Trọng Sinh Chi Trứ Ma

Editor: Vện

Tiểu Thạch Đầu cảm thấy chỉ hai cánh tay thì không đủ dùng.

Hắn chụp cổ áo, ngón tay A Nam xốc vạt áo hắn, hắn cuống quýt che vạt áo lại, A Nam kéo cổ áo tuột xuống khuỷu tay, để lộ bờ vai trắng muốt.

Vì bị thu nhỏ nên chỗ nào của Tiểu Thạch Đầu cũng vừa mềm vừa tròn trịa, cực kỳ dễ thương.

Nhất là bộ dáng Tiểu Thạch Đầu luống cuống níu áo, nhìn hết sức “đáng thương”, khiến người ta không thể kiềm chế ham muốn bắt nạt.

Trọng Đạo Nam cho là y đã bị tâm ma ảnh hưởng, nhất định là vậy, nếu không sao y lại muốn bắt nạt Tiểu Thạch Đầu chứ?

Nhưng mà cảm giác thỏa mãn đó thật sự khiến người ta muốn dừng cũng không được…

Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu bùng nổ cuộc chiến thoát y, Tiểu Thạch Đầu bị lột sạch trơn liều mạng ôm y phục, Trọng Đạo Nam dùng ngón tay nhẹ nhàng khều lấy bộ áo.

Ánh mắt sung sướng thấy rõ nhìn cho Tiểu Thạch Đầu đỏ lựng cả người.

Giành giật nửa ngày, Trọng Đạo Nam đột ngột thả tay, vì đang dùng sức quá mạnh nên Tiểu Thạch Đầu bị bật ngửa ra phía sau. Hắn hoảng hốt buông tay, Trọng Đạo Nam chớp thời cơ giật phăng y phục.

Tiểu Thạch Đầu trần như nhộng cứ thế ngã vào bàn tay Trọng Đạo Nam.

Tiểu Thạch Đầu mờ mịt chớp mắt, lúc ý thức tình trạng hiện tại, hắn “á” một tiếng, bịt mắt lại, người cuộn tròn, nhỏ giọng mắng, “A Nam là đồ xấu xa!” Vừa mới xoay người đã rơi khỏi tay Trọng Đạo Nam, may mà Trọng Đạo Nam phản ứng nhanh, đưa tay kia đỡ lấy Tiểu Thạch Đầu.

Tiểu Thạch Đầu sợ hết hồn, chưa kịp định thần đã nghe Trọng Đạo Nam cười khùng khục, “Ừ, A Nam là tên xấu xa.” Trọng Đạo Nam phụ họa lời của Tiểu Thạch Đầu, sau đó thả Tiểu Thạch Đầu nằm lên chân mình.

Tiểu Thạch Đầu len lén nhìn qua khe hở, phát hiện A Nam đang mỉm cười nhìn hắn, nhìn cho toàn thân tỏa nhiệt, chín hồng như tôm luộc.

Tiểu Thạch Đầu nhúc nhích, định chui vào trong chăn trốn nhưng trước khi hoàn thành ý đồ thì bị ngón tay Trọng Đạo Nam chặn lại.

“A… A Nam…” Tiểu Thạch Đầu nước mắt lưng tròng nhìn Trọng Đạo Nam, tim Trọng Đạo Nam lập tức chảy thành nước.

Trọng Đạo Nam dùng hai tay nâng Tiểu Thạch Đầu, nhẹ nhàng thả hắn lên đùi mình, “Sao lại khóc rồi?”

Tiểu Thạch Đầu biến nhỏ, nước mắt cũng nhỏ li ti rơi lộp bộp, thật khiến người ta đau lòng.

Tiểu Thạch Đầu ôm chăn, nấc một tiếng, “Ai bảo A Nam bắt nạt ta!”

“Ừ, A Nam bắt nạt ngươi.” Trọng Đạo Nam ứng thanh, sau đó lấy y phục của Tiểu Thạch Đầu khoác lên mình hắn, “Nhưng ai bảo Tiểu Thạch Đầu dễ thương như vậy chứ?”

Tiểu Thạch Đầu ôm y phục, nhìn Trọng Đạo Nam một cái rồi hậm hực xoay đi, đưa lưng về phía Trọng Đạo Nam, bắt đầu mặc lại quần áo. Tiểu Thạch Đầu thầm nghĩ, chờ A Nam biến nhỏ rồi, hắn nhất định phải… nhất định phải…

Tưởng tượng ra A Nam tí hon mềm mại, Tiểu Thạch Đầu cảm giác có một ngọn lửa bốc thẳng lên đỉnh đầu, mặt đỏ bừng, nóng hầm hập.

Tiểu Thạch Đầu nghĩ ngợi đến xuất thần, đột nhiên phát hiện trước mắt xuất hiện một ngón tay quen thuộc, là ngón tay của A Nam.

Đáng ghét là ngón tay kia dễ dàng đẩy hắn ngã ngửa, sau đó…

Nơi riêng tư của Tiểu Thạch Đầu hết bị ấn chỗ này rồi sờ nắn chỗ kia…

Giọng A Nam vang lên, “Chỗ này vừa nhỏ vừa mềm, dễ thương ghê.”

Tiểu Thạch Đầu hít mũi, chỗ nhạy cảm tiếp tục bị sờ mó, một chân bị kéo lên, Tiểu Thạch Đầu dùng sức rút chân về, đạp ngón tay đáng ghét của Trọng Đạo Nam, hét lớn, “A Nam là đại lưu manh!” Tiểu Thạch Đầu gần như mất kiểm soát, há miệng cắn phập vào tay y.

Tiếng cười sảng khoái của Trọng Đạo Nam và âm thanh tức tối của Tiểu Thạch Đầu văng vẳng khắp phòng, “A Nam đại lưu manh!”

Không thể không nói, Tiểu Thạch Đầu cắn một cái chỉ làm ngón tay hơi ngứa, cõi lòng cũng ngứa ngáy.

Náo loạn cả buổi tối, hôm sau, Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam đều dậy trễ. Lúc ra khỏi phòng, Tiểu Thạch Đầu vẫn còn bực bội, hết đỏ mặt lại thở phì phò.

Trọng Đạo Nam thấy vậy, mặt vẫn đeo nụ cười thản nhiên, đến nói nhỏ với Tiểu Thạch Đầu, “Ra ngoài đi dạo thôi.” Tiểu Thạch Đầu xoay người không để ý y, Trọng Đạo Nam hỏi, “Hôm nay không muốn tản bộ à?”

Vì Trọng Đạo Nam đến gần, Tiểu Thạch Đầu bắt đầu nóng lên, cắm đầu đi thẳng về phía trước, Trọng Đạo Nam áp sát không tha.

Đến giờ cơm, Trọng Đạo Nam phải ra sức dỗ dành mới dụ được Tiểu Thạch Đầu không muốn nói chuyện với “lưu manh” ăn cơm như trút giận, ăn còn nhiều hơn bình thường.

Trọng Đạo Nam nhìn mà tim mềm nhũn.

Y biết Tiểu Thạch Đầu rất giận, nhưng bất luận ấm ức đến mấy, Tiểu Thạch Đầu vẫn tình nguyện xuống nước với y.

Tiểu Thạch Đầu như vậy khiến Trọng Đạo Nam thấy cõi lòng như được rót đầy đường mật.

Thế nên…

Thế nên y mới không thể buông tay…

Tiểu Thạch Đầu của y.

Tiểu Thạch Đầu dù giận nhưng khi đến lúc làm chính sự, hắn lập tức ném hết mọi chuyện ra sau đầu.

Hôm nay là ngày hội đấu giá chính thức bắt đầu.

Tu chân giả trong thành vẫn đông nườm nượp, chỉ là những gian hàng ven đường đã dọn sạch sẽ, mọi người đang đợi thời khắc mở màn đấu giá.

Đương nhiên, chỉ những ai đủ tư cách tham dự hội đấu giá mới phải chờ.

Nhóm tu chân giả không được mời đến hội đấu giá đã rời thành từ sớm.

Phải biết rằng, những tu chân giả lợi hại nhất trong thành sẽ xuất hiện ở hội đấu giá.

Bình thường, uy áp của một tu chân giả cấp cao cũng đủ khiến người khác không thở nổi rồi, bây giờ lại xuất hiện nhiều như vậy, hơn nữa còn tập trung vào một chỗ.

Nhóm tu chân giả tu vi thấp suy đi tính lại. Sợ thì có sợ thật, nhưng tu chân giả rất giỏi nắm bắt thời cơ nên đa số vẫn chọn ở lại, đang chuẩn bị tiến vào khán đài đấu giá.

Thế là trong buổi đấu giá không chỉ có mỗi nhóm tu vi thâm hậu, tu chân giả bình thường còn nhiều gấp bội.

Tu chân giả bình thường ngồi dưới đại sảnh, phòng riêng trên lầu hai chỉ dành cho chư vị cao nhân.

Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu đến sớm hơn giờ ghi trên thiếp mời một chút, bên ngoài hội trường đấu giá đã tụ tập rất đông người.

Đa số là tu chân giả bình thường, bọn họ xếp thành hàng, thị vệ lần lượt kiểm tra thiếp mời, di chuyển rất trật tự, cũng chẳng mấy ai lên tiếng nói chuyện, bộ dáng nghiêm túc ra mặt.

Trọng Đạo Nam dẫn theo Tiểu Thạch Đầu thu hút không ít ánh mắt, có người nhận ra thân phận Tiểu Thạch Đầu, chỉ là không ai bắt chuyện.

Một tu chân giả bước ra từ trong hội trường, đến thẳng chỗ Trọng Đạo Nam, “Xin tiền bối cho ta xem thiếp mời.”

Không cần phải nói, Trọng Đạo Nam chỉ liếc một cái đã nhìn thấu tu vi của người này.

Tu chân giả này đã đạt đến kỳ Đại Thừa, nếu đặt bên ngoài, chắc chắn hắn là một nhân vật cực kỳ lợi hại, không ai dám trêu vào, không biết bao nhiêu môn phái muốn mời về làm khách khanh. Trong số những tu chân giả ở đây, có lẽ chưa đến ba người đạt cấp cao như hắn, vậy mà tên này lại cam nguyện để người khác sai phái.

Trọng Đạo Nam đưa ra một ngọc bài, đó chính là thiếp mời.

Tu chân giả kia cung kính tiếp nhận, phóng thần thức quét một lần, sau đó nhoẻn cười, tránh qua một bên, vươn tay nói, “Mời tiền bối theo ta.”

Trọng Đạo Nam cứ thế dẫn Tiểu Thạch Đầu nãy giờ vẫn im lặng theo chân tu chân giả kia vào bằng cửa khác.

Những tu chân giả khác dù không nói gì nhưng âm thầm phóng thần thức và truyền âm tán gẫu kịch liệt.

Thấy Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu vào đường khác, mọi người kinh ngạc thấy rõ, “Không ngờ ông chủ Thạch Đầu có thể vào bằng cửa đó.”

Mọi người không biết Trọng Đạo Nam nhưng nhận ra Tiểu Thạch Đầu.

Ai cũng nhìn ra tu vi của Tiểu Thạch Đầu, còn nam tử đi cùng Tiểu Thạch Đầu thì cao thâm khó dò.

“Người đó luôn đi chung với ông chủ Thạch Đầu, chắc là vị cao nhân kia rồi…” Có người truyền âm nói.

Mọi người nhìn nhau, đều hiểu ý nghĩ trong mắt đối phương, thế là gật đầu, không nói gì nữa.

Ai cũng biết có cao nhân đứng sau lưng ông chủ Thạch Đầu, nếu không thì sao việc buôn bán của ông chủ Thạch Đầu thuận lợi như vậy, bây giờ vị tiền bối áo trắng kia ra mặt, ắt hẳn đó là cao nhân chống đỡ cho ông chủ Thạch Đầu rồi.

Không ai nhìn thấu tu vi vị tiền bối đó cao bao nhiêu.

Thế nhưng đã có thể vào bằng cửa riêng, tu vi chắc chắn không thấp.

Trước khi Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu đến, đã có vài cao nhân tiếng tăm vào bằng lối đó.

Họ toàn là những nhân vật lừng lẫy, sông cuộn biển gầm. Vị tiền bối áo trắng cũng có thể vào bằng cửa đó, bảo đảm cũng thuộc hàng đại thần.

Cơ mà…

“Không biết vị tiền bối áo trắng kia là ai nhỉ? Không ai nhận ra à?”

Số lượng các nhân vật đáng gờm trong giới tu chân có thể đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa, tu chân giả rất quý mạng, họ sẽ ghi tạc danh tính, đặc điểm của các cao nhân, tránh cho mình có mắt như mù, dâng cái mạng nhỏ vào tay người khác.

Thế mà không người nào nhận ra thân phận của vị tiền bối áo trắng đi cùng ông chủ Thạch Đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui