Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Hạ Phi đột nhiên kêu lên làm Giang Thành Khải và Giang phu nhân đều hoảng hốt tưởng hắn xảy ra chuyện gì.

Hai người vội vã lao vào phòng, thấy Hạ Phi đang tung chăn vén áo nhìn chằm chằm cái bụng trắng toát bằng phẳng của mình, gương mặt đầy vẻ sợ hãi.

Lại có đứa nữa hả?

Giang thiếu tướng và Giang phu nhân liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ đến vấn đề này.

Hạ Phi chỉ vào bụng mình, lắp ba lắp bắp nói mãi không xong: “Bên trong… Bên trong có…”

Giang Thành Khải nói: “Đừng gấp, cứ từ từ mà nói, bụng em làm sao?”

“Sâu… Con sâu!” Hạ Phi cuối cùng cũng nói đến từ mấu chốt, “Con sâu Natalie bỏ vào ấy!”

Giang Thành Khải sắc mặt đại biến, nhanh chóng đi tới xoa bụng hắn.

Hạ Phi bị xoa đúng chỗ buồn, cố nhịn cười cuộn cả người lại thành một nắm.

Giang Thành Khải: “…”

Y nghẹn lời: “Em đang làm gì thế hả?”

Hạ Phi gạt tay y ra: “Anh đừng sờ nữa, ngứa quá tôi không chịu được.”

Giang Thành Khải không muốn phí lời với hắn nữa, trực tiếp lấy chăn bọc kín Hạ Phi lại, cúi xuống bế người ra cửa.

Hạ Phi hoảng sợ: “Anh làm cái gì thế?”

Giang phu nhân cũng vội chạy theo: “Tiểu Khải, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Giang Thành Khải không quay đầu lại, bế thẳng Hạ Phi ra thang máy: “Con đưa em ấy đi siêu âm.”

“Trong bụng Phi Phi có cái gì hả?” Giang phu nhân lo lắng hỏi.

Ba tháng trước cũng đã kiểm tra thử nhưng lại không phát hiện được gì, Giang Thành Khải lắc đầu: “Con cũng chưa xác định được là có hay không. Bọn con đi kiểm tra thử xem thế nào đã” Y dừng một chút, lại nói tiếp, “Mẹ ở lại phòng đi, cục cưng vẫn đang ở trong đó.”

Giang phu nhân trầm ngâm gật đầu.

Hạ Phi cũng yên tĩnh lại, ngoan ngoãn nằm yên cho Giang Thành Khải bế mình đến phòng siêu âm.

Bệnh viện hoàng gia chỉ phục vụ khám chữa bệnh cho hoàng thất nên quy mô cũng không lớn, hơn nữa thành viên hoàng thất cũng không nhiều nên đa số thời gian bác sĩ ở đây đều rất rảnh.

Trong phòng siêu âm chỉ có đúng một bác sĩ trực ban, bệnh nhân đến một người cũng chẳng có.

Giang Thành Khải bế Hạ Phi vào, trực tiếp yêu cầu làm kiểm tra toàn diện.

Bác sĩ trực ban là một nữ bác sĩ khoảng 30 tuổi, là một thành viên đầy nhiệt huyết trong quân đoàn fan hùng hậu của couple quốc dân. Nữ bác sĩ vừa nhìn thấy Giang Thành Khải bế Hạ Phi đã hạnh phúc đến nghẹt thở, chẳng cần quan tâm xem bọn họ có giấy yêu cầu của bác sĩ điều trị hay không, cực kỳ sung sướng đón hai người vào phòng.

Đừng nói là làm kiểm tra toàn diện, cho dù hai người có muốn khiêng hết máy móc trong phòng về nhà, nữ bác sĩ cũng nhiệt liệt ủng hộ!

Hạ Phi nhìn nữ bác sĩ hưng phấn cười đến cực kỳ biến thái, nhịn không được rúc sát vào lòng Giang Thành Khải.

Nữ bác sĩ càng hưng phấn đến nghẹt thở!

Aaaaaaaaaa nhìn thấy người lạ thì ngại ngùng e thẹn!!!!! Quả nhiên là mảnh mai thụ trong truyền thuyếtttttt!!!!!!!!

Xuất phát từ tâm lý sùng bái mù quáng, nữ bác sĩ trực thuộc quân đoàn fan não tàn dùng tốc độ như ánh sáng bắt đầu tiến hành kiểm tra cho Hạ Phi.

Sau mười phút, kiểm tra hoàn tất.

Hạ Phi cùng Giang Thành Khải đồng thời ghé vào màn hình máy kiểm tra.

Nhìn ở khoảng cách gần thế này thật sự là quá đẹp trai quá moe thật sự là không chịu nổi nữa!!! Nữ bác sĩ đè nén tâm tình kích động muốn xin được ký tên xuống, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh phân tích số liệu kiểm tra.

“Thân thể Thiếu phu nhân tương đối tốt, các chỉ số cũng rất bình thường, mới sinh xong nên có hơi yếu, điều dưỡng vài hôm là ổn.”

Giang Thành Khải hỏi: “Còn gì nữa không?”

Nữ bác sĩ sửng sốt: “Còn có gì nữa?”

Giang Thành Khải nói: “Trong người có virus hay ký sinh trùng gì không.”

“Làm sao thế được,” Nữ bác sĩ cười, “Nếu có virus hay ký sinh trùng xuất hiện trong cơ thể, khi kiểm tra máy móc nhất định sẽ cảnh báo, Thiếu phu nhân kết quả kiểm tra rất bình thường, không có những thứ đó đâu, Giang thiếu tướng xin cứ yên tâm.”

“Sao lại thế…”

Hạ Phi kinh ngạc, hắn rõ ràng thấy bụng mình phát sáng mà, bên trong còn ngọ nguậy nữa!

Sao soi bao nhiêu lần vẫn không ra cái gì?

Hạ Phi nghĩ mãi không ra.


Làm thế nào bây giờ, chẳng lẽ lại xông lên bảo, bác sĩ à, thật ra trong bụng tôi có một thứ biến thái lắm, còn vừa phát sáng như siêu nhân biến hình ấy, còn biết ngoe nguẩy, cô mau nhìn cho kỹ vào, không nhìn được thì sờ, không sờ được thì rạch bụng ra… ầy, bỏ đi, mới nghĩ đã thấy không khỏe rồi…

Giang Thành Khải cũng cảm thấy rất khó hiểu, nhưng quay sang nhìn thấy vẻ mặt anh dũng tìm chết của Hạ Phi, y lại muốn cười.

Y nhịn không được vò loạn tóc Hạ Phi, sau đó dưới cái nhìn hung tợn của hắn và ánh mắt sáng rực của bác sĩ, chậm rãi nói: “Bác sĩ, làm phiền cô cung cấp cho chúng tôi một bản báo cáo số liệu kiểm tra hôm nay vào kẹp tài liệu được không, chúng tôi muốn trở về nghiên cứu thêm.”

Mỗi người từ khi sinh ra đều được cấp cho một kẹp tài liệu mã hóa bằng vân tay lưu trữ tất cả lịch sử khám chữa bệnh và các chỉ số cơ thể cũng như một vài tài liệu liên quan khác, ví dụ như báo cáo khám thai, phim siêu âm thai trước khi sinh của Hạ Phi cũng được lưu trong đó.

Nữ bác sĩ rất vui vẻ đồng ý.

“Cảm ơn bác sĩ.” Giang thiếu tướng khẽ mỉm cười cảm ơn nữ bác sĩ, sau đó đỡ eo Hạ Phi dìu hắn đứng dậy.

Lúc nãy đi vội quá y quên không mang giày cho hắn, người mới sinh xong đều rất yếu, bây giờ mà để hắn đi chân đất về nhất định sẽ ốm luôn.

Giang Thành Khải trầm mặc hai giây, lại bế ngang Hạ Phi lên, mặc kệ hắn kêu gào, nhanh chóng ôm người về phòng.

Nữ bác sĩ đứng đằng sau nhìn bọn họ rời đi sung sướng đến cả người đều run rẩy!

Quả nhiên là couple quốc dân!

Giang Hạ là vương đạo!

Chiến hạm vững chãi nhất Liên bang!

Sau khi hô đủ khẩu quyết trong lòng, nữ bác sĩ mới vỗ vỗ mặt, tiếp tục công việc của mình.

Nữ bác sĩ dữ liệu sắp xếp lại, gửi một bản vào kẹp tài liệu của Hạ Phi.

Lúc chờ tài liệu được chuyển đi, các chỉ số cơ thể của hắn lần lượt hiện lên trên màn hình.

Chiều cao: 173cm

Cân nặng: 55kg

Thể năng: 60

Độ bền cơ bắp: 57



Nữ bác sĩ càng xem càng nhíu mày, cô chọn một vài chỉ số tiêu biểu để hệ thống tính toán cấp độ thể chất ——

Tổng hợp thể chất: cấp D (hạ cấp)

Nếu nhớ không nhầm thì Giang thiếu phu nhân là thể chất thiếu hụt cấp F, tinh thần lực biến thái cấp S mà?!

Chẳng lẽ sinh con xong sẽ tăng được cấp bậc thể chất hả? Mà còn tăng một phát tận 2 cấp liền?! Nếu để mấy lão già ở viện nghiên cứu khoa học và sinh vật biết nhất định sẽ phát cuồng vì việc cấp bậc thể lực có thể thay đổi mất.

Nữ bác sĩ do dự một lúc, cuối cùng tâm hồn của một fan não tàn đã chiến thắng đạo đức nghề nghiệp, quyết định xóa bỏ kết quả kiểm tra hôm nay trong máy lưu trữ.

Chuyện này nếu để người khác biết, Giang thiếu phu nhân nhất định sẽ gặp rắc rối lớn.

Thân là một fan não tàn nhỏ bé không cống hiến được gì nhiều, bác sĩ quyết định giúp hắn giải quyết chút phiền toái này.

Vì thế, cơ hội phát hiện sự thay đổi cấp bậc thể chất của Hạ Phi cứ như vậy bị nữ bác sĩ ngăn lại, cũng không biết cuối cùng thì đây là chuyện tốt hay xấu nữa…

Hạ Phi được Giang thiếu tướng bế về phòng, vừa vào cửa đã nhìn thấy một màn khiến người ta kinh hãi.

Cục bông bị hắn bỏ quên trong phòng đang nằm trên giường bệnh giật giật, điên cuồng mổ con bướm nhỏ đang bay lờ vờ trước mặt!

Cái đệch, đấy là bàn linh của Giang phu nhân mà!

Hạ Phi bị dọa cho phát hãi, luống cuống tay chân muốn lao ra khỏi ngực Giang Thành Khải để túm cục bông nhà mình về đánh cho một trận… Nhưng chỉ là muốn thế thôi, Giang thiếu tướng làm sao để cho vợ mình phi chân trần xuống đất được, cho dù là chỉ đi có năm bước cũng không được!

Hai tay y ghìm chặt lại người đang giãy dụa trong lòng, đi đến cạnh giường bệnh mới chịu thả người xuống.

Hạ Phi vội vàng túm lấy cục bông điên cuồng vần vò trong tay. Lông tơ trên định đầu cục bông bị vò đến xơ xác, đôi mắt hạt đậu mờ mịt nhìn chủ nhân, hơi choáng.

Cái gì vừa mới xảy ra thế? “Chíp?”

Hình như là lốc xoáy! “Chíp!”

Cục bông điên cuồng lắc đầu, nhưng lắc thế nào cũng không sửa lại được đống lông tơ rối tinh rối mù trên đỉnh đầu, lấy lòng vẫy vẫy cánh ngắn với Hạ Phi.

Tìm được tiểu đồng bọn mới! “Chíp!”

Đáng tiếc là không thể ăn! “Chíp!”

Hạ Phi: “…”

Nó lên cơn gì mà cứ chíp chíp loạn cả lên thế?!


Nghe không hiểu囧

Cũng may mà hắn không hiểu, nếu không cục bông nhất định sẽ tiếp tục bị chủ nhân điên cuồng giày xéo trong lòng bàn tay…

Cuộc đời làm chim thật là vô cùng trắc trở!

Giang phu nhân đang ngồi nhìn cháu nội, không biết tại sao ban nãy lại không ngăn cản hành vi đáng sợ của cục bông. Bà thấy con trai và con dâu đã về, có chút sốt ruột hỏi: “Kết quả kiểm tra thế nào rồi?”

Giang Thành Khải lắc đầu: “Không kiểm tra ra được cái gì.”

Giang phu nhân lại hỏi: “Vậy cơ thể Phi Phi bây giờ còn chỗ nào khó chịu không?”

“Không ạ.” Hạ Phi lắc đầu.

Thực ra ban nãy cũng không phải là khó chịu, chỉ là tự dưng bụng sáng như đèn pha suýt nữa thì tè cả ra quần.

Mẹ nó hắn chỉ là một chàng trai trái đất yếu đuối thôi, đừng bắt hắn phải chấp nhận thứ biến thái như kiểu bụng phát sáng thế này QAQ!

“Nếu con thấy không thoải mái chỗ nào, nhất định phải nói cho mẹ và Tiểu Khải biết, nhớ chưa.” Giang phu nhân căn dặn.

Hạ Phi gật đầu liên tục.

Giang phu nhân còn có việc, không thể ở lại với hắn, Hạ Phi cũng không muốn người lớn trong nhà từ sáng đến tối đều ngồi trong phòng bệnh, vừa mệt mỏi cho mẹ mà cảm giác mình cũng như đang ngồi tù. Vậy nên lúc Giang phu nhân áy náy nhìn hắn nói mình phải đi, Hạ Phi rất thoải mái tiễn bà ra cửa phòng.

Nhân lúc Giang Thành Khải đưa Giang phu nhân ra ngoài, Hạ Phi nhanh chóng nhắm mắt lại, để bách khoa toàn thư kiểm tra tổng thể cho mình.

Nhưng bất ngờ là kết quả kiểm tra vẫn giống như lần trước, tất cả đều bình thường.

Ngay cả táo bón cũng không bị.

Trong lúc hắn đang cảm thấy thất vọng tràn trề, bách khoa toàn thư đột nhiên có phản ứng.

Từng hàng văn tự cổ quái chạy vèo vèo trong đầu hắn.

Hạ Phi yên lặng giơ ngón giữa.

… Làm ơn phiên dịch tí đi.

Sau đó bách khoa toàn thư rất ngoan ngoãn mà phiên dịch thật ——

【 Tên: Đom đóm Dolomie

Chủng tộc: Côn trùng

Địa bàn sinh trưởng: Tinh cầu Dolomie – thiên hà Linh Lượng

Trạng thái: Đã tuyệt chủng cách đây 200 năm

Hình dạng: Hình bầu dục, biết phát sáng

Năng lực: tái cấu trúc lại vật chất, khôi phục trạng thái ban đầu

… 】

Cái gì cơ?!!

Đã tuyệt chủng?!!!

Hạ Phi phát điên, thứ đã tuyệt chủng 200 năm sao lại ở trong bụng mình! Bách khoa toàn thư mày làm ăn không đáng tin như thế đấy à!

Bách khoa toàn thư biểu thị trầm mặc.

Hạ Phi: “…”

Lại còn tái cấu trúc lại vật chất, khôi phục trạng thái ban đầu là cái quỷ gì?

Khúc sau không hiểu lắm, còn 6 chữ trước chẳng lẽ là kiểu giống như Transformers ấy hả?!

… Mặc dù hắn có hơi não bổ, nhưng mà cái tên Dolomie của con đom đóm này sao nghe lại lừa đảo thế này!

Lúc Giang thiếu tướng quay về phòng, đập vào mắt y là cảnh Hạ Phi cắm đầu vào trong gối, cong mông lắc loạn xạ.

Giang Thành Khải: “…” Đẻ con ra hay là đẻ mất não ra thế?

——


Đảo mắt đã tới kỳ nghỉ hè.

Lâm Tiêu Tiêu ôm thùng lớn thùng nhỏ bò về nhà.

Kỳ nghỉ hè một tháng đã bắt đầu từ hôm qua. Tối qua Kha Lam đột nhiên nói muốn đến nhà cậu ta chơi, cho nên Lâm Tiêu Tiêu đành phải lết xác về nhà dọn dẹp cẩn thận để tiếp đón nữ thần cho chu đáo, để nữ thần cảm nhận được cảm giác như đang ở chính nhà mình!

Từ sau lần Lâm Tiêu Tiêu đánh bậy đánh bạ thành anh hùng cứu mỹ nhân, Kha Lam vẫn đến tìm cậu ta, đầu tiên là follow tài khoản Tinh bác của nhau, tiện thể triệt tiêu vài tên fan trạch nam. Mặc dù chiêu này bị dân tình chửi bới, nhưng Lâm Tiêu Tiêu vẫn vui vẻ chịu đựng. Sau đó Kha Lam thậm chí còn chủ động trao đổi số liên lạc, thỉnh thoảng lại nhắn tin gọi điện, cuộc đời quả thật là không thể đẹp hơn được nữa!

Nhưng Lâm Tiêu Tiêu hưng phấn nhất vẫn là ngày hôm nay, vì hôm qua Kha Lam chủ động yêu cầu đến nhà cậu ta chơi!

Mang theo tâm tình rạo rực, Lâm Tiêu Tiêu ôm trên tay một đống đồ trở về nhà.

Kết quả là vì ôm quá nhiều đồ, không nhìn thấy bậc thang bước hụt một phát, chuẩn bị cắm thẳng mặt xuống đất, lúc cơ thể tạo với mặt đất một góc 45 độ thì đột nhiên dừng khựng lại.

Lâm Tiêu Tiêu: “???!!!”

Một mùi thơm ngát quen thuộc đột nhiên tràn ngập trong khứu giác, Lâm Tiêu Tiêu lập tức nhận ra đối phương là ai.

Cậu ta cũng chẳng để ý đến đống đồ văng lung tung trên mặt đất, vội vàng ngẩng đầu dậy nhìn người trước mặt, hưng phấn nói: “Kha Lam, cô đến rồi!”

Kha Lam dịu dàng đỡ Lâm Tiêu Tiêu, cười híp mắt: “Sao anh lại bất cẩn thế?”

Lâm Tiêu Tiêu vành tai đỏ bừng, ngượng ngùng gãi đầu một cái.

Kha Lam ngồi xổm xuống nhặt đồ rơi trên đất lên, Lâm Tiêu Tiêu cũng vội vàng ngồi xuống nhặt. Hai người không cẩn thận đưa tay nhặt cùng một thứ, lúc ngón tay mình đụng phải mu bàn tay trắng nõn của Kha Lam, mặt Lâm Tiêu Tiêu đỏ bừng như xuất huyết.

Kha Lam bị dáng vẻ ngây ngô dễ xấu hổ của người này chọc cười.

Lâm Tiêu Tiêu đầu cũng không dám ngẩng lên, ý cười tràn ngập trong mắt đối phương càng khiến cậu ta thêm xấu hổ, vội vàng vơ đồ ôm vào trong ngực, đi về phía nhà mình. Đi được hai bước, Lâm Tiêu Tiêu nhịn không được quay đầu lại. Kha Lam không đi theo.

Lâm Tiêu Tiêu y như thiếu niên mới biết yêu lần đầu, thực ra cũng đúng là như thế thật, thẹn thùng muốn đưa Kha Lam về nhà mình.

Giờ phút này Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy vô cùng may mắn vì cha mẹ mình chỉ lo hưởng thụ thế giới hai người mà vứt con trai sang một bên. Nếu như dẫn con gái về nhà chơi mà có bố mẹ tọa trấn, tình cảnh kia quả thực là nghĩ cũng không dám nghĩ.

Lâm Tiêu Tiêu đem đồ đạc quẳng lên bàn, chạy vào bếp tu ừng ực hết mấy cốc nước, vuốt vuốt nước lên mặt.

Được ở chung một mình với nữ thần nỗi kích động này ai có thể hiểu được!

Cậu ta kéo vạt áo lau khô mặt, hít sâu một hơi, đi ra ngoài.

Kha Lam đã ngồi trên ghế sô pha.

Lúc nhìn thấy Lâm Tiêu Tiêu đi ra, Kha Lam cười cười vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.

Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy cúc hoa rất khẩn trương.

Kha Lam thấy cậu ta cứ đứng bất động ở đó, kỳ quái hỏi: “Anh đứng đấy làm gì?”

Lâm Tiêu Tiêu hoàn hồn, chậm rãi nhích đến bên cạnh Kha Lam, ngồi xuống thật mạnh.

Kha Lam: “…”

Ghế sô pha sắp gãy luôn rồi.

Kha Lam yên lặng nhích sang bên cạnh một chút, tránh ngồi vào chính giữa ghế đề phòng ghế sập.

Lâm Tiêu Tiêu vui vẻ móc hai bịch đồ ăn vặt trong túi ra, nhét vào ngực Kha Lam: “Cứ ăn đi! Đừng khách khí!”

Kha Lam: “…”

Kha Lam yên lặng bóc một bịch bắt đầu ăn.

Lâm Tiêu Tiêu hạnh phúc nhìn chằm chằm người bên cạnh, nhìn đến cả người Kha Lam đều cứng ngắc.

Đang ăn mà cứ bị nhìn chằm chằm thế này thì nuốt thế nào được nữa!

Lâm Tiêu Tiêu lại vội vã chạy đi, một lát sau bưng ra hai ly nước trái cây.

Kha Lam kinh ngạc nhìn cậu ta.

Cái tên gan cũng không nhỏ, dám bưng nước trái cây ra cho mình uống, định chuốc say mình sau đó nhân cơ hội say rượu loạn tính hả?

Thực ra là Kha Lam hiểu lầm Lâm Tiêu Tiêu.

Lâm Tiêu Tiêu là nhân loại thuần chủng, nước trái cây uống thay cơm cũng được, không giống như người Thôn Nha Tinh vừa uống đã say. Còn thứ mà Lâm Tiêu Tiêu uống vào say được, lại là thuốc kích dụng của người Thôn Nha Tinh.

Kha Lam phải cảm thấy vui mừng vì Lâm Tiêu Tiêu còn chưa đem rượu ra mời cậu ta đấy!

Vì để tình tiết phát triển được thuận lợi, Kha Lam vẫn lấy một ly nước trái cây, nhấp một miếng.

Lâm Tiêu Tiêu cực kỳ hào phóng ực một phát hết nửa ly.

Kha Lam: “…”

Anh giai này, tửu lượng tốt thật đấy.

Kha Lam lại nhấp thêm một miếng.

Lâm Tiêu Tiêu ực phát nữa hết nốt chỗ còn lại.

Kha Lam: “…”

Lâm Tiêu Tiêu nghi hoặc nhìn Kha Lam, “Uống không ngon sao?”


Kha Lam: “… Không phải.”

Lâm Tiêu Tiêu nói: “Vậy sao không uống?”

Kha Lam cười gượng: “Rượu trái cây độ tinh khiết cao như thế, uống nhiều không tốt.”

Lâm Tiêu Tiêu sửng sốt, đột nhiên tỉnh ngộ: “Á chết rồi, tôi quên mất!”

Kha Lam: “???”

“Tôi quên mất,” Lâm Tiêu Tiêu vô cùng đau đớn, lấy đi ly nước trái cây trong tay Kha Lam, “Tôi quên mất nước trái cây ở Thôn Nha Tinh là rượu, xin lỗi, để tôi đi lấy thứ khác cho cô uống.”

Mặc dù Lâm Tiêu Tiêu không thích mùi vị kỳ dị của nước ép cây, nhưng trong tủ lạnh vẫn  trữ một ít.

Kha Lam nhìn bóng lưng cậu ta, bắt đầu cảm thấy nghi hoặc.

Cho dù có pha huyết thống nhân loại cũng đâu thể uống một phát hết cả ly nước trái cây nguyên chất như thế, thật sự là không say hả?

Kha Lam không biết Lâm Tiêu Tiêu là nhân loại 100%.

Trong thời điểm hiện tại, số lượng nhân loại thuần chủng ở Ngân hà cũng không đến mười ngàn người, không nói cũng biết quý hiếm y như động vật sắp tuyệt chủng. Nếu bị người khác biết nhất định sẽ gặp nhiều rắc rối, vậy nên cả nhà Lâm Tiêu Tiêu chỉ có lúc đăng ký chứng minh thư tại Trái đất mới ghi rõ là nhân loại thuần huyết, còn lúc di dân thì đều khai thông tin là hỗn huyết.

Kha Lam nhìn Lâm Tiêu Tiêu đi vào bếp, không tự chủ được đi theo.

Bước chân Kha Lam rất nhẹ, Lâm Tiêu Tiêu hoàn toàn không nghe thấy. Thậm chí lúc cậu ta rót nước ép cây xong quay người lại còn va phải người phía sau.

Nước ép cây trong ly hoàn toàn không kiêng dè gì hất thẳng vào vạt áo Kha Lam, thấm ướt một mảng lớn. Lâm Tiêu Tiêu cảm giác cánh tay mình va vào ngực đối phương, mặc dù nói ra không tiện lắm nhưng mà… có phải là hơi bằng phẳng quá rồi không… y như đập vào tường…

Kha Lam phản ứng giống như tất cả mọi cô gái khác, hai tay ôm chặt ngực mình, sắc mặt trắng bệch. Trên mặt cũng bị nước văng vào, trông cực kỳ chật vật.

Lâm Tiêu Tiêu sợ đến hai chân mềm nhũn.

Mẹ nó, mạo phạm nữ thần, tội đáng muôn chết!

Kha Lam thấy sắc mặt Lâm Tiêu Tiêu còn trắng hơn mặt mình, đành phải cười một cái động viên cậu ta: “Mặt anh đau khổ thế làm gì, người bị hất trúng là tôi cơ mà.”

Lâm Tiêu Tiêu ở trong lòng rít gào, vì hất vào nữ thần nên mới càng đáng chết!

Kha Lam lại nói: “Tôi có thể mượn phòng tắm một lúc được không?”

“Có thể có thể có thể!!!” Lâm Tiêu Tiêu gật đầu liên tục, dẫn người đến phòng tắm đối diện phòng ngủ của mình, “Đợt tôi một lát, tôi đi lấy khăn mặt và quần áo sạch.”

“Khoan đã,” Kha Lam gọi với theo, “Anh có thể lấy giúp tôi ba lô của tôi không?”

Cũng không biết Lâm Tiêu Tiêu có nghe thấy không, vẫn đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại.

Kha Lam thấy Lâm Tiêu Tiêu đi khuất, buông lỏng bàn tay đang túm chặt áo ra, trong lòng bàn tay đã ướt đẫm máu xanh, may là hôm nay mặc quần áo tối màu, nếu không đã bị lộ rồi.

Đúng lúc này Lâm Tiêu Tiêu lại quay về.

Kha Lam vội vàng giơ tay che lại vết máu thấm ra, không khống chế được lực tay, đau đến nghiến răng nghiến lợi.

Lâm Tiêu Tiêu không để ý đến dị trạng của Kha Lam, cầm đến khăn mặt mới, quần áo sạch và ba lô của cậu ta.

“Chỗ này đủ chưa?”

Kha Lam nặn ra một nụ cười: “Đủ rồi, anh ra ngoài trước đi.”

Lâm Tiêu Tiêu gật đầu, đem đồ đạc đặt lên trên bồn rửa tay, vội vã lùi ra ngoài.

Kha Lam đóng cửa, khóa lại, lúc này mới khó nhọc thở một hơi.

Cậu ta cắn răng xé ống tay áo xuống, lộ ra một vòng băng gạc rộng cỡ một gang tay, trên băng gạc đã thấm đầy máu xanh lục.

Lúc nãy bị Lâm Tiêu Tiêu va vào cũng không nhẹ, vết thương hai ngày trước vừa mới khép miệng lại nứt ra.

Kha Lam lấy trong ba lô ra thuốc xịt cầm máu. Bình thường cậu ta cũng không thích dùng loại thuốc này, nhưng vì dùng quá nhiều lần dẫn đến ỷ lại vào thuốc, khả năng tự lành của cơ thể cũng giảm dần, đến bây giờ không dùng thì không lành được.

Kha Lam gỡ lớp băng gạc ra, xịt hai lần thuốc, dòng máu còn đang chảy ra từ miệng vết thương lập tức đông lại, miệng vết thương cũng đã bớt dữ tợn hơn ban nãy nhiều.

Cậu ta đắp thuốc bột lên, băng bó lại vết thương, mở vòi hoa sen.

Cũng may Lâm Tiêu Tiêu không quá nhạy bén lại hay xấu hổ, nếu đổi lại là người khác, ví dụ như Hạ Phi kia, vậy thì chưa chắc đã có thể giấu trót lọt.

Kha Lam vừa rửa sơ qua vết nước cây dính trên ngực, vừa nhìn quần áo đặt trên bồn rửa tay.

Nhìn kiểu dáng và size áo, tám chín phần là quần áo của Lâm Tiêu Tiêu.

Kha Lam cầm quần áo lên, một mùi hương không thuộc về người Thôn Nha Tinh  phả vào khứu giác. Không phải mùi mồ hôi, cũng phải mùi hương gì kỳ lạ, mà là một mùi hương đặc trưng chỉ thuộc về nhân loại.

Kha Lam tự thấy bản thân có chút biến thái, bởi vì cậu ta cảm thấy mùi hương này rất dễ ngửi.

Kha Lam lắc đầu cười khẽ một tiếng, mặc quần áo vào. Cũng may áo này là áo tay lửng, sẽ không lộ chỗ băng gạc, nếu không chẳng biết phải giấu thế nào.

Cậu ta dọn dẹp lại phòng tắm một chút, bỏ quần áo dính máu vào ba lô, đẩy cửa ra ngoài.

Lâm Tiêu Tiêu không ở phòng khách, cũng không ở trong bếp. Lỗ tai Kha Lam giật giật, phát hiện có động tĩnh trong căn phòng đối diện phòng tắm, Lâm Tiêu Tiêu về phòng ngủ làm gì?

Kha Lam ngạc nhiên bước đến gõ cửa.

Cửa không khóa, chỉ khép lại, bị gõ một cái thì chậm rãi mở ra.

Trong phòng, Lâm Tiêu Tiêu đang cong mông nhét thứ gì đó vào gầm giường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận