Trọng Sinh Chi Tình Hữu Độc Chung


SởTiêunhìnmấybìnhrượutrướcmặt,nhịnkhôngđượcnuốtnuốtnướcmiếng,nhịcabếquan,nóilàđểđộtphálêntứcấpdịnănggiả,trước khi nhị ca bế quan đã công đạo Sở Tiêu giao mấy bình rượu tới tay Âu Dương Hạc.

Âu Dương Hạc một khi ra khỏi rừng Mạc Bắc, khẳng định sẽ tới tửu quán trong trấn nhỏ, mà trấn nhỏ này chỉ có một tửu quán, vậy nên chỉ cần chờ ở kia là được.

Sở Tiêu ghé lên bàn nhìn năm bình rượu, mỗi bình rượu đều có hương vị bất đồng, bình rượu tuy rằng phong kín, nhưng mùi rượu nồng đậm vẫn tỏa ra, Sở Tiêu bị mùi rượu huân có chút say say.

Nguyên liệu ủ mỗi bình rượu là khác nhau, một vò là một loại trái cây màu tím nhưỡng, một vò nhưỡng từ loại quả giống sầu riêng, một loại nhưỡng từ xương rồng bà, một loại nhưỡng từ loại dưa quý hiếm, loại dưa này giống với dưa hấu trước mạt thế, nếu nuôi trồng bình thường phải cần tới mười năm mới có thể thành thục, nhưng dưa này lại có mùi vị quáidị,cănbảnkhôngthểăn,nhưngsảnlượnglạithấp,nêngiácảthườngrấtcao,bình rượu cuối cùng được nhưỡng từ Lôi Quang Quả.

Trong số đó có một số nguyên liệu có thể thấy trong rừng, là Sở Tiêu và Sở Giang Dật thuận tay thu thập, số còn lại là hai người chọn mua ở trấn nhỏ.

Phải tìm người đưa số rượu này đến tay Âu Dương Hạc, Sở Tiêu ngẫm lại liền cảm thấy không cam lòng, tên hỗn đản kia, mỗi lần đều là ỷ vào dị năng cao mà nhân lúc cháy nhà đi hôi của.

Sở Tiêu liếm liếm môi, đột nhiên nghĩ tới một chủ ý tuyệt diệu, dù sao nhị ca và Âu Dương Hạc cũng chỉ thỏa thuận số lượng bình rượu, không có nói yêu cầu bình rượu lớn hay nhỏ a!
Nhị ca dùng loại loại bình này một bình có thể đựng năm cân rượu, nếu mình đổi thành bình rượu nhỏ một chút, vậy số rượu dư ra liền thuộc về mình.

Hai mắt Sở Tiêu toát ra quang mang, mình thật là quá thông minh, chủ ý tuyệt diệu như vậy cũng bị mình nghĩ ra, Sở Tiêu cao hứng phấn chấn lao ra trấn nhỏ mua loại bình rượu nhỏ nhất.

Sở Tiêu một bên dời cái bình rượu đi, một bên uống rượu còn lại trong bình lớn, uống ngon thật, vị rượu lạnh lạnh chảy vào yết hầu, lỗ chân lông toàn thân mở ra, chỉ tiếc không có bình rượu nào nhỏ hơn, Sở Tiêu thầm nghĩ.

Sở Giang Dật nhốt chính mình ở trong phòng, trong tiểu thuyết luôn nói những cao thủ tuyệt thế sẽ bế quan khi gặp bình cảnh, trên thực tế, bế quan không phải một chuyện thoải mái, ítnhấtkhôngthểănngon,cònmaySởGiangDậtcóđặtmấybìnhrượutrongnhẫnkhông gian, có thể đỡ thèm.

Tuy nói đệ đệ mình càng lợi hại càng tốt, nhưng Sở Giang Dật vẫn cảm thấy áp lực lớn lao, Sở Tiêu lợi hại hơn hắn không quan trọng, nhưng nếu dị năng Sở Tiêu cũng lợi hại hơn hắn, Sở Giang Dật cảm thấy địa vị ca ca của mình tràn ngập nguy cơ.

Tuy rằng Sở Tiêu sẽ không để ý này đó, nhưng Sở Giang Dật cảm thấy hắn cần tăng lên thực lực của mình, nơi chốn bị đệ đệ áp một đầu cũng không phải chuyện đáng để vui mừng.

Sở Tiêu ôm bình rượu ngồi bên ngoài phòng bế quan của Sở Giang Dật, Sở Tiêu uống một ngụm rượu Lôi Quang Quả, hương rượu mỹ vị chảy vào yết hầu, trong lòng Sở Tiêu dâng lên một cổ thỏa mãn lớn lao, nhị ca nhưỡng rượu đương nhiên phải cho y làm người đầu tiên nhấm nháp, Âu Dương Hạc cư nhiên muốn đoạt cùng y, xứng đáng chỉ nhận được năm bình rượu nhỏ xíu.

Âu Dương Hạc hẳn là cảm tạ y từ bi, rốt cuộc tốt xấu y cũng không mua bình càng nhỏ hơn để đựng rượu cho hắn.

Bất quá Âu Dương Hạc người này, căn bản không biết cảm ơn, cho nên hy vọng xa vời hắn cảm kích là không có khả năng.

Sở Tiêu híp mắt, mùi rượu nồng đậm lan tràn trên đầu lưỡi, “Rượu Lôi Quang Quả thật thơm, Sở Tiêu cảm giác được lôi nguyên tố trên người mình càng thêm nồng đậm một ít.


Sở Giang Dật ngồi trong mật thất, mùi rượu xuyên thấu qua khe cửa, phiêu tiến vào, một hồi lại biến mất, Sở Giang Dật nhăn lông mày, nghĩ thầm: Sở Tiêu có thể có thể bằng mặt không bằng lòng mà uống luôn rượu đưa cho Âu Dương Hạc không a, Sở Giang Dật lắc lắc đầu, ném suy nghĩ này ra khỏi đầu, liền tính Sở Tiêu bất mãn với Âu Dương Hạc nhưng cũng vẫn là một hài tử thành thật nghe lời, chuyện mình công đạo, khẳng định y sẽ làm được.

Sở Giang Dật không ngừng hấp thu tinh hạch và dược tề, năng lượng trong cơ thể dần đạt tới điểm bão hòa, Sở Giang Dật nhắm mắt lại, hết sức chăm chú tập trung đột phá.

Sở Tiêu nhìn cánh cửa đóng chặt, có chút thất vọng mà uống rượu, trước khi bế quan Sở Giang Dật đã làm cho Sở Tiêu một bàn lớn đồ ăn, làm y lưu trữ ăn mấy ngày, bất quá hương vị thật tốt quá, Sở Tiêu lại cảm thấy đồ ăn hương vị tốt như chỉ đặt trong bụng mới không lo bị trộm, không cần lo lắng biến chất, cho nên, Sở Giang Dật vừa bế quan, Sở Tiêu liền ăn sạch đồ ăn.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui