Trọng Sinh Chi Trang Thiển



Hai người xuống núi rồi tùy tiện tìm một khách sạn ngủ nghỉ một lúc, sau đó liền ra sân bay. Trang Thiển mua vé may bay đến L tỉnh, nơi đó nằm ở khu vực tương đối xa xôi, diện tích rộng lớn với nhiều đồng cỏ cùng tài nguyên thiên nhiên, dân du mục mang theo ngôi nhà cùng dê bò của mình đi lại trên những mảnh đất mênh mông này.

Trang Thiển cùng Cố Thần ngồi máy bay không lâu thì lập tức đi về phía thảo nguyên rộng lớn, dùng một số pháp thuật nhỏ, hai người che dấu tướng mạo, cũng sẽ không cảm thấy quá đột ngột. Cùng người khác trao đổi hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng khi bọn họ muốn nhớ lại thì cố nghĩ cũng sẽ không nhớ ra rõ ràng bộ dáng của hai người.

Bên trong không gian là một mảng cỏ xanh rất lớn, một dòng suối nhỏ chảy ngang qua, tuy nói là suối nhỏ, nhưng nước cũng khá sâu, chảy liên miên không dứt từ hồ sâu dưới chân núi hòa cùng hồ lớn phía xa xa.

Hai người giả làm người nhân viên công ty nào đí đi thu mua vật phẩm, ở mỗi nơi ở của dân du mục khác nhau họ mua rất nhiều bò, dê cùng ngựa, toàn bộ thả trên mảng cỏ. Bọn nó có con đực cùng con cái, hơn nữa phẩm chất giống loài cũng đa dạng, thả trong không gian sau một hồi kinh hoảng thì tự tụ tập thành đàn của mình, bắt đầy nhàn nhã ăn cỏ. Trang Thiển lo lắng nhìn mặt cỏ, tuy chuẩn bị mấy động vật này thì mặt cỏ vẫn còn thập phần mênh mông vô cùng, nhưng với sức ăn khỏe khoắn của chúng, khiến cậu có chút bậm tâm.

Phía bắc L tỉnh, những thảo nguyên cùng chất đất phì nhiêu, mưa tuyết dồi dào, chủng loại cỏ nuôi gia súc cũng phong phú, chất lượng tốt, năng suất cao, trung bộ cùng nam bộ tuy hơi khô hạn, nhưng đồng cỏ cùng mưa tuyết vẫn rất sung túc, các loại cỏ cho gia súc cũng khá đa dạng, mật độ cùng sản lượng tuy có chút kém hơn những vùng thảo nguyên chăn nuôi, nhưng cỏ cho gia súc thì vẫn dồi dào dinh dưỡng. Trang Thiển thu thập lượng lớn hạt giống những loại cỏ đó, dùng tinh thần lực khống chế nước suối kéo đến trên mặt cỏ tạo mưa xuống, mặt cỏ lộ vẻ xanh mơn mởn, nhưng không bao lâu sau, nó sẽ trở nên càng thêm tươi tốt cùng nhiều hơn.

Vơ vét xong khu vực chăn nuôi, Trang Thiển ngoài ý muốn phát hiện L tỉnh cư nhiên còn có tài nguyên nông nghiệp phong phú. Cậu còn tưởng rằng so với phương nam thì nó chỉ là vùng đất rộng lớn cằn cỗi thôi chứ.

Vì thế Trang Thiển và Cố Thần lại biến hóa bộ dáng một chút, tách ra rồi cùng thu thập hạt giống cùng thành phẩm. Nơi này sản vật nhiều nhất chính là lúa mạch, ngô, thóc, yến mạch, cây cao lương chỉ chờ thu hoạch, còn có sản xuất một số loại trái cây thích hợp với thời tiết giá rét, cho nên trong không gian, lại thêm một đống táo, lê, hạnh, sơn trà cùng mầm cây ăn quả. Trang Thiển có chút đau đầu nhìn đống đồ thu hoạch, tưới một ít nước hồ cho chúng, để linh khí bồi dưỡng khiến chúng không bị khô héo, rồi từ không gian lấy ra một chiếc xe việt dã.

Cậu cùng Cố Thần lái xe hướng rừng rậm mà tiến, L tỉnh đồng dạng là một trong những vùng lãnh thổ rừng rậm quan trọng của quốc gia. Tổng diện tích rừng ước chừng có đến 2080 hecta, chiếm hết 11% tổng diện tích rừng của cả Trung Quốc, đứng đầu cả nước. Cây cối nơi này chủng loại vô cùng đa dạng, chỉ riêng cây cối đã có khoảng 350 loài, tuổi thọ cây cao, chất liệu cứng rắn cùng ưu việt thích hợp lấy gỗ, lại có chủng loại cây tránh hạn tránh bão cát được triển khai làm rừng phòng hộ, còn có chủng loại cây dùng cho kinh tế cùng một số cây được liệt vào danh sách là cây quý hiếm cần được bảo vệ.

Dùng trận pháp che dấu, Trang Thiển với Cố Thần tiến vào rừng sâu núi thẳm, bắt đầu một đoạn sinh hoạt ngăn cách với cuộc sống thế giới bên ngoài.

Bọn họ chậm rãi đi theo đường núi, chỉ cần vừa nhìn đến thực vật nào thì đều thu vào không gian, di chuyển chúng đến núi trong không gian, lá tùng rụng, hoa trắng, hoa đen, những cây cối có thể làm vật liệu gỗ, được chuyển sang gần hồ đối diện rừng cây. Vô luận là bụi cây, cây cao to hay bông hoa, rêu, Trang Thiển cũng không cần mình biết hay không đều ném chúng vào không gian, dù sao thì về sau cũng chẳng có ai vào nơi này, mà nguyên khí dần dần khôi phục lại sẽ bị con người làm hư tổn, rừng rậm vốn chỉ còn lại tấm áo khoác mà thôi.

Ngay từ đầu, tinh thần lực của Trang Thiển rất yếu, thường thường chỉ tập trung được một khắc thì liền nhanh chóng hao hết, mà vì việc gieo trồng trong không gian nên Cố Thần không thể cản tốc độ Trang Thiển được,do tùy thời đều có thể bổ sung tinh thần lực, Trang Thiển di chuyển đồ vật này nọ khắp nơi dễ dàng hơn. Mỗi lần tiêu hao không sai biệt lắm thì hai người liền tiến vào Mặc Huyền điện luyện công khôi phục bảy phần thực lực rồi sau đó lại tiếp tục tiêu hao. Đại khái khoảng nửa tháng sau, tinh thần lực của TrangThiển đã có một bước tiến mới, trình độ tu vi linh hồn đều đã cao hơn trước nhiều, có thể kiên trì được hai giờ sau đó mới ngồi xuống khôi phục lại. Mà càng về sau, bọn họ càng tiến vào sâu bên trong khu vực khác, do đó tất cả động vật nhỏ bị phát hiện đều được thu vào không gian.

…………..

Trang Thiển cùng Cố Thần một đường san bằng cộng thăm dò, thẳng đến giữa tháng 12, Trang Thiển bắt đầu đột phá luyện khí tầng thứ năm, Cố Thần vì thế đành cần cù thu hoạch mấy loại mầm trái cây, làm cho một góc rừng cây trở nên đầy ắp hơn nhiều. Ngay sau đó, Cố Thần cũng áp chế đột phá lên luyện khí tầng bốn, nên Trang Thiển không có việc gì làm chỉ có thể tạo ra nhiều rào chắn bao xung quanh dãy núi cùng đồng cỏ, cậu không muốn đám dê bò sẽ đến bên bờ hồ uống nước đâu.

Nếm được “quả ngọt” (lợi ích) hai người liền càng thêm ra sức “dọn dẹp” những khu vực mà mình đi ngang qua, nếu không nói đến việc bị vệ tinh chộp được những điều bất thường, đường mà bọn họ đi quá phỏng chừng chỉ lưu lại một ngọn núi “trọc lóc”. (vơ vét thế này là cùng =.=IIIIIII)

Về sau, những con lợn rừng, sói cùng mấy con gấu đen cũng không tránh được cuộc “càn quét” này…….

Đợi đến một tháng sau hai người mới chịu chui ra khỏi núi, đến khi cảm nhận được tiếng động cơ của ô tô cùng sự náo nhiệt ồn ào của thành thị, cơ hồ có một loại cảm giác phảng phất như cách một thế hệ. Thành thị huyên náo ầm ĩ, tràn đầy không khí bụi bặm, bầu trời xám trắng, nhưng khiến cho người ta cảm thấy thân thiết, người là động vật quần cư, tuy sống trong dòng người cản thấy rất phiền toái, nhưng khi chỉ có một mình cô độc thì vô cùng nhớ mong.

Trang Thiển mở điện thoại gọi báo cho Trang Triệt rằng mình vẫn bình an, đi đến bên cạnh Cố Thần. Cố Thần đang đứng trước cửa sổ của khách sạn, ngoài cửa sổ chính là đường cái, tuyết đọng bị ô tô dẫm lên biến thành nước bùn, tầm mắt bị mấy cái dây điện màu đen cắt thành nhiều khối….  

Cố Thần đem cằm gác trên vai Trang Thiển, nhẹ nhàng hôn hôn bên lỗ tai cậu: “Anh còn định sẽ nói giỡn rằng chúng ta sẽ sống ở đào nguyên không ra ngoài nữa, hiện tại nghĩ lại thần tiên cũng không tệ.”

“Tất nhiên.” Tai Trang Thiển có chút đỏ lên, cậu quay đầu cắn cắn chóp mũi Cố Thần, nhìn lên bầu trời xám trắng, “cho nên chỉ có thể nói đùa mà thôi.”  

Cố Thần dùng tay giữ lấy đầu Trang Thiển đang định xoay đi, cũng thân mật cắn cắn chóp mũi cậu, sau đó tay kia sờ sờ bên tai Trang Thiển, mềm mềm nóng nóng, rồi xoa lên mái tóc của cậu, mái tóc màu rám nắng cũng thực mềm mại…. “Cho nên anh thà rằng chìm nổi trong mạt thế, còn hơn trốn tránh ở một nơi không có ai, tình thân, trách nhiệm, hữu nghị,.…… Đều không thể bỏ, còn có, em.”

Trang Thiển dùng ngón tay búng nhẹ tai Cố Thần, rồi dựa vào người hắn nhìn ra ngoài cửa sổ….

Một lát sau, Trang Thiển đứng thẳng người dậy, đem sức nặng đè trên người Cố Thần dời đi: “Đi thôi, nếu không sẽ không kịp chuyến bay đâu.”

“Ừ, chúng ta lái xe đến sân bay thôi.” Cố Thần cười rồi bắt đầu mặc áo khoác vào.

Hai người quyết định ngồi máy bay đến các tỉnh thành thị phía bắc trước, sau đó cứ theo một đường hướng phía tây thu thập vật tư, hoàn thành xong, lại đi phía nam, sau đó sang hướng đông thu thập tiếp, thẳng đến bờ biển, thì lại quay ngược về phía đông, cho đến khi đi đầy đủ các thành thị.

Trên cơ bản, chỉ cần là đồ có thể làm vật tư, hơn nữa không lãng phí thời gian, vô luận nhiều ít bọn họ đều thu hết, Mặc Huyền điện có một phòng trữ vật rất lớn. Cho dù hiện tại bọn họ không dùng đến, nhưng về sau khu an toàn thành lập thì vẫn có thể dùng để ổn định tình thế.

Kinh tế thành thị phát triển, thu vật tư cũng càng trở nên tiện lợi hơn không ít, cơ bản là chỉ cần có đủ tiền tài mà thôi, hơn nữa nhờ vào lực lượng phát thuật khiến người bán có chút sao nhãng mấy chi tiết nhỏ, mua gì cũng đều vô cùng tiện lợi.

Mượn cớ mua vật tư tránh lễ mừng năm mới, rừng cây của Trang Thiển giờ đã tràn ngập các loại hoa quả, chủng loại tôm cá trong hồ cũng đa dạng hơn, về phần mặt cỏ, đã có mấy con thỏ bắt đầu đào hang, còn có mấy loại thú khác ngoại trừ gà, vịt, ngỗng nuôi ở đồng cỏ bên kia thôi, mặt khác tỷ như chim ngói, chim cút còn nhỏ ở trong rừng tìm thức ăn, Trang Thiển thậm chí còn nuôi mấy con công, ngắm cho đẹp mắt. Có lúc lái xe đi đến những khu vực xa xôi một chút thì gặp mấy động vật hoang dã như hồ ly linh tinh, cũng thêm hết vào núi, chúng nó sẽ nhẫu nhiên sẽ đến khu đồng cỏ tìm thức ăn.

Về phần lương thực, Trang Thiển thu một số lượng lớn hạt giống, co hồ là chất đầy cả kho, bởi vì kho hàng là thời gian ngưng đọng, cho dù là mười năm sau, hay hai mươi năm sau, đều có thể lấy ra gieo trồng. Còn có lương thực đã thành phẩm cậu thu cũng không ít, hơn nữa còn liên tục được gia tăng.

Đợi đến hai tháng sau lễ mừng năm mới, Trang Thiển cùng Cố Thần vừa vặn đến K thị, K thị cũng là một trong những thành phố phồn hoa, cả thành phố vẫn còn tràn ngập không khí của năm mới.

Đêm 30 còn chưa tới, thì các thương gia đã thừa dịp khoảng thời gian cuối cùng để bán hàng, những đồ trang trí đo đỏ được giăng khắp thành thị. Dây kết Trung Hoa, câu đối, chữ phúc, dán đầy phố lớn ngõ nhỏ, khiến cho mấy bức tường bê tông cùng rừng rậm ngày thường lạnh lùng giờ đã có thêm vài phần nhân khí.

Cố Thần cùng Trang Thiển thuê một gian phòng nhỏ, cũng tỉ mỉ chuẩn bị câu đối cùng viết chữ phúc, dán giấy màu đỏ trong suốt như thủy itnh lên cửa sổ, trong hộc tủ để đầy đồ trang trí, dây ớt đỏ cùng mấy cái dây kết Trung Hoa.

Buổi sáng hai mươi chín, Cố Thần có chút bối rối khẩn trương rót cho Trang Thiển đang xem TV một ly trà nóng đã sớm uống sạch.

“Mộc Mộc.” Cố Thần không biết bản thân phải mở miệng như thế nào nữa.

Trang Thiển xoay người, trong mắt mang theo ý cười: “Sao thế, ngượng cái gì?”

“Mộc Mộc, em biết rồi phải không.” Cố Thần khi xuất phát ở B thị đã liên hệ một số bạn bè, bước đầu thành lập thế lực cho riêng mình, lợi dụng sự kiện người bị cắn cùng một ít tin tức thực mà không thật của phía chính phủ thành công lừa dối đám bạn tốt, đồng thời trên đường đi cũng có khoảng thời gian đều phải chỉ huy từ xa. Hiện tại hắn cần quay lại B thị để củng cố thành quả của mình hơn nữa cam đoan thực quyền trong lời nói của mình, bởi vì hắn vừa mới biết có người tựa hồ muốn nổi lên một ít tâm tư hèn mọn.

Trang Thiển uống một ngụm trà, nhíu mày: “Cố Thần, em nghĩ anh muốn cùng em sóng vai chứ?”

Cố Thần đột nhiên bình thường trở lại, tuy hắn không biết đội hữu của Trang Thiển là người như thế nào, thế nhưng điều đó không quan trọng, trọng yếu là hắn không thể chỉ mãi đứng phía sau Mộc Mộc được. Hắn hôn trán Trang Thiển: “Anh đảm bảo, khi em đến D thị tập hợp, anh sẽ ở đó.”

“Cố Thần, em tin anh.” Trang Thiển buông tách trà, nhìn ánh mắt Cố Thần hạ xuống khiến cậu có chút rung động, vì thế giữ chặt bả vai Cố Thần, hôn lên môi hắn.

"Description  dây kết Trung Hoa


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui