Trọng Sinh Chi Trầm Vân Đoạt Nhật

Lý Linh mặt mày tái nhợt đi, chậm chạp giơ tay lên che miệng mình lại, xung quanh tiếng chửi rủa cũng dần nổi lên.

[Ơ hay, sao lại dừng? làm gì thế hả?]

[Lý  Linh –! Cô làm gì vậy! Mau xuống ngay đây!!] Tôi gào to, hai gã bảo vệ da đen đứng cạnh liền thuận thế bịt miệng tôi lại, khi âm nhạc lại nổi lên lần nữa, tôi ra sức giãy dụa.

Lý Linh ngỡ ngàng ngẩng đầu, đôi mắt vốn to tròn linh động giờ hàm chứa vẻ bối rối.

Đằng sau bỗng vang lên tiếng vỗ tay thanh thuý, tôi khó khăn nghiêng đầu sang, chỉ thấy A Đức đang vỗ tay, trên mặt hiện nụ cười mỉm mà đi tới, nhưng trong ánh mắt lại không chứa chút ý cười.

[Thằng nhóc mập này cũng có chút can đảm đấy.] Anh ta phủi phủi bộ quần áo đã hơi nhăn, nói: [Nhưng giờ không phải lúc để cậu làm anh hùng cứu mỹ nhân, ha ha... ]

Anh ta vân vê mẩu thuốc lá, đôi mắt lạnh lẽo nhìn lên trên sàn diễn, cất giọng bảo: [Sao loại hàng này lại được bày ở chỗ này hả, muốn nhảy hay không nhảy đây, gọi quản lý ra đây, thứ công cụ này mà cũng dám đưa đến, định làm hỏng sàn diễn à?]

Anh ta dùng chân đạp vào mấy gã bảo vệ người da đen, một tay kéo tôi từ dưới đất đứng dậy, tôi giãy thoát ra, liền định chạy đến sân khấu, dù thế nào cũng phải lôi Lý Linh xuống. Lý Linh nghẹn ngào một hồi, cắn răng nắm chặt y phục trên người, vội vã chạy về phía sau, xuống dưới sàn diễn liền chạy vội ra sau.

[Ơ kìa, cô em khiêu vũ chạy mất rồi, quên đi, xem ra là người quen của cậu, nể mặt Đỗ ca vậy.] A Đức nhún vai, lòng tôi giật nảy, giơ tay dùng sức đẩy anh ta ra.

[Lý Linh không phải người như thế!] Tôi hét to.

A Đức để mặc tôi đẩy lui về sau, vẻ mặt trầm xuống, tóm lấy cổ áo tôi, ánh mắt độc ác đối chọi lại tôi.

[Tao nói cho thằng thiếu gia mày biết, mày nghĩ có thể đứng ở chỗ này sẽ phải là nhân vật thế nào không? Không có bản lĩnh, cũng không vào được.]

[Dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng Nhâm đại thiếu gia ạ, đây không phải thế giới trẻ thơ của mày, mở to mắt ra đi — mày có biết đêm nay mày quấy rối thế này, chúng tao đã bị tổn thất bao nhiêu không?] Anh ta dùng sức đẩy tôi ra, cười một tiếng, [Đúng rồi đúng rồi, không phải mày có người chống lưng rất lợi hại sao? kẻ đó, có phải, là chú của mày không? Nghe đâu còn vững chắc lắm đấy, mau về ôm chân gã ta mà khóc lóc đi! Tao vẫn nhớ gã thương yêu mày đến tận trời rồi, sao lại để mặc mày nghèo túng thành thế này hử?]

Tôi quét mắt nhìn anh ta, [Anh im ngay.]

Tôi dùng sức hất bàn tay đang nắm lấy cằm tôi của anh ta ra, chạy về phía Lý Linh mới rời khỏi, lảo đảo đuổi theo.

Mấy gã bảo vệ da đen kia muốn đuổi theo, A Đức ở đằng sau ném lại một câu.

[Để hắn đi, mọi chuyện thành thế này là được rồi.]

Từ phía sau sàn diễn chạy ra chính là hậu trường, mau chóng lướt qua đủ loại đàn bà con gái ăn mặc hở hang, cứ thế loanh quanh không xác định được, cũng không trông thấy bóng dáng Lý Linh đâu.

Tôi thở hồng hộc, lúc này, có hai người phụ nữ đi qua trước mặt tôi, một người trong số đó quệt mồm, giận dữ nói: [Con oắt da vàng kia không biết nổi điên gì, đụng phải tao cũng không xin lỗi, đau kinh được.]

[Cô ta đi đâu rồi!] Tôi bỗng ngẩng đầu, ôm lấy người phụ nữ vừa nói chuyện kia.

Hai người họ ngơ ngác nhìn nhau, thoáng chần chừ giây lát rồi chỉ về một hướng, nói: [Cô ta... đi về phía cầu thang kia, anh...]

Tôi bỏ lại câu cảm ơn rồi hộc tốc chạy đi, hướng dó là cầu thang thoát hiểm, tôi đuổi theo, chỉ trong chốc lát đã loáng thoáng nghe thấy tiếng nức nở.

Tiếng khóc đứt quãng, ẩn nhẫn.

Bước chân tôi bất giác cũng chậm hẳn, từ trên cao nhìn xuống dưới.

Lý Linh ngã ngồi dưới đất, đầu vùi vào giữa hai đầu gối, thân thể không ngừng run rẩy, dưới ánh đèn vàng nơi đầu cầu thang, để lộ ra tấm lưng trắng chướng mắt đến ghê sợ.

Tôi nhặt lên chiếc giầy cao gót trên đất, chậm chạp đi đến gần chỗ cô.

[... Lý Linh.]

Cô giật mình, ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi nhìn xuống bàn chân cô ấy, chỉ còn lại một chiếc giày mang trên chân, tóc tai thì rối bời, lớp trang điểm trên mặt đã nhoe nhoét cả, y phục trên người không biết bị quệt vào đâu, rách toạt cả một đường, một khoảng lớn da thịt lộ hết ra ngoài.

Tôi từ từ ngồi xổm xuống, nâng một bên chân trần của cô lên, giúp cô đeo lại chiếc giày.

Cô ấy cứ khóc thút thít, tôi đem chiếc áo vest cởi ra, đắp lên người cô.

Đưa tay ra vuốt sửa lại mái tóc rối lung tung hết vào nhau. 

Tôi nói: [Cô lúc không trang điểm... thì xinh hơn tí.]

Cô ấy ngẩng đầu lên, lúc giơ tay muốn chạm vào tôi, tôi mới biết bàn tay cô ấy đã xây xước, da rách, máu rớm.

[Tay của cô...] Tôi nắm lấy khuỷu tay cô ấy.

Lý Linh ngây ngốc nhìn qua, bỗng đứng bật dậy, ngay lúc muốn chạy trốn tôi đã vội kéo cô lại.

[Đừng chạm vào tôi!!] Lý Linh hét lên.

[Cô bị thương! Đi theo tôi đi!]

Lý Linh ra sức giằng co, ngay cả chân cũng bắt đầu dùng đến, tôi buộc cô ấy lui về bức tường, Lý Linh lảo đảo chống lên tường, lại muốn bước xuống cầu thang, bỗng trượt chân.

[Lý Linh!!]

Tôi vội từ đằng sau ôm cô, cô thét sợ một tiếng, cùng tôi ngã sõng soài ra nền, sau cùng cũng tránh được cảnh tai nạn lăn xuống cầu thang.

[Lý Linh? Cô có sao không? Để tôi xem nào, Lý Linh –]

Cô ấy thở hổn hển, kêu gào lung tung: [Đừng chạm vào tôi! Anh đi đi! Mau đi đi!]

[Lý Linh — Lý Linh!!]

Cô ấy dừng lại, nhìn vào tôi.

Tôi thất vọng nắm lấy tay cô ấy, nghiến răng gào: [Cô có biết cô đang làm gì không! Tôi mặc kệ giờ cô đang nghĩ cái quái gì, tóm lại cô phải đi theo tôi!]

Lý Linh chợt co rúm mình lại, lắc đầu liên tục.

[Không được...  Không được đâu... Anh không thể chạm vào tôi được....]

Tôi hít sâu một hơi, làm bộ muốn kéo lại cánh tay đang chảy máu của cô ấy, nhưng cô lại tránh né, giơ tay lên che đi khuôn mặt mình, vừa khóc lóc vừa nói đứt quãng...

[Kỳ Nhật... Anh không thể chạm vào tôi...]

[Anh không thể chạm vào tôi...]

Cô ấy ngẩng đầu, giống như không đếm xỉa đến bất cứ thứ gì nữa mà hướng về phía tôi, hét lớn —

[TÔI BỊ AIDS! TÔI BỊ AIDS RỒI –!]

***

Không khí trong bệnh viện lạnh lắm, tôi cúi đầu gọt táo, Lý Linh thì ngồi ở trên giường.

Tôi đem quả táo gọt xong đưa cho cô, cô dùng hai tay nhận lấy nó, tôi đã đem vỏ táo gọt thành hình con thỏ, Lý Linh cúi xuống nhìn xem, ngẩng lên cười bảo với tôi rằng: [Đáng yêu quá, tôi còn chẳng nỡ ăn.]

Tôi xoa xoa đầu cô, [Không sao, nếu cô thích, tôi sẽ gọt tiếp cho cô.]

Lý Linh gật đầu, cắn một miếng.

Sau cùng cô bảo: [Tiền nằm viện có phải đắt lắm không? Lần trước bác sĩ cũng đã nói với tôi... muốn mua thuốc, giá cả cũng không hề rẻ...]

Tôi nhìn cô ấy, nhẹ nhàng bảo: [Cô không cần lo.]

Cô ấy lắc đầu, đáp: [Tôi nhớ em tôi... ]

[Mấy hôm nay đã theo dõi xong rồi, có thể ra viện được.] Tôi đưa tay ra đem sợi tóc bị vểnh vuốt xuống cho bằng, khẽ bảo: [Bằng không thế này vậy, tôi lát nữa sẽ đi xem chúng hộ cô, nhé?]

Cô ấy nghiêng đầu, tựa vào vai tôi.

Bàn tay cô ấy có hơi lạnh.

[Điều trị sớm...] Cô nói: [Điều trị sớm, thật sự sẽ có thể sống được rất lâu sao?]

Tôi gật đầu.

[Bác sĩ chẳng phải đã nói là, điều trị tốt còn sống được những ba mươi năm đó à?]

Lý Linh mím môi, hốc mắt đỏ hoe, khẽ bảo: [Kỳ Nhật... Tôi không điều trị đâu, điều trị lâu lắm... tốn nhiều tiền lắm, thật ra tôi không hề thấy quá khó chịu...]

[Nói nhảm.] Tôi nói: [Tôi giúp cô nghĩ cách, cô đừng sợ.]

[Bị bệnh này vẫn có thể sinh hoạt bình thường, cũng không khác gì người bình thường hết, không đáng sợ thế đâu, có chuyện gì cũng đã có tôi ở cùng với cô, phải không...?]

Cô ấy “Ừm” một tiếng, nước mắt rơi xuống bờ vai tôi.

Lúc xế chiều, tôi đến nhà dượng của Lý Linh. Cô ấy không ở cùng với cha dượng mình, nghe đâu hai người sống với nhau không tốt lắm, dượng cô ấy có tật nát rượu, thêm khuynh hướng bạo lực nữa, nhưng giờ cô ấy còn chưa có khả năng đưa hai đứa em của mình đến ở cùng, chỉ đành lựa lúc cha dượng không có nhà, lặng lẽ quay về xem hai đứa em mình, giao cho chúng tiền bảo giữ thật kỹ.

Tôi đem tiền tiết kiệm được mấy tháng này ra, vốn định trả lại cho Nhâm gia, nhưng giờ quả tình khong còn cách nào khác. Một chút này vẫn đủ mua được thuốc điều trị, song nếu thời gian càng dài thì có vẻ không đủ, huống hồ Lý Linh còn gánh nặng gia đình, ngoài ra, tôi cũng mới biết cô ấy đã nghỉ học từ trước.

Tôi đến nơi ở cũ kỹ kia, gõ lên cửa, đợi rất lâu sau mới có người mở cửa. Mở cửa là một cậu bé, tóc loăn xoăn, có gương mặt con lai rất đáng yêu. Tôi cúi người xuống, nhìn nó, từ trong túi lấy ra một viên kẹo. Nó có hơi đề phòng nhìn lại, tôi mỉm cười lấy điện thoại di động ra, mở đoạn tin Lý Linh ghi lại.

Cậu bé vừa nghe là giọng chị mình, ánh mắt sáng bừng lên. Đầu hướng vào trong nhà gào to: [Elise, là bạn trai của chị –!]

Tôi đã xin Catherine được ứng trước tiền lương, cũng biểu lộ mong muốn được trở thành luật sư cố vấn của Đỗ Diệc Tiệp cho Catherine biết. Catherine rất ngạc nhiên nhìn tôi, hỏi: [Nhâm, có phải cậu đang gặp vấn đề về kinh tế à?]

Tôi cười, đấy là sự thật.

Xế chiều hôm ấy tôi xin về sớm, lúc định đến bệnh viện đưa Lý Linh ra viện, nhưng lại gặp phải người quen ở quầy bệnh viện.

Trương Đình đứng đó chắp tay, ngoảnh lại thấy tôi, nét cười trên mặt hiển lộ.

[Tiểu thiếu gia, cậu dạo này khoẻ không? Ơ — sao khí sắc càng ngày càng kém thế?]

Tôi thoáng kinh ngạc nhìn anh ta, [Trương ca...? Sao anh ở đây? Là...]

Là Nhâm Tam gia gặp chuyện rồi sao?

Trương Đình khoát khoát tay, giống như thể đã biết tỏng ý nghĩ của tôi mà cười bảo: [Tam gia ông ấy ổn lắm, không có việc gì đâu, xem tiểu thiếu gia cậu bị doạ đến mặt mày tái hết cả đi, quả tình, tôi thấy cậu trong lòng cũng nhớ mong Tam gia rồi.]

[Ách... à.] Tôi nhếch miệng: [Nếu không có chuyện gì, chúng ta khi khác nói chuyện nhé.]

Tôi đang định đi qua anh ta, Trương Đình bõng giơ tay ngăn tôi lại, [Tiểu thiếu gia cậu chờ chút đã.]

Tôi nhìn anh ta.

Trương Đình tháo kính đen xuống, thở dài một hơi, ngẩng đầu lại bật cười: [Tôi đây là có chuyện đến...  tìm cậu mà –]

[Là... chuyện gì?]

Trương Đình thổi thổi cặp kính đen, trong ánh mắt như loé lên ánh sáng.

[Tất nhiên là thay mặt cho Tam gia, biểu đạt tình cảm quan tâm tới cậu rồi.]

Tôi nhíu mày, nhấc chân muốn đi khỏi.

[Haizzzz, cậu thanh niên vội gì chứ!] Trương Đình kéo tôi lại, bảo rằng: [Tiền viện phí gì gì đó, tôi mới vừa trả hết rồi.]

Tôi dừng lại.

Trương Đình nói tiếp: [Hôm nay mục đích tôi tới đây, chính là đến nói cho tiểu thiếu gia cậu biết, tiền điều trị các khoản của bạn cậu, khỏi cần lo nghĩ nữa, Tam gia đều chu toàn hết cả.]

Anh ta gãi đầu, cười hì hì nói: [Còn người thì... Tôi cũng cho người đưa về rồi, cậu — hãy rộng lòng.] Anh ta tiến lên vỗ vỗ vai

tôi.

Tôi trừng mắt nhìn.

Trương Đình nhún vai, làm động tác “mời’, bảo: [Vậy tiểu thiếu gia, cậu giờ nhẹ lòng không còn việc gì nữa, cùng đi với tôi, đi ăn một bữa ở nhà hàng với Tam gia đi.]

[Tiểu thiếu gia...]

[Lẽ nào — Ngay cả đơn giản gặp nhau ăn một bữa cơm cậu cũng không nể mặt sao?]

[Chậc chậc chậc, tiểu thiếu gia, thiên hạ này không có bữa trưa nào mà không phải trả tiền, Tam gia đã giúp cậu, cậu hẳn nên biểu hiện chút ít phải không?]

[Tam gia ngài ấy đáng thương quá, hôm ấy vừa tỉnh lại đã tìm cậu khắp nhà, cậu cứ im ỉm, ngay cả điện thoại cũng không thèm gọi một cuộc hỏi thăm, khiến Tam gia tưởng –]

Tôi nghẹn đến mặt đỏ bừng bừng nhìn lại anh ta, cơn buồn bực như tích tụ ở trong lòng không biết phải làm sao mới phát tiết ra ngoài.

Mãi sau mới nghiến răng phun ra một câu: [Tôi đi — Tôi đi là được.]

Nếu ngay từ đầu tôi nói một cách chán nản, thì khi theo Trương Đình bước vào phòng ăn riêng của nhà hàng, thì trái lại thành bất đắc dĩ.

Vì rõ ràng chuyện này đều do Trương Đình tự chủ trương.

Tôi vẫn nhớ rõ khẩu vị của Nhâm Tam gia rất nhạt, như cái kiểu của người bệnh tật lâu ngày nằm trên giường ý, loại chuyên ăn cháo ăn chay, thanh thanh nhạt nhạt, như thể cái dạ dày yếu ớt kia không tiêu hoá nổi tí thịt mỡ nào. Trước đây có thể cùng Nhâm Tam gia ngồi cùng bàn ăn cơm, đồ ăn cũng phải được phân ra riêng rẽ, hơn nữa để tỏ sự tôn trọng thường thì trên bàn ăn cũng không có tí thịt cá gì hết.

Vậy nên hồi đó vào những ngày lễ tết, đổi lại lúc Nhâm Tam gia ăn chay nhất, đồ ăn trên bàn khẳng định cũng có thể khiến cho người khác phải nhạt theo.

Còn với bản thân tôi từ nhỏ đã có khẩu vị hơi nặng, cũng thích chút ngọt, cay chút cũng không sao, đắng tí cũng được, nhưng lại sợ nhất là nhạt.

Nghĩ tới đây, tôi không che giấu rằng — tôi tuyệt đối không thích ngồi cùng một bàn ăn với Nhâm Tam gia đâu.

Thôi nói tới thói quen khẩu vị của y, mà nói một chút về không khí lúc này đi.

Nhâm Tam gia thuộc loại ăn ít, ăn một bát cháo cũng phải ngắt quãng liên tục, huống hồ còn giống như kiểu thoạt nhìn không có hứng ăn uống lắm, như là chỉ vì muốn lấp đầy bụng nên mới ăn thêm tí chút vậy.

Cái năm tôi và Nhâm Tam gia tình cảm hòa hợp, cũng từng rất hăng hái quyết định cải tạo lại khẩu vị của Nhâm Tam gia, mang theo không ít món ngon sở trường của Phương tẩu đến nhà y thăm hỏi — Sau đó xảy ra chuyện, khiến tôi cấm tiệt luôn.

Nhâm Tam gia vừa mới uống một bát súp gà nhân sâm đậm mùi hương, ngay tối đó Từ Thanh Hoành đã vội vã gọi điện đến nhà chính báo đã xảy ra chuyện lớn rồi.

Kết quả chúng tôi chạy đến căn biệt thự ở vùng ngoại ô, chỉ thấy Nhâm Tam gia sắc mặt tái nhợt ngồi trong phòng trên chiếc ghế bành, lót sau lưng chiếc gối mềm dày, bác sĩ mới không lâu bước ra khỏi cửa, trên chiếc khay màu bạc y tá cầm trên tay là bông tròn dính chút máu, chỉ thấy thế thôi lòng tôi đã lạnh lẽo từng chút từng chút một.

Khi ấy Nhâm Tam gia thấy tôi tới, vốn đang ngồi nghiêng liền khổ sở ngồi thẳng lại, thoạt nhìn sắc mặt không tốt lắm, nhưng như thể muốn che đậy gì đó mà giơ tay lên che mũi, Từ Thanh Hoành lại ở một bên gọi tôi: 『Tổng giám đốc! Tam gia uống canh của anh, nóng quá chảy máu mũi rồi!』

Thế là tôi liền hiểu, Nhâm Tam gia là một người sứ, ngoài việc phải nuôi dưỡng cho tốt, cũng không được tùy tiện ăn lung tung.

Thế nên hiện tại tôi đi vào trong căn phòng riêng này, theo bản năng mà nhìn xuống, trên bàn đã bày mấy món ăn, chưa nói tới tất cả đều có màu trắng, chỉ riêng việc đơn giản nhìn vào màu sắc kia cũng đủ thấy “ảm đạm” rồi, nỗi sợ Nhâm Tam gia không xuất hiện, nhưng cái bàn ăn kia lại khuấy động lên một hồi rúng động.

[Tam gia, ngài mau xem ai tới này?] Trương Đình như kiểu nịnh nọt mà xoa xoa tay.

Bộ dạng ấy khiến tôi bỗng liên tưởng tới một hình ảnh quỷ dị — một ông quan lớn ở thời cổ đại đang dùng trà uống rượu trong một tửu lâu, còn được mỹ nhân đến bồi rượu dùng cơm.

Đúng là ớn cả mười phần mà.

[Hắc, Tam gia à, tôi đã bảo tiểu thiếu gia là người trọng tình nghĩa mà, ngài xem vừa nghe thấy ngài giúp đỡ bạn bè mình, tiểu thiếu gia đã chủ động đến bày tỏ cảm ơn với ngài rồi đấy thôi?]

[Tiểu thiếu gia, cậu sao cứ ngượng ngùng đứng xa thế làm gì, hai chú cháu có gì mà không thể nói được, đến đây đến đây.]

Tôi bỗng bị Trương Đình lôi kéo lên mấy bước, giương mắt nhìn vào dung mạo mang theo nụ cười nhạt của Nhâm Tam gia, chỉ trong chớp mắt ấy...  liền mất hồn.

Chỉ thấy Nhâm Tam gia phất phất tay, nhân viên phục vụ ở hai bên đã mang ghế đến, xem chừng y cũng thường đến đây.

[Haizzzz, đặt xa thế làm gì, đi đi, sao không biết phục vụ gì hết.] Trương Đình thấy cái ghế kia đặt ở bên đối diện, liền nhét tiền boa vào trong tay nhân viên phục vụ kia, tự mình bê ghế sang, đặt ở vị trí ngay cạnh Nhâm Tam gia. Sau đó ngẩng đầu mỉm cười với tôi vẫy vẫy tay, [Ngồi gần mới dễ nói chuyện, cổ họng của Tam gia không tốt, ngồi xa thế Tam gia mới nói hai câu đã thở gấp rồi — phi phi phi, tôi nói hồ đồ gì thế này.]

Trương Đình là người thô lỗ, còn là người nhiệt tình đến lợi hại, đem tôi ấn xuống ghế xong, tôi đã ngửi thấy thứ mùi đàn hương xem lẫn cùng thứ mùi na ná thuốc đông y, hơi gay gay mũi.

Trương Đình náo loạn không sai biệt lắm, liền đi ra ngoài, cười híp cả mắt đem cửa đóng lại.

Nhâm Tam gia nhìn tôi, con mắt theo thói quen mà buông xuống, chẳng mấy chốc nhân viên phục vụ đã đem bát đũa lên cho tôi, múc một chén cháo nóng, phục vụ rất mực chu đáo. Ở nơi này có thể thưởng thức đồ ăn Trung Hoa chính cống thực không dễ gì, nhìn cả một bàn đều là món chay thanh thanh đạm đạm, lại cảm thấy bụng dạ cũng rục rịch.

Nhưng tôi cũng không phải tới để ăn cơm.

[Kỳ Nhật.] Y nhìn tôi, khong biết có phải vết thương mới lành, lúc nói chuyện vẫn có phần mệt mỏi, [Không hợp khẩu vị à...?]

Không đợi tôi trả lời, Nhâm Tam gia đã đặt đũa xuống, nghiêng đầu không biết thì thầm phân phó gì với nhân viên phục vụ, nhân viên kia gật đầu một cái, liền dặn những người khác bưng đồ ăn trên bàn đi.

[Ơ.] Tôi thốt lên một tiếng, cả căn phòng rộng lớn, nói hơi to cũng nghe thấy tiếng vọng rồi.

[Không cần đổi món đâu, cứ để thế đi.] Tôi vẫn cố cười, giả vờ tự nhiên ngồi thẳng lại, nói: [Tam thúc vết thương của ngài mới lành.]

[Ăn nhẹ chút... mới tốt mà?]

Nhâm Tam gia không nói gì, vẫn lẳng lặng cho người đổi món, lúc trầm mặc, bầu không khí khó tránh khỏi có chút đình trệ. Tôi bất giác xoa bóp bàn tay, lại bỗng nghe thấy y mở lời: [Kỳ Nhật, cháu sống... có tốt không?]

Tôi chưa kịp đáp, y đã nói: [Có gì cần, nhớ... nói với Tam thúc.] Bàn tay lạnh lẽo của y chạm vào bàn tay để dưới bàn của tôi, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy, giống như một trưởng bối đang khích lệ cho con cháu mình. Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, y lại nhẹ nhàng buông ra, tôi không còn cảm nhận được sức nặng kia nữa, chỉ còn sót lại cảm giác lạnh buốt nơi lòng bàn tay là chân thật.

Mấy món ăn trên bàn cũng xem như hợp ý, chẳng quá Nhâm Tam gia đổi thành một chén cháo ngũ cốc, trước mặt còn bày mấy loại trái cây khác nhau. Mấy năm nay y thoạt nhìn không già đi mấy, ngoại trừ mấy sợi tóc bạc ra, trên gương mặt chẳng có mấy nếp nhăn, có lẽ do thói quen ăn uống, Nhâm Tam gia coi trọng chuyện dưỡng sinh cũng không phải là mới mẻ gì, từ kiếp trước đã thế rồi mà.

[Được không?]

Y bỗng hỏi một câu như vậy, tôi vốn còn đang vùi đầu ăn, dừng lại một chốc, mới biết y đang hỏi cái gì, vội vã gật đầu, [Được, được. Ngon lắm...]

Nhâm Tam gia đưa tay gắp miếng thịt bò, tư thế cầm đũa của y nhìn đẹp lắm, đặt vào trong chiếc bát nhỏ của tôi, giọng nói như có chút vui vẻ.

[Ăn nhiều một chút.]

Tôi không ngừng gật đầu.

[Tam thúc không biết... cháu giờ thích ăn gì.] Y nói: [Cháu thích là tốt rồi.]

Tôi ăn đến miệng đầy dầu mỡ, không ngẩng đầu lên, chỉ làu nhàu một tiếng, nói: [Ngài cũng ăn cũng ăn đi...]

Lưỡi như bị tê tái, không phân biệt được mùi vị nữa, có chút tiếu hoá không được.

Để tay lên ngực tự hỏi, tôi vẫn là sợ y, y dựa vào gần tôi hơn, tôi đã cảm thấy cả người không bình thường nổi nữa. Song cũng đã nhiều năm trôi qua rồi, sợ hãi cũng có giới hạn, hồi trước không có chuẩn bị tâm lý, để y doạ đến mấy lần, doạ sợ nhiều rồi cũng có sự đề kháng.

Bữa cơm này coi như bình an trôi qua, nhưng mà Nhâm Tam gia không động đũa, chỉ ăn gần nửa chén cháo thôi, hai tay giao nhau mà ngồi một chỗ, vốn còn nói một hai câu, hiện tại đã im đến khiến người ta phát lạnh.

Ngày trước lúc cùng y ở chung, còn có thể không chút ngại ngùng tìm đủ thứ chuyện trời nam đất bắc mà mổ xẻ, giờ lại không còn được thế nữa.

Đồ ăn cũng vơi rồi, Nhâm Tam gia liền lên tiếng.

[Kỳ Nhật, rảnh rỗi thì về đi.]

Tôi nuốt ngụm nước lạnh, dạ dày cũng lạnh theo.

Y khẽ bảo: [Tam thúc... sẽ không ép cháu, chảu thỉnh thoảng về cũng tốt, lúc rảnh rỗi...]

[Một hai năm về một lần cũng không sao.]

Y nhìn tôi, khẩu khí chậm dần, có chút như đang cầu xin người ta vậy.

[Bằng không Tam thúc tới thăm cháu, lão Hà với Phương tẩu cũng...]

Tôi sợ hãi ngẩng đầu bật thốt: [Chú đừng có lợi dụng bọn họ.]

Y dừng lại.

Sắc mặt dần trắng bệch.

Tôi tự biết lỡ mồm, im lặng trôi qua, rồi từ trong túi đem phong bì lấy ra. Số tiền này, vốn định đem trả viện phí.

Tôi đem phong bì đẩy tới trước mặt y, cúi đầu, nói: [Cảm ơn ngài đã giúp đỡ.]

[Số tiền này, tôi sẽ vẫn như trước đây, từ từ trả lại.]

Đôi môi y run lên, tôi mím môi, quyết tâm nói: [Chú cũng...  đừng chuyển tiền cho tôi nữa, tôi sẽ không nhận đâu.]

[Tôi giờ tự sống bằng sức mình, sống cũng tốt lắm...]

[Cuộc sống của tôi không hề khổ cực như chú nghĩ đâu, dù nếu so với trước đây đúng là khó khăn hơn, nhưng cũng không cần cứ phải là ăn sung mặc sướng thì mới sống được.]

Y nhìn tôi, giống như một câu cũng nói không lên lời, vẻ mặt thoáng hoảng hốt.

Tôi có chút do dự đứng dậy, nghiêng đầu hít sâu một hơi, nói với y rằng: [Cảm ơn ngài hôm nay đã tiếp đãi.]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui