một tay nắm cổ áo Khương Hàn, một tay áp lên ngực hắn, nhìn vào giống hệt một chú cún nhỏ đang ngủ say.

Sau khi an ổn được một chút, thiếu niên lại bắt đầu loạn nháo, bàn tay áp lên ngực thỉnh thoảng chống lên, khuôn mặt không ngừng nhăn nhó, bờ môi khép hờ đôi lúc hé mở tựa hồ đang nói cái gì…

Khương Hàn ghé tai vào bên môi thiếu niên.

– “Khương Hàn….”

– “Khương….Hàn!”

Tuy rằng mỏng manh nhưng thập phần rõ ràng từng chữ, Khương Hàn nhíu mi, lại nhìn mặt thiếu niên, trên mặt hắn xuất hiện một mạt hứng thú.

Khóe miệng ý cười càng rõ, đem thiếu niên đặt lên giường, sau đó lấy từ hòm thuốc ra một miếng dán hạ sốt, lưu loát xé mở dán lên trán thiếu niên.

Lấy di động trong túi ra, bấm gọi.

– “Là Khang Tiểu Thư phải không?” Vừa thong thả bước đi trong phòng, Khương Hàn cười lạnh nói chuyện qua di động.

Lúc Khang Đồng Thành tỉnh lại đã là nửa đêm, mông mông lung lung cảm giác được mình không phải ở phòng của Khang Đồng Thành chân chính, cũng không phải căn phòng quen thuộc của chính mình.

Cảm giác buộc chặt trên trán làm cho cậu không tự chủ được đưa tay sờ, thì ra đó là một khối băng dán, dính vào giữa trán.

Đưa tay kéo miếng thuốc dán xuống, Khang Đồng Thành giữ trong tay, trong phòng tối đen, cậu cũng không rõ lắm là đồ vật gì. Bất quá có thể phỏng đoán, hẳn là miếng dán hạ sốt, cái này ở năm mươi năm sau cơ hồ là bị đào thải, cũng may cậu đã từng thấy qua.

Trong óc hiện ra cảnh gặp gỡ Khương Hàn, rồi sau đó Khương Hàn muốn đưa cậu về nhà, ngồi trên xe… Trí nhớ trong lúc này liền hiện rõ!

Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Cậu đang ngủ, sau đó phát sốt?

Bàn tay sờ sờ quần áo trên người, tựa hồ quần áo ướt đã được cởi ra nhưng nội y vẫn còn, nhưng vừa mới ra mồ hôi nhiều nên lúc này Khang Đồng Thành cảm thấy dính dấp khó chịu.

Một mảnh tối đen, Khang Đồng Thành bước chân xuống giường, dưới chân thật mêm mại, là thảm lông?

Đồng thời ngẩn ra, trong lòng Khang Đồng Thành mãnh liệt dậy sóng, Khương Hàn khi trước cũng trải một lớp thảm lông dê rất nặng, chính bởi vì cậu luôn để chân trần đi tới đi lui, nhớ rõ lúc đó chuyện này còn trở thành lời đồn đãi trong bọn người hầu, chẳng qua sau đó bị Khương Hàn âm thầm che miệng!

Khương Hàn vẫn là Khương Hàn, mặc kệ là tuổi trẻ hay là tuổi già, đều có người ông ấy yêu, không phải sao?

Cảm giác bài xích đối với Khương Hàn tuổi trẻ tựa hồ giảm đi rất nhiều, thậm chí lúc này, cậu bức thiết muốn thấy hắn, có lẽ là bởi vì bị bệnh nên càng thêm muốn thấy, người trong lòng mình quan tâm!

Đẩy cửa phòng ra, đèn tường ngoài phòng vẫn đang mở nhưng không sáng sủa mấy, Khang Đồng Thành không biết lúc này là mấy giờ, hiện tại ra khỏi phòng ngủ, đối mặt với đại sảnh yên lặng, cậu mới giật mình, cho dù cậu muốn gặp Khương Hàn nhưng cũng không phải vào lúc như thế này.

Hiểu rõ như vậy liền muốn đi vòng quanh một chút. Cũng không phải bởi ánh sáng mông lung trong phòng hấp dẫn.

Phòng ở rất lớn, là kiểu châu Âu cách điệu, lầu một là đại sảnh, phía trên là trần nhà, ở giữa trần nhà là một ngọn đèn thủy tinh rất lớn, theo thang lầu lên lầu hai, có một loạt phòng, rồi sau đó là lầu ba. Tổng cộng có ba phòng ở, rộng lớn dị thường.

Khang Đồng Thành trừng lớn mắt nhìn cảnh vật trước mặt hết thảy đều giống như!

Nguyên bản bởi vì thảm trải sàn mà kích thích cảm giác càng thêm mãnh liệt, cùng với kết cấu của Khương gia – nơi cậu từng ở giống nhau. Nơi này thật giống như cùng một khuôn với Khương gia 50 năm sau, cùng một vận mệnh, chỉ là tăng số người hầu cùng với một ít phương tiện hiện đại mà 50 năm sau mới có.

Cảm giác quen thuộc làm cho Khang Đồng Thành thậm chí muốn rơi lệ.

Một tay cậu chống lan can, một tay che miệng, ngọn đèn hôn ám trong đôi mắt long lanh ngập nước, vành mắt đã đầm đìa tùy thời có thể tràn ra, nhưng lại không rơi xuống, tay kia của cậu gắt gao bưng kín miệng, bởi vì chỉ như vậy mới có thể làm cho cậu không kêu lên sợ hãi, không đến mức gào khóc!

Cậu tự nhận là một người bình tĩnh, duy chỉ có chuyện với Khương Hàn lại không có biện pháp ngăn bản thân xúc động.

Cậu yêu hắn, cũng là sau khi hắn chết mới phát hiện, thật sự là trêu người, không phải sao?

Hít thở thật sâu, làm cho chính mình bình tĩnh.

– “Tiểu Thành, cậu tỉnh?”

Bỗng nhiên xuất hiện tiếng người, làm cho Khang Đồng Thành cả kinh.

Xoay người lại liền thấy Khương Hàn trong một chiếc áo ngủ màu đỏ, tựa hồ là áo lông thiên nga, dưới ngọn đèn sáng bóng nhợt nhạt.

Tóc của hắn không giống trước đây hoàn toàn vuốt ra phía sau, mà tùy tiện lòa xòa trước trán, đem khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn che bớt.

Xem như dịu dàng hơn nhiều.

– “Sao lại để chân trần đi ra?” Khương Hàn cúi đầu nhìn thấy đôi chân màu tuyết trắng nổi bật trên nền thảm đỏ, làm cho người ta không thể không để ý.

Trái tim Khang Đồng Thành dường như bị hung hăng chạm phải, trong lúc nhất thời khuôn mặt trong trí nhớ cùng ở trước mắt tựa hồ trùng hợp, nhớ rõ ông ấy cũng từng nói với cậu như vậy, rõ ràng là răn dạy, lại ôn hòa đến nỗi không ra uy.

Cúi đầu thật thấp, cậu không dám ngước lên nhìn, sợ cảm tình trong mắt sẽ lập tức biểu lộ rõ, đối với Khương Hàn, cậu chỉ là một đứa nhỏ từng gặp qua hai lần mà thôi!

Khương Hàn nhìn thiếu niên vẫn không nhúc nhích nhìn chân mình, không biết suy nghĩ cái gì, trong nháy mắt thiếu niên cúi đầu kia, trong mắt toát lên một loại tình cảm làm cho hắn kinh ngạc, bởi vì quá mức nồng đậm. Hắn cũng có chút mơ hồ, theo dung mạo của thiếu niên, nếu từng có tiếp xúc, hắn không có khả năng hoàn toàn không ấn tượng. Như vậy, vì cái gì? Trong lúc ngủ mơ lại kêu tên mình, trong mắt toát ra biểu lộ không nên có…

Tuy vậy, việc này tựa hồ không quan trọng, không thể bộ dáng của thiếu niên đối với hắn có vài phần hấp dẫn, hắn thích bộ dáng đơn thuần đáng yêu nay, huống chi đứa nhỏ này lại là em trai của Khang Đồng Hân, bộ mặt tương tự, có lẽ cũng có cảm giác!

Thân thể bỗng nhiên bị ôm lấy, Khang Đồng Thành chỉ mới kịp hô một tiếng, liền đã bị vùi vào lòng Khương Hàn. Bởi vì kinh hách, hai mắt cậu trừng thật to, hốc mắt còn lưu lại nước mắt làm cậu giống như một chú cún con vô hại.

– “Em đang bị cảm để tôi ôm em vào phòng.” Khương Hàn nói, đầu nghiêng về một bên đối diện ánh mắt kinh ngạc của Khang Đồng Thành.

Bị ôm ngồi ở trên giường, Khang Đồng Thành vẫn có chút hoảng hốt. Cái trán bị sờ nhẹ…

– “Miếng dán hạ sốt trên trán rớt rồi sao? Cũng may sốt cũng hạ rồi, thân thể còn có chỗ nào không thoải mái không?” Khương Hàn hỏi, giọng nhu hòa.

Khang Đồng Thành hơi hơi nghiêng đầu nhìn Khương Hàn, cũng không trả lời, nếu Khương Hàn vẫn dịu dàng như vậy, tuổi trẻ lại giàu có như vậy, hẳn là không ai không thích? Trong lòng đột nhiên mờ mịt.

Cậu yêu Khương Hàn cho nên muốn cùng ông ấy răng long đầu bạc nhưng là, đối với Khương Hàn cùng chính mình hiện tại, thật có thể sao?

– “Suy nghĩ cái gì vậy? Lo lắng chị của cậu sao? Tôi đã gọi điện cho cô ấy, cô ấy rất lo cho cậu, nhưng tôi đã nói với cô ấy cậu không có việc gì.”

Khương Hàn nhìn thiếu niên, phát hiện thật sự cùng Khang Đồng Hân giống nhau, thiếu niên thực thích ngẩn người, luôn có dáng vẻ đăm chiêu, không biết suy nghĩ cái gì cũng không nói, chỉ cúi đầu, cho nên hắn cũng chỉ có thể đoán.

Nguyên bản trong lòng yên ổn vừa nghe được ba chữ Khang Đồng Hân liền chợt lanh, quả nhiên là thế? Bởi vì Khang Đồng Hân nên mới đối tốt với mình, luôn muốn đoạt Khương Hàn từ trong tay Khang Đồng Hân, nhưng giờ phút này cậu mới nghĩ đến, Khương Hàn của hiện tại nếu không yêu Khang Đồng Hân thật nhiều thì sau này sẽ không trở thành một ông lão cô đơn lặng lẽ?

Cái gọi là nhân quả tuần hoàn, nếu cậu phá hoại chuyện của Khương Hàn cùng Khang Đồng Hân, như vậy về sau Khương Hàn cũng sẽ không xuất hiện…

Là như thế này sao? Như vậy không phải cậu chính tay bóp chết người mà cậu yêu?

Khang Đồng Thành ôm lấy đầu mình, cậu không nghĩ tới chuyện này, rõ ràng Khương Hàn chính là Khương Hàn, thậm chí nhiều hành động tương tự nhưng cái loại cảm giác này, cảm giác cùng lúc trước không hề giống. Lúc trước, khi nhìn thấy khuôn mặt già nua của Khương Hàn, cậu luôn ảo tưởng, nếu ông ấy trẻ hơn một chút bọn họ có thể ở bên nhau lâu hơn một chút…

Nghĩ đến đây, Khang Đồng Thành lại giật mình, cậu luôn tự cho là đúng, đến tận bây giờ đều nghĩ cậu nên lựa chọn thế nào, có nên làm hay không? Cậu kỳ vọng thế nào? Nhưng có lẽ Khương Hàn căn bản không muốn hoặc là giờ phút này cho dù cậu nói cho ông ấy biết Khang Đồng Hân sau này sẽ phản bội, sẽ đối xử với ông ấy rất tàn nhẫn, có lẽ người đàn ông này vẫn như trước không oán không hận… Nếu Khương Hàn dễ dàng buông bỏ Khang Đồng Hân mà lựa chọn mình, như vậy chính mình còn có thể thương ông ấy sao?

Nếu là như thế, cậu còn rối rắm cái gì? Từ đầu cậu chính là người ngoài cuộc. Chẳng qua nghĩ đến chính mình sống lại sẽ ở vào rơi vào giữa chuyện này!

– “Tiểu Thành, làm sao vậy? Cậu suy nghĩ gì vậy?” Khương Hàn kiên nhẫn ngồi ở mép giường, bàn tay vỗ về tóc ngắn mềm mại của thiếu niên.

Khang Đồng Thành bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Khương Hàn, sắc mặt trắng bệch, đôi môi cơ hồ đều run rẩy, thuận miệng nói:

– “Khương Hàn, tôi thích ông!” Mang theo khí thế phá phủ trầm châu (đập nồi dìm thuyền – Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng).

Ý nghĩ của Khang Đồng Thành rất đơn giản, cậu chính là đơn thuần muốn biểu đạt tình yêu của bản thân, đối với Khương Hàn, mà hiện tại Khương Hàn ngay trước mặt, cho dù cảm giác không giống nhưng quả thật cùng một người. Cậu không cần đáp án, thậm chí cái gì cũng không cần, thậm chí có thể bị hiểu lầm là nói mê.

Cũng có thể lý giải là do bệnh nên cảm thấy trong lòng yếu ớt, đó là lời nói muốn chôn sâu ở trong lòng nhưng hoàn toàn không giữ nổi mà bật ra mà thôi.

Trong lòng thậm chí còn muốn nhiều hơn, có lẽ cậu còn có thể đợi đến lúc Khương Hàn bị Khang Đồng Hân vứt bỏ! Như vậy Khương Hàn có lẽ vẫn là Khương Hàn, chỉ là khi nhìn thấy hắn thống khổ, cậu làm sao có thể nhẫn tâm?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui