Trọng Sinh Chi Tra Công Cầu Buông Tha

1. Ghen

Sau khi bộ phim truyền hình Thương Mặc đóng vai nam thứ được phát sóng, cậu không những không bị anti mà ngược lại còn hút nhiều fans hơn. Theo lời một fan não tàn nói thì: Sau khi Mặc Mặc hắc hóa thật khiến người ta đau lòng, thật muốn ôm anh ấy vào lòng an ủi.

Đỗ Thác cau mày nhìn một đống bình luận với nội dung như vậy, cuối cùng chỉ có thể tủi thân nói với Thương Mặc: “Em là của một mình anh, không cho ai đau lòng vì em, cũng không cho ai ôm em hết.”

Thương Mặc liếc hắn một cái, không biết dây thần kinh nào của tên này đặt sai chỗ mà dạo này cứ ghen tuông lung tung. Vì sự hòa thuận của gia đình, Thương Mặc đành phải tạm thời gật đầu coi như đồng ý.

Thật vất vả sóng gió này mới đi qua, Đỗ Thác còn chưa kịp yên tâm thì Jane lại tới Trung Quốc.

Thương Mặc quen Jane trong thời gian ra nước ngoài học tập. Hắn cao lớn tuấn mỹ, Đỗ Thác nhìn Jane với giá trị nhan sắc cao ngất ngưởng kia mà tay âm thầm xiết chặt. Hắn mạnh mẽ lôi Thương Mặc đang ở trong lòng người kia ra rồi vươn tay chặt chẽ vây trong lòng mình, sau đó mới dùng tiếng Anh thị uy: “Chào cậu, tôi là bạn trai của Mặc Mặc.”

Câu nói này khiến huyệt thái dương của Thương Mặc đập mạnh, cậu biết bình dấm Đỗ Thác lại đổ rồi.

Jane nghe vậy bèn nhìn thoáng qua Đỗ Thác rồi cười đáp lại bằng tiếng Anh: “Chào anh, tôi là bạn của Thương.”

Nói xong câu này cũng coi như xong màn chào hỏi. Sau đó, Jane quay sang nói với Thương Mặc: “Thương, lúc trước khi từ chối Lâm Đạt cậu nói cậu là người đồng tính, tớ còn tưởng là cậu kiếm cớ, không ngờ lại là thật.”

Thương Mặc nghe vậy lập tức cảm nhận được vòng tay của Đỗ Thác càng chặt thêm. Cậu hít vào một hơi, nói: “Đúng vậy, tớ là người đồng tính, người yêu tớ bây giờ chính là người đàn ông đang ôm tớ.”

Cậu vừa dứt lời, vòng tay của Đỗ Thác quả nhiên được nới lỏng.

Tối hôm ấy, Đỗ Thác đè Thương Mặc lên giường, ủy khuất bày tỏ: “Em quá hấp dẫn, sao em lại có nhiều người thích thế cơ chứ.”

Thương Mặc bật cười. Cậu nhìn khuôn mặt Đỗ Thác và ngũ quan thâm thúy mê người của hắn, khuôn mặt này mà đưa vào giới giải trí chắc chắn là sẽ nóng phỏng tay. Nghĩ đến đây, Thương Mặc bỗng cảm thấy thật may Đỗ Thác chỉ là một thương nhân. Cậu ngẩng đầu khẽ hôn lên môi hắn: “Nhưng em chỉ yêu mình anh.”

Hậu quả của những lời này chính là Thương Mặc bị đè xuống giường vận động hạng nặng tới tận hừng đông…

Jane ở Trung Quốc một tuần, thời gian này đương nhiên là Thương Mặc dẫn hắn đi thăm thú. Đỗ Thác tuy rằng bất mãn nhưng lại không thể ngăn cản, chỉ có thể âm thầm oán giận trong lòng.

Một lần khác, Đỗ Thác gọi cho Thương Mặc hỏi cậu đang ở đâu để đi đón cậu, ai ngờ lại nghe thấy ở đầu dây bên kia là tạp âm hỗn độn, loáng thoáng thấy được cả giọng nam lẫn nữ. Ngay lập tức, gân xanh trên trán Đỗ Thác nổi lên. Thương Mặc đã uống say, bên kia lại quá ồn ào nên cậu không nghe thấy hắn nói, vì thế vài giây sau Thương Mặc cũng dập máy luôn.

Đỗ Thác giận dữ gọi cho lão Kim, bảo ông lập tức gửi vị trí của Thương Mặc cho hắn. Ngay sau khi biết cậu đang ở một quán bar, Đỗ Thác tức giận phóng xe ngay đến đó.

Đến nơi, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt hắn là Thương Mặc đang bị một người phụ nữ sàm sỡ, đã thế cậu còn ngơ ngác ngồi cười. Đỗ Thác không nhịn được, hắn mạnh mẽ kéo tay cậu để đi về, ai ngờ người phụ nữ kia không đồng ý, còn chắn trước mặt Đỗ Thác, nhưng ngay lập tức, cô ta đã bị vẻ mặt của Đỗ Thác dọa cho sững sờ đứng im.

Đỗ Thác đẩy cô ta ra rồi kéo Thương Mặc lên xe. Hắn nhìn cậu đang say đến không biết trời đất gì mà giận sôi máu.

Hậu quả của việc này là Thương Mặc bị làm ba ngày không xuống giường được, về sau mỗi khi bên cạnh cậu có bất kì ai khả nghi, Đỗ Thác đều như là bị đánh đổ bình dấm….

Sau này Thương Mặc nhận vai nam chính trong một bộ phim, mà ở trong đó có không ít cảnh hôn với nữ chính.

Chuyện này cậu không dám nói cho Đỗ Thác, có thể giấu được bao nhiêu thì giấu, nếu không dựa vào tính tình của hắn, chỉ sợ sau này cậu không thể đi đóng phim được.

Ngày Đỗ Thác xem được bộ phim ấy, sắc mặt hắn âm trầm như là quỷ dữ dưới địa ngục.

Thương Mặc đi đến ngồi xuống cạnh Đỗ Thác, cậu lén nhìn hắn: “Đây đều chỉ là mượn góc quay thôi, anh đừng giận.”

Nghe vậy sắc mặt Đỗ Thác mới khá hơn một chút, vậy mà giây tiếp theo, trên màn hình lại nhảy ra một tin tức, đầu đề là ảnh Thương Mặc đang đội mũ cho một cô gái, phía dưới còn giật tít: Trong phim hay ngoài đời đều là vợ chồng mẫu mực.

Thương Mặc có thể nhìn thấy tay Đỗ Thác đã vo lại thành nắm đấm, gân xanh vằn vện, trong mắt hắn cũng là giông bão mịt mùng. Cậu lắp bắp: “Đây, đây là, khi quảng bá, nhà tài trợ tạo hỗ động.”

Giây tiếp theo, Thương Mặc bị đè xuống giường, thừa nhận tập kích mưa rền gió dữ của Đỗ Thác. Sau khi xong việc, một giây trước khi tiến vào mộng đẹp, Thương Mặc thấy Đỗ Thác ghé vào tai cậu nói: “Chúng ta ra nước ngoài kết hôn đi.”

2: Thẳng thắn

Thương Mặc biết giờ người Đỗ Thác yêu là cậu, nhưng không hiểu sao gần đây cậu luôn nhớ tới chuyện đời trước Đỗ Thác yêu Viên Diệp, thậm chí ngay cả nằm mơ cũng mơ thấy chuyện đời trước.

Đỗ Thác có thể cảm nhận được Thương Mặc có điều, nhưng hắn hỏi cậu cậu lại nói không sao.

Mãi đến một lần, Thương Mặc nằm mơ thấy chuyện đời trước rồi nói mớ khiến Đỗ Thác tình cờ nghe được hắn mới biết chuyện. Tâm tình Đỗ Thác rất phức tạp, hóa ra bản thân hắn vẫn chưa cho cậu đủ cảm giác an toàn.

Ngày hôm sau, Đỗ Thác dậy sớm nấu bữa sáng rồi kêu Thương Mặc rời giường. Nhìn cậu uể oải nhai bữa sáng, Đỗ Thác biết chuyện này nếu không nói rõ ràng, trong lòng Thương Mặc sẽ luôn tồn tại khúc mắc.

Vì thế, hắn lên tiếng: “Mặc Mặc, anh muốn nói với em chuyện này.”

Thương Mặc ngẩng lên nhìn hắn rồi “Vâng” một tiếng.

Đỗ Thác mím môi: “Là về Viên Diệp.”

Động tác nhai của cậu dừng lại một chút. Thương Mặc không dám ngẩng lên nhìn hắn, thậm chí nếu nhìn kỹ vào đôi mắt đang rũ xuống kia còn có thể thấy được một tia sợ hãi.

Đỗ Thác biết cậu bất an. Hắn đến bên cạnh ôm lấy cậu, lắc đầu thở dài: “Anh thừa nhận là đã từng thích cậu ta, nhưng đó là chuyện ban đầu của đời trước. Giờ người anh yêu là em.”

Cả người Thương Mặc cứng đờ. Cậu không nói gì.

Đỗ Thác thấy cậu không nói lời nào, biết trong lòng đối phương vẫn còn khúc mắc, vì thế hắn tiếp tục nói: “Chuyện này anh cũng không biết phải nói làm sao, nhưng mà Mặc Mặc, chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ em vẫn chưa cảm nhận được sao? Cảm nhận được tình cảm anh dành cho em.”

Tất nhiên là Thương Mặc hiểu, nhưng trong lòng cậu vẫn luôn có hồi chuông cảnh báo vang vọng khiến cậu không thể nào yên tâm nổi. Thương Mặc lại nhớ đến chuyện khi cậu và Viên Diệp xảy ra tai nạn, cậu đứng ngoài cửa nghe thấy câu nói dịu dàng kia của Đỗ Thác. Nghĩ đến đây, cả người cậu càng thêm cứng đờ, cậu ngập ngừng: “Anh nói anh thích cậu ấy là chuyện đời trước, vậy em hỏi anh chuyện này. Đời này khi em với cậu ấy gặp tai nạn, em đứng ở ngoài nghe thấy anh… Anh đã dùng giọng thế này nói không đi không đi với cậu ấy, vì sao lại thế?”

Đỗ Thác sững sờ một lúc mới nhớ ra chuyện ngày ấy. Hắn không thể ngờ rằng Thương Mặc lúc ấy lại ở ngoài cửa. Đỗ Thác thở dài: “Lúc ấy em và cậu ta gặp tai nạn, anh vừa nhận được tin bèn bảo Giản Anh đi hỏi tên bệnh viện và số phòng. Ai ngờ Giản Anh khi đó vẫn cho rằng anh có ý với Viên Diệp nên báo số phòng Viên Diệp cho anh. Khi anh bước vào, thấy người trên giường là Viên Diệp là đã định đi ngay, nhưng cậu ta lại bất an nói mớ, nói mấy câu như đừng đi đừng đi gì đó. Khi ấy anh nhất thời mềm lòng, dù sao đây cũng là người mà mình đã từng thích, thấy cậu ta yếu ớt bất an nói mơ nên anh mềm lòng dỗ cậu ta, để cậu ta an tâm.”

Thương Mặc rũ mắt, cậu cắn môi nói tiếp: “Giản Anh biết anh để ý đến cậu ấy, đời trước cũng là người khác nói cho em biết chuyện anh coi em là thế thân… Có phải tất cả mọi người đều biết chuyện này, chỉ có em là không biết phải không?”

Đỗ Thác nào đâu biết Thương Mặc lại hỏi đến vấn đề này. Trong một lúc, hắn cũng không biết phải trả lời làm sao.

Thương Mặc lại cho rằng sự im lặng của Đỗ Thác chính là thừa nhận. Tay nắm đũa của cậu căng cứng, một lúc sau, Thương Mặc buông đũa, tránh khỏi cái ôm của Đỗ Thác. Cậu đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa nói: “Em sẽ không về một thời gian, anh đừng tìm em.”

Thương Mặc biết chuyện đã qua lâu như vậy giờ còn lôi ra nói lại thì thật là không nên, nhưng chuyện này đã đè nén trong lòng cậu rất lâu, trải qua thời gian lên men, giờ nghe được đáp án của Đỗ Thác chỉ khiến cậu thêm khó chịu. Cậu nghĩ là cậu cần thời gian để xem lại những việc này, đồng thời chỉnh đốn lại tâm tình của mình.

Đỗ Thác siết chặt tay nhìn theo bóng Thương Mặc rời đi, hắn biết giờ mối quan hệ của hai người đang xuất hiện rạn nứt, hơn nữa hắn cũng không thể lập tức xử lý vết rạn này.

Thương Mặc không về nhà cũ, cậu sợ khi nhìn thấy Viên Diệp, cậu sẽ lại nhớ đến tình cảm Đỗ Thác dành cho Viên Diệp.

Cậu thuê một phòng khách sạn. Vừa mới vào ở, Đỗ Thác đã gọi mấy cuộc tới. Thương Mặc không nghe, giờ cậu chưa muốn nghe thấy giọng Đỗ Thác.

Cậu biết mình rất ngớ ngẩn, nhưng cảm giác này thật sự không hề dễ chịu chút nào.

Đỗ Thác gọi mấy cuộc mà không được hồi âm nên cũng không gọi nữa. Thương Mặc nhìn thoáng qua số của hắn rồi gọi cho Hứa Ý, hẹn anh đi uống rượu.

Trên phương diện tình cảm, Hứa Ý có thể cho cậu một vài lời khuyên tốt.

Hai người hẹn nhau ở một quán bar, nơi này chỉ có tầng lớp tinh anh lui tới, vậy nên chuyện có ngôi sao đến đây cũng rất bình thường.

“Đừng uống nữa. Em nói đi, có chuyện gì vậy?” – Hứa Ý thấy Thương Mặc đã uống mấy ly rượu mạnh, anh không nhịn được bèn lên tiếng nhắc nhở.

Thương Mặc nhìn Hứa Ý. Cậu đặt ly xuống bàn, rũ mắt: “Đạo diễn, nơi này của em rất đau.”

Cậu dùng tay chỉ vào trái tim mình.

Hứa Ý thấy vậy, biết Thương Mặc với Đỗ Thác có chuyện. Anh nói: “Khó chịu uống rượu cũng không giải quyết vấn đề gì, chỉ càng khó chịu mà thôi.”

Thương Mặc đã chuếnh choáng say, cậu nghe vậy bèn ngốc nghếch ngẩng lên nhìn Hứa Ý cạnh mình.

Hứa Ý thấy cậu thật sự không ổn bèn nhăn mi hỏi: “Có phải cậu ta gây ra chuyện gì rất có lỗi với em không?”

Thương Mặc ngẩn ra một lúc. Chuyện này cậu phải nói với Hứa Ý thế nào đây? Nói cậu sống lại? Chắc chắn là anh sẽ không tin. Vì vậy cậu chỉ im lặng, liên tục uống rượu.

Thương Mặc cũng không biết mình đã uống bao lâu, cậu chỉ nhớ là mình đã uống say đến mức trực tiếp ngã vào lòng Hứa Ý.

Hứa Ý thở dài nhìn Thương Mặc rồi bế cậu vào xe. Anh biết giờ giữa cậu và Đỗ Thác xảy ra chuyện, nếu không cậu sẽ không môt mình tới tìm say thế này. Như vậy thì không thể đưa cậu về nhà Đỗ Thác được, nhưng giờ Thương Mặc đang rất hot, nếu đưa cậu say thế này vào khách sạn Hứa Ý lại không yên tâm lắm. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng anh đành đưa cậu về nhà mình.

Chỉ là mang người về nhà chắc chắn sẽ khiến người nào đó đánh đổ bình dấm.

Hết chương 96.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui