Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư

Hạ Phi nghe Giang Thành Điềm nói xong cơ mặt đều co giật.

Tự luyến đến trình độ nào mới có thể nói ra mấy câu thế này hả!

Hắn thật chỉ muốn rút giày phang luôn vào đầu đối phương!

Phải bình tĩnh, phải văn minh, phải làm một người chị dâu thấu tình đạt lý…

Vì vậy Hạ Phi rất bình tĩnh cào một nắm đất lên, vô cùng văn minh ném vào đầu Giang Thành Điềm, hét lên: “Yêu nghiệt mau tán đi!”

Giang Thành Điềm: “…”

Cái mẹ gì thế!

Trong tay Điềm Điềm vẫn cầm dao găm, trên tóc mang theo hơi ẩm từ đất.

Động tác của Hạ Phi quá nhanh, bản thân còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra!

Hạ Phi nhìn Giang Thành Điềm bất động, vội vàng xông đến dùng tốc độ sét đánh muốn cướp lại con dao. Giang Thành Điềm kịp phản ứng vòng tay giấu dao găm ra sau lưng. Hạ Phi khí thế không giảm, dùng thiết đầu công húc mạnh vào ngực Giang Thành Điềm.

Giang Thành Điềm đau đến nhe răng trợn mắt, cắn răng run rẩy đẩy đầu hắn ra.

Hạ Phi nhân cơ hội thò tay ra sau lưng Giang Thành Điềm sờ mó…

Sờ mãi không thấy dao đâu, nhưng lại sờ phải chỗ tròn tròn mềm mềm.

Giang Thành Điềm: “…”

Hạ Phi: “…”

Giang Thành Điềm gào ầm lên: “Tay cậu đang sờ vào chỗ nào thế hả!!!!!”

Hạ Phi: “… Xin lỗi.”

Hắn vòng tay ngược lại, cuối cùng cũng móc trúng con dao.

Giang Thành Điềm vừa ngẩn người một giây trong tay đã trống rỗng, còn chưa kịp cướp lại đã thấy Hạ Phi đem con dao nhét vào trong quần.

Giang Thành Điềm: “…”

Không thể nể mặt nhau một chút được à!

Hạ Phi biểu thị không thể.

Giang Thành Điềm mệt mỏi quá rồi. Vì sao chị dâu cứ nhất quyết phải giấu dao của mình! Có biết như thế biến thái lắm không! Chắc là không phải thầm mến mình thật đấy chứ?!

“Sao cậu cứ nhất định phải lấy dao của tôi để làm gì?!” Giang Thành Điềm phát điên.

“… Tôi cảm thấy hoa văn của nó vô cùng đẹp.” Hạ Phi nói bừa.

“Thế thì tự làm riêng một cái đi, sao cứ phải lén lút lấy cái của tôi?!” Hai tay Giang Thành Điềm nắm chặt, “Con dao này có ý nghĩa rất quan trọng với tôi, cậu không thể tùy tiện lấy đi như vậy!”

Hạ Phi kinh ngạc: “Chẳng lẽ cái này là của bạn gái đầu tiên tặng cậu?”

“…” Mặt Giang Thành Điềm vèo một cái đỏ lên, “Tôi còn lâu mới hạ lưu như thế, đây là lễ vật thành niên!”

Hạ Phi: “…”

Bạn gái đầu tiên có chỗ nào hạ lưu?

Cũng có phải bạn giường đầu tiên đâu!

Hạ Phi vẫn kiên quyết đến cùng, “Cho dù có là lễ vật thành niên tôi cũng không thể trả cho cậu được.”

“Ít nhất cậu cũng phải cho tôi một lý do thuyết phục chứ!”

“Yên tâm đi, không phải tôi thầm mến cậu đâu… Dao găm này cứ để tôi cầm đi.” Hạ Phi nói xong quay đầu bước đi.

“Chờ đã!” Giang Thành Điềm túm lấy vai hắn.

Hạ Phi mất thăng bằng ngã ngửa ra sau, bẹp một phát đặt mông xuống đất.

Hạ Phi: “…”

Giang Thành Điềm: “… Xin lỗi, tôi không cố ý.”

Hạ Phi: “…”

Mẹ nó, đau mông!


Giang Thành Điềm luống cuống đỡ chị dâu dậy.

“Phi Phi, Điềm Điềm?” Tiếng của Giang Thành Khải đột nhiên vang lên cách đó không xa, “Khuya rồi còn ở đây làm gì thế?”

Hạ Phi bị giật mình, vừa nhấc được mông lên một tí lại tiếp đất lần nữa.

Giang Thành Khải: “…”

Hắn chống eo đứng lên, suy yếu vẫy vẫy Giang Thành Khải: “Anh về rồi đấy à, sao không về phòng nghỉ?”

“Tôi vừa xuống xe, đang định đi vào nhà…” Giang Thành Khải bước về phía bọn họ, “Sao cả hai lại ở đây?”

“Tôi đi ngắm trăng” Hạ Phi chỉ tay về chòi nghỉ, “Điềm Điềm mang thú bông yêu dấu của cậu ta ra hấp thu tinh hoa nhật nguyệt.”

Giang Thành Điềm: “…” Ngậm máu phun người! Mình rõ ràng chỉ đi thu thú bông vào!

Nhưng ở trước mặt anh cả Điềm Điềm chỉ muốn tránh tiếp xúc với Hạ Phi càng nhiều càng tốt, vậy nên lựa chọn im lặng không phản bác.

Cậu ta sợ anh trai mình hiểu lầm quan hệ giữa hai người bọn họ.

Giang Thành Khải cũng không vạch trần lời nói che đậy của Hạ Phi, y nhìn hai người trước mặt, có cảm giác hai người này đang giấu mình chuyện gì đó.

Hạ Phi sợ y nhìn ra được chuyện hắn giấu diếm, vội vàng lao đến ôm lấy cánh tay y, dùng giọng nhão nhoẹt nói: “Khải Khải, anh bận cả ngày rồi, đừng đứng đây nữa, về tắm nước nóng đi ha, tắm xong chúng ta cùng đi ngủ.”

Giang Thành Khải: “…”

Rõ ràng có chuyện giấu mình rồi!

Giang Thành Điềm: “…” Dạ dày thật không khỏe…

Hạ Phi nói xong cũng tự thấy buồn nôn, nhưng vẫn cắn răng kéo tay Giang Thành Khải về phòng.

Để lại một mình Giang Thành Điềm ngổn ngang trong gió.

… Thế còn dao của mình thì sao?



Trở về phòng, Hạ Phi dùng lý do mỹ miều là y mệt mỏi cả ngày rồi phải tắm đi cho sảng khoái, dùng tốc độ sét đánh đem Giang Thành Khải nhét thẳng vào phòng tắm.

Giang Thành Khải bị kéo kéo đẩy đẩy miễn cưỡng phải đi vào.

Cửa phòng tắm vừa đóng lại, Hạ Phi thở ra một hơi, vội vàng moi dao găm nhét trong quần ra. Mẹ nó chứ, nhét trong quần đi từ ngoài vườn hoa về phòng đúng là muốn giết người mà!

Hạ Phi xoa chỗ eo bị cán dao đè vào, đem dao gắm nhét vào cái hòm lúc trước giấu.

Xem ra hôm nay không đem chôn được rồi, để xem ngày mai có tranh thủ được lúc nào không.

Hai ngày nữa là đến nguyệt thực đỏ, trước khi nó bắt đầu hắn nhất định phải ngăn chặn mọi hậu họa!

“Quần áo của tôi…”

Giang Thành Khải đột nhiên thò đầu ra khỏi phòng tắm.

Hạ Phi vội vàng đóng sập nắp hòm lại.

Giang Thành Khải: “…”

Hạ Phi: “…”

Mẹ nó, đóng mạnh quá kẹp tay rồi QAQ!

Giang Thành Khải dở khóc dở cười đi đến kéo tay hắn xoa xoa, “Sao em lại bất cẩn như thế?”

Hai mắt Hạ Phi đảo loạn.

Giang Thành Khải trực tiếp hỏi hắn: “Em đang giấu tôi chuyện gì đúng không?”

Hạ Phi cứng đờ cả người.

“…” Quả nhiên là có chuyện giấu mình. Trong lòng Giang Thành Khải có chút khó chịu, ngoài mặt vẫn ôn hòa nói, “Có chuyện gì mà ngay cả tôi em cũng không thể kể?”

“Không nói được.” Hạ Phi điên cuồng lắc đầu.

Đây là gián tiếp thừa nhận.

Giang Thành Khải trong lòng càng khó chịu, “Có liên quan đến tôi sao?”

Hạ Phi chần chừ một lúc, khẽ gật đầu.


Tâm tình của Giang Thành Khải thả lỏng không ít: “Là chuyện không tốt sao?”

Hạ Phi rút tay về, quay mặt đi: “Anh đừng hỏi nữa, tôi thật sự không thể nói được.”

Giang Thành Khải thấy hắn kiến quyết đến cùng, cũng không đành lòng ép hỏi thêm nữa, đành phải nói: “Được rồi, không nói thì không nói. Lúc nào em thay đổi suy nghĩ, bất cứ lúc nào cũng có thể nói với tôi.”

Hạ Phi gật đầu.

Cứ dứt khoát thế này có phải tốt không!

Hắn ôm lấy cổ Giang Thành Khải, mổ một cái lên môi y.

Giang Thành Khải trực tiếp đỡ mông hắn, bế cả người lên. Hạ Phi kinh ngạc thốt lên một tiếng, hai chân theo bản năng quắp chặt lấy eo y.

“Tắm chung không?” Giang Thành Khải hỏi.

Hạ Phi đỏ mặt gật đầu.

Bọn họ cũng phải hai tháng rồi chưa làm. Đối với đàn ông đang ở độ tuổi sung mãn nhất đây đúng là chuyện khó mà tin nổi. Giang Thành Khải đi Khu 9 hơn một tháng, lúc y về thì hắn lại nằm viện nửa tháng, hai người vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc thân mật lần nào.

Hiện tại Giang thiếu tướng chủ động, Hạ Phi cũng sẽ không từ chối.

Tay Giang Thành Khải duỗi vào trong vạt áo, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trơn bóng của hắn. Cả người Hạ Phi run lên, cảm giác tê dại chạy thẳng từ lưng lên óc, hai chân lại càng quắp chặt hơn.

“Tiểu yêu tinh.” Giang Thành Khải bóp bóp mông hắn, bế người đi vào buồng tắm.



Sáng hôm sau lúc hạ Phi tỉnh lại, Giang Thành Khải đã đi quân bộ.

Hắn ngủ một giấc đến gần trưa, tỉnh dậy cả đầu đều ong ong.

Tối hôm qua Giang Thành Khải giống như phát điên, làm đến eo hắn cũng sắp gãy, tay cũng bị nắm đến tím bầm, cũng không biết mấy ngày mới tan. May mà hôm qua cục cưng ngủ ở chỗ Giang phu nhân, nếu không lại dạy hư con trai mất.

May mắn nhất là chuyện con dao trot lọt rồi.

Cả người Hạ Phi chỉ mặc mỗi một cái quần lót, trên làn da trắng nõn tràn đầy dấu vết khiến người ta phải đỏ mặt. Hắn khó khăn xoay người lại, đang định ngủ tiếp thì cửa phòng lại bị gõ.

Hạ Phi định giả vờ ngủ, nhưng người ngoài cửa vẫn rất kiên nhẫn, gõ liên tục mười phút vẫn chưa đi.

Hắn phát rồ tròng áo ngủ vào, đỡ cái eo sắp tàn phế ra mở cửa.

Đứng ngoài cửa là Giang Thành Điềm.

Giang Thành Điềm vừa nhìn thấy Hạ Phi, khóe miệng giật một cái: “… Sao cậu lại đi cái kiểu y như vừa mới túng dục quá độ thế này?”

“…” Hạ Phi, “Thằng nhóc con nhà cậu không biết nói gì thì tốt nhất đừng có mở miệng.”

Vài dấu hồng hồng ẩn hiện sau cổ áo hắn, Giang Thành Điềm lúng túng quay đầu sang hướng khác: “Lúc nào cậu mới chịu trả lại dao găm cho tôi?”

Hạ Phi: “…”

Tưởng ngủ một giấc phải quên rồi chứ sao lại quay lại vấn đề này rồi?

Giang Thành Điềm không dám nhìn thẳng hắn, tiếp tục nhìn khung cửa: “Trả lại cho tôi, dù sao thứ đó cậu cũng đâu cần dùng.”

Hạ Phi chém đinh chặt sắt: “Không được.”

Giang Thành Điềm: “…”

Hạ Phi thở dài: “Cũng không phải là tôi định lấy luôn không trả, chờ qua nguyệt thực đỏ rồi tôi trả cho cậu có được không?”

Lúc trước chưa biết đến chuyện nguyệt thực đỏ, hắn chỉ có thể đem giấu con dao này đi được lúc nào hay lúc ấy. Bây giờ đã biết chuyện hắn mơ thấy nếu có xảy ra cũng chỉ trong kỳ hạn này, chỉ cần chờ nguyệt thực đỏ kết thúc, mọi việc sẽ an toàn, dao cũng không cần giấu nữa.

Giang Thành Điềm không thể hiểu nổi: “Liên quan gì đến nguyệt thực đỏ?”

“Cậu phiền thật đấy.” Hạ Phi eo mỏi lưng đau, sắp đứng không nổi nữa, “Đã bảo qua mấy hôm nữa tôi trả, cậu vội vàng muốn lấy lại làm gì?”

“Tôi không vội làm gì thì cũng phải lấy lại, đấy là dao găm của tôi!” Giang Thành Điềm nói, “Trừ khi cậu cho tôi một lý do chính đáng.”

Hạ Phi buồn bực khó chịu, chưa kịp suy nghĩ đã quát ra miệng: “Nếu như con dao này còn để trong tay cậu, cậu sẽ đi giết người mất!”

Giang Thành Điềm yên lặng.


Hạ Phi bị chính lời của mình làm cho kinh hãi, vội vàng nhìn xung quanh, thấy không có ai đứng gần chỗ bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn nhìn Giang Thành Điềm còn đang sững sờ, ầm một tiếng đóng cửa lại.

Giang Thành Điềm bị tiếng cửa sập làm cho chấn động, lúc này mới hồi phục lại tinh thần, trong đầu chỉ toàn là câu nói vừa rồi của Hạ Phi.

Cái gì gọi là nếu như dao ở trong tay mình, mình sẽ đi giết người?

Giang Thành Điềm chỉ có đúng một lần ngộ sát người khác, là lần đâm Natalie một dao. Nhưng sau đó cũng đã điều tra được Natalie không phải người tốt lành gì, hơn nữa lúc Natalie bị đâm kẻ đoạt xá cô ta cũng đã chạy trốn, nói cách khác là kẻ kia tự dẫn “Natalie’ đến để Giang Thành Điềm giết.

Lần đó cũng không phải Giang Thành Điềm cố ý mà chỉ là phòng vệ chính đáng. Tại sao Hạ Phi lại sốt sắng như thế? Cậu ta cảm thấy mình muốn giết ai sao? Nhưng đến cùng là giết ai mới được?

Mấy vấn đề này Giang Thành Điềm suy nghĩ nguyên một ngày vẫn không thể hiểu được, nhưng cậu ta cũng không dám đến đòi dao găm ở chỗ Hạ Phi nữa.

Nếu như lời Hạ Phi nói là thật, nếu như hắn thực sự có thể tiên đoán trước được tương lai…

Giang Thành Điềm buồn bực ném con gà bằng bông trong lòng đi, kéo chăn che kín đầu lại.

Phiền chết đi được!!!

Tâm tình Giang Thành Khải lúc này cũng không tốt.

Lilian vẫn hôn mê bất tỉnh, không thể để Hạ Phi đọc ký ức lần nữa. Trong quá trình y điều tra James cũng phát hiện ra một tình tiết rất quan trọng, James có quen biết Natalie!

James là chủng tộc thuộc tinh cầu khác đến đây, nhưng cụ thể ông ta là chủng tộc nào thì lại không có thông tin ghi chép. Ông ta làm việc cho quân bộ cũng đã mấy trăm năm, từ khi Quốc vương tiền nhiệm còn tại vị đã được chuyển tới Khu 9. Hai mươi năm trước, chính là thời điểm U Linh tộc kia lưu vong đến đây đoạt xá Natalia, bọn họ bắt đầu có liên hệ với nhau.

Giang Thành Khải không biết bọn họ quen biết nhau bằng cách nào, trong ghi chép của quân bộ có nhắc đến một lần WEA II từng đến gặp các bác sĩ ở Khu 9, trong đó có hình ảnh James và Natalie đứng cùng nhau, nhìn thái độ của bọn họ thì có vẻ không xa lạ gì với đối phương.

Chẳng lẽ vụ án giết người của Natalie của liên quan đến “Oanh ca môn”?

Theo như thông tin mà y biết, “Natalie” là U Linh tộc, nguyền rủa giết người mục đích là để chiếm đoạt tinh thần lực. Nhưng tử trạng của những nạn nhân kia đều là bị chém rất nhiều nhát, ngoài tinh thần lực bị lấy đi, máu trên người cũng bị rút hết, nhưng bị rút đi đâu làm gì thì không ai biết.

Các nạn nhân của “Oanh ca môn” trước khi chết cũng tự dùng vật sắc cào rách khắp người cho máu chảy ra, Giang Thành Khải càng nghĩ càng cảm thấy hai vụ việc này chắc chắn có liên quan.

“Bách Dương, cậu nói xem hung thủ giết nhiều người như thế, mục đích là gì?”

Giang Thành Khải ngồi ở phòng làm việc của Bách Dương trong Viện pháp y, hai hàng long mày nhíu chặt lại.

“Theo tôi được biết, có một vài chủng tộc dùng máu để bổ sung năng lượng cho cơ thể.” Bách Dương ngồi bên cạnh y lật xem hồ sơ lưu trữ các vụ án, “Nhưng theo lý mà nói thì sẽ không ăn tạp thế này.”

“Ăn tạp?”

“Các chủng tộc dùng máu để ăn thường chỉ chọn một chủng tộc nhất định nào đó làm con mồi, chuyên lấy máu của họ để khắc phục khuyết điểm của bản thân. Nhưng chọn lựa con mồi lung tung trên phạm vi rộng thế này thì đúng là rất bất thường.”

“Cậu có ý tưởng gì không?”

“Theo như suy đoán của tôi, thứ duy nhất hung thủ có thể khai thác được từ máu của nạn nhân cũng chỉ có gen của bọn họ.”

Giang Thành Khải khó hiểu: “Lấy được gen thì có ích lợi gì? Thông tin về gen của tất cả các chủng tộc đều được cập nhật hết trong kho gen, nếu muốn sao không lấy thông tin từ đó?

Bách Dương nhíu mày: “Biết đâu tên đó muốn tập hợp ưu điểm của tất cả các gen lại tạo thành một người nhân bản thì sao?”

“Nếu như vậy cũng đâu đến nỗi phải giết người? Lấy của mỗi người một ít máu không được sao?”

“Chuyện đấy tôi biết thế quái nào được” Bách Dương khóe miệng giật giật, “Tôi cũng có phải hung thủ đâu.”

Giang Thành Khải đột nhiên hỏi: “Cậu cảm thấy bác sĩ James là người thế nào?”

“Ai cơ?” Bách Dương kinh ngạc, “Bác sĩ phụ trách của Lilian á?”

“Ừm.”

“Tôi chưa nói chuyện với ông ta bao giờ. Chỉ có duy nhất một lần đến Khu 9 nhìn thấy ông ta, lúc đó nhìn người này tôi chỉ có một cảm giác”

“Cảm giác gì?”

“U ám.”

“Hả?” Giang Thành Khải kinh ngạc, “Sao lại u ám?”

Mặc dù mặt mũi James có hơi nhăn nheo quá đà, nửa đêm nhìn thấy có nguy cơ bị nhầm thành ma, nhưng nói u ám thì có phải là hơi quá không, ông chú đó trông vẫn rất hòa ái mà.

“Tôi cũng không biết nữa, chỉ là vừa nhìn đã thấy không thoải mái” Bách Dương nhún vai “Đây cũng chỉ là cảm giác chủ quan của bản thân tôi thôi, cũng không nhất định sẽ đúng.”

“Được rồi.”

Bách Dương nhìn đồng hồ: “Cậu ở đây suốt từ trưa rồi, còn chuyện gì nữa không?”

Giang Thành Khải bật cười: “Đuổi nhau đấy à?”

“Đúng rồi đấy,” Bách Dương hoàn toàn không có ý phủ nhận, “Sắp đến giờ tan làm của tôi rồi.”

Giang Thành Khải: “…”

Giang thiếu tướng cứ thế bị bạn tốt tống cổ ra khỏi Viện pháp y.

Y nhìn sắc trời, cũng không còn sớm nữa, quyết định về thẳng nhà.

Tìm một vòng dưới nhà không thấy Hạ Phi đâu, lúc trở về phòng Giang Thành Khải mới phát hiện vợ mình vẫn còn đang ngủ! Không biết buổi trưa có dậy ăn cơm không hay là ngủ thẳng từ đêm qua đến tận bây giờ.

Giang Thành Khải dở khóc dở cười.


Y đẩy đẩy vai hắn, thấp giọng gọi hai tiếng “Phi Phi”

Hạ Phi than nhẹ một tiếng, trở mình.

Cỗ áo ngủ bị động tác của hắn làm cho tuột xuống, lộ ra nửa bên vai, trên làn da trắng nõn chi chit dấu đỏ, cực kỳ dụ người phạm tội.

Đây rõ ràng là trắng trợn câu dẫn mà!

Giang thiếu tướng tối hôm qua còn chưa ăn đủ, yên lặng nuốt nước miếng.

Ăn hay không ăn, đây cũng là một vấn đề.

Lúc y đang tính toán xem nên dùng cách nào để gọi vợ dậy, Hạ Phi mở mắt.

Vì không đeo kính, hắn phải híp mắt lại mới mơ hồ nhìn được có người, còn cụ thể là ai thì vẫn không nhìn rõ. Nhưng dù không nhìn được, trên người Giang Thành Khải vẫn có một mùi thơm đặc trưng khiến hắn dễ dàng nhận ra y. Hạ Phi vẫn còn đang ngái ngủ theo bản năng ôm lấy cổ Giang Thành Khải, kéo người xuống hôn.

Giang Thành Khải đột nhiên đè lên, điên cuồng hôn lại.

Hạ Phi bị hôn đến cả mặt đầy nước, cuối cùng đầu óc cũng tỉnh táo một ít, ba chân bốn cẳng muốn đạp Giang thiếu tướng ra.

Mẹ ơi, đây là cái tình tiết gì! Tối hôm qua không phải vừa mới trình diễn tiết mục cấm trẻ em cả đêm à! Phía sau hắn vẫn còn đang sưng đây này!

Nhưng tiếng lòng bi thiết của Hạ Phi Giang Thành Khải không nghe được, hai ba phát đã lột sạch quần áo, đem hai chân hắn gác lên vai, tiếp tục chăm chỉ cày cấy. Địa phương hôm qua bị dùng quá đà vẫn còn rất mềm, chuẩn bị một lúc đã có thể dễ dàng tiến nhập.

“A…”

Lúc bị đẩy vào Hạ Phi khẽ kêu một tiếng, dúi đầu vào gối.

Mẹ nhà anh Giang thiếu tướng! Đồ khốn nạn! Cầm thú! Không phải là người!

Hắn cảm thấy với cái trình độ đói khát này của y, chẳng mấy chốc sẽ lại sinh tiếp một Tiểu Giang Hách nữa mất, lần trước cũng mới một lần đã dính còn gì!

Miệt mài chán chê cuối cùng cũng xong.

Hạ Phi thở hồng hộc nằm trên giường, từ eo trở xuống đã hoàn toàn mất cảm giác.

Giang Thành Khải xong việc rồi lại còn rất biến thái đem ngón tay nhét vào trong chỗ đó, giống như muốn chặn không cho chất lỏng bên trong chảy ra.

Hạ Phi muốn kéo tay y ra, nhưng vừa nhấc tay lên đã mệt đến thở không ra hơi, hắn chỉ có thể bi phẫn trừng mắt nhìn Giang thiếu tướng, khẽ quát: “Rút tay ra!” Ngay đến giọng nói cũng khàn khàn.

Giang Thành Khải ác ý cong ngón tay một chút, sau khi nghe Hạ Phi nhịn không được rên rỉ ra tiếng mới hài lòng thu tay lại.

Hai mắt Hạ Phi đỏ bừng, tức giận nhìn chằm chằm đối phương.

Ánh mắt này lực uy hiếp chẳng có bao nhiêu, đặt vào hoàn cảnh hiện tại trông lại càng như đang quyến rũ người khác.

Hắn tức giận nói: “Anh định sinh tiếp đứa nữa đấy à?”

“Đâu có.” Giang Thành Khải lắc đâu, “Mới vừa sinh một đứa, cứ nghỉ ngơi mấy năm nữa rồi lại sinh tiếp.”

“… Thế mà anh còn không biết tiết chế lại! Chẳng may lại mang thai tiếp thì làm sao?”

Giang Thành Khải buồn cười: “Mặc dù khả năng sinh sản của partner tốt, nhưng cũng có phải máy đẻ đâu, cũng phải cách vài năm mới thụ thai tiếp được.”

Hạ Phi khó hiểu: “Tại sao?”

“Cơ thể sinh ra chính là như vậy. Giống như worker cả đời chỉ có thể sinh từ một đến hai đứa hay như captain không thể mang thai ấy. Sau khi worker sinh một đứa sức khỏe sẽ suy giảm, không thụ thai được nữa, còn captain thì trong cơ thể vốn không có chất tạo thai.”

“Nói thế chẳng lẽ trong người partner có rất nhiều cái chất đấy?”

“Ừ. Nhưng sau khi sinh xong đứa đầu tiên cũng sẽ bị tiêu hao, cần vài năm mới khôi phục lại được, mà càng về sau theo số lần sinh càng nhiều chất tạo thai cũng sẽ không tái tạo lại nữa, cuối cùng cũng không thể tiếp tục thụ thai.”

“… Vậy sao.”

Lại được phổ cập tri thức mới…

Quả nhiên cấu tạo của người ngoài hành tinh và nhân loại hoàn toàn khác nhau, mặc dù cùng mang hình người, nhưng có lẽ chắc chỉ có mỗi cái hình người này là giống nhau thôi.

“Mệt không? Bế em đi tắm nhé?” Giang Thành Khải dò hỏi.

“Hỏi thừa.” Hạ Phi lườm y một cái.

Dùng chăn đem người bọc lại ôm vào phòng tắm, Giang Thành Khải vừa xả nước vào bồn vừa nói: “Hôm nay tôi thu được một tin tức lớn, muốn nghe không?”

Hạ Phi dựa vào vách tường, gật gật đầu.

“Tôi phát hiện James và Natalie quen biết nhau.”

Hai mắt Hạ Phi trợn ngược: “Bọn họ biết nhau từ lúc nào?”

Một ông chú già nhăn nheo và một em gái mềm mại ngọt ngào, theo lý thuyết hẳn là không có cơ hội nào để tiếp xúc với nhau.

“Vào khoảng 20 năm trước, Trung tâm trị liệu của Khu 9 và WEA II có tiến hành gặp mặt, WEA II có khả năng chính là tổ chức tiến hành thí nghiệm lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”

“Chính là cái tổ chức biến thái nghiên cứu hormones hỗ trợ mang thai ấy hả?” Mắt hắn càng trợn to hơn.

Giang Thành Khải gật đầu.

Trong lòng Hạ Phi có một dự cảm không lành.

Tổ chức kia bí mật ẩn mình cũng lâu rồi, sao bây giờ tự dưng lại xuất hiện trong tình tiết liên quan đến vụ án?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận