Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần

*Thí thần giả: Kẻ giết thần.

Edit: TsuShu.                           Beta: Akiko Chono.

Bởi vì Thạch Phong để chế độ nói chuyện riêng cho nên người ngoài hoàn toàn không nghe được cuộc đối thoại của hắn và Phong Vân Vô Hủy.

Tuy rằng Thủy Sắc Tường Vi không nghe được Thạch Phong nói cái gì, bất quá cô ấy có thể cảm nhận rõ ràng sát khí từ người hắn phát ra.

Cô ấy từ lâu đã luôn muốn kết giao cùng Thạch Phong, gia tăng mối quan hệ. Hiện tại tự dưng có một cơ hội để thể hiện, cô đương nhiên sẽ không bỏ qua, cho nên mới hỏi như vậy.

Thạch Phong hiểu rõ nên chỉ cười cười nói: “Cám ơn tiểu thư Thủy Sắc quan tâm. Đây cũng không phải chuyện gì lớn, chẳng qua chỉ là mấy bọn ruồi bọ đáng ghét mà thôi, tùy ý liền có thể đập chết. Chúng ta nên tiếp tục nói đến vấn đề mua bán đi.”

Thấy Thạch Phong trực tiếp từ chối như vậy, Thủy Sắc Tường Vi cũng đành thôi.

Sau đó cả hai cùng trở về phòng riêng trong nhà hàng.

Lúc này bên trong đột nhiên xuất hiện thêm một tên thanh niên.

Người này mặc trọng giáp của kỵ sĩ, nhìn bộ dạng một chút liền biết là thuẫn chiến sĩ, sau lưng vác theo một cái tấm khiên hình đầu lâu cùng một chiến phủ màu đen tinh xảo. Hai trang bị này đều cực kỳ phi phàm, đều là cấp Bí Ngân. Hơn nữa thanh niên này cũng giống như Thủy Sắc Tường Vi, đều đạt tới level 9.

“Huy Hoàng? Sao anh lại tới đây?” Thủy Sắc Tường Vi trông thấy thanh niên đó liền kinh ngạc hỏi.

“Còn không phải vì anh lo em bị kẻ khác lừa, cho nên mới tới đây cản em lại. Trước đó em đã hao tốn hơn mười triệu điểm tín dụng chỉ để mua lại một đống giấy rách không đáng bao nhiêu tiền, làm cho các nguyên lão trong công hội có ý kiến rất nhiều đấy.”

“Hiện tại em lại tiêu tốn rất nhiều tiền tài và nhân lực thu mua lượng lớn các loại tài nguyên vật liệu càng làm cho các nguyên lão tức giận. Sự việc lớn như vậy cũng không hỏi ý kiến bọn họ một chút, cho nên anh mới tới để nói cho em biết, từ nay về sau tối thiểu phải có sự đồng ý của họ rồi mới có thể hành động.”

“Bây giờ em mau chóng theo anh trở về giải thích với họ thôi. Nếu không những nguyên lão đó sẽ đối với em luôn có thành kiến, về sau sẽ khiến em gặp khổ nhiều.”

Người thanh niên tên là Huy Hoàng Chiến Thần nãy giờ vẫn luôn trừng mắt nhìn Thạch Phong. Hắn một mực coi Thủy Sắc Tường Vi là người phụ nữ của mình, trước mắt Thạch Phong khoác trên mình chiếc áo choàng đen, vừa nhìn không nhận ra liền biết là dạng nhân vật tôm tép, vậy mà cũng dám cùng hẹn hò Thủy Sắc Tường Vi của hắn, hắn lập tức kéo tay Thủy Sắc Tường Vi muốn lôi đi.

Thạch Phong nhún vai, hắn căn bản không thèm để ý tới Huy Hoàng Chiến Thần, cái tên chỉ số thông minh chỉ ngang loài khỉ. Đối với hắn, coi đây là một màn xiếc khỉ được rồi.

Thủy Sắc Tường Vi trực tiếp đẩy hai tay Huy Hoàng Chiến Thần ra, lông mày nhíu lại. Cô ấy khó khăn lắm mới có thể rút ngắn mối quan hệ với Thạch Phong, giờ đang định nói chuyện chính sự, mà Huy Hoàng Chiến Thần chẳng biết làm thế nào biết được việc này để chạy tới đây phá rối. Nếu không phải vì nhà cô và nhà Huy Hoàng Chiến Thần có quan hệ thân thiết, nàng đã kệ xác hắn cho rồi.

“Huy Hoàng Chiến Thần, tôi có chuyện trọng yếu cần làm, anh trở về trước đi. Còn về phần các nguyên lão, đợi khi tôi trở về sẽ hướng bọn họ nói chuyện.” Thủy Sắc Tường Vi nhịn không được nói.

Giao dịch của cô ấy cùng Thạch Phong, cô đều dùng tiền của và người của mình. Những chuyện này các nguyên lão căn bản không thể xen vào, cũng không thể quản được, chứ nói chi cô chính là trưởng lão vinh dự của công hội, địa vị ngang bằng bọn họ, việc nàng làm còn chưa tới phiên bọn họ nói này nói kia. Chẳng qua thấy cô thu được lợi nhuận không ít làm cho bọn họ nhìn đến đỏ mắt, muốn từ chỗ nàng kiếm được chén canh* mà thôi.

*Chén canh: một phần mười (Shu: Nói chung là muốn kiếm tí lời từ chỗ gái nhà lành ấy mà:< già còn mất nết:v)

Huy Hoàng Chiến Thần trông thấy thái độ của Thủy Sắc Tường Vi như vậy nên cũng đành thôi.

“Nếu em đã không muốn đi, anh đành ở lại bên cạnh bảo vệ em vậy, coi như để tránh mấy kẻ có lòng muốn cua em.” Huy Hoàng Chiến Thần nhìn sang Thạch Phong, tràn đầy ác ý nói.

Thủy Sắc Tường Vi thấy vậy không khỏi tức giận. Cô đây là muốn cùng Thạch Phong bàn luận chuyện cơ mật vô cùng trọng yếu, làm sao có thể để Huy Hoàng Chiến Thần ngồi bên nghe chứ.

“Không được! Anh vẫn nên trở về đi.” Thủy Sắc Tường Vi lạnh giọng nói.

Nghe được Thủy Sắc Tường Vi nói vậy, càng làm Huy Hoàng Chiến Thần bực bội, nổi giận đùng đùng nhìn Thạch Phong, âm thầm nhắn cho Thạch Phong một lời nhắn.

“Bổn thiếu gia là nguyên lão của Hoàng Hôn Hồi Hưởng, thằng ranh kia, nếu mày thức thời liền cút đi. Thủy Sắc là đồ chơi của bổn thiếu gia. Từ nay mày không được phép liên lạc lại với Thuỷ Sắc. Nếu để tao biết được, mày liền tự lãnh hậu quả.”

Huy Hoàng Chiến Thần bình thường đều ngang ngược thành thói quen. Dựa vào thân phận của hắn, ai cũng không dám làm trái ý. Nếu có gặp chuyện gì chỉ cần hắn nói ra thân phận liền khiến người khác hấp tấp tháo chạy hết cả. Hiện tại hắn đã nói ra, tất nhiên sẽ nghĩ rằng Thạch Phong cũng sẽ không ngoại lệ.

Thạch Phong nhìn thấy tin nhắn này, nhịn không được cười một tiếng. Huy Hoàng Chiến Thần người này căn bản còn chưa rõ tình huống, liền tại nơi này làm càn cắn bậy. Nói chỉ số thông minh của hắn như con khỉ đều là quá đề cao rồi, thành thật mà nói chỉ sợ có lẽ còn không bằng một con chó. Có một tên công tử nhà giàu như vậy khó trách tại sao giai đoạn trước của Hoàng Hôn Hồi Hưởng lại không tài nào phát triển nổi, hóa ra là có một kẻ chuyên gây thù chuốc oán.

“Tiểu thư Thủy Sắc, chỗ tôi có một thứ, hi vọng cô có thể xem qua.” Thạch Phong mở miệng cười nói.

Thủy Sắc Tường Vi tỏ vẻ tò mò, không biết rốt cuộc Thạch Phong muốn cho cô nhìn cái gì.

Huy Hoàng Chiến Thần dám đe dọa Thạch Phong, cho nên Thạch Phong tự nhiên cũng không khách khí, trực tiếp đem lời nhắn của hắn đưa cho Thủy Sắc Tường Vi xem xét, để cho tên bại hoại này nên biết, lời không thể nói lung tung, tin tức không thể tung bừa bãi, bằng không sẽ xảy ra chuyện đấy.

“Huy Hoàng Chiến Thần! Anh lập tức cút ngay cho tôi! Từ nay về sau tôi không hi vọng nhìn thấy anh nữa. Hơn nữa tôi sẽ nói cho bác trai bác gái biết, chuyện đám hỏi hai nhà liền dẹp đi.” Thủy Sắc Tường Vi sau khi nhìn thấy tin tức sắc mặt nháy mắt biến thành tái nhợt. Cô ấy vốn không ôm xíu thiện cảm với Huy Hoàng Chiến Thần, vậy mà hắn hiện tại không chỉ dám công khai đánh đuổi Thạch Phong, còn là nói cô là đồ chơi của hắn nữa!

Huy Hoàng Chiến Thần còn chưa kịp phản ứng vì sao Thủy Sắc Tường Vi muốn tuyệt giao với hắn, đã bị nàng đuổi khỏi ghế ngồi.

“Thật xin lỗi, đã khiến anh chê cười.” Thủy Sắc Tường Vi không khỏi tràn đầy xấu hổ nói.

“Không sao. Loại chuyện này tôi đã sớm quen rồi.” Thạch Phong không thèm để ý loại chuyện ấy dù chỉ một chút, “Chúng ta hiện tại tiếp tục đàm luận chuyện giao dịch đi.”

Lúc này Huy Hoàng Chiến Thần tại cửa ra tức giận mắng to: “Hắc Viêm, mày đúng là đồ tiểu nhân hèn hạ, dám vu hãm tao. Có bản lĩnh mày ra đây, mày cùng tao quyết đấu, kẻ thua liền bị mất sạch cấp, mày dám không?”

“Thế nào? Có bản lĩnh vu hãm tao, lại không dám tiếp nhận khiêu chiến của tao sao?”

Vừa rồi, Huy Hoàng Chiến Thần mới nhận ra, nguyên lai là do Thạch Phong đem tin tức hắn gửi tới đưa cho Thủy Sắc Tường Vi xem. Chính hắn cũng không ngờ được chuyện ấy, mấy cái thủ đoạn của hắn trước kia đều xài được, lại vô dụng trước Thạch Phong. Vì để cứu vãn chút mặt mũi, hắn chỉ có thể giả ngu là do Thạch Phong vu hãm hắn.

“Đại sư Hắc Viêm, tôi thật sự xin lỗi. Hiện tại tôi sẽ lập tức đuổi hắn đi.” Thủy Sắc Tường Vi lần đầu tiên cảm thấy được Huy Hoàng Chiến Thần vậy mà thật khiến người khác chán ghét vô cùng, mà chỉ số thông minh càng ở số âm. Dưới chủ thần hệ thống của Thần Vực, người chơi làm sao có thể sửa chữa tin nhắn và ID của người khác gởi tới được.

“Không cần, cái này cũng có lỗi của tôi, liền để tôi tự mình giải quyết vậy.” Thạch Phong đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

“Đồ tiểu nhân hèn hạ, Hắc Viêm mày cuối cùng cũng dám ra. Nếu là đàn ông liền tiếp nhận thư quyết đấu của tao, nếu mày thua phải hướng Thủy Sắc Tường Vi giải thích rõ ràng, rằng những cái kia là do mày vu hãm tao mà ra. Sao, mày dám không?” Huy Hoàng Chiến Thần châm chọc nói.

“Nếu cậu thua thì sao?” Thạch Phong cười nói.

“Ha ha ha! Tao mà thua sao?” Huy Hoàng Chiến Thần cực kỳ ngạo mạn, lấy ra một tấm bản đồ, khinh thường nói: “Nếu như mày thực sự may mắn mà thắng được, thứ này sẽ là của mày. Tấm bản đồ này vật phẩm duy nhất rớt ra từ một cái lĩnh chủ dã ngoại level 10 do hơn mấy trăm người tinh anh của tao chém giết.”

Thạch Phong ban đầu tỏ vẻ hững hờ, hắn hiểu rất rõ về Thần Vực, cho nên mấy cái địa đồ của mấy vương quốc khác rớt ra đối với hắn căn bản đều vô nghĩa. Thế nhưng hắn đột nhiên thấy được dấu hiệu Hôi Tẫn Chi Nhận ở mặt sau tấm bản đồ, cái này làm cho hắn không thể không chú ý.

Hôi Tẫn Chi Nhận là dấu hiệu của Thí Thần Giả. Bình thường phải cùng Thí Thần Giả có quan hệ mới có thể có được dấu hiệu đó.

“Đại sư Hắc Viêm, anh không thể đáp ứng hắn. Hắn là thuẫn chiến sĩ, sẽ có ưu thế rất lớn trong việc đối phó với các chức nghiệp hệ vật lý. Hơn nữa hắn chính là mặc bộ Kim Cương Thủ Hộ, đó là bộ trang phục cấp Huyền Thiết level 9, vũ khí của hắn và tấm khiên kia cũng là trang bị cấp Bí Ngân level 9, thanh máu đã vượt quá 1400 điểm. Hơn nữa kỹ thuật cá nhân của Huy Hoàng Chiến Thần vô cùng tốt, dù cho ba cao thủ có chức nghiệp hệ vật lý đều không phải đối thủ của hắn.” Thủy Sắc Tường Vi vội vã nói lời ngăn cản. Chưa nói đến việc một cái kiếm sĩ cùng thuẫn chiến sĩ quyết đấu, Hắc Viêm lại chỉ một đoán tạo sư, thực lực khẳng định không cao. Đáp ứng thì thật là hồ đồ nha.

“Như thế nào? Mày không có can đảm à?” Huy Hoàng Chiến Thần nhìn về phía Thạch Phong giễu cợt nói.

“Được, tôi đáp ứng cậu.” Thạch Phong cười nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui