Trọng Sinh Chi Trầm Vân Đoạt Nhật

Vào lúc tôi đến được bệnh viện, vừa nhìn thấy Trình Thần liền vội vã đi tới kéo cậu ta lại hỏi: [Lý, Lý Linh sao rồi!]

Cậu ấy lạnh lùng nhìn tôi, nắm lại cổ áo tôi rồi ấn mạnh tôi lên tường, quát lớn: [Tiểu Linh xảy ra chuyện lớn thế, vậy mà cậu không nói cho tôi biết! Cậu tới cùng là đang làm gì hả!]

Cậu ấy nắm chặt cổ áo tôi, tôi hít thở không thông liền ra sức giãy ra, người đàn ông trung niên ở cạnh đi tới, ngăn Trình Thần lại: [Đừng gây chuyện nữa, đánh người là sẽ ghi lại, cậu có muốn bị xử phạt không hả?]

Trình Thần nghiến răng đẩy tôi ra, tôi nhất thời lảo đảo ngã ngồi xuống đất.

[Trình Thần, cậu hãy nghe tôi...] Tôi xoa xoa cái cổ bị kéo đến phát đau, thở hổn hển ngẩng đầu nhìn cậu ta.

[Chuyện gì cũng đều tự mình gánh lấy, có thể khiến bản thân thỏa mãn sao?] Ánh mắt cậu ấy lạnh lùng nhìn tôi, nói: [Ở trong mắt cậu tôi vẫn chỉ là tên đần đồn vô dụng có phải không? Chuyện gì cũng đều ôm vào mình, cậu đây là cái chủ nghĩa anh hùng nực cười gì thế hử?]

Trình Thần hai tay nắm chặt lại, [Đúng thế, tiểu Linh thích cậu, cậu còn giả vờ làm người anh em tốt đem cơ hội nhường lại cho tôi, cậu cảm thấy đùa giỡn tôi như thế rất vui có đúng không?]

[Không phải đâu! Trình –]

Cậu ấy giữ lại tay tôi, [Cậu dám nói cậu không biết chuyện? Cậu có thể đừng quá tự mãn nữa được không, cậu lúc nào cũng cho rằng làm thế là tốt cho mọi người, nhưng thật ra cậu chỉ đang tự thỏa mãn chính cậu thôi! Cậu biết rõ bản thân vốn chẳng làm được bao nhiêu, nhưng vẫn tự cho là đúng mang theo cái bộ mặt khoan dung đáng tin đi giúp đỡ, đến khi thật sự làm không nổi thì liền bày ra dáng vẻ vô tội, cậu như thế có khi còn hại chết người ta cậu có biết hay không!]

Tôi khó mà tin nổi nhìn cậu ấy.

[Trình Thần, sao cậu...]

Phải nói những lời như vậy?

[Cậu thấy tôi nói sai à?] Cậu ta nghiến răng nhìn tôi, [Vậy tôi hỏi cậu, giữa cậu và Đỗ Diệc Tiệp đã xảy ra chuyện gì?! Cậu chớ có coi tôi là một thằng ngu, đấy là ai? Thằng đó đã không còn là Đỗ ca của ngày trước nữa rồi! Cậu cho rằng hắn có ý gì với cậu? Đừng có đem mình thành người trung tâm nữa, nếu cậu không có giá trị lợi dụng thì loại người như hắn sao có thể đếm xỉa đến cậu!]

Tôi kinh ngạc nhìn cậu ấy, một trận trầm mặc.

[Đủ rồi, tiểu Thần, hơi quá rồi.] Người đàn ông trung niên mặc áo bành tô vỗ vỗ lên vai Trình Thần. [Này, bác sĩ vừa mới ra, nhanh đi xem chút đi.]

Trình Thần cũng không quản tôi nữa, rảo bước nhanh về phía trước, tôi chật vật từ dưới đất đứng dậy, ngay lúc muốn đi theo, người đàn ông trung niên kia đã giơ tay kéo tôi lại, nói: [Tôi mới hỏi xong, đã rửa ruột rồi, giờ đang truyền dịch, tôi thấy... nghe tiểu Thần nói như thế, cô gái kia chắc chưa muốn gặp cậu đâu, khẩu khí tiểu Thần nãy còn ác liệt thế, cậu hay là đừng vội đi vào cho thêm loạn, để chúng tôi nhắn lại một tiếng là được.]

Ông ta lắc đầu nhéo nhéo ấn đường, tiếp đó ngẩng đầu nhìn tôi, mang theo thiện ý mà cười, bảo: [Tôi là thủ trưởng của tiểu Thần, phụ trách trông coi cái thằng oắt tay sai không đầu không đuôi này, những lời cậu ta vừa nói, cậu cũng đừng để trong lòng, thanh niên tính tình thường ác liệt, đều là bạn bè của nhau cả, kia là cô gái mà cậu ta thích, có căng thẳng tí cũng là điều khó tránh.]

Ông chú ấy giống như muốn an ủi mà vỗ vỗ vai tôi, tôi di chuyển mắt, đôi mắt đã khô khốc cả lại, có gì đó tắc nghẹn lại trong lòng, một câu cũng nói không lên lời.

Tôi đừng chờ ngoài phòng bệnh, cánh cửa mở ra, bác sĩ vẫn đang nhỏ giọng nói với Trình Thần, Trình Thần nắm tay Lý Linh, vừa lắng nghe, hốc mắt đã đỏ hoe.

Tội chậm chạp tựa đầu lên một bên cửa, ngay cả thở dài cũng cảm thấy mệt mỏi, khí trời lạnh đến mức ngón tay đều chụm cả vào nhau.

Kết cục là...   tôi gì cũng không làm được.

Khi trở về nhà trọ, vừa mở cửa đã thấy Vương Tranh quấn  thảm quanh người ngồi ở huyền quan* (khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách), cậu ấy rúc chân, cái mũi hồng cả lên, bộ dạng xem chừng đã bị cảm lạnh. Giờ mới vào thu, khí trời chuyển lạnh, không có việc gì mà lại ngồi canh ở cửa nên tất nhiên sẽ bị cảm cúm. Tôi ngồi xổm xuống nhìn cậu, cậu ấy mở mắt ra, sau đó thoáng run lên, mãi đến khi nhìn thấy rõ ràng mới chậm chạp ngồi thẳng người lại.

[Anh về rồi...?] Cậu ấy nhìn tôi, thoáng chần chừ nói tiếp: [... cô ấy sao rồi?]

Tôi mỉm cười với cậu, [... không sao rồi.] Tiếp đó đẩy cậu ấy một cái, [Muốn ngủ thì vào phòng mà ngủ, ngủ ở trên giường ý, đừng để bị lạnh.]

Thần sắc Vương Tranh dạo này đã tốt hơn nhiều, chẳng qua thân thể có hơi yếu chút, chỉ một trận gió, là tay chân đã lạnh run lên. Tôi kéo cậu ấy từ dưới đất đứng dậy, cậu ấy lại nhìn tôi cực kỳ sững sờ, tôi vừa cười cừa lấy tay vuốt vuốt sợi tóc bị vểnh lên của cậu.

Cậu ấy nắm tay tôi, [Tôi không ngủ.]

Tôi nghi ngờ nhíu mày lại, Vương Tranh bình thản nói: [Tôi mới nãy nằm mơ.] Cậu ấy nhìn tôi, giọng nói như vọng lại.

Tôi gật đầu, lướt qua cậu ấy đi vào phòng trong.

Vương Tranh nắm lấy góc áo tôi, đi ngay sau tôi vào trong phòng.

Đấy là động tác mà gần đây cậu ấy quen làm.

Lúc tôi cởi áo khoác xuống, cậu ấy lại từ đằng sau ôm lấy tôi, đem cằm đặt lên vai, khẽ bảo: [Anh không hỏi tôi mơ thấy gì sao?]

[Anh và cô gái kia... tên Lý Linh phải không?]

Cậu ấy từ tốn nói, âm thanh có cảm giác thật xa xôi biết mấy.

[Cô ta là thư ký của “Vương Tranh” phải không? Cô ta là đàn em thời đại học của anh, sau này đến công ty làm việc, hai người tình cảm rất tốt, cô ta mỗi ngày hô to gọi nhỏ, chỉ đến khi làm việc mới nghiêm chỉnh lại.]

[Anh rất tin tưởng cô ta, anh đã nói cho cô ta biết rất nhiều chuyện, phải không? Cô ta có thể tự do ra vào phòng giám đốc, cô ta biết rõ mật mã máy tính của anh, thậm chí có thể chẳng ai hay biết mà thay đổi tài liệu –]

Vương Tranh chậm rãi nói: [Người như thế, vì sao anh vẫn muốn đối tốt với cô ta?]

[Có phải anh thấy áy náy không?]

[Bởi vì khi đó, cô ta cũng đã tự sát. Anh cho rằng quãng thời gian cô ta bị bạo lực gia đình, anh đã không hề quan tâm đến cô ta, không hề giơ tay cứu vớt cô ta, cho nên cô ta phản bội lại anh, cũng là chuyện bất đắc dĩ. Ấy thế nhưng, anh đã lập tức tha thứ cho cô ta...]

Cậu ấy bình tĩnh thốt ra từng lời một, [Về sau, cô ta chết.]

[ĐỦ RỒI!]

Tôi dùng sức đẩy cậu ấy ra, ngoảnh lại nhìn liền trông thấy bóng hình trong gương, đôi mắt đỏ au hiện đầy tơ máu.

Vương Tranh lui lại vài bước, dựa sát vào tủ mới đứng vững lại.

Tôi hít sâu mấy hơi, đi tới đỡ cậu, cười khàn nói: [Xin lỗi, đã trút giận lên cậu, cậu đi ngủ trước đi, tôi ra ngoài muốn yên tĩnh một lúc.]

[Kỳ Nhật.] Vương Tranh bỗng níu lại tay tôi, [Tôi nói những điều đấy... không phải vì muốn khiến anh khó chịu.] Cậu ấy cẩn thận lựa chọn từ ngữ, nhẹ nhàng bảo: [Mấy hôm nay tôi đã nghĩ rất nhiều. Anh nói đúng... chúng tôi không có tư cách để đòi hỏi anh phải làm gì hết.]

[Những chuyện ấy dù có phải đã thật sự xảy ra hay không, bất chấp còn ai nhớ được, anh cũng đã có cuộc sống của chính mình, tôi biết, anh muốn đi bù đắp lại một số chuyện, nhưng mà...]

Cậu ấy nhìn tôi.

[Hết thảy đều đã không còn như trước nữa.]

[Giờ anh trải qua mọi chuyện, với quá khứ kia, hoàn toàn không còn quan hệ gì nữa.]

Cậu giơ hai tay lên, vuốt ve gương mặt tôi, nói: [Anh hãy nhìn tôi này, ngoài diện mạo này ra, còn có cái gì, là giống với “Vương Tranh” kia nữa không?]

Vương Tranh lôi kéo tay tôi, chạm vào gương mặt cậu ấy, cười nhẹ bảo: [Anh sờ thử xem. Tôi và người kia, không hề giống nhau. Tôi không phải là hắn. Anh đừng phán xét tôi, cũng đừng tự phán xét mình nữa... Anh và “Nhâm Kỳ Nhật” kia hoàn toàn khác nhau, những việc người đó đã trải qua đều không thuộc về anh, anh chẳng qua chỉ là anh mà thôi.]

Cậu ấy thần sắc bình thản nhìn tôi, [Tôi thích cũng chỉ có Nhâm Kỳ Nhật hiện đang đứng ở đây, quá khứ, mặc kệ là thật hay giả, chẳng hề liên quan tới việc tôi thích anh.]

[Tôi đã nghĩ thông suốt rồi, anh biết không?] Cậu ngẩng đầu, khẽ thì thầm: [Không có ai có lỗi với ai cả, chỉ là...]

Cậu nắm chặt tay tôi trong tay mình.

[Trong câu chuyện cũ của anh không phải chỉ có một mình anh, anh không cần tự đưa mình vào ngõ cụt, anh cũng nên... phóng thích tôi, phải không?]

Tôi nhìn cậu ấy, tầm mắt đã mơ hồ rồi.

Tôi biết chứ, lời Vương Tranh nói có lẽ đúng, Trình Thần nói, cũng có lẽ không sai.

Mà có lẽ, tôi đã nghĩ tới làm nhiều chuyện cho những người xung quanh mình để tự thỏa mãn bản thân, sau đó khi những người xung quanh ấy đã dựa dẫm vào tôi rồi, thì tôi lại chán nản rút lui.

Tôi chỉ là cố chấp mong muốn họ sống thật tốt trong thế giới nhận thức của tôi.

Sáng hôm sau, tôi từ trên giường tỉnh dậy, cả người Vương Tranh đã quấn trên người tôi, tôi đẩy cậu ấy, cậu mới mơ màng mở mắt, tiếp đó kéo chăn, lẩm bẩm: [Hôm nay anh làm bữa sáng nhé, tôi buồn ngủ lắm...]

Tôi cầm cái gối đập lên cậu ấy, [Hôm nay không phải có cuộc phỏng vấn sao? Đừng ngủ nữa, mau dậy đi.]

Vương Tranh che mặt, buồn bã nói: [Khỏi cần đi, kết quả đều như nhau thôi.]

Tôi kéo chăn lại, [Cậu nói gì thế hả? Mau dậy — ]

[Ha ha...] Lúc gặm bánh mỳ nướng, Vương Tranh bỗng bật cười.

Tôi nhíu mày nhìn cậu, [Có chuyện gì vui mà cười hử? Ăn bánh của cậu đi.]

[Anh quệt nhiều mứt hoa quả thế này, không sợ ngọt chết à?]

[Tôi thích.]

Vương Tranh cùng lúc ra khỏi nhà với tôi, cậu ấy ăn mặc chỉnh tề, ngoài sắc mặt hơi tái nhợt thì nhìn thế nào cũng là bộ dạng thanh niên trẻ có chí vươn lên, Tôi sửa lại cà vạt cho cậu, vỗ vỗ, cười bảo: [Hôm nay nhất định sẽ thành công.]

Vương Tranh nhíu mày, [Có quỷ mới biết.]

Tôi lắc đầu cười khổ, Vương Tranh bỗng ôm lấy cổ tôi, lắc lư hai bên, nói: [Anh có muốn biết nãy tôi cười gì không?]

Tôi đẩy cậu, Vương Tranh ha ha cười, ghé vào tai tôi nói: [Chúng ta thế này... chẳng phải giống vợ chồng mới cưới sao?]

Không đợi tôi phản ứng lại, cậu ấy đã như bừng tỉnh đại ngộ mà nói: [Đúng thế, chính là gương vỡ lại lành.]

Tôi giơ tay vỗ lên mặt cậu.

Sau đó tôi đi xem Lý Linh, nhưng giống như thủ trưởng của Trình Thần đã bảo, cô ấy thật sự không muốn gặp tôi. Tôi cho rằng hai chúng tôi đều cần chút thời gian, khoảng thời gian cô ấy tâm tình buồn bã, tôi chỉ muốn giúp cô thoát khỏi ám ảnh và tiến hành điều trị, nhưng lại quên mất trong khoảng thời gian ấy, cô ấy cần nhất là được gửi gắm tình cảm.

Nhưng, ngoài tình bạn ra, tôi chẳng có gì để cho cô ấy hết.

Trình Thần xin nghỉ việc để chăm sóc cô, nhìn hai người họ ở chung với nhau, cũng rất tốt.

Chẳng qua Trình Thần có hiểu lầm với tôi, lúc gặp mặt, cũng không còn hòa hợp như trước đây, cậu ta lúc nào cũng tránh né ánh nhìn của tôi, tôi biết trong lòng cậu ấy thật ra cũng không tốt gì.

Bạch Quân Thụy vì bệnh tình trầm trọng của Thư bá bá, gọi điện báo phải đi thành phố W tiếp nhận điều trị lâu dài. Nhưng trước đó, anh ấy lại bỗng hỏi một câu —

Có phải Vương Tranh ở với em không?

— Em! Em đấy! Anh không biết phải nói em thế nào nữa! Em cho nó ở đấy! Nó mà dám động vào em thì anh sẽ phế nó!

Bạch Quân Thụy cá tính lưu manh càng lúc càng tăng, nhất là khi biết Vương Tranh ở chung với tôi, liền liên tục gọi điện đến nhà hỏi han này nọ, Vương Tranh vừa nhận điện thoại của anh ấy, trước kia còn ngoan ngoãn để cho anh ấy giáo huấn vài câu, hiện giờ thì vừa nghe thấy giọng, đã bĩu môi, quay đầu nhìn tôi, bảo: [Kỳ Nhật, con trai ngoan của anh tìm anh này.]

Lần nào cũng khiến lòng tôi run lên.

Tôi biết Vương Tranh nói những lời này cũng chẳng có ý gì khác, cậu ấy và Bạch Quân Thụy đã trời sinh không hợp, lần cãi vã trước, Vương Tranh đã đáp lại anh ấy một câu — Kỳ Nhật nói rõ là ghét anh, anh có phiền không!

Bạch Quân Thụy bảo — Tao vui vì đem cậu ấy trở thành cha tao, còn mày thì chỉ là thằng người ngoài.

Đấy chính là lý do...

Chỉ là nếu so sánh tuổi tác, Bạch Quân Thụy làm con tôi đúng là cũng chẳng quá đâu...

Ngoan Tử nếu trưởng thành, không biết chừng cũng yêu nghiệt như thế.

Ấy thế mà khi tôi đang làm việc thì lại gặp phải vấn đề khó khăn.

Đỗ Diệc Tiệp không biết gặp phải phiền phức gì, thường gặp mặt hắn đều là Catherine cố định thời gian đến giao tài liệu cho hắn, trong phòng làm việc người đến kẻ đi đều sắc mặt không tốt, Đỗ Diệc Tiệp cũng chưa từng tị hiềm, cuối cùng để tôi ngồi một bên nghe cùng.

Song, khi trời vào đông trên tiêu đề trang nhất báo chí lại liên quan tới vụ ẩu đả của một bang xã hội đen, cộng thêm vụ nổ kho hàng.

Người đồng nghiệp ở ngay cạnh tôi vừa uống cà phê vừa nhìn sang, nói: [Cậu thấy không? Hắc hắc, cả cảnh sát cũng không quản được, loạn cả rồi.]

John ở đối diện cầm tài liệu photo đặt lên bàn tôi, nói xen vào: [Tôi bảo này, không phải cảnh sát không quản lý được, phải là không muốn quản mới đúng, sau khi để bọn chúng chiến tranh nội bộ rồi, thì sẽ một phát diệt luôn cả mẻ.]

[Đúng rồi, Nhâm, không phải cậu muốn đi gặp khách hàng sao?]

Tôi đem tài liệu nhận được chỉnh sửa lại, nhếch miệng.

Lúc đến công ty của Đỗ Diệc Tiệp, không thấy bóng dáng Đỗ Diệc Tiệp đâu, nhưng lại gặp phải A Đức đang đứng ở bên ngoài cửa tự động, vừa thấy tôi, đã vẫy tay.

Tôi giả bộ thản nhiên đi về phía anh ta, anh ta nhả một ngụm khói về phía tôi, nói: [Đại luật sư, đúng là làm việc chăm chỉ nhỉ.]

Tôi gật đầu với anh ta, A Đức bỗng giơ tay ngăn tôi lại, [Đỗ ca không có đây, anh ấy bảo tôi ở đây chờ cậu, đợi lát nữa cùng đi ăn với một nhân vật lớn.]

[Ôi chao, có một luật sư làm chứng rồi, thì chắc sẽ an toàn hơn chút, nhỉ?]

Khi tôi đang định nói rõ cho anh ta biết phải tuân thủ trình tự thủ tục, thì A Đức đã kéo tôi đi, sau đó một tay đẩy tôi vào trong xe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui