Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Hạ Phi có nằm mơ cũng chẳng tưởng tượng nổi bản thân lại có thể cùng một quả trứng chơi suốt một buổi tối, hơn nữa còn là một quả trứng biết tàng hình.

Náo loạn đến gần sáng, hắn mới giật mình nhớ ra sáng mai còn phải tới Giang gia, mặc kệ quả trứng ở bên gối nhảy tưng tưng loạn xạ cũng không buồn để ý tới nó nữa, ít nhất cũng phải tranh thủ ngủ lấy hai ba tiếng.

Thế nhưng ngủ thế này còn không bằng đừng ngủ!

Lúc Hạ Phi mang theo hai vành mắt đen sì đứng ở cửa nghênh tiếp Giang phu nhân, trong đầu hắn toàn là suy nghĩ này. Đáng giận nhất chính là vào lúc đang ngủ say nhất thì bị gọi dậy, so với thức trắng đêm còn khổ hơn.

May là trên mặt hắn đeo thiết bị trợ thị, đừng nói là vành mắt đen, cho dù có bị người ta đấm thành mắt gấu trúc chắc cũng không ai phát hiện.

Giang phu nhân vẻ mặt tươi cười chào hỏi: “Tiểu Phi, con dậy thật sớm.” Con bướm đậu bên tóc mai cũng theo đó mà phẩy phẩy cánh.

Hạ Phi có chút cứng đờ, cười nói: “Bác gái cũng đến thật sớm.”

Bây giờ mới có bảy giờ sáng! Chính là thời gian lý tưởng cỡ nào để đi ngủ! Cứ thế liền tàn nhẫn bị gọi dậy, quả thực chính là sống không bằng chết!

Giang phu nhân nói: “Thật ra cũng không còn sớm, cũng nên xuất phát rồi, hôm nay phải bận rộn cả ngày.”

Hạ Phi: “…” Đến cùng là ban nãy ai nói thật sớm trước hả!

Hạ Phi vẫn còn ngái ngủ, lúc nãy ở trong phòng tắm dề dà đến nửa buổi, bây giờ mới có thể nhịn được không phát dại trước mặt mẹ chồng tương lai.

Phương Tĩnh đứng bên cạnh có chút khẩn trương.

Thái độ của Hạ Phi đối với người khác có chút lãnh đạm, bây giờ gặp mẹ chồng cũng vẫn thế này, chẳng may đắc tội Giang gia, còn làm liên lụy đến Hạ gia bọn họ. Phương Tĩnh cười chen mồm vào: “Đừng đứng ở cửa nói chuyện, Giang phu nhân đi tới đây hẳn cũng mệt mỏi, mời vào nhà ngồi, để tôi sai người làm mang lên chút đồ ăn nhẹ.”

“Hạ phu nhân không cần phiền toái như vậy” Giang phu nhân đối với Phương Tĩnh nở nụ cười khách khí, giọng điệu có chút xa cách “Cả ngày hôm nay lịch trình của chúng tôi đều đã xếp kín, một phút cũng không thể chậm trễ.” Cứ như vậy uyển chuyển từ chối lời mời của Phương Tĩnh.

Phương Tĩnh ngượng ngùng cười cười.

Giang phu nhân nói: “Tiểu Phi, con đi theo ta.”

Hạ Phi mơ mơ màng màng cùng Giang phu nhân lên xe huyền phù.

Phương Tĩnh nhìn xe huyền phù rời đi, âm thầm nghiến răng. Không hổ là xe huyền phù của nhà thượng tướng, cùng với nhà mình hoàn toàn không cùng một đẳng cấp. Nếu không phải Hạ Phi có kết quả ghép gen thành công, Phương Tĩnh thật muốn đem con gái bảo bối của mình đóng gói thắt nơ đưa đến Giang gia, hiện tại lại tiện nghi cho cái đứa con hoang kia.

Dù sao cũng không ảnh hưởng, Hạ Phi cũng chỉ là một worker vô dụng, đến lúc không sinh được con, hoặc là sinh ra con thể chất thấp kém, để xem nó làm sao tiếp tục ở lại Giang gia. Đến lúc đó con gái mình nói không chừng lại có hi vọng.

Phương Tĩnh bên kia trong lòng điên cuồng tính kế, Hạ Phi bên này ngồi trong xe lại cực kỳ buồn ngủ.

Cái xe này lại đặc biệt thoái mái, đệm lót cực kỳ mềm mại, ngồi xuống vô cùng êm ái. Xe chạy cũng rất vững vàng, không khác gì đứng trên đất bằng, Hạ Phi nhịn không được mà ngủ gật.

Hắn và Giang phu nhân ngồi đối diện nhau.

Giang phu nhân từ trong ngăn chứa đồ lấy ra một bình rượu trái cây cùng hai cái ly nhỏ có chân, trước tiên tự rót cho mình một ly, sau đó ngẩng đầu hỏi Hạ Phi: “Tiểu Phi, con có muốn uống…” Sau đó trong xe liền yên lặng.

Giang phu nhân nhìn đầu Hạ Phi gật lên gật xuống, rõ ràng là đã rơi vào mộng đẹp, không khỏi có chút buồn bực, đứa nhỏ này ngồi cùng một chỗ với bà chán đến thế à? Giang phu nhân dù sao cũng có ba đứa con, hơn nữa ba đứa đều lớn hơn Hạ Phi, cũng không đành lòng đánh thức hắn, đến tận lúc tiến vào quân khu mới lay hắn.

“Tiểu Phi, dậy đi, chúng ta sắp đến rồi.”

Hạ Phi mơ mơ màng màng mở mắt, đúng lúc nhìn thấy con bướm đậu trên tóc Giang phu nhân định bay về phía mình, theo phản xạ phất phất tay, đầu cũng va vào chỗ tựa lưng, may là lưng ghế rất mềm.

Va một cái này cũng đủ khiến Hạ Phi tỉnh hẳn, hắn ý thức được bản thân đang ở đâu, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi bác gái, con không cố ý ngủ gật đâu.”

Giang phu nhân cười cười, biểu thị không quá để ý: “Chúng ta đi vào trước đi.”

“Vâng.” Hạ Phi gật gật đầu, trong đầu nghĩ phải kiếm chuyện gì khác nói để cứu vãn tình thế một chút, vì vậy hắn nhanh chóng tiến hành khen ngợi con bướm lúc nãy suýt tông thẳng vào mặt mình “Bác gái, con bướm trên đầu người thật đẹp, trông đặc biệt cao quý ưu nhã.”

Giang phu nhân nghe hắn nói xong lập tức sửng sốt.

Bà đưa tay chạm nhẹ vào thái dương mình một cái, con bướm liền thuận theo động tác của chủ nhân mà đậu lên ngón tay.

Hạ Phi tưởng mình tâng bốc chưa đủ đô, nhân tiện nói: “Nó cùng với người trông cực kỳ xứng đôi.” Quả thực chính là Hàm Hương phiên bản ngoài hành tinh!

Giang phu nhân hoàn toàn không có bộ dạng vui sướng khi được tán dương, trái lại nét mặt có chút nghiêm nghị, hỏi: “Con nhìn thấy nó?” Bà giơ tay lên trước mặt hắn.

“Vâng, con nhìn thấy.” Hạ Phi có hơi khó hiểu, “Đúng rồi, cái này hình như hôm qua người để quên trong phòng con.” Hắn chợt nhớ tới quả trứng nhỏ trong túi mình, vội vàng móc ra.

Giang phu nhân nhìn quả trứng, mờ mịt lắc đầu: “Không, cái này không phải của ta.”

Vậy là của ai? Chẳng lẽ là Phương Tĩnh hay Hạ Lăng? Hôm qua ngoài Giang phu nhân cũng chỉ có hai người kia vào phòng hắn, lúc đó ai cũng không chú ý tới trên đất từ lúc nào mà có một quả trứng.

Dù sao cũng không phải của Giang phu nhân, Hạ Phi đành phải đem nó nhét về trong túi.

Giang phu nhân cũng không để ý lắm đến quả trứng kia, bà có chút hồ nghi đem con bướm đưa đến trước mặt Hạ Phi lần nữa, “Con thật sự nhìn thấy nó?”

“Con nhìn thấy thật mà.” Hạ Phi cực kỳ bất đắc dĩ, chẳng lẽ muốn nhìn thấy bướm còn phải có dị năng đặc biệt gì hay sao?

Không thể không nói, hắn thế mà đoán đúng rồi.

“Tại sao lại như vậy…” Giang phu nhân giống như không thể tin nổi, lẩm bẩm tự nói.

Hạ Phi cũng nhận ra hình như có chỗ nào không đúng, hắn hỏi: “Bác gái, có thể nhìn thấy con bướm này rất bất thường sao?”

“Không có gì đâu” Giang phu nhân lắc đầu, cong khóe miệng nói, “Trước hết đừng nói chuyện này nữa, chúng ta lãng phí quá nhiều thời gian, vào nhà thôi.”

Hạ Phi chỗ hiểu chỗ không gật gật đầu, hắn cảm thấy Giang phu nhân đang giấu giếm hắn chuyện gì.

Giang phu nhân lại không chịu nói, hắn cũng không có cách nào.

Mà Giang phu nhân đi phía trước hắn trong lòng cũng đang cực kỳ phức tạp. Theo lý mà nói, chỉ có partner mới có bàn linh, cũng chỉ có partner mới có thể nhìn thấy tất cả bàn linh, ngay cả captain cũng chỉ có thể nhìn thấy bàn linh của partner phù hợp với mình. Hạ Phi chỉ là worker, tại sao hắn cũng có thể nhìn thấy?

*bàn linh( 伴灵): linh hồn đồng hành

Lại nói, lúc Giang phu nhân biết người hợp gen thành công với con mình là worker, bà cảm thấy vô cùng thất vọng. Nhưng nghĩ đến dù sao đối phương bị gả vào nhà mình để làm một quả phụ, bà cũng không bất mãn nổi, chỉ muốn cố hết sức làm cho đối phương cảm nhận được không khí gia đình ấm áp. Thế nhưng dựa theo tình huống hiện tại, Hạ Phi hình như cũng phải chỉ đơn thuần là một worker bình thường?

Biệt thự Giang gia to gấp ba lần cái của Hạ gia.

Hạ Phi ở đại sảnh, ngửa đầu nhìn đèn thủy tinh treo cao đến ba bốn mét, trong lòng thổn thức không thôi.

Giang phu nhân dằn xuống nghi hoặc trong lòng, khôi phục lại hình ảnh nguyên bản hòa ái dễ gần, nói: “Con còn chưa ăn sáng đúng không? Để ta bảo người hầu chuẩn bị đồ ăn. Ta còn hai đứa con nữa, thuận tiện để mấy đứa các con làm quen với nhau.”

Hạ Phi từ trước đến nay đều rất thoải mái, cũng không để ý biểu hiện khác thường ban nãy của Giang phu nhân, tâm tình toàn bộ đều đặt trên đồ trang trí trong sảnh.

Mấy người ngoài hành tinh này cũng quá xa hoa rồi, bình hoa, đồ trang trí, tác phẩm hội họa, từng cái từng cái đều tinh xảo đến độ trên Trái đất chắc hẳn chưa ai từng thấy qua, quả thực làm cho người ta vừa nhìn đã muốn chôm đi vài cái.

Hắn và Giang phu nhân đang nói chuyện, trên lầu hai truyền đến tiếng mở cửa.

Giang phu nhân ngẩng đầu cười nói: “Tiểu Điềm, chào buổi sáng.”

Giang Thành Điềm ngáp một cái, vừa đi xuống lầu vừa nói: “Mẹ, chào buổi sáng.”

Đang ngáp được một nửa bỗng nhiên dừng khựng lại, Giang Thành Điềm kinh ngạc chỉ vào Hạ Phi đang sờ sờ bình hoa, quái dị rú lên: “Mẹ! Sao mẹ lại đem cái tên này mang vào nhà mình!”

Hạ Phi bị tiếng gào rú kia làm cho phát hãi, suýt chút nữa làm rơi luôn bình hoa, vội vàng run rẩy đỡ lấy cái bình.

Giang phu nhân sẵng giọng: “Tiểu Điềm, lễ phép một chút, đây là chị dâu tương lai của con.”

Hạ Phi cũng vừa lúc quay sang, thấy rõ bộ dạng Giang Thành Điềm.

Gương mặt người này so với bức ảnh trên mạng của Giang Thành Khải giống đến năm, sáu phần, có lẽ vẫn chưa phát triển hết, đường nét vẫn còn có chút trẻ con, so với anh trai ít hơn một phần sát khí, nói chung là vẫn cực kỳ đẹp trai.

“Con biết rồi” Giang Thành Điềm có chút ghét bỏ nhìn Hạ Phi, “Nhưng mà không phải ngày mai mới tổ chức hôn lễ sao? Sao hôm nay đã đến rồi.”

“Cũng phải chuẩn bị sớm một chút” Giang phu nhân đang nói, bỗng nhiên kêu khẽ một tiếng, “Ai nha, có chút đồ phải kiểm tra, mẹ đi xem một chút, hai đứa các con nói chuyện với nhau một lúc đi.”

“Ai muốn cùng cậu ta tán gẫu chứ.” Giang Thành Điềm nhìn bóng lưng Giang phu nhân, vô lực nói.

Tôi cũng không muốn tán gẫu với cậu đâu biết không! Độ hảo cảm của Hạ Phi đối người này nhất thời tụt xuống mức âm.

“Này, cái kia… Cậu tên là gì?” Giang Thành Điềm bỗng nhiên gọi hắn một tiếng.

Không phải nói không muốn cùng hắn tán gẫu sao? Hạ Phi lườm một cái, không trả lời.

Giang Thành Điềm cũng không tức giận, nói thẳng: “Tôi nhớ không lầm cậu chính là cái tên đưa thư tình cho Bello, kết quả lại phát cho toàn trường mỗi người một bản đúng không.”

Hạ Phi: “…”

Giang Thành Điềm nói: “Người ngu xuẩn như cậu gả cho anh tôi, cho dù anh tôi đã mất tôi cũng thấy không đáng hộ anh ấy, thật không biết con của hai người sau này sinh ra ngu xuẩn đến mức nào.”

Hạ Phi: “…”

Cậu nghĩ tôi thích gả cho anh cậu lắm à! Cậu thích anh cậu thế thì tự đi mà gả cho hắn ấy!

Ầy, không đúng, thế là loạn luân rồi.

“Dù thế nào, tôi cũng phải nhắc nhở cậu, sau một tuần nữa sẽ phải quay lại trường. Cậu nếu đã gả cho anh tôi, thì thành thật một chút, đừng có tiếp tục tơ tưởng đến Bello, người ta đã có người yêu rồi.”

Dứt lời, Giang Thành Điềm lướt qua người Hạ Phi đi thẳng.

Hạ Phi tức đến nghiến răng.

Nói đi nói lại, không phải chỉ là hạng nhất ba sao trường quân đội sao? Cũng chỉ là một thằng nhóc con, chỉ có nguyên chủ mới đi thích cái loại như thế!

Đáng hận hơn chính là, Giang Thành Điềm lại cao hơn hắn tận nửa cái đầu!

Hắn kiếp trước cũng cao hơn một mét tám, thế quái nào sống lại một hồi lại biến thành loại lùn như bí đao? Chưa nói đến Giang Thành Điềm, đến ngay cả Giang phu nhân hình như cũng chỉ thấp hơn hắn gần nửa cái đầu.

Hạ Phi cực kỳ bi thương, khổ không chịu được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui