Trọng Sinh Chi Tri An Như Phỉ

Tên tóc vàng trên dưới đánh giá Tô Khả Khả vài lần, nửa tin nửa ngờ, hiện tại Hổ ca vào đồn rồi, thịt mỡ tới tay cũng không thể ném đi a.

“Vậy cô đưa tiền cho tôi là được.”

“Số tiền này tôi muốn đích thân giao cho Hổ ca, hai bên mới có thể bàn giao dứt điểm được.”

“Hừ, lũ đàn bà thối tha, không cho cô biết tay nên ngứa mình rồi đúng không?!”- Tóc vàng gào to uy hiếp Tô Khả Khả, nếu như hiện tại lấy được số tiền kia, chính mình độc chiếm có phải sẽ nhiều hơn là chia cho nhiều người a, đến khi Hổ ca đi ra thì giả bộ làm như không biết là được rồi.

Tô Khả Khả hỏa khí ứa ra, lúc nào đến phiên một tên cà chớn đến uy hiếp mình vậy, bày ra bộ mặt hù dọa người: “Hổ ca đã tiến vào cục cảnh sát, mày chính là đồng bọn bỏ chạy với tên hành động chung đêm đó đúng không?”

Tên tóc vàng vốn đã không có bao nhiêu sức lực, bị hù dọa chỉ biết sững sờ, chỉ vào Tô Khả Khả: “Ả đàn bà này, cô không được đặt điều nha?” – Nói xong liền bắt đầu chạy.

Tâm Tô Khả Khả chìm xuống, Hổ ca bị tóm, đến tột cùng là vì cớ gì mà bị tóm, hi vọng không phải điều mình đang nghĩ tới.

Tay nắm thật chặt, quyết định đi đến đồn cảnh sát.

Mà hiện tại, trong đồn, vẫn là hai vị cảnh viên kia, đang tiến hành thẩm vấn Triệu Nhu.

“Bảy ngày trước, bà đã chuyển năm ngàn vào tài khoản ngân hàng XX, bà cùng bị người bị hại là Trần Phỉ tiên sinh có quan hệ gì, vì nguyên nhân gì mà bà muốn hành hung người khác?”

Triệu Nhu đã sớm sợ hãi, khắp phòng cảnh sát, cùng với hai vị này cứ nhìn bà chằm chằm, chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng kinh khủng như vậy, tay chân mềm nhũn: “Đồng chí cảnh sát, tôi, tôi không biết, không hiểu tình huống hiện tại là như thế nào, thật sự không phải tôi, tôi cái gì cũng không biết mà đồng chí cảnh sát.”

Dù hỏi cách nào, Triệu nhu đều đánh chết cũng không xác nhận bản thân có bất kì liên quan gì, nếu Triệu Nhu cùng Trần Phỉ không thù không oán, như vậy chỉ còn con gái của Triệu Nhu thôi.

“Bà có phải có con gái, năm nay đã mười chín tuổi không? Tên là Tô Khả Khả? Cô ta cùng người bị hại Trần Phỉ tiên sinh học cùng một trường học.”

Triệu Nhu sững sờ: “Đúng, đó là con gái của tôi.”

Co rút ngón tay, như là ý thức được điều gì, tiếp tục nói: “Con gái của tôi từ nhỏ đến lớn đều rất hiểu chuyện, ở trường học quan hệ với các bạn cũng rất tốt, xưa nay chưa từng gây chuyện thị phi, thành tích rất ưu tú…”


Ngắt lời Triệu Nhu: “Tô Khả Khả có từng mượn thẻ ngân hàng của bà, chi trả tiền không?”

“Không, không có!”

Triệu Nhu phủ định quá nhanh, cũng quá nóng vội, ánh mắt dao động, cho dù không có cái gì, e là trong lòng cũng phải có chút hoài nghi.

Hai đồng chí cảnh sát tạm thời chỉ thẩm vấn tới đây: “Có lẽ bà phải chịu đựng ở đây thêm một buổi chiều rồi.”

Hiện tại, nhân vật then chốt cần thẩm tra là Tô Khả Khả, không hề do dự, cảnh sát liền xuất hành đến đại học Hải Vị.

Tô Khả Khả vừa tới đồn công an liền nhìn thấy một đám cảnh sát đang khởi hành, nhìn phương hướng, cô ta khẳng định đích đến của bọn họ là đại học Hải Vị, bước chân dừng lại, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Tô Khả Khả không vào xem mẹ của mình, mà là xoay người trở về đại học Hải Vị.

Cảnh sát đi chuyến này hiển nhiên là không thu hoạch được gì, gọi vào số của Tô Khả Khả cũng không có tín hiệu.

Động tĩnh lớn như vậy, một đống cảnh sát tìm đến bạn gái mình, Tống Lan vô cùng lo lắng, liên lạc lại không được, ngày hôm nay sắc mặt của Tô Khả Khả không tốt, lẽ nào trong nhà xảy ra chuyện gì rồi?

Tìm khắp mọi nơi, đều không có bóng dáng Tô Khả Khả, lưu lại hai cảnh sát ở đây chờ nghi phạm xuất hiện, tay không mà trở về.

Tống Lan trong lòng thật sự không yên, một người không hiểu vì sao lại mất tích, cũng không biết là có chuyện gì đã xảy ra.

Sốt ruột bất an mà gọi đến số Tô Khả Khả liên tục, mãi đến tận mười giờ khuya, điện thoại mới được nối thông, đã liên lạc được với cô.

“A Lan, cậu có thể giúp tớ một chút không, đừng cho cảnh sát biết, tớ hiện tại thật sự thật sự không biết phải làm gì nữa, chỉ có cậu mới giúp được tớ thôi, a Lan. Tớ đang ở tiệm cà phê bên cạnh trường học chờ cậu, cậu nhất định phải tới đây nha.”

Tống Lan đối với Tô Khả Khả một điểm hoài nghi đều không có, hơn nữa nghe Tô Khả Khả nói như thế, bạn gái chính mình xảy ra chuyện, Tống Lan làm sao có thể mặc kệ.

Lẫn tránh cảnh sát đi tới quán cà phê, chỉ thấy Tô Khả Khả nước mắt lưng tròng nhìn vào mình, khiến tâm tình Tống Lan càng thêm mềm nhũn.


“A Lan, lần này chỉ có cậu mới có thể giúp tớ.” – Tô Khả Khả khẽ cúi đầu, càng lộ vẻ điềm đạm đáng yêu.

Tống Lan không nhịn được đem người ôm vào trong ngực, khẽ vuốt vai Tô Khả Khả: “Có chuyện gì thì chúng ta cùng nhau nghĩ cách, đừng khóc.”

Tô Khả Khả tựa như đang cố nén thương tâm, rất gian nan mở miệng: “Mẹ tớ bị đưa vào cục cảnh sát, bà là người tốt như vậy, A Lan, cậu nhất định phải giúp tớ.”

“Lý do là gì?”- Tống Lan cũng không ngốc đến mức đáp ứng ngay lời yêu cầu của Tô Khả Khả.

“Ô ô ô, tớ không biết, ngày hôm nay, khi tớ về đến nhà thì mẹ đã bị cảnh sát bắt đi rồi, tớ thật sự không biết làm sao bây giờ, a Lan trước tiên giúp tớ cứu mẹ ra ngoài, chúng ta mời luật sư, mẹ tớ làm sao chịu được cực khổ trong ngục chứ, cả đời đều chưa bao giờ gặp chuyện lớn như vậy, ô ô.”

Tống Lan trong nháy mắt nghĩ đến chú của mình, chú hiện tại là trưởng cục công an, chỉ cần không phải chuyện gì lớn, bảo lãnh người ra ngoài hẳn không phải là việc khó.

“Được rồi được rồi, tớ sẽ tìm chú nghĩ cách, cậu đừng lo lắng nữa.”

Tô Khả Khả đầy hi vọng cùng ngưỡng mộ, nói: “A Lan, có cậu thật tốt.”



Bởi vì Cận Tri An bị thương, nên Trần Phỉ không đến chỗ Lâm Thụy làm việc, cậu vẫn túc trực ở bệnh viện, chăm sóc thật tốt Cận Tri An, đến khi hắn khỏe lại mới thôi.

Hoàn toàn xem Cận Tri An xem là bệnh nhân “sắp chết”, mặc dù chân cậu vẫn chưa khỏi, thế nhưng tuyệt đối không cho phép Cận Tri An động thủ, cái gì cũng đều đưa đến tận tay Cận Tri An.

Tại trong lòng Trần Phỉ, cậu đã đem Cận Tri An đẩy lên “đẳng cấp” ân nhân cứu mạng, nếu không có Cận Tri An, bản thân đại khái là lành ít dữ nhiều.

Kỳ thực Cận Tri An không cần thiết phải trụ lại bệnh viện, có thể xuất viện về nhà tự dưỡng thương, thế nhưng Trần Phỉ không yên tâm, nếu đã đóng một ngày viện phí, vẫn là nên cố gắng điều trị thêm một ngày, để giúp Cận Tri An thoải mái, mới sáng sớm cậu phải tất tả chạy về nhà lấy vật dụng hàng ngày cùng với quần áo đến, thật là chu đáo đến không tưởng tượng nổi.


Trần Phỉ rất suy tư, đến tột cùng ai mới là hung thủ ở đằng sau, từ phía cảnh sát biết được có người thuê côn đồ thủ tiêu mình, Trần Phỉ kỳ thực vô cùng khiếp sợ.

Cho tới nay, cuộc sống của Trần Phỉ rất đơn thuần, cha mẹ chết sớm, thân thích tuy rằng không thân thiết nhưng cũng không cay nghiệt, cùng trong đám bạn học đều có quan hệ hữu hảo, bản thân có thể kiếm được đầy đủ tiền nuôi sống chính mình, có thể nói là sinh hoạt an ổn, là một con mọt game, luôn cảm thấy thế giới thật hòa bình, dù bị người khác đẩy rơi xuống lầu hai, cũng chỉ cảm thấy tâm tình có chút kích động mà thôi.

Tình huống hiện tại như thế, đã vượt xa khỏi nhận thức của Trần Phỉ.

Có chút thở dài cùng không rõ, lên tiếng hỏi Cận Tri An: “Tôi làm người khác rất chán ghét sao?”

Cận Tri An từ cuối sợi tóc Trần Phỉ nhìn thấy hầu kết, mỗi một vị trí đều có vẻ miêu tả tỉ mỉ.

Trần Phỉ bị xem đến nóng mặt, bất an nuốt xuống một ngụm nước bọt, tay vô ý thức nắm chặt ống quần: “Nhìn cái gì vậy, bộ chưa từng thấy anh chàng đẹp trai hả!”

Trần Phỉ kiên quyết không thừa nhận là chính mình da mặt mỏng, thế nhưng ánh mắt không tên của Cận Tri An lại khiến người ta hô hấp căng thẳng, đây là chuyện gì đang xảy ra vậy?! Mẹ nó!!!

“Người nào đó cũng đã tự nhận mình là anh chàng đẹp trai rồi, làm sao lại có thể làm người chán ghét đây.” – Khẽ cười một tiếng, dời ánh mắt, buông tha cho người nào đó, có một số việc cần phải từ từ a.

Trần Phỉ trong lòng buông lỏng, trên mặt vẫn là giả vờ trấn định, nhưng lại không biết bản thân căng thẳng sớm đã bị nhìn thấu.

“Đến tột cùng là ai muốn hại tôi, tôi cái gì cũng không nhớ rõ, trước đây tôi đã từng gây thù chuốc oán với ai sao?” – Trần Phỉ nói rất không xác định, ai biết nguyên chủ có tạo nghiệt gì không.

“Không cần nghĩ nhiều, chờ cảnh sát điều tra rõ ràng sẽ biết ngay thôi, đúng không?”- Nói rồi vỗ vỗ đầu Trần Phỉ.

Trần Phỉ trừng mắt lên: ” Đừng đánh lên đầu tôi! Sẽ biến thành ngốc có biết hay không!”- Trần Phỉ không thích loại cảm giác như bị đại nhân sủng ái này, thật ấm áp, thế nhưng cũng thật không được tự nhiên a.

Cận Tri An hanh cười: “Vốn là đã đủ ngốc rồi, vậy mà còn bày đặt.”

Trần Phỉ xù lông: “Nơi nào ngốc chứ!”- Trợn tròn cặp mắt, rất giống chú chó con muốn đòi lại lẽ phải vì bị bắt nạt.

Cận Tri An lành lạnh phủi phủi tờ tạp chí, hững hờ “Ừ” hai tiếng, trả lời rất qua loa.

Trần Phỉ giận dữ, trước đây làm sao không phát hiện người này ác liệt đến vậy. Trước đây còn cảm thấy đây là một người tốt, hiện tại mới phát hiện vẻ lãnh mạc kia, chỉ là một lớp da a, trên thực tế đặc biệt ấu trĩ. Hừ!

Ngạo kiều cho rằng mình hay lắm sao, chỉ một câu giải thích như vậy là xong rồi hả, người này cũng ngây thơ quá đi, đại nhân ta đây không cùng người này tính toán.


Cận Tri An xưa nay không biết, hai người lẳng lặng cùng nhau không nói lời nào, lại có thể bình lặng mỹ hảo như thế.

Một trận tiếng chuông đánh vỡ không gian yên tĩnh, Trần Phỉ chỉ nghe được Cận Tri An ậm ừ nói không được cái gì đó.

Trần Phỉ ngờ vực: “Xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có chuyện gì, có chút buồn ngủ.”

Trần Phỉ tự giác đứng dậy đi chuẩn bị đồ dùng rửa mặt, rót nước nóng, không hề có một chút nhận thức được bản thân đã bị ai kia xoay chuyển đề tài.



Tống Lan cùng chú mình quan hệ cũng không tệ lắm, ông ta lập tức gọi điện thoại hỏi thăm tình huống, xem có thể thả người hay không, nào biết lại nhận được lời từ chối uyển chuyển của đối phương.

Làm trưởng cục công an nhiều năm như vậy, giao tình đương nhiên không thể ít, vì cẩn thận, hỏi sở trường xem tột cùng cấp trên là ai, tại sao ngay mặt mũi của mình cũng không cho.

Vị sở trưởng này cũng thật khó xử, hai người đều là thủ trưởng a, đắc tội bên nào cũng không tốt, thế nhưng lại không thể làm gì hơn, vẫn là rất uyển chuyển nhắc nhở chú của Tống Lan: “Tống cục trưởng, chuyện này không phải không nể mặt ngài, chỉ là cấp trên trực tiếp truyền lệnh xuống, muốn nghiêm tra, không thể xử nhẹ được, đây thực sự không thể do tôi quyết định, nên ngài đừng làm khó chúng tôi nữa, chúng tôi cũng chỉ là phụng mệnh làm việc thôi.”

Tống cục trưởng cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, có thể trực tiếp lướt qua lệnh của mình, hơn nữa để người cấp dưới từ chối mà không cần đắn đo suy nghĩ, chuyện này xem ra không phải bản thân muốn là có thể nhúng tay vào được, khi đã hỏi rõ chuyện xảy ra, cũng không tiếp tục làm khó dễ vị sở trưởng này nữa. Người ta có thể tiết lộ được gì đều tiết lộ rồi, mấu chốt cũng là ân tình giữa hai bên mà thôi.

Ở quan trường nhiều năm, Tống cục trưởng tự nhiên rất biết đánh giá tình huống, lập tức gọi điện thoại cho Tống Lan, ngữ khí rất nghiêm khắc: “A Lan, chuyện này cháu chớ xía vào, không phải chuyện cháu có thể quản, cũng không phải chuyện chú có thể quản, nhớ kỹ, tuyệt đối không được dính líu.”

“Chú à, chuyện gì xảy ra, mẹ cua Tô Khả Khả…”

“Đã bảo cháu không được xía vào cũng không được quản mà, đừng có tự rước hoạ về thân! Đúng rồi, cháu có bạn học tên Trần Phỉ sao? Nên giữ gìn mối quan hệ tốt với cậu ta, càng thân thì càng hay, chú thấy Trần Phỉ chính là một người bạn học hoàn hảo đấy.”- Tống cục trưởng trước mặt hạ cấp bị mất mặt mũi, làm sao giữ được ngữ điệu nữa.

“Chú! Cháu đang muốn hỏi chính là mẹ của Khả Khả, sao lại đề cập đến Trần Phỉ làm gì!” – Trong giọng nói tràn đầy bất mãn cùng ghét bỏ.

Tống cục trưởng nghiêm mặt: “Cớ gì mà nói nhảm nhiều như vậy, lẽ nào người chú này còn có thể hại cháu à!”- Không muốn tiếp tục để ý đứa cháu cứng đầu cứng cổ, chẳng thèm để ý quan tâm nó còn nói gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

Tô Khả Khả ở bên cạnh nghe điện thoại, nghe được Tống Lan nhắc tới Trần Phỉ, cộng thêm ánh mắt xin lỗi của Tống Lan, Tô Khả Khả chợt mất hết khí lực, ngơ ngác ngồi xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận