Trọng Sinh Chi Tự Do

Hai tháng, tóc Hứa Kiệt cũng đã dài ra, tuy chưa dài được như trước, nhưng kiểu đầu mười phân này nhìn trông rất có tinh thần tuổi trẻ.

Lấy khăn trùm lên đầu Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo nhẹ nhàng giúp cậu lau tóc.

Hứa Quan Hạo lau tóc giúp cậu, Hứa Kiệt đặt bút xuống, đợi đến khi Hứa Quan Hạo lau xong thì cậu cũng không đọc sách nữa, mà xoay cái ghế quay ra đối diện với Hứa Quan Hạo hỏi. “Được rồi, mai con đi học, thủ tục nhập học người làm giúp con chưa?”

“Làm xong lâu rồi, khoảng thời gian này tôi đã giúp em xin nghỉ.” Hứa Quan Hạo nói xong, tay giơ ra nhẹ vuốt mái tóc ngắn của Hứa Kiệt, cảm giác mềm mượt như nhung, gương mặt cũng vì thế mà lộ ra nét cười.

Không để ý tới động tác của Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt tiếp tục hỏi. “Còn Nhậm Lịch? Ông ấy về chưa?”

“Ừ, em không cần phải quan tâm đến ông ta... “

Hứa Kiệt nghiêng đầu nhìn Hứa Quan Hạo, giọng nói cũng trầm xuống. “Ông ấy chưa về?”

Thần sắc cứng đờ, Hứa Quan Hạo đành phải nói thật. “Chưa.” Nói xong, có chút bất mãn nhìn về phía Hứa Kiệt. “Tiểu Kiệt, em bây giờ không còn tin tôi nữa..”

Kéo cánh tay Hứa Quan Hạo đặt trên đầu mình xuống, Hứa Kiệt nhíu mày. “Người vẫn muốn gạt con.”

“Tôi không gạt em..” Hứa Quan Hạo vội la lên, thế nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của Hứa Kiệt, thì vội hạ giọng. “Chỉ là tôi không muốn cho em biết.”

“Người cho rằng mấy chuyện này không cần phải nói cho con biết?” Hứa Kiệt hỏi.

Hứa Quan Hạo gật đầu, vội vàng khẳng định. “Không sai.”

Bị Hứa Quan Hạo làm cho bực mình, Hứa Kiệt cười lạnh rồi đứng dậy. “Nhậm Lịch là cha con, chuyện ông ấy trở về, không ít thì nhiều cũng liên quan đến con, người lại nghĩ con không cần biết, vậy theo người, cái gì mới là cái con cần biết? Hay người muốn con là đứa ngu chỉ biết bản thân mình?”

Sắc mặt nhất thời trắng bệch, Hứa Quan Hạo vội la lên. “Tôi không có ý này.”

Hứa Kiệt nheo mắt, lạnh lùng nhìn Hứa Quan Hạo.

“Nhậm Lịch vẫn chưa đi, ông ta muốn cùng em trở về bên đó, tôi không nói là sợ em đổi ý muốn cùng ông ta trở lại, tôi không muốn lừa gạt em, Tiểu Kiệt... Em đừng tức giận.”

Nhìn cái người cao hơn mình nửa cái đầu nay lại cúi đầu, bộ dạng mong chờ được tha thứ, tim Hứa Kiệt khẽ nhói, cố đè lửa giận trong lòng.

“Vì sao ông ấy muốn con phải trở lại, sao lần trước người nói ông ấy tìm con là để tranh giành tài sản?”

Trông Hứa Kiệt chuyển đề tài, Hứa Quan Hạo yên lòng hơn một chút, vươn tay kéo tay Hứa Kiệt qua, thấy cậu không né tránh, vì vậy kéo cậu ngồi xuống mép giường, sau đó nói qua điều tra của mình. “Nhậm Hanh, là ông nội con, là cha của Nhậm Lịch, có ba người con trai và một người con gái, không tính người con gái được gả cho nhà khác thì tài sản của Nhậm gia có Nhậm Lịch và hai anh em cùng nhau tranh giành. Em vốn có một người anh trai cùng cha khác mẹ, Nhậm Hanh rất quý thằng bé đấy, Nhậm Lịch vì vậy mà cũng được quý theo, nhưng ba năm trước, thằng bé kia mắc bệnh nặng, cuối cùng không chữa trị được nên đã chết, khỏi nói cũng biết Nhậm Hanh có bao nhiêu thương tâm. Tôi đã xem qua ảnh chụp, em và thằng bé kia rất giống nhau, có lẽ Nhậm Lịch muốn Nhậm Hanh vui nên mới tìm em, ông ta căn bản không thể sinh con được nữa, nên mới tìm mọi cách dẫn em đi.”

Không ngờ chuyện lại phức tạp như vậy, Hứa Kiệt có chút ngoài ý muốn. Không thể phủ nhận, cậu được Hứa Quan Hạo bao bọc quá kỹ lưỡng, nên không ngờ những chuyện tranh giành tài sản này lại phát sinh trên mình.

Nhìn Hứa Kiệt trầm mặc, Hứa Quan Hạo đưa tay xoa xoa đầu Hứa Kiệt. “Đừng nghĩ nhiều, tôi sẽ không để ông ta mang em đi.. Tiểu Kiệt, em cũng sẽ không đi theo ông ta, đúng không?”

Thấy ánh mắt Hứa Quan Hạo đầy lo lắng, Hứa Kiệt cụp mi mắt, nghiêng người ôm lấy Hứa Quan Hạo.

Động tác đột ngột của Hứa Kiệt khiến Hứa Quan Hạo đơ người trong phút chốc, thế nhưng rất nhanh phản ứng kịp, ánh mắt sáng lên ôm lại Hứa Kiệt.

“Con không đi, người không cần phải lo lắng.” Hứa Kiệt ngẩng đầu lên, kéo đầu Hứa Quan Hạo sát lại, đặt lên trán người một nụ hôn. “Đi ngủ đi. Mai con còn phải đi học.”

Ánh mắt đong đầy niềm vui, Hứa Quan Hạo vui vẻ nhìn Hứa Kiệt, sau đó ngơ ngác gật đầu rồi ra khỏi phòng. Nhưng vừa đi đến cửa, Hứa Quan Hạo ngừng bước, quay đầu nhìn về phía Hứa Kiệt.

“Sao? Còn chuyện gì nữa?” Hứa Kiệt ngồi bên giường, làm như vô tình hỏi.

“… Không có gì, em nghỉ ngơi thật tốt.” Thần sắc có chút ảo não, Hứa Quan Hạo lắp bắp nói xong câu này, mới chậm rãi ly khai.

Đợi Hứa Quan Hạo rời đi, Hứa Kiệt nhịn không được khẽ mỉm cười.

Sớm hôm sau, lúc ăn sáng, Hứa Kiệt trông thấy bọng mắt của Hứa Quan Hạo, nhưng vẫn cố gắng làm như không nhìn thấy.

Ăn sáng xong, Hứa Kiệt cầm cặp sách bước đi, Hứa Quan Hạo thấy vậy cũng vội vã bước theo sau.

Đi tới bãi đỗ xe, Hứa Quan Hạo vẫn ngẩn ngơ nhìn.

“Tiểu Kiệt, vết thương của em còn chưa thực sự tốt, để tôi đi cùng em! Đến khi nào em khỏi hẳn tôi sẽ không đi theo nữa.”

Thần sắc có chút dở khóc dở cười, Hứa Kiệt nghiêng đầu nhìn. “Con cũng không phải trẻ con, người cũng còn phải đi làm, chăm con lâu như vậy, chuyện công ty thì tính sao?”

Do do dự dự, Hứa Quan Hạo còn muốn nói tiếp. “Không thể đưa em đi học sao, em vừa gặp chuyện không hay, tôi sợ em có bóng ma trong lòng.”

Giống như bị chọc cười, Hứa Kiệt cười cười kéo tay Hứa Quan Hạo. “Người có bóng ma trong lòng là người mới phải.”

Trông Hứa Kiệt cười, Hứa Quan Hạo hơi giật mình, đương lúc Hứa Kiệt định xoay người thì kéo tay cậu lại, sau đó siết chặt lấy cậu.

Động tác của Hứa Quan Hạo khiến Hứa Kiệt ngạc nhiên một chút, tài xế vẫn ngồi trong xe, Hứa Kiệt có chút không được tự nhiên, nghĩ muốn đẩy Hứa Quan Hạo ra.

“Tiểu Kiệt, cho tôi đi cùng đi! Xin em đấy.. Tôi muốn đi cùng em.”

Không nghĩ Hứa Quan Hạo lại đột nhiên làm nũng, Hứa Kiệt có chút cứng đờ, đẩy Hứa Quan Hạo ra mãi chẳng được, khóe mắt liếc nhìn về phía trong xe, thấy tài xế vẫn ngồi yên không nhúc nhích mới khẽ thở phào.

“Tiểu Kiệt, được không, để tôi đi cùng em đi, tôi chỉ đưa em đi học vào buổi sáng thôi, bữa trưa hay chiều về tôi sẽ không quản nữa, để em tự an bài, tan học em muốn tài xế đón lúc nào thì gọi.”

Hứa Quan Hạo cúi đầu nỉ non, hơi thở nóng bỏng phả bên tai cậu, khiến Hứa Kiệt có chút ngứa ngứa, tai nhanh chóng ửng hồng.

Nhìn tai Hứa Kiệt ửng hồng, Hứa Quan Hạo muốn cắn một cái.

“Được rồi!”

Hứa Kiệt cuối cùng cũng đồng ý, Hứa Quan Hạo không khỏi vui vẻ, nhìn cái tai ửng hồng trước mặt, cuối cùng nhịn không được khẽ hôn một cái, làm như không cẩn thận đụng vào, sau đó buông Hứa Kiệt ra, nhìn vẻ mặt Hứa Kiệt, hình như vẫn chưa nhận ra, vì vậy liền cảm thấy thỏa mãn, hai mắt cong cong ngồi vào xe.

Đợi Hứa Quan Hạo ngồi vào xe, Hứa Kiệt lấy tay sờ sờ bên tai mình, ánh mắt có chút khác thường, sau đó ngồi xuống theo.

Bởi vì vừa đánh lén, Hứa Quan Hạo có chút chột dạ, dọc đường nghiêm túc ngồi yên, cũng không như trước kia dán sát vào người Hứa Kiệt.

Xe đi hai mươi phút thì tới trường, lúc Hứa Kiệt xuống xe, Hứa Quan Hạo nói. “Tiểu Kiệt, tan học về sớm một chút, tôi đợi em về cùng ăn.”

Cậu im lặng nhìn Hứa Quan Hạo, ban nãy vừa nói muốn về lúc nào thì về, bây giờ lại nói muốn cùng ăn?

“Được không?” Hứa Quan Hạo dùng ánh mắt mong chờ nhìn cậu, nhỏ giọng hỏi một câu.

Hứa Kiệt hít sâu, gật đầu nói. “Con sẽ về sớm.”

Nhìn Hứa Kiệt vào trường rồi, Hứa Quan Hạo mới bảo tài xế đánh xe đi, suốt dọc đường tâm tình rất tốt, về đến nhà, việc đầu tiên là cầm điện thoại gọi một cuộc.

” Có đó không?” Điện thoại vừa thông, Hứa Quan Hạo liền cất tiếng.

“Sao nào? Tôi nói có đúng không, bây giờ chịu tìm tôi rồi, không biết tối qua ai còn lên giọng đuổi nhỉ!” Đầu dây bên kia truyền tới một thanh âm vui vẻ.

Hứa Quan Hạo mím môi, thấp giọng nói. “Tối qua tôi không tốt, cậu ở đâu? Gặp cái đi.”

“Haha, hiếm khi Hứa đại thiếu gia ăn nói khép nép như vậy.. cơ mà không may, mấy này này tôi đang ở nước ngoài, cuối tuần mới về được.”

“Cuối tuần? Sao lâu vậy?” Giọng nói liền thay đổi, Hứa Quan Hạo tỏ vẻ bất mãn.

“Được rồi được rồi, vội vàng gì chứ, thằng nhóc nhà cậu kia, trước mắt làm theo lời tôi nói, không nên nặng nhẹ cứng rắn, trước mặt thằng nhóc là phải biết nhún nhường chịu thua, trẻ con mà! Đừng cứ chưa gì đã nặng nhẹ, cậu xem cậu trước kia, khác quái nào mấy thằng cuồng kiểm soát không, phải nhớ mình là đang nuôi em tình nhân bé bỏng, chứ không phải nuôi con.”

“Cái gì mà nuôi… Cậu còn nói lung tung tôi sẽ lột da cậu.” Mấy lời này Hứa Kiệt mà nghe được, em ấy sẽ tức giận thế nào chứ.

“Rồi rồi tôi sai, cậu là đang theo đuổi người ta, đã là theo đuổi thì đừng ra vẻ cứng rắn, cứ tỏ ra đáng thương thì đối phương sẽ mềm lòng, đến lúc đấy ắt thành người của cậu thôi.”

“Tôi không muốn mềm lòng..” Lời trêu đùa của đối phương không khiến Hứa Quan Hạo tức giận, trái lại có chút bi thương. “Tôi là thật lòng thích em ấy.”

“… Xin lỗi, tôi không có ý đó, tôi biết cậu yêu thằng bé đó, cậu yêu thằng nhóc nhà mình ai mà chẳng biết, đợi mấy nữa quay về, anh đây sẽ chỉ giáo cho cậu.”

Bị câu cuối cùng chọc cười, Hứa Quan Hạo thở dài, cười khổ nói. “Tôi bây giờ.. lại tuyệt vọng như thế..”

Cúp điện thoại, Hứa Quan Hạo ngồi trên sô pha hồi tưởng lại vẻ mặt của Hứa Kiệt ban sáng, trên mặt vừa cao hứng lại vừa buồn rầu.

“Cậu chủ, nên đi làm rồi.” Quản gia Kim nhìn Hứa Quan Hạo, trên mặt tỏ vẻ tôn kính, thế nhưng trong lòng không khỏi phiền muộn, mấy tháng này ông cũng đã hiểu, tình cảm của cậu chủ đối với cậu Kiệt lại là như thế, cũng may là ông bà chủ không còn, nếu không, hẳn là sẽ tức chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui