Trọng Sinh Chi Tối Thần Cường Giả

Thiên Tinh đại lục là một đại lục tu chân giả, nơi đây là nguồn khởi sinh ra đại năng chí tôn, cao thủ tầng tầng, tại đại lục tu chân này chia ra làm bốn bộ phận chính gồm: sơ cấp châu, trung cấp châu, thượng cấp châu và Đại Thiên châu lục.

Trong đó, sơ cấp châu có 12 châu lục, trung cấp châu có 8 châu lục, thượng cấp châu có 5 châu lục và Đại Thiên châu lục là châu lục cuối cùng.

Tại sơ cấp châu này còn phân ra làm Phàm Nhân châu - nơi sinh sống cùng Phàm nhân, có 4 châu lục, Tu Sĩ châu - châu lục của tu chân giả, có 7 châu lục và Phàm Tu Giao châu - châu lục giao nhau giữa Phàm Nhân châu và Tu Sĩ châu, nơi đây có chỉ có duy nhất một châu lục.

Mà nơi Vương Thiên sống chính là Phàm Tu Giao châu này, gọi Giao Tâm châu.

Tại Giao Tâm châu này có tổng cộng hai cái cổng thành, một cái cổng nằm ở phương bắc, là cổng hướng đến Phá Liệt châu thuộc Phàm Nhân châu, còn một cổng khác nằm ở phía phía tây nam, hướng về châu lục thuộc Tu Sĩ châu, gọi Sơ Giả châu.

Hiện tại, Vương Thiên cùng Vương Mẫn chính là hướng phía tây nam cổng thành này mà đi.

...

- Vương Mẫn, muội có thấy mệt không?

Vương Thiên và Vương Mẫn đi được gần một ngày đường, hắn cảm thấy rất là mệt mỏi, toàn thân ướt đẫm.

Vương Mẫn lắc lắc đầu nói:

- Không, muội không mệt.

Nghe câu trả lời của Vương Mẫn, Vương Thiên như được minh ngộ, nàng là Luyện Khí Cảnh tầng sáu mà, hắn chỉ mới đến tầng ba thôi, đương nhiên là khả năng chịu đựng yếu hơn rất nhiều.

Mặc dù trả lời như vậy nhưng do thấy Vương Thiên có chút mệt mỏi, nên nàng liền nói với hắn:

- Ca ca, đằng kia có một quán trọ, chúng ta vào đó nghỉ ngơi đi, trời cũng sắp tối rồi.


Vương Thiên thấy sắc trời quả nhiên gần tối nên liền gật đầu, sau đó hai người đi tới quán trọ gần đó, tên là Triệu Phường.

Vương Mẫn lấy 200 đồng ra đưa cho chủ quán trọ rồi thuê hai căn phòng.

Tiền này là do nàng lúc trước hay thường xuyên làm nhiệm vụ trong tông môn mà có được bây giờ vẫn còn dư hẳn 10000 đồng.

...

Tại một nơi thâm sâu cùng cốc của một vùng hẻo lánh nọ.

Trong hang động của vùng đó đang ngồi một ông lão râu tóc bạc phơ, mặt mày nhăn nheo, khí tức mạnh mẽ đang không ngừng vận công.

Đột nhiên, trên trời có hàng ngàn tia sét đánh xuống lão giả này. Thế nhưng nó lại không khiến lão cảm thấy đau đớn gì cả, nhàn nhã ngồi ngậm cong cỏ lau, tay chống cằm, ra vẻ suy tư.

Hai canh giờ nhanh chóng trôi qua, những tia sét mới ngừng đánh xuống, lúc này ông lão mới thở dài nói:

- Haizz, ở cái đại lục rách nát này, tu luyện đến cấp bậc tiếp theo thật khó, linh khí phải nói mỏng quá đi, hơn 300 năm mới có thể đột phá cảnh giới tiếp theo, mà nó cũng chả hoàn toàn gọi là đột phá nữa, chắc phải mong chóng tìm cách trở về rồi.

Nói rồi, ông lão lại lâm vào trầm tư, những tia sét kia chỉ đánh nát quần áo ông, nhưng còn thân thể thì chẳng bị trầy xước gì cả.

Bỗng nhiên, ông ta đột nhiên đứng dậy, chỉ lên trời nói:

- Chỉ có mấy ngàn tia lôi kiếp mà cũng muốn tổn thương được ta, đúng là nực cười, giờ ngươi cho mấy chục triệu tia, lão cũng không quản đâu.

Nói xong, ông ta lại ngồi xuống, đột nhiên hai mắt lại mở to, lẩm bẩm nói: - Sắp có kỳ tài!

...

Vương Thiên giữa đêm tỉnh giấc, sờ sờ cái bụng, cảm thấy hơi đói, mới nhớ một ngày nay mình chưa ăn gì cả nên vội chạy xuống lầu, gọi tiểu nhị bưng lên một bát mì.

Bát mì này giá chỉ mười đồng, Vương Thiên cũng dư sức trả nổi, dù gì thì cái cơ thể này lúc trước vẫn hay lên núi đốn củi bán lấy tiền mà.

Vương Thiên một hơi ăn sạch bát mì, sờ sờ cái bụng, lại gọi thêm một tô, sau đó thêm tô nữa...

Một hơi chén sạch mười tô, Vương Thiên mới ợ một cái, chuyện này cũng khiến tiểu nhị cảm thấy hơi kinh ngạc, lẩm bẩm: "Hắn là heo à?"

Vương Thiên hài lòng sờ vào cái bụng, mặc dù lúc đi đã ăn lương khô, nhưng cũng chỉ là ăn cho đỡ đói mà thôi, bây giờ thì mới là no thật đây.

Vương Thiên sau khi ăn xong liền gọi tiểu nhị bưng lên một chum trà, nhâm nhi uống, sau đó trả tổng cộng một trăm linh năm đồng, rồi mới lên phòng ngủ tiếp.

Do đã ăn uống no say, nên Vương Thiên ngủ rất nhanh chóng, vừa lên giường đã lập tức ngủ say.

...

Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu rọi vào khẽ lá, tiếng chim kêu vang dội, Vương Thiên dụi dụi hai mắt, tỉnh dậy, hắn bước xuống đại sảnh đã thấy Vương Mẫn ở đó đang ăn sáng rồi.

Vương Thiên lập tức mỉm cười, lại ngồi xuống Vương Mẫn, tiếp tục kêu bát mì tối hôm qua vừa ăn.


Vương Mẫn thấy Vương Thiên xuống cũng mỉm cười, nói:

- Ca ca, huynh thức rồi à?

Vương Thiên gật đầu nhẹ một cái, rồi trực tiếp ăn tô mì do tiểu nhị vừa bưng lại.

Bỗng một lúc sau, đột nhiên có một tên nam tử to con mang theo hai người khí phách hùng dũng đi theo sau.

Tên nam tử vẻ mặt hầm hừ, nhìn Vương Thiên nói:

- Tên tiểu tử kia, ai cho mày ngồi gần mỹ nhân của tao?

Vương Thiên không thèm nhìn nam tử kia, thần thức hắn chỉ cần quét một chút liền biết nam tử này chẳng phải một tu sĩ gì cả, chỉ là một Phàm nhân bình thường mà thôi, vì nơi đây, Phàm nhân không hiếm.

Tên nam tử thấy Vương Thiên không trả lời, hừ lạnh nói:

- Hừ tiểu tử, cho ngươi biết sự lợi hại của bổn đại gia.

Lập tức, tay hắn đánh tới người Vương Thiên, thân hình Vương Thiên lóe lên, lập tức biến mất khiến cho tên nam tử kia hơi ngơ ngác.

Bỗng nhiên một cùi chỏ từ phía sau đánh tới khiến tên nam tử bay ra xa, Vương Thiên từ chạm chân xuống đất, lạnh giọng nói:

- Ta gọi Vương Thiên.

Mấy người ở đây vừa xem màn này, liền trầm trồ kinh ngạc, họ biết tên nam tử kia là ai, hắn tên Triệu Mã, là lão đại của Mã Vân Bang, võ nghệ không kém, không ngờ tiểu tử này liền một quyền đánh bay hắn ra xa như vậy, à không, phải gọi là cùi chỏ mới đúng, tiểu tử này dù gì cũng chỉ mười mấy tuổi thôi mà.

Trừ khi, hắn là tu sĩ, nghĩ đến đây, mấy người này không khỏi lộ tia sùng bái với Vương Thiên.

Lúc này, tên nam tử tên Triệu Mã kia cũng sợ hãi nói:

- Tiên nhân, xin tha mạng, tha mạng.

Tên nam tử vội quỳ xuống đất, ánh mắt nhìn hai tên đàn em, hai tên đàn em cũng lập tức quỳ xuống, cầu xin.


Tên nam tử lại nói:

- Hay là ta trả tiền ăn cho tiên nhân nhé.

Vương Thiên mặt lạnh trả lời: - Ta không phải là tiên nhân, còn tiền ăn, các ngươi trả cũng được, xem như bồi thường, còn nữa đưa ta phí 5000 đồng tiền tổn thương tinh thần.

Triệu Mã lập tức cứng đờ, đậu móa! Chọc ai không chọc lại chọc ngay vị cao nhân, gì cũng không được, chỉ được cái...mất tiền.

Triệu Mã mặt mày buồn rầu, nói:

- Tiên nhân, à không, cao nhân, hiện tại tôi cũng không có nhiều tiền như vậy, hay hai người theo tôi về Mã Vân Bang, tôi sẽ lấy tiền đưa hai người.

Vương Thiên bình tĩnh nói: - Được thôi!

Vương Mẫn đứng kế bên cười khúc khích, cô không ngờ anh cô lại "chính nhân quân tử" như thế!

Triệu Mã sau khi trả tiền ăn của Vương Thiên và Vương Mẫn xong liền dẫn họ tới Mã Vân Bang.

Triệu Mã tranh thủ tiền tài, hai canh giờ sau liền đủ năm ngàn đồng đưa cho Vương Thiên, sau đó còn cố gắng lấy lòng đãi một bữa tiệc nhỏ, cao nhân tu chân nha, không lấy lòng mới lạ đó.

Sau khi ăn tiệc xong, Vương Thiên còn được Triệu Mã đặc biệt dọn cho một căn phòng.

Vương Thiên quyết định ở đây thêm một đêm nữa, dù gì cũng sắp sang châu lục của tu sĩ, nên nâng cao cảnh giới một chút, cuối cùng hắn ngồi xếp bằng lại, bắt đầu tu luyện.

======================

P/s: 1 đồng trong truyện = một ngàn mà người VN ta hay sài, nên mười ngàn mà Vương Mẫn đang có tương đương với mười triệu của chúng ta. Hì hì!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận