Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần

Thạch Phong thu hồi mũ giáp Ngân Nguyệt, tiếp tục đi sâu vào rừng đá, tìm kiếm thêm càng nhiều Chiến Sĩ Sơn Thú.

Trước đấy Thạch Phong cảm thấy thu thập Đá Trăng và cánh rừng Nguyệt Quang là chuyện khủng bố, lúc đó hoàn toàn đã quên cánh rừng Nguyệt Quang chính là một mảnh đất chưa bị khai thác, bên trong nơi này có bảo vật phong phú không gì sánh được, chỉ có điều ở kiếp trước lúc hắn đến, đã bị những công hội nhất lưu và những cao thủ công hội nhị lưu kia chà đạp, chỉ còn lại có một ít canh thừa thịt nguội, còn phải giành giật cùng rất nhiều công hội khác.

Đấy chính là hàng đã xài rồi, còn người chơi bình thường cũng không có cơ hội.

Chờ đến khi người chơi bình thường sang đây, đã không biết bị chà đạp bao nhiêu lần, thế nhưng các người chơi bình thường vẫn xem nơi này trở thành vùng đất trù phú, có thể tưởng tượng được cánh rừng Nguyệt Quang trạng thái ban đầu là mê người cỡ nào.

Hiện tại hắn sớm một bước đi tới nơi này, cũng không tới phiên tới những công hội nhất lưu và công hội nhị lưu kia rồi, hắn sẽ đích thân đi thăm dò mỗi một chỗ, thuận tiện vơ vét một phen, cũng để cho những công hội nhất lưu và công hội nhị lưu kia nếm thử mùi vị hàng đã xài rồi một lần.

Sau hai giờ, Thạch Phong một đường đánh chết Chiến Sĩ Sơn Thú, gặt hái được 3 khối Đá Trăng cùng không ít tiền tài và tài liệu, cuối cùng đi tới khu hạch tâm của rừng đá.

Thạch Phong ngẫu nhiên phát hiện một nơi trú quân của Chiến Sĩ Sơn Thú, bốn phía nơi trú quân đều có Chiến Sĩ Sơn Thú canh gác, kể ra thì thấy ước chừng vượt quá hơn bốn mươi con, với lại cách nơi trú quân đó không xa còn có vài đội tuần tra Chiến Sĩ Sơn Thú, toàn bộ cộng lại chừng trên trăm con.

Nơi trú quân của Chiến Sĩ Sơn Thú chính là nơi Chiến Sĩ Sơn Thú giấu báu vật, rất nhiều công hội đều phái ra đoàn hai mươi tinh anh, thường xuyên quét sạch mọi nơi trú quân của quái vật ở cánh rừng Nguyệt Quang, mỗi lần đạt được thu hoạch cũng không tệ.

Mà nơi trú quân Chiến Sĩ Sơn Thú trước mắt, chính là cũng không có bị quét sạch qua một lần đều, nhất định có bảo tàng lớn, nói không chừng là có thể tập hợp đủ Đá Trăng, với rất nhiều bảo thạch cấp một và trang bị.

Bất quá mỗi một nơi trú quân đều khó đối phó, nếu như ở đây không có số lớn nham thạch, phỏng chừng Thạch Phong trực tiếp đi đường vòng, nhìn cũng không dám liếc mắt một cái, thế nhưng nơi này nham thạch càng thêm dày đặc, Chiến Sĩ Sơn Thú đi ra nhiều nhất dung nạp hai con, nơi chật hẹp chỉ có thể dung nạp một con, tuyệt đối là địa phương tốt cà Chiến Sĩ Sơn Thú, nếu như bỏ đi, thì thật là đáng tiếc.

Vậy nên Thạch Phong lượm từ dưới đất mấy khối hòn đá nhỏ, lặng lẽ tới gần.

Vì để tránh các tình huống không xác định trước được, Thạch Phong quyết định dẫn toàn bộ tới một lần, bằng không khi thả diều đến một nửa, đụng với một đám Chiến Sĩ Sơn Thú, đây chính là phải chết trôi chết nổi.

Bất quá để dẫn những Chiến Sĩ Sơn Thú này thì trọng điểm là đối phó Xung Phong của Chiến Sĩ Sơn Thú, nếu như vì lý do gì mà không làm được, thì sẽ bị Chiến Sĩ Sơn Thú công kích vô hạn đến chết, loại chuyện như vậy là buồn nôn nhất, hắn không phải là chưa bao giờ gặp, rõ ràng thực lực mạnh hơn một mảng lớn, vẫn cứ bị quái vật này một con lại tiếp một con công kích chóng mặt đến chết.

Tuy Chiến Sĩ Sơn Thú chỉ Xung Phong một lần, thế nhưng trên trăm con, chính là hơn trăm lần, phải tận lực làm cho bọn nó Xung Phong cùng một thời điểm, độ khó cực lớn.

Với lượng máu của hắn bây giờ, còn chưa đủ chống Chiến Sĩ Sơn Thú vài lần, cho nên tuyệt không thể sai lầm đấy, muốn dẫn tới tất cả Chiến Sĩ Sơn Thú đồng thời công kích hắn, sau đó tránh được thương tổn, hắn mới có cơ hội tiêu diệt những Chiến Sĩ Sơn Thú này.

Làm cho mấy Chiến Sĩ Sơn Thú đồng thời xông lại, trong lúc công kích phải nắm chắc thời gian nhất định chính xác, bằng không không phải đánh quái, mà là bị hội đồng, bất quá Thạch Phong vẫn còn có chút tự tin với việc này, dù sao trong quá khứ hắn từng là Kiếm Vương, cũng thuộc về loại cao thủ hạng nhất.

Chiến Sĩ Sơn Thú đóng quân dùng tay lông vuốt ve đại đao yêu thích, đứng lặng ở trên bức tường cao, hai tròng mắt màu đỏ tươi thường xuyên nhìn khắp bốn phía, chỉ cần phát hiện người xâm nhập, nó sẽ tiến lên, để chúng trở thành một chầu bữa ăn ngon cho đại đao.

Bất thình lình một viên đá bay tới, đập trúng đầu Chiến Sĩ Sơn Thú, Chiến Sĩ Sơn Thú quay đầu nhìn lại, phát hiện hình như cách đó không xa có một người, trong tay còn cầm viên đá, lại sờ lên đầu của mình bị đánh trúng, lập tức lửa giận cao ngất, nheo nheo mắt nhìn một loài giun dế[1] cũng dám dùng viên đá ném nó.

Hống hống hống!

Theo Chiến Sĩ Sơn Thú gầm rú, kinh động toàn bộ ổ Chiến Sĩ Sơn Thú, đều lao ra nơi trú quân, thẳng hướng Thạch Phong.

Cùng lúc đó, Thạch Phong còn hướng vài đội Chiến Sĩ Sơn Thú khác ném viên đá, rất nhanh đã làm tức giận những Chiến Sĩ Sơn Thú kia, cũng xông về hắn.

Mắt thấy trên trăm Chiến Sĩ Sơn Thú đã chạy tới, Thạch Phong cũng không nóng nảy, dùng ra Huyễn Ảnh Sát, để cho phân thân chạy vào trong rừng đá, còn mình đối mặt trên trăm tên Chiến Sĩ Sơn Thú.

Một lần đối mặt trên trăm tên Chiến Sĩ Sơn Thú, coi như là đoàn hai mươi người tinh anh đều ăn không tiêu, huống chi Thạch Phong chỉ có một người.

Càng ngày nhiều Chiến Sĩ Sơn Thú cách Thạch Phong càng gần, lòng của Thạch Phong cũng đang rối loạn, việc làm của hắn lúc này đây rất điên cuồng, nếu có chút sai lầm nào, chính là chết, loại cảm giác kích thích này lâu lắm không gặp, làm cho nhiệt huyết của hắn sôi trào, năm giác quan cũng trở nên càng thêm minh mẫn.

Ngay lúc cách Thạch Phong không đến ba mươi mét, tuyệt đại đa số Chiến Sĩ Sơn Thú đều đến cự ly Xung Phong.

Tiếng gầm lên giận dữ vang vọng, phần lớn Chiến Sĩ Sơn Thú đồng loạt phát khởi Xung Phong, có mấy cái Xung Phong chậm một chút.

Thạch Phong trực tiếp mở ra Ngự Kiếm Hồi Thiên, có thể chống đỡ ba lượt công kích cận thân, đồng thời nắm chặt Thâm Uyên Giả, làm chuẩn bị chống đỡ sẵn sàng.

Khi đợt sóng lớn công kích thứ nhất đến, Thạch Phong tuy rằng đã dùng chống đỡ, cả người đều bay ra ngoài, lại theo đợt sóng lớn công kích thứ hai đã đến, liền khiến Thạch Phong chóng mặt, không thể động đậy.

Mắt thấy mấy Chiến Sĩ Sơn Thú giơ lên đại đao bổ tới, Thạch Phong vẫn kiên trì không sử dụng kỹ năng.

Nhìn thấy đại đao bổ tới, Thạch Phong còn không dùng kỹ năng hoán đổi, ba lần miễn dịch thương tổn cận chiến của Ngự Kiếm Hồi Thiên, chợt biến mất ba lượt.

Cho đến khi Thạch Phong thật sự bị đại đao chém trúng, thanh sinh mệnh trực tiếp giảm bớt hơn phân nửa, chỉ cần thêm một đao, là có thể giải quyết hắn luôn.

Lúc này sóng lớn công kích đợt ba đã tới nơi, Thạch Phong hôn mê lần thứ hai, đao thứ hai chỉ lát nữa sẽ chém trúng.

“Thay thế!” Trong đầu Thạch Phong hô to một tiếng.

Trong phút chốc Thạch Phong và phân thân trong rừng đá đổi chỗ, phân thân bị chém trúng sau, một lớp công kích sau cùng đã liên tiếp tới, phân thân đang sống bị quần ẩu chết ngay.

Mà Thạch Phong trốn ở trong rừng đá lập tức lấy ra một lọ thuốc khôi phục sơ cấp, một hơi uống hết, vị chua chua ngọt ngọt uống ngon vô cùng, thanh sinh mệnh bỗng chốc khôi phục 180 điểm, làm cho Thạch Phong miễn cưỡng có thể lại kháng một đao.

Phân thân vừa chết, mục tiêu cừu hận Chiến Sĩ Sơn Thú liền nhắm ngay Thạch Phong trong rừng đá, lập tức cùng nhau tiến lên.

Đến trong rừng đá, dĩ nhiên chính là thiên hạ của Thạch Phong, mở ra quyển trục tốc độ, đối mặt Chiến Sĩ Sơn Thú giống như điên chen chúc trên đường đá vụn nhỏ, một cái Phong Lôi Thiểm, ba tia chớp xẹt qua, trong nháy mắt mang đi trên trăm điểm sinh mệnh của chúng nó.

Không đến mười phút sau, tất cả Chiến Sĩ Sơn Thú bị dẫn ra ngoài đều chết sạch.

Đồng thời Thạch Phong suýt chút thì điểm kinh nghiệm level 4 cũng không đầy, nhưng rốt cục lên tới level 4, đuổi kịp người chơi hạng hai.

Thạch Phong đem 6 điểm thuộc tính, bỏ thêm toàn bộ vào sức mạnh, hiện tại ưu tiên thương tổn thứ nhất, sau đó thanh lý sửa sang một chút đồ rơi xuống, cư nhiên lại đạt được một món nẹp bảo vệ chân Ngân Nguyệt, còn có 7 khối Đá Trăng, hai viên bảo thạch cấp một, và rất nhiều tài liệu trang bị phổ thông, thu hoạch rất tốt.

Bất quá bảo vật phong phú nhất còn không riêng gì những thứ này, trọng điểm chính là kho tàng trong nơi trú quân, dù sao Chiến Sĩ Sơn Thú đều thích đem bảo bối bắt được bỏ vào kho hàng nơi trú quân.

Thanh lý hết đồ rơi xuống xong, Thạch Phong bước nhanh chạy vào trong nơi trú quân, muốn xem một chút trong kho hàng có bảo vật gì.

“Không hổ là lần đầu tiên, quả nhiên bảo vật không ít.” Thạch Phong ở phía xa đã thấy trong kho hàng bày đặt vài cái bảo rương lớn, một cái trong đó còn là bảo rương cấp Huyền Thiết màu đen sẫm.

Thạch Phong vừa kích động vừa muốn đi vào kho hàng, muốn xem xét đồ vật bên trong bảo rương, chợt nghe đến một tiếng gào thét.

“Gào gào gào!”

Một con có hình thể lớn hơn Chiến Sĩ Sơn Thú những ba vòng, mặc ngân giáp từ trong kho hàng vọt ra, hai tay cầm Cự Phủ (búa lớn), hai mắt màu đỏ tươi gắt gao nhìn chòng chọc Thạch Phong.

[1] Thường dùng để ví với người có địa vị thấp kém.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui