Trọng Sinh Chi Trầm Vân Đoạt Nhật

Tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên tôi trèo cây, là do Vương Tranh dẫn tôi đi theo, tới phía dưới tàng cây của một gốc cây không biết tên phía sau nhà chính.

Tiếng ve mùa hè tựa như còn vang vọng bên tai, khi ấy tôi nhìn theo Vương Tranh, Vương Tranh từ nhỏ đã xinh đẹp rồi, ngay cả Nhâm lão thái cũng từng khen ngợi qua, dẫu cho toàn bộ bé gái của cả hai nhà Vương Nhâm đều ở cùng một chỗ, cũng không ai đẹp hơn Vương Tranh. Vả lại, Vương Tranh không chỉ xinh đẹp, cũng cực kỳ thông minh, lời nói ra đều khiến người ta yêu thích, còn có thể đùa đến khiến bề trên cũng phải tươi cười theo.

Vương Tranh và tôi sinh cùng năm, nhưng lại nhỏ hơn tôi một tháng.

Nhâm lão thái khi đó nói rằng. Thấy bé Nhật cùng Tranh Tranh tính tình hòa hợp, lão thái bà lúc bấy giờ nhìn thấy Tranh Tranh liền nhận làm cháu trai, ngược lại cũng là một chuyện tốt.

Một quyết định xuất ra, liền người vui kẻ buồn.

Về phần ai buồn ai vui, tôi bất quá cũng chỉ mới mười tuổi, bản thân vốn liền vui vẻ mà nhảy cẫng lên, kéo lấy tay trái của Vương Tranh mà lắc lắc, nếu không phải Nhâm lão thái liếc tôi một cái sắc như dao, tôi có lẽ sẽ còn cao giọng mà reo hò vài tiếng.

Thực ra thì, tôi lúc đó cũng chỉ là tâm tính trẻ con, chỉ biết sau này rốt cục cũng có một người bạn nhỏ, mà không hề ngẫm nghĩ tới Nhâm lão thái là một nữ nhân cả đời xảo quyệt nhiều mưu lắm mẹo, vì lý do gì mà đem một người còn ưu tú gấp mấy trăm lần, mấy nghìn lần so với cháu trai của mình đưa đến bên cạnh. Thế cho nên, chỉ khi trưởng thành tôi suy nghĩ lại cẩn thận, thì đã quá muộn mất rồi.

Tôi khi đó, hồ đồ không biết gì. Hoặc có lẽ…. khi tôi đã hai mươi, rồi ba mươi tuổi, hay là tới cuối cùng của cuối cùng, đến bước đường tuyệt lộ, tôi vẫn sẽ như cũ hồ đồ không biết gì.

Tôi sẽ chỉ biết rằng, tôi thích Vương Tranh.

Vương Tranh rất ít khi nắm tay tôi, chỉ có lúc ở trước mặt bề trên, mới có thể cười một cái với tôi, hoặc còn thân thiết lắm dắt lấy tay tôi. Những thời gian riêng tư, Vương Tranh đối với người lại rất lạnh lùng……… Tôi không biết, Vương Tranh lạnh lùng có phải chỉ với mỗi mình tôi hay không, thế nhưng, tôi biết rõ, chỉ cần Vương Tranh nguyện ý chủ động kéo lấy tay của tôi, thì mặc kệ có tới nơi đâu, tôi cũng đều ngây ngốc bước theo cậu.

[Nhật ca.] Vương Tranh gọi tôi một tiếng, trái tim tôi liền lâng lâng theo. [Chúng ta trèo lên trên cây, từ trên ấy có thể thấy được rất xa rất xa, có được không?]

Vương Tranh rất ít khi tìm tôi chơi đùa, nguyên nhân là bởi tôi trông rất rẫu rĩ, rất không thú vị, còn một phần nguyên nhân sâu xa hơn… mỗi lần tôi nghĩ tới, ngực đều sẽ bị đau.

Nhâm lão thái khi đó đã đề ra rất nhiều bài tập, chỉ lo sợ tôi mai sau quản lý việc nhà sẽ làm cho Nhâm Thị thất bại vậy, nên bình thường tôi cũng chẳng thể chơi đùa ầm ĩ. Khi đó mẹ tôi vẫn còn sống, rất sợ thân thích họ hàng xung quanh sẽ như lang như hổ mà đoạt lấy cái chức gia chủ tương lai của tôi, nên luôn đối lão thái bà căm thù như kẻ địch, đối với tôi thì lại nhìn chòng chọc sít sao.

Vậy mới nói, đừng bảo là trèo cây, tôi ngay cả ôm lấy cái thân cây thôi, cũng đã bị mẹ tôi cho vài cái bạt tai rồi.

Vương Tranh dường như nhìn ra sự chần chừ trong ánh mắt tôi, liền có chút khinh thường mà liếc tôi một cái. Trẻ con chung quy vẫn thường chịu không nổi một chiêu này, tôi chỉ đành ngẩng đầu xem coi độ cao…… cũng may Vương Tranh khi còn bé còn có chút lương tâm, dẫu không ít lần làm khổ tôi, nhưng cũng không giống như khi trưởng thành, đi đến đâu cũng chỉ nghĩ làm thế nào để hại chết tôi.

Trong đôi mắt tựa cẩm thạch của Vương Tranh ánh ra bóng hình của tôi, tôi nuốt nuốt nước bọt, dẫu gì Vương Tranh cũng là tâm tính trẻ con, chỉ  là thầm nghĩ muốn làm tôi mất mặt mà thôi, tôi lúc ấy ngoại trừ nhãn đao (ánh mắt sắc như dao) của Nhâm lão thái ra, sợ nhất chính là đôi mắt to ngập nước của Vương Tranh, đành phải bất chấp mà theo Vương Tranh trèo lên cao.

Tuy Vương Tranh lớn lên xinh đẹp, thanh tú, tính tình nhưng lại mười phần nam nhân, thuở còn nhỏ tôi gần như âm thầm xem Vương Tranh là cô vợ nhỏ mà đối đãi, mà lại quên mất Vương Tranh cũng là nam nhân của Vương gia – mà đã là trai gái nhà họ Vương, thì dã tâm đều lớn, bản thân cũng kiêu ngạo hơn hẳn, tính tình cũng ngang bướng theo.

Còn về phần hai nhà Vương Nhâm có quan hệ gì, kỳ thực cũng đơn giản lắm, Nhâm lão thái trước khi chưa gả vào Nhâm gia, mọi người đều gọi bà là Vương cô nương.

Tôi nghĩ, cũng chỉ có Vương gia, mới có thể cho ra một nhân vật như Nhâm lão thái.

Còn chưa tới lưng cây, hai chân tôi đã như nhũn ra, hít hít cái mũi, hai mắt đỏ lên mà ngẩng đầu nhìn. Vương Tranh đã sớm thở hổn hển ẩn vào trong tán cây um tùm, còn không quên trêu tức cười đùa một tiếng: [Nhật ca, chỉ cao có thế, mà anh cũng không dám trèo lên sao?]

Tôi như có thể trông thấy Vương Tranh vung lên cái cằm tinh xảo, trông xuống tôi từ trên cao. Thực ra tôi cũng cảm nhận được, Vương Tranh lúc ấy đã rất thích ở nơi cao cao hất cằm đối với tôi, mãi cho đến khi cậu ta tại hội nghị cổ đông ép buộc tôi chuyển giao quyền lực, cũng vẫn như vậy đem theo tư thái cao ngạo ấy.

Thuở bé, lá gan tôi đã nhỏ, dù khi đã hai mươi mấy tuổi, lá gan tôi cũng vẫn nhỏ như vậy…

Tuân theo di ngôn của Nhâm lão thái, cưới một cô vợ có tiền, chưa nói tới làm hại thanh xuân của người ta, kết quả khi khiến Nhâm Thị suy sụp trên chính tay tôi, tôi còn tưởng rằng người vợ của mình ít nhất cũng có thể cùng tôi cùng nhau chịu khổ, thế mà quay đầu lại, đã thấy cô ta cùng Vương Tranh lăn lộn tại trên chiếc giường có khắc hình rồng trong nhà chính.

Lúc hai người đó nhìn thấy tôi, một người tựa như chim khổng tước mà nghênh cằm lên, một người thì trực tiếp nói thẳng với tôi rằng……….. Tử Tử là con của tôi với A Tranh, chuyện ngốc nhất mà tôi đã làm trong cuộc đời này chính là đã gả cho một kẻ bất lực như anh!

Tôi khó khăn nói ra.

Thích đàn ông, đâu phải là cái sai của tôi. Tôi từ đầu tới cuối, cũng chỉ thích mỗi mình Vương Tranh.

Chỉ có điều, con trai không phải là của tôi, thực sự là một cú shock lớn với tôi, khó trách tôi mỗi lần đều cảm thấy, Ngoan Tử mặt mũi thực rất giống... họ Vương.

Ôi... nói cho cùng, toàn bộ Nhâm gia, chính là đã thua ở trên tay họ Vương mất rồi.

Vốn từ lúc Nhâm lão thái buông rèm chấp chính, sau lại đến Vương Tranh kế nghiệp, ngay đến cả Nhâm... Nhâm... thôi, dù đã chết một lần, tôi cũng vẫn không muốn nhắc đến tên của suy nhân (kẻ ốm yếu) đó nữa.

Yếu, rất yếu.

Người hỏi tôi chết một lần rốt cuộc là chuyện gì?

Nói thật, tôi chính mình cũng không hiểu rõ. Nói tóm lại, tôi chỉ nhớ, tôi khi vừa ký xong giấy chứng nhận ly hôn, trốn mình trên tầng bốn mươi của Nhâm thị uống thứ rượu rẻ tiền, vô tình cúi đầu mà trông thấy Vương Tranh cùng suy nhân kia đang ôm chặt lấy nhau...

Thẳng thắn mà nói, chuyện này so với việc con trai không phải là của tôi, chính là một cú đánh lớn hơn rất nhiều.

Hóa ra Vương Tranh không thích tôi, không phải bởi vì cậu ta không thích đàn ông.

Tôi chớp chớp mắt mà nhìn Vương Tranh với suy nhân kia vừa hôn rồi ôm, một hơi cũng nuốt không nổi, kết quả, tôi quên mất nơi này là tầng thứ bốn mươi, cũng quên luôn dưới chân không hề có cầu thang, cứ vậy nhảy xuống...

A ha.

Vì vậy tôi nhảy, nhảy trở về hai mươi năm trước.

Lúc tỉnh lại, chính là hai ngày trước khi Vương Tranh tìm tôi trèo cây, khi đó tôi sốt cao lắm, sốt suốt hai tuần lễ. Kết quả mới tốt lên chưa được vài ngày, thì vị... mỹ nam tâm địa rắn rết kia, đã lôi tôi đi trèo cây.

Tôi nhún vai.

Người hỏi tôi, biết rõ tên nhóc chết tiệt kia tâm tính chẳng tốt đẹp gì, cớ sao vẫn còn đi theo cậu ta làm chi?

Ôi chao, gấp gì chứ? Tôi đây không phải nói là được sao!

Khi đó, Vương Tranh đã leo tới đỉnh, tôi kéo theo cái cái thân non nớt... hắc hắc, nếu tôi nhớ không lầm, lúc này tôi sẽ trượt chân, không cẩn thận ngã từ trên cây xuống, ngã một cái đến não cũng phải chấn động. Tôi còn nhớ rõ, năm ấy tôi từ trên cây ngã xuống, Nhâm lão thái đã hung hăng giáo huấn Vương Tranh một trận, nếu không phải khi đó tôi sống chết ôm chân Nhâm lão thái, không cho bà đem Vương Tranh tống đi, thì Vương Tranh đâu còn có thể hai mươi năm sau lớn lên trở thành cái họa thiên cổ?

Tôi thở dài.

Vương Tranh à Vương Tranh, tôi bây giờ sống thêm một lần nữa, đã định trước sẽ vẫn theo cậu ngã thêm một lần. Suy cho cùng kiếp trước chịu nhiều khổ đau vì cậu, kiếp này cũng sẽ bị ngã không kém...

Tôi nheo mắt, thấp thoáng thấy được trên gương mặt tinh tế của Vương Tranh, là một nét cười cao ngạo nhếch lên.

Tôi chậm rãi mở rộng hai tay, để trọng tâm ngửa về phía sau.

Vương Tranh, nói thật ra, tôi tốt xấu cùng là họ Nhâm, cũng sẽ có một chút, một chút... nhỏ nhen.

Đến khi tôi ngã xuống, đến khi tôi sẽ phải quay trở lại với cơn ác mộng thuở nhỏ. Một đôi bàn tay trắng nõn, đã kiên định giữ lấy thắt lưng tôi. Tôi còn chưa hoàn hồn, thì ‘PHỊCH’ một tiếng...!

Đầu tôi không bị đập. Bàn tay ngăn cản bên hông, dùng sức mà giữ chặt lấy.

Trong mũi... là thứ mùi hăng nồng của cỏ xanh.

Mí mắt tôi, chớp rồi lại chớp...

Hai ngày trước, khi tôi ý thức được bản thân đã quay về thuở thơ ấu, trong đầu không xoay mòng một nghìn thì cũng phải tám trăm cách — buộc Nhâm lão thái phải đem tôi đá ra Singapo, để tôi đời này cũng không phải gặp lại người ấy, người ấy...

Tôi nghe thấy người ôm tôi khe khẽ kêu lên một tiếng đau đớn.

Trong lòng — thở dài.

[Trời ạ  –! Tam gia! Ngài sao lại đi ra đây! A! Tiểu thiếu gia! Sao lại –!]

[Người đâu! Mau gọi người đến! Tiểu thiếu gia đè lên người tam gia rồi –!]

Tiếng Trương mụ vang toáng lên, tôi chỉ cảm thấy bên tai một trận ù ù lướt qua...

Tôi, tôi, tôi... run rẩy, run rẩy mà ngẩng đầu lên.

Nhìn.

Nhìn.

Khuôn mặt ấy, khuôn mặt ấy, là một khuôn mặt đủ sức lừa gạt từ  ông bà bố mẹ  đến thiếu nam thiếu nữ bé gái rồi bé trai –!

Không phải là tử suy nhân ấy, thì còn ai vào đây!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui