Trọng Sinh Chi Tiện Nhân Muốn Nghịch Tập

Lâm Hạo Sơ nhìn thấy bộ dáng ấu trĩ của người nào đó, không biết sao có chút dở khóc dở cười.

“Đúng rồi, phải giải thích sao với mẹ anh đây? Thương gân động cốt phải một trăm ngày, chờ đến lúc cậu khỏi có lẽ cũng phải hai tháng, tôi nghĩ hay là cứ nói với mẹ cậu là để chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới nên cậu được đưa đến nơi khác tập huấn?” Lâm Hạo Sơ bàn bạc với Tả Trạm Vũ.

Hắn tính toán như vậy cũng là tính đến bệnh tình của mẹ Tô Duy của Tả Trạm Vũ. Mỗi người mẹ khi biết được con mình bị tai nạn giao thông gãy cả hai tay, nhất định sẽ lo lắng vô cùng, nếu Tô Duy biết có lẽ sẽ càng thêm lo lắng.

“Không cần, cậu cứ nói thật là được rồi.” Đối với chuyện này Tả Trạm Vũ có chút không cho là đúng.

Lâm Hạo Sơ tuy rằng nghi hoặc nhưng cũng hiểu Tả Trạm Vũ là trai ruột nhất định sẽ hiểu Tô Duy hơn mình nên không nghi hắn, lấy điện thoại di động ra bấm số gọi Tô Duy.

“Alô!” Bên kia điện thoại giọng nói giòn tan sinh động của Tô Duy truyền tới.

“Chào dì ạ, cháu là Lâm Hạo Sơ bạn của Trạm Vũ, là bạn học của Trần Mộc Sâm. Là như vậy, Trạm Vũ cậu ấy…” Nói tới đây Lâm Hạo Sơ dừng một chút, mới tiếp tục: “Cậu ấy bị gãy tay, chính là tay…”

Lâm Hạo Sơ còn chưa nói hết, Tô Duy đã lo lắng cắt đứt hắn: “Từ từ!”

Trong phòng bệnh, lực chú ý của Tô Duy cuối cùng cũng rút ra khỏi diễn biến của bộ phim “Anh chàng đẹp trai phải lòng tôi”, nhăn chặt lông mày, nghiêm túc hỏi: “Nó vì con mới bị thương sao?”

Dường như so với thương thế của Tả Trạm Vũ thì cô càng chú ý vấn đề này hơn.

Lâm Hạo Sơ ngẩn ra, có chút áy náy trả lời: “Vâng.”

“A, con nói với nó là làm tốt lắm!”

Lâm Hạo Sơ: “…”

Hôm sau.

Trong phòng bệnh.

“Tả công đại nhân, xin hỏi tiểu thụ thụ nhà ngài thích màu gì nhất?”


Lâm Hạo Sơ học xong lớp buổi sáng đến bệnh viện ngoài ý muốn nhìn thấy Tả Trạm Vũ đang bị một đám y tá trẻ tuổi vây quanh, không khí thật sự là náo nhiệt hòa hợp đến không ngừng được.

Hắn không nhịn được dừng bước, xuyên qua khe hở giữa cánh cửa có thể nhìn thấy Tả Trạm Vũ không hề nghĩ ngợi lập tức trả lời: “Màu trắng.”

“Bingo! Trả lời đúng rồi!” Các y tá xuýt xoa, bộ dáng hào hứng hệt như các cô đang tham gia kì khảo hạch hàng năm của bệnh viện.

Lâm Hạo Sơ đúng bên ngoài không khỏi có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Tả Trạm Vũ còn biết điều này.

Nói thật, hắn tuy rằng rất thích màu trắng nhưng cho dù là quần áo hay đồ dùng hàng ngày, màu trắng cũng không xuất hiện quá nhiều.

Có thể bởi vì là con trai, Lâm Hạo Sơ không mấy đam mê đi dạo shopping mua đồ, đa số đồ hắn dùng đều là có người chuyên đặt mua, ví dụ như quần áo hay giầy dép, không thì sẽ là được thiết kế riêng, chính là Chu Văn Vận vì biểu hiện tình thương vô bờ bến của người mẹ mà đặc biệt chọn cho hắn.

Cõ lẽ cũng bởi vì hắn không hợp màu trắng nên mọi người ít khi đặt mua đồ màu trắng cho hắn.

Không thể nghĩ tới cho dù như vậy Tả Trạm Vũ cũng có thể nhận ra.

Lâm Hạo Sơ không phải người đa sầu đa cảm, nhưng không biết tại sao khi Tả Trạm Vũ trong nháy mắt có thể nói ra màu sắc yêu thích của mình hắn vẫn cảm thấy ấm áp trong lòng, tâm trạng không hiểu sao có chút sung sướng.

Ngay khi Lâm Hạo Sơ nhìn cái tên thường hay động kinh, phóng đãng có chút vừa mắt thì chợt nghe cái tên thường hay động kinh, phóng đãng kia đắc ý dạt dào nói: “Bởi vì mỗi khi tôi mặc quần áo màu trắng, vợ tôi đều ngây ngốc nhìn tôi!”

Các y tá nghe vậy hai mắt đầy sao, về phần Lâm Hạo Sơ thì khóe miệng vừa nhếch, gào thét trong lòng: ngây ngốc nhìn? Hắn có sao, có sao?!?!

Được rồi, hắn thừa nhận tên này mặc quần áo màu trắng đẹp hơn mình, ặc, phải nói là rất đẹp trai…

“Vậy, tiểu thụ thụ nhà ngài thích môn thể thao nào nhất?”

“Bơi lội.”

“Thích nhất phim gì?”

“Phim ‘Good Will Hunting’ có Matt Damon diễn vai chính.”(1)


“Thích nhất nhóm nhạc nào?”

“The Dawn.”(2)

“Thích nhất sách gì?”

“Tác phẩm ‘Trở về’ của Nghiêm Ca Linh.”(3)

Đối với những câu hỏi liên tiếp của các y tá, Tả Trạm Vũ đều không phụ sự mong đợi của mọi người mà trả lời ngay lập tức không nửa giây do dự, nhưng đều hoàn toàn chính xác. Điều này khiến các cô không thể không hưng phấn, tựa vào nhau thâm tình cảm động đến mức rơi nước mắt.

“Còn nữa còn nữa, tiểu thụ thụ nhà ngài thích nhất món ăn gì?”

“Đồ ăn tôi nấu.” Tả Trạm Vũ vẻ mặt tự hào đạo.

Không biết xấu hổ!

Lâm Hạo Sơ nhịn không được ở trong lòng cằn nhằn Tả Trạm Vũ một câu, trong đầu tự nhiên nghĩ đến cảnh khi Tả Trạm Vũ xuống bếp, cùng với vài món ăn thanh đạm lúc ấy…

Đáp án này không giống với thông tin các cô nhận được, nhưng các cô sẽ nói nam thần trả lời sai sao?

Đương nhiên sẽ không!!!

Các cô gái mở to đôi mắt ngập nước, vô cùng sùng bái ái mộ nhìn Tả Trạm Vũ, si mê nói: “Lâm nam thần thật sự rất hạnh phúc, có ngài lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, còn nữa… còn nữa…”

Một câu “làm ấm ấm giường” còn lại các cô không dám nói ra.

Các y tá sôi nổi hai mặt nhìn nhau, sau một hồi do dự không quyết cuối cùng trong ánh mắt giao lưu không tiếng động, một thiên thần áo trắng đại diện chuẩn bị một vòng phỏng vấn mới.

“Xem ra Tả công đại nhân đối tiểu thụ thụ nhà ngài đúng là chân ái…” Nói tới đây,  cô nàng nhịn không được ho nhẹ một tiếng, trong ánh mắt cổ vũ của mọi người cuối cùng cố lấy dũng khí hỏi: “Có thể hỏi, hỏi ngài cùng tiểu thụ thụ nhà mình… Lần đầu tiên là vào lúc nào? Có thể… miêu tả sơ qua không?”


Tả Trạm Vũ nghe vậy, nhíu lông mày, ý tứ sâu xa nhìn các y tá nhếch khóe miệng.

Hắn chỉ biết, mục đích chính của các cô là cái này, những vấn đề trước đó cũng chỉ để làm nền mà thôi.

“Thỉnh giáo một chút, những đáp án trước đó của mọi người là từ đâu mà có?” Tả Trạm Vũ nhìn các y tá, ý vị sâu sa hỏi.

Các y tá bị ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng của Tả Trạm Vũ nhìn, trên trán toát mồ hôi lạnh.

Vẻ mặt này của Tả nam thần khiến các cô thật sự nhìn không ra hắn đang vui hay đang giận đâyyyyyyyyyyyyy!

“Là từ lưu bút của bạn học.” Lúc này, y tá nhỏ tuổi nhất nói.

“Lưu bút của bạn học?”

“Đúng đúng, Tả công đại nhân ngài còn không biết sao? Bức ảnh ngài và tiểu thụ nhà ngài đối đầu trên sân bóng rất nổi tiếng trên mạng đóa, chúng tôi thường hay thảo luận trên diễn đàn trường, trong đó có một cô gái là bạn học cũ của Lâm nam thần, trước khi tốt nghiệp cô ấy từng để Lâm nam thần viết lưu bút cho mình.”

“À…” Tả Trạm Vũ chậm rì rì lên tiếng, nhìn thấy các y tá vừa rụt rè vừa dùng ánh mắt chờ mong nhìn mình liền không khỏi cười cười.

Nói thật, tại xã hội Trung Quốc đồng tính luyến ái giống như đi trên băng mỏng, cho dù thân phận địa vị rất cao, người có bao nhiêu tự tin và kiêu ngạo, chỉ cần là đồng tính luyến ái đều sẽ giấu đi xu hướng tình dục của mình.

Đến tột cùng từ bao giờ xuất hiện một đám hủ nữ thích đọc đam mỹ, hơn nữa này quần thể này còn càng lúc càng lớn mạnh Tả Trạm Vũ cũng không rõ, nhưng hẳn và đa số những người là đồng tính luyến ái khác đều không thể không thừa nhận đàn hủ nữ này là hậu thuẫn vững chắc cho bọn họ. Các cô ủng hộ và khẳng định, cho bọn họ niềm tin và dũng khí tiếp tục sinh tồn.

Nghĩ đến đây, Tả Trạm Vũ cũng cảm thấy các y tá rất đáng yêu.

“Lần đầu của tụi tôi à…” Tả Trạm Vũ không để ý thỏa mãn ý dâm cho đám cô nương này đâu, bắt đầu bịa chuyện: “Đó là vào một đêm hè, lúc ấy chúng tôi đều rất khẩn trương, tôi vì lo lắng tức phụ nhi sẽ đau nên dù khó chịu vẫn nhịn, rất dịu dàng và cẩn thận…”

Đây là cảnh trong n giấc mộng xuân của Tả Trạm Vũ.

Không sai, hắn làm sao có thể nói cho các cô rằng hắn đến bây giờ vẫn còn phải gợi tên vợ mình tự an ủi?!

“Oa oa, Tả công đại nhân thật sự là yêu Lâm tiểu thụ quá đi! Mọi người đều nói, khi một người đàn ông yêu bạn chính là khi dù cho bị dục vọng khống chế vẫn có thể quan tâm đến cảm nhận của bạn!” Các y tá sôi nổi cảm khái.

“Vậy xin hỏi, tiểu thụ thụ nhà ngài ở trên giường là dạng gì?”

“Ngại ngùng, ngại ngùng…” Hắn từng mơ thấy bộ dạng rên rỉ như mèo kêu của tức phụ nhi.


“Nhiệt tình chủ động…” Hắn đương nhiên cũng từng mơ Lâm Hạo Sơ ngồi trên người mình chủ động, mơ đẹp đóa nha!

“Lớn mật, không bị cản trở…” Cái này là xe chấn.

“Còn có cuồng dã…” Cái này là dã chiến.

Các y tá nghe mà mắt đã lóe lục quang mượt mà, tiếp tục hỏi: “Vậy hắn thích nhất tư thế gì?”

Tả Trạm Vũ dừng một chút, giống như đang chìm sâu vào hồi ức, phải có chút diễn sâu.

“Từ phía sau, bởi vì lúc ấy cậu ấy rên… dễ nghe nhất.”

“Oa oa! Vậy tần suất của hai người là bao lâu…”

Tả Trạm Vũ nghe vậy nhướn mày, cười tủm tỉm nói: “Chúng tôi ân ái như vậy, đương nhiên là mỗi ngày đều làm!”

Tiểu kịch trường:

Chỉ có cá biết: “Khụ khụ, tiểu công đại nhân, chờ quỳ bàn chà quần áo đi!”

Hết chương 65.

Chú thích

(1) Phim Good Will Hunting (1997). Là tác phẩm để đời của nhà sản xuất, đạo diễn người Mỹ Gus Van Sant, với sự tham gia của bộ đôi diễn viên đình đám Hollywood là Matt Damon và Ben Affleck, Chàng Will Tốt Bụng chắc chắn là một trong những bộ phim tâm lý hay nhất của năm 1997, những con số thống kê của phim đã nói lên tất cả với 2 chiến thắng cho giải Oscar, 22 giải thưởng cùng 55 đề cử khác, đặc biệt thu về tới 225 triệu USD từ 10 triệu USD kinh phí. Điều thú vị là kịch bản của Good Will Hunting được viết bởi 2 nam chính Matt Damon và Ben Affleck, sự kết hợp của 2 ngôi sao này chính là điểm nhấn quan trọng để làm nên thành công cho phim, mọi thứ đều xuất sắc từ cốt truyện, diễn xuất cho tới những cảnh quay, khi mà phim được thực hiện ở tới 21 địa điểm khác nhau. Nội dung của phim Chàng Will Tốt Bụng xoay quanh anh chàng 20 tuổi Will Hunting (Matt Damon), một cậu bé mồ côi lớn lên trong sự bất hạnh ở những xó xỉnh của Boston. Mặc dù Will thường tham gia vào vô số những trò vô bổ tại nơi anh sống như uống rượu, đánh nhau… nhưng anh lại là một người hết sức thông minh, mê đọc sách, có trí nhớ tốt và hiện tại anh chỉ là nhân viên gác cổng tại Học viện Công nghệ Massachusetts, thành phố Boston. Một lần vì tò mò Will nhìn trộm buổi học của lớp toán ứng dụng và cậu đặc biệt thích thú với bài toán hóc búa của giáo sư Gerald Lambeau, thứ mà không một sinh viên nào trong lớp có thể giải được, thế nhưng Will đã giải nó ngay trong đêm và bí mật dán nó lên tường để rồi tất cả mọi người đều rất kinh ngạc trước cách giải cực thông minh. Tò mò về “thiên tài giấu mặt” đã giải bài toán đó, vị giáo sư bèn viết một bài toán khó hơn lên bảng rồi bí mật theo dõi. Ngay tối hôm ấy, ông nhìn thấy Will, trong bộ đồng phục của nhân viên bảo vệ đang viết lời giải lên bảng. Tuy nhiên, ông không nghĩ rằng cậu bảo vệ này là thiên tài đó mà nghĩ rằng Will đang viết bậy, vì thế ông lớn tiếng đuổi cậu đi. Thế nhưng ông đã phải sững người khi đi tới gần chiếc bảng và nhìn thấy bài giải chính xác trong vài dòng chữ ngắn ngủi ở trên đó. Điều đáng tiếc là khi mà giáo sư chưa kịp gặp để nói chuyện với Will thì anh đã bị cảnh sát bắt vì tội tham gia đánh hội đồng một người đàn ông, trong khi lũ bạn chạy thoát thì mình Will bị tóm. Thông báo Will sẽ phải ngồi tù được đưa ra, nhưng may mắn là giáo sư Lambeau đã ra mắt giải quyết dùm cậu với điều kiện cậu phải học toán cấp với ông đồng thời thường xuyên gặp một chuyên gia tâm lý trị liệu. Will đồng ý và những buổi học được diễn ra một cách hết sức tốt đẹp, cậu ngày càng tiến bộ và cho thấy tài năng thiên bẩm của mình nhưng cậu lại luôn tìm đủ mọi lý do để tránh mặt các chuyên gia tâm lý cho tới khi cậu gặp nhà tâm lý học Sean Maguire (Robin Williams), người đã đưa ra những giải pháp tuyệt vời giúp thay đổi cuộc đời của Will…

(2) The Dawn là một ban nhạc rock của Philippines, lần đầu tiên đạt được thành công thương mại vào cuối những năm 1980 ở Philippines. Ban nhạc đã tan rã vào năm 1995 và giọng ca chính Jett Pangan thành lập một ban nhạc khác, Nhóm Jett Pangan. The Dawn đã tái hợp vào cuối năm 1999. The Dawn được coi là “ban nhạc rock tồn tại lâu nhất và sung mãn nhất ở Philippines”.

(3) Tác phẩm “Trở về” của Nghiêm Ca Linh. Nghiêm Ca Linh sinh năm 1958 tại thành phố Thượng Hải, cô là một trong những nhà tiểu thuyết và biên kịch viết bằng ngôn ngữ Trung Quốc đương đại nổi tiếng nhất ngày nay. “Trở về” là một bộ phim văn học kịch được đạo diễn Trương Nghệ Mưu quay vào năm 2014. Nó được chuyển thể từ phần cuối của cuốn tiểu thuyết “Tội ác đất đai” của Nghiêm Ca Linh, với sự tham gia của Trâu Tĩnh Chi (Biên kịch), Trần Đạo Minh, Củng Lợi, Trương Tuệ Văn là diễn viên chính.

Bộ phim chủ yếu kể câu chuyện về sự thay đổi cảm xúc của người trí thức Lục Yên và người vợ Phùng Uyển Du trong thời kỳ mặn nồng. Bộ phim được phát hành vào ngày 16 tháng 5 năm 2014 và được chọn là bộ phim chiếu đặc biệt của Liên hoan phim quốc tế Cannes lần thứ 67. Tính đến ngày 30 tháng 6, bộ phim đã thu hoạch 295 triệu ở phòng vé Trung Quốc đại lục. Nắm giữ kỷ lục phòng vé, vào ngày 8 tháng 10 bộ phim được phát hành tại Hàn Quốc.

Ngoài ra, bộ phim là tác phẩm Trương Nghệ Mưu trở lại với mảng phim văn học sau nhiều năm. Đây là lần đầu tiên ở Trung Quốc áp dụng công nghệ sản xuất tầm nhìn 4K và là bộ phim IMAX đầu tiên trong lịch sử điện ảnh Trung Quốc.

Vào ngày 19 tháng 4 năm 2015, anh đã giành giải Phim Trung Quốc hay nhất quyên lục địa tại Giải thưởng Điện ảnh Hồng Kông lần thứ 34. (Theo Baidu)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận