Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Hạ Phi đờ đẫn đứng trên đường nhỏ vắng vẻ.

Nửa tiếng trước hắn bắt đầu lạc đường, đi vòng quanh một lúc thế quái nào đang từ thủ đô đường xá đông đúc đi thẳng đến khu nông thôn vắng hoe này.

Hai bên đường toàn là cây cối rậm rạp, cực kỳ yên tĩnh, đến một bóng người cũng không thấy. Nhìn ra xa tít mù tắp mới thấy có vài nóc nhà lụp xụp, nhưng càng đi về hướng có nhà cửa thì cảm giác khoảng cách lại càng ngày càng xa.

Hắn tức giận gõ gõ thiết bị di động trên cổ tay, rõ ràng có bản đồ vệ tinh mà vẫn lạc đường là thế quái nào!

Thiết bị di động giống như cảm nhận được cơn giận của hắn, vèo một cái hết điện, tắt nguồn.

Hạ Phi: “…”

Cái đệch!

Không còn bản đồ vệ tinh, hắn cũng chẳng biết phải đi thế nào nữa, đành quay đầu lại đi ngược trở về con đường mình vừa đi.

Cục bông ngồi xổm trên đầu hắn, thân thiết “Chíp” “Chíp” mấy tiếng an ủi.

Hạ Phi thò tay bóp bóp, đem lông tơ xanh lam trên người nó vò đến rối tinh rối mù, cục bông suy yếu nằm bẹp xuống đầu hắn, ủy khuất “Chíp!” một tiếng.

Cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, Hạ Phi chán nản đá đá mấy hòn sỏi ven đường.

Đi thêm mười mấy phút nữa, hắn đã mệt đến bở hơi tai, ngồi bệt xuống một tảng đá lớn ở bên đường. Mặc dù thời tiết mát mẻ, nhưng cả người hắn vẫn đầy mồ hôi, Hạ Phi lấy tay quạt quạt, thở dài một hơi.

Thiết bị di động tắt nguồn mất rồi, đường về không tra được, Giang Thành Khải cũng không gọi được.

Trời muốn diệt hắn!

… Mẹ nó, biết thế đã chẳng đi tìm Giang thiếu tướng! Không đúng, biết thế không đi cái tuần trăng mật khỉ gió này luôn cho rồi!

Cũng có phải vợ chồng thật đâu, mật mật cái quái gì mà mật!

Hạ Phi ngồi ở bên đường một lúc, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một người Hổ Vỹ tộc đang đi về phía mình. Vẻ ngoài của người Hổ Vỹ tộc rất dễ nhận ra, màu mắt của bọn họ rất đặc trưng, cũng giống như Đằng Thụ tộc mắt màu xanh lục hay Anh Phù tộc mắt màu tím, Hổ Vỹ tộc mắt màu vàng xanh, giống như màu lá của Bách diệp thảo.

Hắn vội vàng chạy đến trước mặt người kia: “Xin chào, có thể làm phiền chú một chút không?”

Người nông dân Hổ Vỹ tộc dừng lại, nghi hoặc nhìn hắn.

Hạ Phi ngượng ngùng gãi đầu: “Tôi bị lạc đường, chú có biết đường nào để về thủ đô không? Tôi đi lạc từ đó đến đây.”

“Thủ đô ở cách đây rất xa, cậu đi lạc từ thủ đô đến đây thật đấy à?” Người nông dân kinh ngạc hỏi.

Hạ Phi cười khan: “Tôi cũng không biết nữa, nhưng mà đúng là đi rất lâu… Nhưng chú có biết đường để về đó không? Tôi sợ bạn tôi đang tìm tôi.” Hắn giơ cổ tay lên, “Mà thiết bị di động của tôi lại hết điện mất rồi.”

“Thôi được rồi.” Người nông dân gật đầu, bắt đầu chỉ đường cho Hạ Phi.

Sau khi chỉ đường xong, người nông dân lại nói: “Ở đây rất vắng vẻ, có khi còn có cả cướp, cậu còn trẻ, lại là dân thành phố tay chân yếu, trên đường đi phải cẩn thận đấy.”

Hạ Phi cảm kích nói: “Cảm ơn chú nhiều ạ.”

“… Chú?” Người nông dân vẻ mặt rất buồn bã, “Trông tôi già thế thật à?”

Hạ Phi: “…”

Hắn lập tức đổi giọng: “Cảm ơn anh nhiều, trông anh đẹp trai thật đấy ha ha.”

Vẻ mặt người nông dân lập tức rạng rỡ như ánh nắng ban mai, vui vẻ vuốt vuốt bộ râu quai nón của mình.

Hạ Phi nhìn nếp nhăn trên khóe mắt và đồi mồi lấm tấm trên làn da người nông dân, nghĩ thầm, cmn có gọi là ông cũng không quá…

Tạm biệt ông nông dân, hắn nhớ lại tuyến đường được chỉ, vươn tay bóp bóp cục bông, tâm tình vui vẻ chậm rãi đi về.

Cục bông bị bóp đến sống không bằng chết, co quắp thành một đống, số làm chim sao lại khổ thế này cơ chứ! Chủ nhân là cái thứ gì thế này! Suốt ngày bóp!

Hắn đang đi, một giọng hát đột nhiên vang vọng.

Hạ Phi lập tức đứng im tại chỗ, cả người đều cứng đờ.

Ở nơi hoang vu vắng vẻ đột nhiên có tiếng hát, không phải ma nữ thì chính là thần kinh. Hắn sợ ma từ bé, phản xạ tự nhiên trong đầu lập tức não bổ ra ma quỷ, cả người đều không khỏe nổi.

Tiếng hát càng ngày càng rõ ràng, người Hạ Phi càng ngày càng cứng ngắc.

Cmn sao cảm giác y như nó đang dí vào tai mình mà hát thế này QAQ!

Hắn nhớ lại ông nông dân gặp được ban nãy, rõ ràng lúc trước hắn nhìn khắp nơi gần xa cũng không thấy ai, sao đột nhiên lại xuất hiện một người nông dân? Chẳng lẽ ông ta là ma?!

Hạ Phi cảm thấy bản thân sắp phát rồ mất, cái số chó gì thế này!!!

Đột nhiên hắn cảm giác được sau lưng có người, một bàn tay bất chợt đặt lên vai hắn.

Hạ Phi vội vàng ôm đầu kêu to: “A a a a —— Cứu mạng!!! Đừng có ăn thịt tôi!!! Thịt tôi không ngon đâu tha cho tôi đi!!!!!!!”

Bàn tay kia vẫn túm chặt lấy vai hắn không buông, thậm chí còn muốn kéo ngược hắn lại.

Hạ Phi giãy dụa tránh đi, dự định chạy trốn.

Một bàn tay khác vươn ra túm lấy eo hắn, kéo giật cả người hắn về phía sau.

“A a a a ——” Mẹ nó sợ đến tè ra quần rồi!

“Con ma” kia kéo Hạ Phi vào lòng mình.

“Con ma” mở miệng: “Này!”

Hạ Phi tiếp tục phát điên: “A a a a —— ”

“Này! Hạ Phi, em nhìn xem tôi là ai!”

“A a a… A?” Hạ Phi dừng khựng lại, nhìn rõ người phía sau là ai thì lại gào tiếp, “… Con mẹ anh Giang thiếu tướng! Dọa chết tôi rồi!”

Giang Thành Khải cực kỳ bất đắc dĩ: “Tôi gọi em từ nãy đến giờ em không nghe thấy à?”

Hạ Phi giằng ra khỏi ngực Giang thiếu tướng: “Gọi lúc quái nào! Tự dưng anh thò móng heo ra túm vai tôi, lại còn im lặng không nói gì, làm tôi cứ tưởng là ma hiện hồn.”

“Em nhát thế.” Giang Thành Khải xoa đầu hắn: “Đây là hệ Thôn Nha Tinh, không phải hệ Linh Lượng, lấy đâu ra có ma.”

Người ngoài hành tinh như các người hiểu thế quái nào được thế giới tâm linh kỳ ảo của người Trái đất hả? Hắn hừ lạnh một tiếng, không đáp lại y.

Giang Thành Khải cũng không tiếp tục nữa, xoa xoa eo hắn: “Được rồi, đều là lỗi của tôi, chúng ta trở về phi thuyền đi, thân thể em bây giờ không tiện đi lung tung ở ngoài lâu.”

“Tôi có chỗ nào không tiện hả!” Hạ Phi lầm bầm, phá lệ không hất tay Giang thiếu tướng ra, ban nãy thật sự là dọa hắn chết khiếp, tiếng hát ma quỷ kia, lại còn bị vỗ vai một cái, mặc dù đấy là Giang thiếu tướng vỗ… Khoan đã! Tiếng hát!

Hạ Phi vội vàng quay đầu lại, suýt nữa va vào người Giang thiếu tướng.

Giang Thành Khải đỡ lấy hắn, cau mày nói: “Cẩn thận một chút.”

Hạ Phi túm lấy tay y: “Lúc nãy anh có nghe thấy tiếng hát không?… Hay đấy là anh hát?”

Giang Thành Khải dở khóc dở cười: “Tự dưng tôi hát làm gì?”

“… Thế anh có nghe thấy không?” Hạ Phi truy hỏi.

“Không” Giang Thành Khải lắc đầu, “Em nghe thấy cái gì?”

Hạ Phi nhăn mặt, “Tôi cũng không biết phải tả thế nào nữa, nhưng rõ ràng là có ai đó đang hát. Không phải các bài hát lưu hành hiện nay đâu, không có ca từ, chỉ là tiếng ư hử trong cổ họng thôi, nghe giống như một bài ca dao dân gian ấy.”

Giang Thành Khải hỏi: “Giai điệu thế nào?”

Hạ Phi nhắm mắt cố gắng nhớ lại, cố gắng chắp vá lại giai điệu mơ hồ trong trí nhớ, hắng giọng ư hử theo.

Hết cách rồi, hắn thật sự không nhớ rõ! Không bị dọa đến ngất là may rồi ai còn rảnh mà đi nhớ xem nó hát cái quỷ gì!

Hạ Phi ư hử một lúc xong, mở mắt ra đã thấy Giang thiếu tướng đang nhíu mày nhìn mình.

“… Tôi kêu khó nghe quá hả?”

Giang Thành Khải lắc đầu, nghiêm túc nói: “Giai điệu này em nghe được ở đâu?”

“Chính là chỗ này,” Hạ Phi chỉ chỉ dưới chân mình, “Tôi nghe thấy tiếng hát thì đứng lại luôn, một lúc sau thì anh vỗ vai tôi, tôi còn tưởng là ma nữ chứ, sợ gần chết. Anh không nghe thấy thật à? Rõ ràng ban nãy… Hửm, hình như bây giờ hết rồi.”

“Ở đây?” Giang Thành Khải chân mày càng nhíu chặt hơn, “Không thể nào, khi tôi đến ở đây rất yên tĩnh, chỉ thấy mỗi mình em ngơ ngác đứng giữa đường, gọi em mấy lần em đều không nghe.”

Hạ Phi cũng nhíu mày: “Tại sao lại như vậy?”

Giang Thành Khải yên lặng nhìn hắn, đột nhiên giọng điệu trở nên cực kỳ nghiêm túc: “Tiểu Phi, tôi kể cho em một chuyện này, em đừng có hoảng sợ.”

“… Được rồi.”

“Khoảng 200 năm trước, lúc tôi còn đang học ở học viện quân sự, liên bang xảy ra một thảm án chấn động cả thiên hà, vụ án này khi đó được gọi là sự kiện Oanh ca môn.”

“Hả? Oanh ca môn? Sao nghe giống diễm chiếu môn thế…” (diễm chiếu là phim giới hạn độ tuổi, tục xưng gọi là phim đen đấy ạ)

“Sự kiện Oanh ca môn nạn nhân lên đến 102 người, đồng thời những người này hoàn toàn không có bất kỳ mối liên hệ nào với nhau. Giới tính khác nhau, tướng mạo khác nhau, nghề nghiệp khác nhau, bối cảnh gia đình cũng khác nhau, nhưng lại chết dưới tay của cùng một hung thủ, theo cùng một cách thức —— tự sát.”

“Tự sát? Không phải anh vừa nói…”

“Lúc khám nghiệm tử thi nguyên nhân cái chết ban đầu đều được xác định là tự sát, vì bọn họ đều chết ở những nơi rất vắng vẻ hoang tàn, đồng thời lúc chết lại không có người chứng kiến. Đến khi qua vài ngày người trong nhà phát hiện mất tích, đi báo án, dùng định vị trên thiết bị di động mới phát hiện ra thi thể.”

“Hoang tàn vắng vẻ…”

Hạ Phi nhìn xung quanh một chút, nhịn không được nhích sát vào người Giang Thành Khải.

“Vụ án này quân bộ mất mười mấy năm mới phá được, trong khoảng thời gian đó gần như tháng nào cũng có người chết, hơn nữa đều bị kết luận là do tự sát.”

Hạ Phi túm chặt tay áo y.

“Lúc bắt được hung thủ, toàn bộ nhân dân liên bang đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng thân phận của hung thủ lại khiến tất cả mọi người đều bất ngờ, là một thiếu niên chỉ mới hơn 300 tuổi.”

Giang Thành Khải thấy hắn vẫn còn mờ mịt, bổ sung: “Tương đương với khoảng 12, 13 tuổi của con người.”

Chỉ là một đứa bé!

Hạ Phi da đầu tê dại.

“Đúng là tuổi còn quá nhỏ” Giang Thành Khải gật đầu, “Đến tận bây giờ vẫn không ai có  thể hiểu nổi, một đứa trẻ còn chưa trưởng thành tại sao lại có thể giết nhiều người như thế. Lúc bị người của quân bộ bắt, đứa trẻ đó giống như còn chẳng hiểu bản thân đang phải đối mặt với chuyện gì, nó chỉ nhìn bọn tôi rồi cười.”

“Vậy các anh… tử hình đứa bé đó sao?” Hạ Phi cẩn thận hỏi.

“Không, tuổi của nó quá nhỏ.” Giang Thành Khải lắc đầu, “Hơn nữa đứa bé đó là người của thiên hà Scarlett, quân bộ không có quyền xử tử nó.”

“Vậy các anh đưa nó về thiên hà kia à?”

“Cũng không đưa về được. Ban đầu bọn tôi nghi ngờ đứa trẻ này bị người ta dụ dỗ phạm tội, nên đã tiến hành trao đổi với Đại sứ quán của thiên hà Scarlett, cũng  đã phát thông báo tìm người thân cho nó trên hệ thống mạng toàn vũ trụ, suốt mười năm đều không có ai đến nhận là cha mẹ của nó hết.”

“Có lẽ là cô nhi, hoặc là bị cha mẹ vứt bỏ.”

Giang Thành Khải gật đầu: “Nhưng đứa bé đó đã sát hại nhiều người như thế, chính phủ liên bang không thể thả nó, cũng không liên hệ được với người giám hộ, cho nên đành giam nó lại.”

“Giam suốt hai trăm năm?”

“Phải, giam hai trăm năm rồi.”

Hạ Phi cảm thấy thật chua xót, nhỏ như vậy, bị giam lại mấy trăm năm chắc chắn là khổ sở không ít.

Nhưng nghĩ kỹ lại có muốn đồng tình cũng không được, cả trăm mạng người như thế, sao có thể chỉ vì hung thủ còn nhỏ mà dễ dàng bỏ qua.

Giang Thành Khải giống như hiểu được hắn đang nghĩ gì, an ủi xoa đầu hắn.

Hạ Phi lúc này mới phát hiện cả người mình đang dính chặt vào Giang thiếu tướng, vội vã đẩy y ra.

Giang Thành Khải bật cười.

Y kéo Hạ Phi vào lòng, nói: “Được rồi, không nói chuyện này nữa, chuyện kia dù sao cũng đã qua lâu lắm rồi, có lẽ tiếng hát em nghe được chỉ là ảo giác thôi, đừng có tự dọa bản thân.”

Hạ Phi cái hiểu cái không gật gật đầu, cũng không muốn suy nghĩ tiếp việc này nữa.

Nhưng hắn có không muốn nghĩ cũng không được, vì tiếng hát kia lại vang lên lần nữa.

Lần này không chỉ có sắc mặt Hạ Phi thay đổi, mà ngay cả Giang Thành Khải cũng cau mày, bởi vì y cũng nghe thấy.

Tiếng hát truyền từ phía con đường ban nãy y vừa đi tới.

Hai người đồng loạt quay đầu lại, tiếng hát như gió đập thẳng vào mặt, giai điệu giống y như đoạn nhạc ban nãy Hạ Phi hát.

Tiếng hát càng lúc càng lớn.

Giang Thành Khải ôm chặt hắn, “Lúc nãy em có gặp ai ở đây không?”

“Có một người,” Hạ Phi nói, “Là một người nông dân, tôi còn hỏi đường ông ấy.”

“Em có phát hiện ra ông ta có chỗ nào bất thường không?”

“Không có… chỉ là một người nông dân thôi, nhìn rất bình thường.”

Giang Thành Khải trầm mặc.

Hạ Phi thử thăm dò nói: “Hay chúng ta đi tìm xem nó phát ra từ đâu?”

Giang Thành Khải trầm mặc một lúc, gật đầu.

Hai người nắm tay nhau cùng đi về phía trước.

Tiếng hát không giống như lúc nãy đột nhiên biến mất, mà càng ngày càng rõ hơn. Bọn họ đi một lúc đã quay về chỗ tảng đá ban nãy Hạ Phi gặp được người nông dân kia. Tiếng hát truyền ra từ trong rừng cây.

“… Thật sự không phải là ma à?”

Tiếng hát này rất êm tai, nhưng âm thanh lại không rõ là nam hay nữ, cực kỳ trung tính, ngay cả tuổi tác cũng khó mà xác định được. Tim hắn theo nhịp điệu lên xuống của tiếng hát kia mà hụt mất mấy nhịp, cả người đều không khỏe nổi.

Hơn nữa không biết có phải là ảo giác của hắn không, Hạ Phi luôn cảm thấy cảm giác lúc nghe tiếng hát này với cảm giác khi nghe Kha Lam hát giống nhau y hệt, khiến cho tinh thần lực của hắn dao động một chút, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì.

Giang Thành Khải thấy sắc mặt hắn trắng bệch, vội vã dừng bước: “Em sao thế, có chỗ nào khó chịu không?”

Hạ Phi lắc đầu.

Giang Thành Khải lại nói: “Hay là chúng ta trở về đi, nhìn em không ổn chút nào.”

Lúc nãy bị lạc đường lâu quá, lại bị tiếng hát này ảnh hưởng nên tinh thần lực của hắn có hơi mệt mỏi. Nhưng chuyện liên quan đến mạng người rất quan trọng, không thể bỏ dở được, vì vậy hắn nói với Giang Thành Khải: “Tôi không sao đâu, chúng ta cứ đi xem thế nào đã.”

Giang Thành Khải thấy hắn kiên quyết muốn đi, cũng không phản đối nữa.

Càng đi sâu vào trong, cây cối càng thưa thớt dần, chủ yếu chỉ toàn là thảm cỏ trải dài.

Giang Thành Khải nhíu mày, đột nhiên tầm mắt chuyển đến một góc cách đó không xa.

Hạ Phi cũng đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy một bóng người xanh xanh xám xám ở sâu trong rừng cây không ngừng lắc lư đung đưa, nhìn không rõ mặt mũi. Đến gần hơn một chút, hắn nheo mắt lại, cuối cùng cũng thấy rõ gương mặt người nọ —— chính là người nông dân ban nãy chỉ đường cho hắn!

Cơ thể và hai tay hai chân của người nông dân chậm rãi đung đưa theo nhịp điệu tiếng hát, trên mặt còn mang theo niềm say sưa bất tận, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, giống như đang đắm chìm trong thế giới huyền ảo thoát ly hiện thực. Động tác của người nọ mặc dù có hơi trúc trắc, nhưng nếu ai không biết nhìn thấy, cũng chỉ nghĩ chắc đây là một anh giai bara mang tâm hồn thiếu nữ muốn vào tìm thế giới riêng bung xõa một lần.

Chỉ là càng nhìn, Hạ Phi càng cảm thấy không thích hợp.

…… Quần áo của người nọ dường như càng ngày càng nhuộm xanh thì phải…

Lúc suy nghĩ này vụt ra trong đầu hắn, Giang Thành Khải trong nháy mắt đã lập tức lao đến chỗ người nông dân.

Hạ Phi ngay cả kêu một tiếng cũng không kịp, đành phải chạy theo y.

Quần áo người nọ càng ngày càng loang lổ những mảng xanh biếc ướt đẫm, là máu.

Xuất phát từ bản thể là thực vật, máu của người Thôn Nha Tinh đều mang màu sắc đặc thù, như cây cối chảy ra nhựa sống, không giống máu đỏ của nhân loại. Các chủng tộc thực vật ở đây máu đa phần đều màu xanh, mà người nông dân Hổ vỹ tộc này cũng không ngoại lệ.

Hình ảnh đáng sợ vẫn tiếp diễn.

Hạ Phi bây giờ mới sâu sắc cảm thấy ban nãy đứng xa nhìn vào đã là hình ảnh tối giản cỡ nào. Người nông dân đứng cách bọn họ chỉ khoảng nửa mét, vừa nhảy múa vừa tự cào rách người mình. Mỗi lần cánh tay đưa lên là vô số miệng vết thương nông sâu khác nhau xuất hiện, vết máu loang lổ trên người cũng theo đó mà càng ngày càng nhiều, nhuộm xanh cả cơ thể bằng thứ chất lỏng sền sệt xanh biếc.

Hạ Phi chỉ cảm thấy cổ họng nhộn nhạo, dịch dạ dày trào lên đắng chát.

Giang Thành Khải định ngăn người nông dân lại, nhưng biên độ động tác của người nọ quá lớn, nếu không cẩn thận, ngay cả chính Giang thiếu tướng cũng sẽ bị thương.

Đúng lúc này, tiếng hát đột nhiên biến mất.

Động tác của người nông dân cũng theo đó đột ngột dừng lại, cả người dừng khựng giữa không trung, sau đó như con rối đứt dây nặng nề ngã xuống đất.

Giang Thành Khải đi đến cẩn thận kiểm tra hơi thở của người nọ.

Đã chết.

Một người khỏe mạnh, dùng phương thức như bị nguyền rủa, chết trước mặt bọn họ.

Hai người lúc này mới phát hiện, trên cổ người nông dân đã có một vết cắt rất sâu, không nhìn kỹ thì không phát hiện được, vết cắt này có lẽ cũng là nguyên nhân chính dẫn đến tử vong, không ai có thể cứu được.

Hạ Phi không chịu được nữa, ôm một gốc cây nôn ra cả mật xanh mật vàng.

Giang Thành Khải đau lòng giúp hắn vỗ vỗ lưng, bắt đầu hối hận tại sao ban nãy mình lại bỏ đi. Nếu không phải y bỏ lại Hạ Phi một mình, hắn sẽ không lạc đường ở đây, càng không phải chứng kiến cảnh tượng tàn nhẫn này.

Hai người báo cảnh sát.

Chẳng bao lâu đã có người của đội điều tra đến hiện trường.

Giang Thành Khải và Hạ Phi được yêu cầu làm chứng nhân, tạm thời chưa thể rời đi, phải ở lại cho cảnh sát tinh cầu Grey lấy lời khai.

Trạng thái của Hạ Phi không được tốt, thân thể và tinh thần đều rất mệt mỏi, ngay cả Cục bông hệ chữa khỏi cũng không cải thiện được tình hình. Sắc mặt hắn trắng bệch dựa vào lòng Giang thiếu tướng, chớp mắt một cái cũng không dám, chỉ sợ nhắm mắt lại trong đầu sẽ xuất hiện cảnh tượng ban nãy.

Giang Thành Khải nhìn dáng vẻ mệt mỏi của hắn, đau lòng vô cùng.

May sao cảnh sát ở đây nhận ra y, Giang Thành Khải quyết định đưa số liên lạc thiết bị di động cho bọn họ rồi dẫn Hạ Phi về phi thuyền nghỉ ngơi. Về chuyện tuần trăng mật, chờ hắn khỏe hơn rồi tính sau.

Thật ra Hạ Phi vốn không bánh bèo đến mức thấy người chết đã ngất lên ngất xuống. Kiếp trước hắn xem rất nhiều phim kinh dị còn khủng bố hơn cũng không thấy cơ thể có phản ứng dữ dội như bây giờ. Hơn nữa trước đó hắn còn xâm nhập vào ký ức của những người bị Natalie giết, cảm nhận được sự hoảng sợ và đau đớn của họ, theo lý thuyết hẳn sẽ không thể như bây giờ mới đúng.

Cũng không biết có phải do quá trình mang thai càng về sau tâm sinh lý sẽ càng mẫn cảm không, cũng có thể do cách thức tử vong của người nông dân nọ quá mức phi nhân tính, Hạ Phi lần này bị ảnh hưởng rất lớn, ngay cả cơm chiều cũng không ăn nổi.

Rõ ràng thể xác và tinh thần rất mệt mỏi, lại mãi không ngủ được.

Cuối cùng Giang Thành Khải phải ôm Hạ Phi, vừa dùng chất giọng kỳ dị hát ru vừa vô lưng dỗ hắn ngủ.



Hạ Phi nằm mơ.

Nhưng giấc mơ này lại quá chân thật, chân thật đến không giống như đang mơ.

Hắn đứng trong một rừng cây hoang vắng, xung quanh toàn là cây cối héo úa, mặt trăng đỏ như máu lặng lẽ treo trên không trung, âm trầm rợn người.

Hạ Phi sợ hãi chạy về phía trước, nhưng chạy mãi chạy mãi, có chạy thế nào cũng không thể ra khỏi rừng cây này.

Bỗng nhiên, trước mắt hắn xuất hiện một mảnh đất trống. Hạ Phi vội vàng chạy đến nơi đó, cây cối ngày một thưa dần, hắn phát hiện Giang Thành Khải và Giang Thành Điềm đang đứng cách đó không xa. Hạ Phi còn chưa kịp lên tiếng, tình cảnh trước mắt đã khiến hắn chết lặng tại chỗ.

Quân trang trên người Giang Thành Khải đã ướt đẫm máu xanh, bàn tay y nắm chặt lưỡi dao găm sắc nhọn, dưới ánh trăng đỏ quạch ánh lên tia sáng bạc chói mắt đến rợn người. Mà bàn tay đang nắm chuôi dao, không ai khác chính là Giang Thành Điềm.

Trước ngực Hạ Phi nhói lên, vội lao đến ngăn cản bọn họ huynh đệ tương tàn.

Nhưng hắn càng chạy lại càng không thể đến gần Giang thiếu tướng và Giang Thành Điềm. Lòng Hạ Phi nóng như lửa đốt, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn vũng máu dưới chân hai người họ ngày càng lan rộng, càng lúc càng xa dần.



“…… Hạ Phi……. Hạ Phi!”

Tiếng gọi lo lắng của Giang Thành Khải mơ hồ truyền vào trong tai, Hạ Phi mở choàng mắt, khắp người đều mồ hôi lạnh.

“Tiểu Phi, em gặp ác mộng à? Sao lại kêu gào như thế?”

Tròng mắt Hạ Phi đảo loạn, cố thế nào cũng chỉ thấy bóng dáng mơ hồ của y, giống như trong giấc mơ kia, rõ ràng ở cách mình rất gần, lại giống như vô cùng xa xôi, giống như chỉ cần hắn rời mắt đi, người này sẽ biến mất.

Hạ Phi nâng tay run rẩy sờ soạng gương mặt Giang Thành Khải, như đang xác nhận xem có đúng là y không.

Giang Thành Khải sửng sốt, đưa tay nắm tay hắn, cẩn thận gọi: “Tiểu Phi?”

Nghe được xưng hô quen thuộc, xác định Giang thiếu tướng vẫn đang ngồi trước mặt mình, bao nhiêu sợ hãi hoảng hốt đè nén trong lòng trào lên, Hạ Phi ôm lấy cổ y, khóc òa lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui