Trọng Sinh Chi Trầm Vân Đoạt Nhật

Tới bây giờ, tôi đã có một bí mật.

Tôi từng nghĩ, đây có lẽ là một trong những nguyên nhân tôi không ngừng muốn trốn chạy.

Chỉ cần đối diện với y, đối diện với căn phòng ngập mùi đàn hương này, tôi sẽ chỉ nhớ tới khoảng thời gian vẻn vẹn một tháng, đã khiến tôi phải loanh quanh tại nơi ranh giới ngăn cách giữa lý trí cùng dục vọng, đến khi tôi đã gần như sụp đổ, y lại thả tôi ra ngoài.

Kiếp trước, tôi đã trải qua hai lần bị bắt cóc, chỉ có lần thứ hai là toàn bộ quá trình đều rất rõ ràng, nhưng ấn tượng lại cũng mơ hồ nhất.

Sự thay đổi trong mối quan hệ giữa tôi và Nhâm Tam gia, bao giờ cũng vào đúng lúc khá khẩm nhất, liền đột ngột rơi thẳng xuống mức tệ nhất. Hồi nhỏ tôi không hiểu chuyện, lại được sự soi sáng của mẹ tôi, nên luôn tự giác có thể cách y được bao nhiêu thì xa bấy nhiêu, nói tóm lại là càng xa càng tốt.

Vì mẹ tôi luôn ở bên tai tôi nói rằng, Nhâm Tam gia sẽ đoạt mất đồ của cha tôi — việc đó tôi cũng từng ôm lòng nghi ngờ, bởi lẽ khi tôi tiếp quản Nhâm thị được ba năm thì Nhâm Tam gia trở về Singapore, tôi và y đã có một khoảng thời gian qua lại thân thiết với nhau. Thời gian ấy có lẽ là những tháng ngày tôi ngồi trên cái ghế tổng giám đốc đó được vững chắc nhất.

Hồi ấy Nhâm Tam gia tuy nói đã có thuộc hạ xử lý giúp chuyện ở công ty,  quy mô so với Nhâm thị không biết nhỏ thế nào, y vẫn tỏ thái độ mặc kệ không quan tâm, cả ngày chỉ ở trong căn biệt thự ở vùng ngoại ô, dù người đến thăm hỏi làm vui lòng chỉ có tăng mà không có giảm, nhưng cũng không thấy y thân thiết hay tỏ ý hợp tác cùng.

Nếu nghiêm túc mà nói, tôi cũng từng tưởng rằng, một người như Nhâm Tam gia, vốn không hợp với sống trong cái chốn đậm mùi tiền bạc này, tuy y làm việc đúng là rất bản lĩnh, con người y nhưng mãi vẫn biểu hiện bộ dạng không quá mưu cầu danh lợi —— không ăn khói lửa nhân gian, có lẽ nên dùng từ này mới diễn đạt đúng ý.

Lúc bấy giờ tôi cũng không hề ngờ tới, tình cảm giữa hai chú cháu chúng tôi lại có thể dung hợp trong một đoạn thời gian như vậy.

Dẫu mấy ngày ấy, ngắn ngủi như phù dung sớm nở tối tàn.

Tôi vẫn nhớ cái quãng thời gian tôi và Nhâm Tam ở chung với nhau, gần như cách mấy ngày là đã chạy tới chỗ y, lòng không chút chán ngán tý nào. Có đôi khi ở đấy đến khi trời muộn liền sẽ lưu lại luôn, có điều tình huống ấy cũng không nhiều, bởi không về nhà, con trai nhất định sẽ nháo một trận long trời lở đất với tôi. Lúc ở cũng với Nhâm Tam gia, cũng khó tránh phải cẩn thận, từ đầu vốn thấy không được thoải mái lắm, nhưng càng về sau cũng thành quen, dù y không nói mà chỉ nhìn chằm chằm vào người khác, không biết đang nghĩ gì, thế nhưng chỉ cần lặng lẽ ngồi một chỗ, tôi cuối cùng cũng hiểu được —— Thật ra tôi vốn có hiểu y.

Còn về mối quan hệ giữa chúng tôi sau này lại trở thành như nước với lửa, sự thay đổi ấy bắt đầu từ lúc nào, ngay chính tôi đây cũng nói không ra.

Chỉ biết rằng vào một ngày khi trời đã chập tối, tôi xong việc lái xe từ công ty đến chỗ Nhâm Tam gia, theo thói quen đi trực tiếp mở luôn cửa —— Từ Thanh Hoành lúc bấy giờ còn đang chịu trách nhiệm chăm sóc cho Nhâm Tam gia, tuy là thanh niên trẻ tuổi nhưng lúc chăm sóc Nhâm Tam gia lại không hề qua loa tí nào, có nhiều chuyện vụn vặt thì cũng chẳng để bụng, nên cửa phòng cũng không cần khoá lại, may sao nơi này rộng lớn, cả một toà nhà vắng ngắt, trộm cũng tìm không ra, dù có tìm thấy, cũng chẳng có gan.

Bình thường nếu Từ Thanh Hoành không có mặt ở đây thì chắc chắn là đi ra ngoài mua đồ, đã đi là có thể đi đến từ sáng đến tối, dù gì cũng là một thanh niên trẻ tuổi —— Tuy hai chúng tôi tuổi cách nhau không nhiều, nhưng cảm giác vẫn như cách một thế hệ, ai bảo tôi cưới vợ sớm, còn có cả một đứa con rồi chứ.

Đi vào trong nhà, vẫn trống trải như thế, tôi thông thuộc đi lên tầng hai, đúng lúc cửa phòng ở tầng hai mở ra, tôi đang định lên tiếng, đã thấy Vương Tranh cả người chỉnh tề từ trong phòng Nhâm Tam gia bước ra.

Chắc do góc nhìn, nên cậu ta chưa nhìn thấy tôi ngay, vẫn đứng ở cửa quay người về phía trong, mang theo chút tươi cười, vẻ mặt điềm đạm nói: 『Tam gia, chúng ta...  cứ quyết định vậy đi. 』

Nụ cười của cậu ta vương chút ám muội, tôi đứng nguyên tại chỗ, đợi đến khi Vương Tranh quay lại nhìn thấy tôi, lông mày nhíu lại, giống như không trông thấy cứ thế lướt qua tôi.

Tôi im lặng đứng thẳng người, không rõ phải mất bao lâu mới chợt hoàn hồn.

Nhấc chân đi lên phía trước, khẽ gõ lên cửa phòng khép hờ của Nhâm Tam gia.

Phía bên trong không hề đáp lại, tôi đấu tranh trong giây lát, vẫn nhẹ nhàng đẩy cửa.

Chỉ thấy Nhâm Tam gia ngồi dựa trên chiếc ghế sô pha, nghiêng đầu, đôi mắt hơi mở, giống như đã tỉnh lại, rồi lại như là say, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước.

Tôi thoáng hồi hộp, chậm rãi đến gần y.

『Tam thúc, chú...  khó chịu à? 』Tôi lúc đó sợ nhất chính là việc Tam thúc phát bệnh.

Nhâm Tam gia giương mắt lên, như rất mệt mỏi mà giơ tay lên, dùng mu bàn tay che đi đôi mắt.

Một tay kia lại hướng sang bên cạnh, tôi tưởng y muốn uống thuốc, đang định lục lọi tìm hộp thuốc cho chú ấy, kết quả y lại gọi một tiếng: 『Kỳ Nhật.』

Tôi tức thì ngừng lại, “Ơ” một tiếng lại đi về chỗ y.

Nhâm Tam gia vẫy vẫy tay, tôi mới hiểu ra mà đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay y.

『Tam thúc, không thì thế này, cháu đi gọi bác sĩ...? 』

Nhâm Tam gia lắc đầu, chỉ nằm lấy tay tôi, ngửa đầu.

Tôi chỉ đành ngồi xuống cạnh bên y.

Mãi lúc sau, Nhâm Tam gia mới quay sang nhìn tôi, ánh mắt như hiện lên hồng quang, hoặc có lẽ tôi đã nhìn nhầm.

Y đã nói rằng:『Cháu về đi.』

Tôi ngây người.

Y nhẹ nhàng rút tay ra khỏi lòng bàn tay tôi, nói tiếp:『Hôm nay ta mệt.』

Tôi ngẩn người một lúc sau mới hiểu ra —— chú ấy đang hạ lệnh trục khách.

Mặt tôi đỏ bừng, vội vàng đứng dậy, khó khăn nói: 『Xin lỗi. Tam thúc, vậy mai cháu sẽ... 』

Y xoa trán, lắc đầu rồi xua tay.

Mặt tôi càng thêm nóng bừng, cúi người một cái rồi vội vàng đi ra ngoài.

Về sau, tôi mỗi lần đi thăm Nhâm Tam gia, y dường như không còn thân thiện nữa —— mà thật ra trước đây cũng không thể nói là thân thiện được, chẳng qua sau này khoảng cách ngày càng lớn mà thôi.

Rồi thời gian tiếp đó thường nghe thấy nhân viên nói trông thấy quản lý Vương và Nhâm Tam gia hay cùng nhau đi tham gia tiệc rượu.

Tôi nghe xong... nói thật là, trong lòng thấy khó chịu lắm.

Không cần lạ, tôi chỉ là nhớ đến ngày còn bé, Nhâm Tam gia đối với một đám trẻ con, đối xử tốt nhất luôn là với Vương Tranh.

Thật sự là lúc đó tôi cũng bối rối, rốt cuộc là ăn phải dấm chua của Vương Tranh, hay chính là dấm chua của Nhâm Tam gia đây. Chỉ biết cảm giác có thứ gì đó nghẹn ở trong lòng, giờ nghĩ lại không khỏi cảm thấy thật nực cười.

Dù đó là ai, tất nhiên lựa chọn vẫn là Vương Tranh rồi.

Khi đó, Tôi cho rằng trẻ con nảy sinh cảm giác mơ hồ không cân bằng, ắt cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt. Bởi lẽ về sau, tôi cũng không còn tâm tư suy đoán giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì nữa —— Thủ đoạn của Nhâm Tam gia bỗng trở nên tàn nhẫn, nháy mắt đã nuốt chửng vài xí nghiệp nhỏ, mà những xí nghiệp này lại phụ thuộc vào Nhâm thị, cũng coi như là công ty con của Nhâm thị.

Tôi không ngờ tới, lại còn mặt dày tự mình đến chỗ ở của Nhâm Tam gia.

Sau vừa vặn nhìn thấy một màn công ty thường vụ đối thủ của Nhâm thị cùng Nhâm Tam gia bắt tay nhau, bộ dạng trò chuyện rất vui vẻ. Từ Thanh Hoành đứng ở cạnh cửa, vẻ mặt buồn bã nhìn tôi, khẽ bảo: 『Không phải tôi không cho anh vào.』Mấy ngày nay cậu ta và tôi đã quen thân rồi, nên cũng không dùng kính ngữ nữa.

『Tam gia bảo, nếu anh tới, không cho gặp... 』

『Tổng giám đốc, Tam gia ngài ấy tính vốn thế, anh đừng để ý làm gì, ngài ấy vui thì cười với người ta, mất hứng rồi thì sẽ... 』

Cậu ta đúng là lúc nào cũng nhanh mồm nhanh miệng.

Tôi chợt nhớ tới lời mẹ tôi nói.

Hoặc có lẽ... Sự thật là tôi đã suy nghĩ quá ngây thơ.

Cũng không lâu sau đó, tôi cuối cùng cũng xem như hiểu ra, có một số thứ không hề hợp với tôi.

Luận về tàn nhẫn, tôi nghĩ cả đời này tôi sẽ không bao giờ đấu lại được với Vương Tranh hay Nhâm Tam gia, hoặc là bất kỳ kẻ nào khác.

Khi tôi tứ bề khốn đốn, bỗng lọt ra một vụ bê bối, mà đối với vụ này tôi căn bản không quá ấn tượng, chỉ là công ty từ trên xuống dưới, ngay cả các cổ đông cũng nhận được đĩa CD* kia, giới truyền thông không rõ bị ai chỉ thị, cứ thế nâng sự nghiêm trọng của vụ này lên, trên thị trường chứng khoán Nhâm thị cũng gặp khó khăn, tình cảnh gần như đã sắp sụp đổ hoàn toàn.

(Ka: Vụ bê bối này là vụ Kỳ Nhật quan hệ tình dục với một thiếu niên, và bị quay lại)

Mà kẻ được lợi lớn nhất, chính là nhà họ Vương.

Bấy giờ Vương gia nắm giữ cổ phần, gần như đã đối đầu trên cùng một bàn cân với Nhâm gia.

Vương Tranh đích thân đi tới phòng tổng giám đốc, cậu ta nói:『Tôi cho anh một cơ hội.』

『Đem vị trí tổng giám đốc nhường cho tôi, tôi sẽ không để anh thua đến khó coi.』

Hai tay tôi bóp trán, chậm rãi lắc đầu.

Nụ cười trên mặt Vương Tranh cũng biến mất.

Cậu ta bảo:『Đến lúc triệu tập đại hội cổ đông, anh có biết hậu quả sẽ thế nào không?』

Tôi biết chứ.

Nhưng tôi không thể đem Nhâm thị tặng cho cậu ta được.

Đây là... tâm huyết của Nhâm gia.

Nó vốn không phải thứ thuộc về tôi, tôi thật sự, thật sự không thể cho cậu ta được.

Mà sau hôm đó, tôi bỗng nhận được lời mời của Nhâm Tam gia, đến  biệt thự của y. Quãng thời gian kia y đều tỏ thái độ thờ ơ, trong lòng tôi rất sợ phải gặp y, nhưng rồi cảm thấy cần phải đi gặp một lần, ít nhất, cũng phải thử nhờ cậy y cứu vớt Nhâm thị, dù có phải nhường lại vị trí tổng giám đốc cho y, cũng không quá đáng tí nào.

Vị trí đó, vốn phải thuộc về y mới đúng.

Y từ chỗ tôi lấy lại, cũng là hợp tình hợp lý thôi.

Mà có lẽ, sai không phải là y, cũng không phải Vương Tranh, mà là sự khờ khạo của tôi mới đúng.

Tôi và y ngồi đối diện với nhau, trong căn nhà một chút hơi người cũng không có.

Y thay tôi rót một ly rượu đỏ, trước khi tôi tới, trên bàn đã bày vài chai rượu trống không. Trong căn phòng mờ tối, đàn hương được đốt, xen lần mùi rượu ngọt ngào.

Tôi sợ y uống thế sớm muộn gì sẽ xảy ra chuyện, chỉ đành cùng y uống hai ly, việc chính cứ để sau bàn lại vậy, nhưng không ngờ y lại lảo đảo đứng dậy, không biết từ chỗ nào lấy ra một tập ảnh chụp, thả xuống trước mặt tôi.

Tôi chừa từng trông thấy sắc mặt Nhâm Tam gia lại u ám đến thế.

Chân y ra sức giẫm lên bức ảnh trên sàn nhà, tôi kinh ngạc, cúi đầu nhìn xuống tấm ảnh dưới sàn.

Có cái đã úa vàng, cũng có tấm chỉ mới chụp xong, từ lúc nhỏ đến bây giờ, đều có cả.

Có mấy tấm là tôi và Vương Tranh cùng đứng một chỗ, có lúc là khi tôi nhìn ngắm Vương Tranh, từ trung học cho tới tận đại học. Cái cuối cùng, là đĩa CD kia.

Tôi ngây ngốc nhìn y.

Nhâm Tam gia bỗng tiến tới, nắm lấy cổ áo tôi, tôi chỉ cảm thấy cổ bỗng đau nhói, mà sức lực trên người lại không còn tí nào.

Khi tôi thật sự tỉnh lại, cũng là bởi vì cơn đau đớn xé rách ở hạ thân.

Lúc đó tôi chỉ cảm thấy có thứ gì đó, đã tan vỡ trong lòng.

Tôi bị nhốt trong phòng, rèm cửa sổ che chắn, không hề có tí tia sáng nào chiếu nổi vào trong, tôi hoàn toàn không biết đến thời gian. Y và tôi ở cùng một chỗ, trong phòng đốt nồng nặc mùi đàn hương, quần áo chỉnh tề ngồi ở trên chiếc sô pha đằng trước, nét mặt bình tĩnh.

Y đã nhốt tôi lại, từ lúc tôi bắt đầu giãy giụa cho đến sau khi đã hoàn toàn tuyệt vọng, từ đầu tới cuối y đều không nói với tôi một câu hoàn chỉnh nào. Ngoài xâm phạm ra, chúng tôi không nói thêm lời nào.

Sau đó vẫn là Từ Thanh Hoành thả tôi đi, nhưng lại nói một chuyện không đâu  ——

『Vương Tranh ngoài khuôn mặt đấy ra, còn có gì tốt?』

『 Loại người đấy có gì đáng để anh đi thích, anh ngoài việc vừa ý khuôn mặt đó, thì còn gì nữa?』

Tôi khi ấy hoàn toàn không hiểu cậu ấy nói vậy là có ý gì.

Mãi đến cuối cùng, trước khi chết tôi nhìn thấy cảnh tượng kia, tôi còn tưởng mình đã hiểu ra.

Vẫn cứ tưởng lòng dạ cậu ta luôn chán chét hay căm hận tôi.

Thế nhưng sau khi tôi sống lại thêm một lần nữa, tất thảy nhưng gì tôi từng biết lại hoàn toàn khác xa.

Vậy rốt cuộc giờ đây là Nhâm Tam gia thay đổi, hay là vì tôi tự cho rằng mình đã biết chân tướng, ấy mới là sai lầm.

Bất quá... những thứ ấy đều không còn quan trọng nữa rồi.

***

Đêm đó, tôi vẫn ở lại.

Nhâm Tam gia nắm tay tôi, nặng nề chìm vào giấc ngủ, đến khi nắng sớm chiếu vào, tôi mới chợt giật mình tỉnh lại.

Giờ đã là sáng sớm hôm sau.

Tôi mệt mỏi xoa xoa mắt, mới nhận ra tôi đang ngồi ở mép giường, tay vẫn dể trên giường mặc Nhâm Tam gia nắm.

Tôi đành nhếch lên một nụ cười  khổ, thật cẩn thận rút tay ra.

Bước chân khẽ khàng, không quay đầu lại cứ thế rời khỏi.

Lúc đi xuống tầng dưới, đã thấy Trương Đình đang ngồi ngủ gật trên ghế sô pha trong phòng khách.

Trương Đình ngủ chưa sâu, mới nghe tiếng bước chân liền mở mắt ra, vội ngồi thẳng dậy ngẩng đầu lên, lúc thấy tôi liền vội đứng dậy, thân hình thẳng tắp giống như gặp mặt cấp trên, giọng nói oang oang: [Tiểu thiếu gia, cậu xuống rồi à...? Tam gia đang ngủ sao?]

Tôi gật đầu, giọng hơi khàn khàn: [Trương ca, tôi phải đi rồi.] phải mau mau về nhà tắm sơ qua, rồi còn đến công ty.

Trương Đình khoát tay, làm bộ khó khăn nói: [Ơ kìa, tiểu thiếu gia, đừng, đừng vội thế, ở... ở lại chờ Tam gia tỉnh dậy đã, cùng nhau dùng điểm tâm rồi đi cũng không muộn.]

[Trương ca, phiền anh đưa tôi về một chuyến.]

[Chuyện này...]

Tôi nhìn anh ta, từ tốn nói: [Chuyện tối qua cảm ơn anh.]

Trương Đình nhất thời không phản ứng kịp, gãi đầu nghĩ nghĩ, mới [À] một tiếng, giọng điệu mang theo lo sợ, [Đâu có đâu có, đã nói rồi mà, tiểu thiếu gia, tại gần đây thật sự không an toàn, chớ nói là Tam gia cho người theo dõi, thì những kẻ kia cũng sẽ dõi mắt theo cậu, cậu... Bằng không trong thời gian này cậu ở lại đây, vừa tiện cho tôi bảo vệ cậu, lại vừa có thể cùng Tam gia ôn lại chuyện cũ...]

Tôi vội giơ tay lên ngăn lại lời anh ta, cười khổ bảo: [Trương ca, tôi chỉ là một luật sư nghèo, hơn nữa biết quan hệ chú cháu giữa tôi và Tam gia cũng chẳng có mấy người, tôi sẽ không... chuốc thêm phiền phức cho chú ấy.]

[Kìa....! Tiểu thiếu gia, xem cái miệng tôi này, không phải tôi có ý đó đâu, tôi không có nói cậu gây phiền phức cho Tam gia, chỉ là....]

Tôi lắc đầu, ngắt lời anh ta: [Đủ rồi.]

Trương Đình  dừng lại, lời đang muốn nói liền cố nuốt lại vào bụng, vẻ mặt khó coi.

Sau vẫn cầm chìa khoá tự mình đưa tôi về.

Ngồi ở trong xe, dọc đường đi anh ta chỉ nói một câu thế này.

[Tiểu thiếu gia, Trương ca tôi nói với cậu một lời.]

[Chỉ là muốn nhắc nhở cậu, đừng thân cận với tên nối nghiệp Kim gia kia nữa, Tam gia xảy ra chuyện, sớm muộn gì cũng có biến đổi.]

Sau đó, tôi từ nhà đi đến công ty, lại nhận được ánh mắt tán thưởng của Catherine, cô ấy thoạt nhìn có vẻ vui sướng đi tới, nắm tay tôi, nói: [Nhâm, chúc mừng cậu.]

Tôi không hiểu nhận lời chúc mừng của cô.

[Lát nữa đến phòng làm việc của tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.]

Tôi gật đầu, cửa phòng Catherine vừa đóng lại, đồng nghiệp đã lao tới.

Cô luật sư thực tập mới tới tên Sasha thần bí dính sát vào tôi, [Tiền bối, anh may mắn thật.]

……………………………….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui