Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần



Edit: Akiko Chono.

Phòng riêng trong nhà hàng rất lớn, nhưng cũng không chứa nổi Thạch Phong lấy trang bị ra nhiều như thế, khắp phòng đều có. Thủy Sắc Tường Vi đếm nửa ngày cuối cùng mới đếm ra số lượng trang bị Thạch Phong lấy ra.

Trong số này vũ khí cấp Thanh Đồng từ level 8 trở lên đã có hơn hai trăm món, trang bị thanh đồng từ level 8 trở lên có hơn ba trăm món, vũ khí cấp Huyền Thiết level 9 trở lên có bảy mươi món, trang bị Huyền Thiết level 9 trở lên tám mươi món, hai mươi thanh Ngân Sắc Lê Minh cấp Bí Ngân level 10.

Tổng cộng có gần bảy trăm món vũ khí và trang bị, có thể nói đem đi vũ trang một đoàn lớn gồm trăm người là không có bất cứ vấn đề gì.

Nhất là vũ khí Ngân Sắc Lê Minh, thuộc tính của nó quá kinh người, mạnh hơn chiến phủ Cự Hùng của Huy Hoàng Chiến Thần mạnh hơn rất nhiều.

Phải biết rằng Huy Hoàng Chiến Thần đạt được thanh chiến phủ Cự Hùng level 9 kia phải tổn thất rất nhiều tinh anh. Dù gì thì phải đối phó một con boss cấp Đầu Lĩnh dã ngoại kia mà, chết hơn hai mươi gã tinh anh thực sự quá bình thường.

Boss Đầu Lĩnh dã ngoại ở trong Thần Vực ít thấy vô cùng, có thể gặp được đều là nhờ may mắn. Hơn nữa sau khi gặp được còn phải hi sinh không thiếu, mới có thể ăn được. Có thể nói đây là trang bị dùng mạng của tinh anh trong công hội để đổi lấy. Tổn thất rất lớn với công hội.

Mà Thạch Phong lại có thể tùy tiện lấy ra hai mươi món vũ khí cấp Bí Ngân.

Thủy Sắc Tường Vi cũng không biết lấy lời gì mà để hình dung Thạch Phong nữa rồi, không chỉ thực lực cao ngất cao ngưởng, mù mà trình độ đoán tạo cũng đứng số một số hai, bởi vì cô ấy vẫn chưa nghe nói qua người chơi nào có thể chế tạo thành công vũ khí cấp Bí Ngân, quả thực không để cho người ta sống mà.

Cùng lúc đó, Thủy Sắc Tường Vi mới nhận thức trực diện nhất về sự đáng sợ của đoán tạo sư.

Nếu như công hội nào có được đoán tạo sư như Thạch Phong, thế thì trang bị của công hội đó không cần phải lo nữa. Chỉ cần có bản thiết kế, cứ nửa phút là có trang bị, căn bản không cần khổ cực đánh chết boss như người khác. Mà đánh chết một con boss lợi hại cực kỳ mới thu được vài trang bị, nhưng đoán tạo sư chỉ cần có tài liệu muốn chế tạo bao nhiêu thì chế tạo bấy nhiêu, thuận tiện và nhanh chóng hơn nhiều lắm.

“Cô Thủy Sắc, nhìn sắc mặt của cô hơi trắng bệch, cô không sao chứ?” Thạch Phong nhìn thấy Thủy Sắc Tường Vi có hơi ngẩn người, liền quan tâm hỏi.

“Tôi ư?” Thủy Sắc Sắc Vi tỉnh hồn lại, nhất thời lau mồ hôi trên trán, “Tôi không sao, tôi làm sao có thể có chuyện được.”

“Chẳng lẽ cô Thủy Sắc không ăn được nhiều trang bị và vũ khí như vậy một lúc? Vậy thì cô thấy mình có thể ăn bao nhiêu thì mua bấy nhiêu đi.” Thạch Phong cũng không phải là không thể thông cảm cho Thủy Sắc Tường Vi, dù sao muốn một hơi ăn hết nhiều vũ khí và trang bị như vậy, thì công hội nhất lưu cũng ăn không tiêu, huống chi là mình Thủy Sắc Tường Vi rồi.

“Đại sư Hắc Viêm, tất cả những thứ này tôi đều muốn, nhưng mà có thể lấy điểm tín dụng giao dịch chính được không? Không thì đưa hết kim tệ cho đại sư Hắc Viêm thì tôi đói mất.” Thủy Sắc Tường Vi cười khổ nói.

Nhiều đồ tốt ở trước mắt như vậy nếu như không ăn hết một lần vậy chắc chắn là sai lầm lớn.

Tất cả công hội lớn thiếu nhất cái gì? Không nghĩ cũng biết là trang bị cao cấp, huống hồ những trang bị và vũ khí này  đều là level 8 trở lên, chính là thứ công hội thiếu nhất trong giai đoạn hiện tại.

Chỉ một món trang bị Thanh Đồng level 8 đã có giá thị trường hơn hai mươi ngân tệ, vũ khí Thanh Đồng level 8 lại càng hơn ba mươi ngân tệ, trang bị cấp Huyền Thiết level 9 là năm mươi ngân, vũ khí cấp Huyền Thiết level 9 là hơn tám mươi ngân tệ, càng không muốn nói đến vũ khí Ngân Sắc Lê Minh cấp Bí Ngân level 10. Nó có thể là bảo bối vô giá cả một thành phố, không ai đem đi bán cả.

Nếu quả thật muốn định giá, với thuộc tính của Ngân Sắc Lê Minh thì giá trị ít nhất hơn 2 kim tệ, hai mươi thanh chính là 40 kim tệ, cơ hồ chính là một nửa số kim tệ Thủy Sắc Tường Vi có được, mà đây là giá thấp nhất.

“Cũng được, mượn những tài liệu đoán tạo này cộng thêm 50 Kim để trả một phần, số còn lại trả bằng điểm tín dụng là được.” Thạch Phong suy nghĩ một chút rồi nói.

“Chuyện này…” Thủy Sắc Sắc Vi do dự hồi lâu, cuối cùng cắn răng đáp ứng, “Được rồi, tôi đã biết.”

Nghe được lời của Thạch Phong, Thủy Sắc Tường Vi hận sao mình không đào nổi Thạch Phong về phe mình, cô khổ lắm mới kiếm được kim tệ, vậy mà đã bị Thạch Phong dễ dàng cầm đi một nửa, điều này làm cho cô thật không cam lòng mà!

Nhưng mà Thuỷ Sắc Tường Vi đột nhiên phát hiện bản thân không có thứ gì hấp dẫn được Thạch Phong cả, vũ khí trang bị thì Thạch Phong vốn chính là đoán tạo sư nên không thiếu, năng lực kiếm tiền càng không cần phải bàn đến, địa vị hiện tại không cao nhưng lúc sau một khi thanh danh của đoán tạo sư Hắc Viêm truyền đi, địa vị sẽ cao quý vô cùng, được người người kính trọng.

Cũng không biết Thạch Phong có bạn gái hay chưa, trong đoàn tinh anh của cô ngược lại có không ít người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, ai cũng xinh đẹp động lòng người, dáng người lồi trước cong sau không thể chê, bình thường được nhiều người con trai theo đuổi. Nếu như có thể khiến người đẹp nào giữ chân Thạch Phong, vậy thì cô liền phát đạt.

Bất quá hiện tại hỏi Thạch Phong vấn đề này thì không thể nghi ngờ là rất ngu xuẩn, chỉ có thể chờ khi quan hệ tốt hơn nữa, mới nói bóng nói gió về nó.

Nếu để cho Thạch Phong biết rõ Thủy Sắc Tường Vi lúc này đang nghĩ gì trong đầu, phỏng chừng sẽ bị hù chạy luôn, bởi vì nhìn bề ngoài Thuỷ Sắc Tường Vi ưu nhã sáng sủa thế mà trong lòng lại hung hãn như thế.

Rất nhanh, hai người đã giao dịch xong.

Thạch Phong bán đi trang bị, ngoại trừ đổi được tài liệu đoán tạo giá trị 43 kim, còn có 50 kim tệ cùng hơn hai triệu điểm tín dụng.

Ba ngày cố gắng ngắn ngủi, chỉ tốn hơn mười kim giá thành phẩm, thoáng chốc đã buôn bán lời gấp mười lần, có thể nói là kiếm lợi lớn. Sau lần này Thạch Phong đã trở thành kẻ giàu kim tệ nhất cả khu vực thành Bạch Hà.

Trái lại Thủy Sắc Tường Vi cũng xuất hiện vẻ mặt vui rạo rực, có nhiều vũ khí và trang bị như vậy cô ấy có thể phát triển quân đoàn của mình càng mạnh hơn, chẳng mấy chốc sẽ trở thành quân đoàn đứng đầu Hoàng Hôn Hồi Hưởng, đến lúc đó quyền lên tiếng của cô ấy ở trong công hội càng lớn hơn, xem những nguyên lão kia còn dám góp ý bậy bạ gì nữa.

” Đại sư Hắc Viêm, lần giao dịch kế tiếp định ở bốn ngày sau nhé. Vừa đúng dịp là ngày thành Hắc Dực cử hành hội đấu giá, anh cảm thấy thế nào?” Trong lúc không để ý, thái độ của Thủy Sắc Tường Vi đối với Thạch Phong càng giống bạn thân lâu năm rồi.

“Được, bớt được một lần thiếu mất lượt đi của giấy thông hành.” Thạch Phong gật đầu, lần này hắn buôn bán lời rất nhiều, cũng cần không ít thời gian để rèn vũ khí và trang bị mới, hiện tại Thủy Sắc Tường Vi còn chưa lấy được giấy thông hành dư thừa từ cấp dưới, định thời gian kéo dài hơn cũng không có gì không ổn.

Sau đó hai người họ tách ra, Thạch Phong lại đi mua rất nhiều Lựu Đạn Băng Sương, mua một tổ 200 cái Lựu Đạn Băng Sương trung cấp là 18 kim, mua 5 tổ 1000 cái Lựu Đạn Băng Sương sơ cấp là 13 kim 50 ngân, thoáng chốc đã tiêu hết 31 kim 50 ngân tệ. Nhưng Thạch Phong cũng không cảm thấy xót ruột gì, bởi vì số kim tệ kiếm được từ chỗ Thủy Sắc Tường Vi chuyển tới chỉ là một đợt làm ăn nhỏ thôi.

Đợt làm ăn lớn chân chính vẫn còn nằm trong tay của hắn, là Tảng Đá Kiên Cố bị săn đuổi nóng nảy vào thời điểm hiện tại. Ma Đao Thạch không phải thứ đặc biệt khan hiếm gì với Thủy Sắc Tường Vi, dù sao thì sinh ra ở quốc gia khoáng sản, thứ này rất nhiều, đoán tạo sư cũng càng nhiều không đếm được, cho nên không thiếu hụt sản lượng. Thế nhưng ở vương quốc Tinh Nguyệt lại khác, chưa nói tới trong khu vực thành Bạch Hà có các công hội vẫn đang điên cuồng thăng cấp.

Những công hội ấy thiếu thốn Tảng Đá Kiên Cố không gì sánh được, nhưng khó ở chỗ không mua được, e rằng đã sầu não đến độ sắp hói đầu luôn rồi.

Còn vấn đề những công hội này tiến vào thành Bạch Hà xong liền không cần Ma Đao Thạch nữa, điều này không cần phải lo lắng.

Dù tất cả mọi người vào thành Bạch Hà, nhưng vẫn phải chiến đấu cùng quái vật, nên vấn đề độ bền trang bị vẫn tồn tại, thậm chí sẽ nghiêm trọng hơn. Cho nên Thạch Phong không sợ không bán được, chỉ là xem bán được với giá tiền kiểu gì.

Vào lúc Thạch Phong đang muốn trở về thành Bạch Hà, Hắc Tử đột nhiên truyền đến tin tức.

“Anh Phong, không ổn rồi! Hết thảy các công hội ở trong khu vực thành Bạch Hà đều đang tìm anh, nói nếu như anh không đưa ra một lời giải thích hợp lý trên diễn đàn, thì toàn bộ công hội trong khu vực thành Bạch Hà đều sẽ phát lệnh truy nã chúng ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui