Trọng Sinh Chi Trầm Vân Đoạt Nhật

Đỗ Diệc Tiệp nở nụ cười nhạt, trong mắt lại không tồn ý cười nào, khiến cho khuôn mặt hắn gần như vặn vẹo. Hắn một tay tóm lấy khuỷu tay tôi, chỉ cần tôi hơi tránh né, hắn sẽ mệt mỏi nhìn lại nhưng ánh mắt lại hàm chứa vẻ tàn nhẫn.

Trong lúc đó hắn nhận một vài cuộc điện thoại, giọng điệu mỗi lần vang lên so với lần trước càng thêm lạnh lùng cứng rắn.

Đến cuộc gọi cuối cùng, hắn nheo mắt lại, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ xe, giọng nói mang theo ý vị tàn khốc: [Nếu hắn liều mạng với chúng ta, thì cứ tiếp tới cùng — trái lại tôi cũng muốn xem xem, gã bệnh lao đấy bản lĩnh lớn thế nào, bảo bọn Lawrence mặc kệ đi!]

Sau khi cúp điện thoại, Đỗ Diệc Tiệp liếc nhìn tôi đầy ngụ ý, tôi ngồi một cách cứng ngắc, mím chặt môi, trốn tránh ánh mắt hắn.

Bỗng đau nhói.

Đỗ Diệc Tiệp dùng sức lôi tôi về phía hắn, một tay lắc lắc mặt tôi, ép tôi phải đối mặt với hắn.

Tôi hung hăng nhìn chằm chằm hắn, cắn chặt môi dưới. Đỗ Diệc Tiệp khẽ nghiêng đầu xem xét, lại chợt bật cười, tay còn lại vỗ vỗ lên mặt tôi, bảo: [Thật ra dáng dấp của em cũng thường thôi.]

[...] Tôi không hiểu nên nhìn hắn.

Đỗ Diệc Tiệp cúi người xuống, hôn nhẹ lên mũi tôi, bàn tay kia của hắn hình như cố ý mà nắm bóp mạnh môi dưới của tôi, động tác đó khiến tâm trí tôi không thể lơ là sự bất an trong mình.

[Mấy hôm nay đã đi đâu? Hử?]

Tôi nhìn sang chỗ khác, lại nghe thấy hắn như bất đắc dĩ mà cười nhẹ: [Tiểu Kỳ à, em đúng là — hắc, không nghe lời.]

[Đỗ... tiên sinh,] Tôi cảm giác hít vào phổi toàn là khí lạnh: [Anh thả Thanh Hoành... chúng ta từ từ nói chuyện.]

Đỗ Diệc Tiệp cười gằn, hắn vểnh chân, tôi giờ nửa người đang chống lên trên đùi hắn, cánh tay bị hắn túm lấy, tư thế rất không thoải mái.

Hắn trầm ngâm trong chốc lát, giơ tay đỡ trán, lại bỗng lắc đầu, cười bảo: [Tiểu Kỳ, em để ý thằng đó như thế, tôi thật sự càng không muôn bỏ qua cho nó.]

[Anh!] Tim tôi đập thình thịch, kéo lấy vạt áo hắn.

Đỗ Diệc Tiệp nhíu mày, lại kéo tôi về phía trước, tôi dùng tay còn lại vung về phía hắn, nhưng hắn đã lật người tôi lại, đè tôi xuống dưới.

Tôi nằm trên chỗ ngồi, Đỗ Diệc Tiệp dán kề sát vào lưng tôi, ghé tai khẽ bảo: [Tiểu Kỳ, em đối xử với tôi thế này, tôi thật sự rất buồn.]

Dường như hắn đang thật sự đau lòng, hai cánh tay dần dịch xuống eo tôi, cả người dính sát vào tôi như thế, trán tựa lên gáy tôi, hít một hơi thật sâu.

Hắn giống như tự nhủ: [Tôi thật sự quá đỗi đau lòng.]

Xe lái tới gần một biệt thự xây theo phong cách Tây Ban Nha, xe vừa dừng lại đã có người vội vàng đến mở cửa xe cho Đỗ Diệc Tiệp. Đỗ Diệc Tiệp đẩy tôi từ trong xe ra ngoài, một gã đàn ông da đen cũng đúng lúc giữ lấy tôi, trịnh trọng gọi Đỗ Diệc Tiệp một tiếng [Ông chủ.]

Đỗ Diệc Tiệp đáp lại, nghiêng đầu lạnh giọng dặn: [Trông người cẩn thận, để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì tự mình xử lý đi.]

[Vâng, ông chủ.]

Gã da đen kia cúi mình mở rộng cửa xe, tôi dùng sức giãy ra, kêu gào: [Đỗ Diệc Tiệp], hắn chỉ cười nhạt kéo cửa sổ xe lên, chiếc xe cứ thế phóng đi mất hút.

[Đỗ Diệc Tiệp! Đỗ Diệc Tiệp –!] Tôi cố gắng giãy dụa, gã đàn ông da đen kia cũng cảm thấy chịu không nổi, chẳng biết lấy đâu ra sợi dây thừng đem hai tay tôi trói lại, sau đó lôi cổ áo tôi ném vào một căn phòng.

Tôi đau đớn ngã nhào xuống đất, chỉ nghe thấy đằng sau “ầm” một tiếng, kèm theo âm thanh lạch cạch.

Bị nhốt rồi. Tâm tình tôi nhất thời lạnh hơn phân nửa, khó khăn ngửa đầu lên, giãy dụa mình, dùng sức lấy chân đạp lên cánh cửa bị khoá.

Sau cùng tôi mệt mỏi co mình lại, miệng lưỡi khô khốc, lại cảm thấy lạnh run, chỉ đành khó chịu nhắm hai mắt lại.

Lúc tôi tỉnh dậy, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã tối hẳn, tôi cố mở to mắt. [A...] Tôi cảm thấy mắt mình nhức nhối khó chịu nổi, đau đến mức phải nhắm mắt lại, tay bất giác chạm vào... Tôi cợt giật mình, thì ra sợi dây trói tôi chẳng biết đã được cởi ra từ lúc nào.

Dưới người tôi là tấm đệm mềm mại, tôi đè xuống nghi hoặc trong lòng, ở trong bóng tối dò dẫm, lảo đảo đứng dậy.

[Tỉnh rồi.]

Tôi giật mình, ngay tức khắc nhìn sang, chỉ thấy đắng trước hình như có một bóng người mơ hồ, tôi ổn định tâm trạng, tập trung nhìn về đằng trước.

Trong miệng Đỗ Diệc Tiệp đang ngậm một điếu xì gà, ngồi ở trên chiếc ghế sa lon dài hình móng ngựa, ánh đèn mờ vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt hắn. Từ khuôn mặt hắn không thể nhìn ra được là đang vui hay giận, chỉ có sự sắc lạnh là lộ ra từ trong ánh mắt.

[Đến chỗ tôi nào.] Đỗ Diệc Tiệp dập tắt điếu thuốc, một tay chống cằm, tay kia thì vẫy vẫy tôi.

Tôi đề phòng nhìn hắn.

[À, đi ăn cơm thôi, người là sắt cơm là thép, cần gì phải tự làm khổ mình.] Tâm trạng hắn dường như đang dấy lên sự hưng phấn quỷ dị, tôi tiến gần hơn về phía trước, lúc này mới thấy rõ trước mặt hắn là một mâm đồ ăn tinh xảo được bày trên chiếc bàn thấp.

Tôi mím môi đi về phía hắn, ngồi xuống ghế sa lon đối diện với hắn.

Trên bàn bày hai phần cơm Âu, ở giữa có đặt một ngọn nến làm tô điểm, phối hợp với vẻ mặt lúc này của hắn, thật sự khiến cho bầu không khí trở lên quái dị.

Hắn nhếch môi, cầm ly rượu đỏ trên bàn.

[Uống chút nào.] Hắn cầm chiếc ly đế cao, rót đầy rồi đưa tới: [Tôi vẫn nhớ em uống không được nhiều, lần trước ở chỗ Tả Thần ý, em không cẩn thận uống hơi nhiều, tôi không ngờ lúc em say rượu, cấp bậc lễ nghĩa vẫn còn nguyên, quả đúng là đại thiếu gia nhà giàu, được giáo dục tốt, so với loại dân nghèo phải lăn lộn bên ngoài như chúng tôi, quả là khác biệt.]

Tôi im lặng đánh giá hắn, đợi đến khi hắn không nhịn được hất đầu, mới đưa tay ra nhận.

[Nào.] Hắn cầm ly rượu của mình, [Tiểu Kỳ, chúc mừng chúng ta làm lại từ đầu.]

Tôi vẻ mặt cứng đờ nhìn hắn, tâm trạng vui vẻ của hắn không thể nào truyền sang cho tôi được.

[Đỗ... tiên sinh, tôi –]

Hắn khoát tay, [Đừng cứ trái một câu phải một câu tiên sinh này nọ, tôi nghe –] Hắn hướng về phía trước. [Thật rất bực bội.]

Tôi cảm thấy một trận lạnh buốt bủa vây tới, chợt buột miệng nói: [Thái độ của anh đối với tôi ở nhà hàng Pháp lần trước, cũng giống hệt như bây giờ.]

Tôi nhìn hắn, hai bàn tay nắm chặt, [Đỗ Diệc Tiệp, rốt cuộc anh có ý gì..? không, tôi đáng lẽ phải hỏi anh rằng, anh bắt tôi tới đây, là muốn làm gì?]

Đỗ Diệc Tiệp hớp một ngụm rượu, tư thế ngồi của hắn rất tuỳ ý, cổ áo mở rộng, xuyên qua chất lỏng màu đỏ nhìn vào hắn, dường như có thể cảm nhận được xung quanh có một luồng khí tức nguy hiểm.

[Tiểu Kỳ à,] hắn lắc đầu cười, [Tôi đưa em đến đây, tất nhiên là muốn sống thật tốt cùng em.]

[Đây là cách anh sống tốt cùng à? Tôi không hiểu nổi.]

Hắn thở dài một tiếng, đứng dậy, nhíu mày nói: [Tiểu Kỳ, tính em sao càng lúc càng hư vậy...?] Tiếp đó giống như bừng tỉnh đại ngộ mà gật đầu, giọng điệu lạnh lùng: [À, tôi biết rồi, là gã bệnh lao kia đã quá nuông chiều, cưng nựng em.]

[Anh đừng có nói bậy.] Tôi đứng dậy.

Đỗ Diệc Tiệp cũng không nổi giận, chỉ rút tay ra khỏi túi, cầm lấy điều khiển tivi trên bàn, hướng về màn hình TV LCD.

[Hôm nay nên vui vẻ chút, xem một số thứ thú vị góp vui, được chứ?]

Không đợi tôi đáp lại, hình ảnh trên màn hình đã hiện lên.

Đó là cảnh video theo dõi với độ nét cao, hình ảnh rõ ràng, chẳng qua không có âm thanh.

Tôi nhìn cảnh tượng trong màn hình, bỗng sững sờ —— đó là...

[Anh...] tôi khó tin nổi nhìn sang hắn: [Anh theo dõi tôi?]

Đỗ Diệc Tiệp chẳng nói chẳng rằng, ánh mắt hắn vẫn đăm đăm nhìn vào màn hình, khẽ “Xuỵt” một tiếng: [Tiểu Kỳ à, tập trung chút.]

Tôi ngạc nhiên nhìn màn hình kia.

Đỗ Diệc Tiệp không ngừng chuyển hình ảnh, hình ảnh của máy theo dõi là từ ba tháng trước —— đó là hồi Vương Tranh mới đến ở chung với tôi.

Hình ảnh máy theo dõi ngoài cài ở phòng khách ra, còn gồm cả phòng bếp và phòng ngủ, thậm chí cả phòng tắm. Tôi nghiến răng nhìn trừng trừng vào đằng trước, bước nhanh tới muốn đoạt lấy điều khiển từ tay Đỗ Diệc Tiệp, nhưng khi cảnh tượng chuyển đến hình ảnh Vương Tranh ôm tôi ngã nhào xuống ghế sô pha, cùng nhau cười đùa, bàn tay tôi không thể không ngừng lại.

[Tiểu Kỳ, sao vậy? Thằng đó, em thích nó à?] Đỗ Diệc Tiệp cười giễu, [Tiếc rằng nó chết rồi.]

[Im đi!] Tôi tóm lấy cổ áo hắn, Đỗ Diệc Tiệp một tay nắm lấy tay tôi, hờ hững cười, bảo tiếp: [Em đã muốn nhìn thấy nó thế, vậy để tôi cho em xem cảnh đẹp mắt nhất.]

Tôi tức giận trừng mắt nhìn hắn, sau đó nhìn sang chỗ khác.

Đỗ Diệc Tiệp mỉm cười kéo tôi về đằng trước.

Tôi không tránh được buộc phải nghiêng theo, lại nhìn thấy hình ảnh cả đời mình sẽ chẳng bao giờ quên.

Hình ảnh từ xa chiếu tới gần, rất rõ nét, thậm chí còn có cả âm thanh. Tôi ngây ngốc nhìn vào, hình ảnh bỗng nhanh hơn, con người ấy cũng dần rõ ràng hơn.

Lúc Vương Tranh đang đi sang đường, khóe môi vẫn còn vương theo nụ cười yếu ớt, sau một tiếng kêu chói tai, tôi trơ mắt nhìn —— Vương Tranh cứ thế bị đâm mạnh vào, cơ thể cậu ấy đập vào kính chắn gió.

Màu máu tàn khốc ấy đã nhuộm đỏ cả thế giới của tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui