Trọng Sinh Chi Tự Do

Vào trường Hứa Kiệt không khỏi cao hứng, một tháng không tới trường, bạn bè trong lớp ai cũng nhìn cậu đầy hiếu kỳ, lúc thầy giáo vào lớp giới thiệu cậu, gương mặt tò mò của các bạn vẫn không thay đổi.

Buổi sáng ấy, tình cảnh giống như hồi cậu học cấp hai. Hứa Kiệt ngồi vào chỗ, lần này không có Vương Vọng ngồi bên cạnh, mấy bạn ngồi bên cũng không dám chủ động bắt chuyện, thế nhưng nhiêu đây cũng không khiến Hứa Kiệt bận lòng.

Tiết học buổi sáng kết thúc, Hứa Kiệt không ngồi trong lớp đợi người đưa cơm tới, mà đi theo mọi người xuống căn tin.

Trong lòng tràn đầy hiếu kỳ, Hứa Kiệt vừa vào đã ngạc nhiên, căn phòng nhỏ hẹp chật ních học sinh, từng hàng dài xếp hàng đợi lấy cơm, hàng dài đến tận cửa.

“Bạn học, bàn này không ai ngồi chứ?”

Phục hồi tinh thần, Hứa Kiệt quay sang bên cạnh nhìn, nhận ra mình đang chắn lối vào chỗ ngồi. “Không có ai.”

“Cảm ơn.. Nè, tới đây đi, chỗ này không ai ngồi.”

Rầm một tiếng, cái bàn trước mặt Hứa Kiệt bị một đám người ngồi vào chỗ, là bốn cậu bạn nam, mọi người đều bê một khay cơm, bên trong đầy thức ăn và một bát cơm lớn.

Hứa Kiệt ngẩn người, nhìn xung quanh toàn người là người, không khỏi cảm thấy choáng ngợp.

“A Kiệt, sao ông lại ở đây?”

Vai bị vỗ một cái, Hứa Kiệt quay sang nhìn, không ngờ lại là Vương Vọng. “Vương Vọng!”

Vương Vọng kéo Hứa Kiệt đi tìm chỗ ngồi, mãi mới tìm thấy hai chỗ trống ở phía trong góc, sau khi ngồi xuống, theo thói quen lấy giấy ra lau mặt bàn.

Hứa Kiệt nhìn mặt bàn, cố gắng không chạm vào.

“Nói gì đê chứ! Mất tích cả kỳ nghỉ hè, giờ đột nhiên xuất hiện, rồi lại chạy đến căn tin, người đưa cơm nhà cậu đâu rồi?”

Hứa Kiệt còn đang ngạc nhiên nhìn một núi người ở xung quanh.

Nhìn vẻ mặt Hứa Kiệt, Vương Vọng cười cười. “Ông không tới đây nên chắc không biết, chỗ này ngon nhất là canh cá dưa chua, mấy món còn lại cũng tương đối.”

“Ở đây lúc nào cũng nhiều người như vậy hả?” Nhìn dòng người xếp hàng, Hứa Kiệt có chút khó hiểu hỏi.

“Ừ, giờ cơm lúc nào cũng vậy, trường mình buổi trưa không cho học sinh ra ngoài, nên không thể ra tiệm khác ăn cơm được, căn tin này là độc quyền, nghe bảo là của phía bên đầu tư cho trường, kiếm được không ít đâu, chắc trường mình cũng được chia phần trăm.” Vương Vọng ghé vào tai Hứa Kiệt kể.

Hứa Kiệt nhìn Vương Vọng, có chút buồn cười nói. “Cái gì ông cũng biết.”

“Ai cũng nói vậy đó... Phải rồi, nói chuyện khác đi, ông còn chưa nói hè rồi ông lặn ở đâu? Di động cũng không liên lạc được, tôi biết ông thi vào trường này nên chạy quanh mấy lớp tìm, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng ông.”

Nhìn Vương Vọng, Hứa Kiệt nở nụ cười chân thành. “Cảm ơn đã quan tâm, hè rồi xảy ra chút chuyện, nhưng giờ cũng đã ổn rồi, tôi học lớp 3, còn ông?”

“Không sao là tốt rồi, tôi ở lớp 6, là ông già tôi dùng tiền chạy vào đấy, nếu tôi không đi học, chắc bị đánh gãy chân mất.” Vương Vọng buồn bực, thở dài mấy tiếng.

Hứa Kiệt vỗ vỗ vai Vương Vọng, nhẹ giọng khuyên nhủ. “Đi học tốt mà, sau này ông muốn vào giới giải trí, tuy hành nghề nghệ thuật, nhưng cũng cần phải có bằng.”

“Làm diễn viên thì cần gì bằng, Sở Hành cũng học hết cấp hai rồi bắt đầu vào giới đấy thôi?” Vương Vọng lầm bầm, tỏ vẻ không tin.

“Ông chỉ biết anh ấy tốt nghiệp cấp hai, nhưng lại không biết anh ấy lặn lội trong giới có bao nhiêu khổ, sau này cũng đã ra nước ngoài du học, ba năm sau mới về nước, bằng cấp bây giờ rất quan trọng.”

Vừa nghe thấy tên Sở Hành, Vương Vọng liền cảm thấy hứng thú. “Thật sao, sao ông biết.”

“Tôi đương nhiên biết nhiều hơn ông rồi, đừng mù quáng như vậy, gắng học cho tốt đi! Không phải sau này ông muốn vào giới giải trí sao? Sở Hành mà biết ông mới học hết cấp hai, có khi lại khinh ông đấy. Anh ấy là vì hoàn cảnh nên mới phải bỏ học, ông xem, ông có cơ hội học sao không học cho tốt đi.” Hứa Kiệt nói xong, chỉ thấy Vương Vọng tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó ra vẻ suy nghĩ sâu xa, cuối cùng khẽ mỉm cười. Đương nhiên mấy cái này đều là cậu nói bừa, chuyện của Sở Hành cậu đâu có biết, cậu chỉ biết Sở Hành từng ra nước ngoài du học.

Hứa Kiệt nói xong hồi lâu, Vương Vọng vẫn cúi đầu trầm ngâm, thật lâu sau mới ngẩng lên nhìn Hứa Kiệt nói. “Chắc ông chưa ăn phải không, để tôi đi cơm cho ông.”

Liếc mắt nhìn mọi người cúi đầu ăn, Hứa Kiệt chỉ lờ mờ thấy món ăn lạ, sau đó mím môi lắc đầu.

“Nè, đại thiếu gia, cái vẻ mặt gì đây? Mấy món này ăn cũng tạm, không chán như vẻ ngoài đâu, tôi ăn cả tháng nay rồi.” Bất mãn chọc chọc vào người cậu, Vương Vọng trực tiếp đứng dậy đi xếp hàng lấy cơm cho Hứa Kiệt.

Mười phút sau, Vương Vọng bưng khay cơm trở về.

“Một mặn, một rau, một canh, được rồi đấy, mau ăn đi.” Vương Vọng dúi đôi đũa vào tay Hứa Kiệt.

Nhìn khay cơm trước mặt, Hứa Kiệt trầm mặc rồi đặt đũa xuống. “Thôi, tôi không muốn ăn.”

“Này này! Tôi biết ông là con nhà giàu rồi, không thèm nếm mấy món bình dân này chứ gì, cơ mà ông định ôm bụng đói cả chiều sao?”

Hứa Kiệt được nhận nuôi từ năm năm tuổi, từ đó, Hứa Quan Hạo luôn sắp xếp chu toàn cho cậu từ đồ ăn đến cái mặc. Mỗi bữa cơm của Hứa Kiệt đều được Hứa Quan Hạo chuẩn bị kỹ lưỡng, lúc cậu đi học, vì sợ cơm của trường không ngon, Hứa Quan Hạo đều dặn đầu bếp làm cơm mang đến cho cậu, có hôm nào rảnh còn tự tay mang đến. Mười mấy năm qua, Hứa Kiệt như được bọc trong nhung lụa.

Lần này, chính miệng cậu nói Hứa Quan Hạo không cần đưa cơm tới, người cũng đáp ứng rồi, sao có thể đổi ý. Nghĩ như vậy, Hứa Kiệt cầm đũa lên ăn.

“Thế nào? Vị được chứ?”

Hứa Kiệt nhíu mày, liếc mắt nhìn Vương Vọng.

“Không ăn được sao?” Vương Vọng nghi vấn hỏi.

Ăn thêm hai miếng nữa, Hứa Kiệt đặt đũa xuống. “Tạm được.”

Nhìn chỗ cơm canh còn lại, Vương Vọng không vui trừng Hứa Kiệt. “Đúng là thiếu gia bị chiều hư đây mà, A Kiệt, thế này là không ngoan.”

Sắc mặt cừng đờ, Hứa Kiệt ngượng ngùng cầm đũa lên, cúi đầu ăn tiếp.

Đợi Hứa Kiệt ăn xong, Vương Vọng cười cười nhìn Hứa Kiệt đi trả khay.

Chiều tan học, Hứa Kiệt đi ra ngoài cổng trường, đúng là không thấy xe đợi bên ngoài, không ngờ lần này Hứa Quan Hạo lại giữ lời nói.

Cong khóe môi, Hứa Kiệt nhớ Hứa Quan Hạo nói chờ cậu về cùng ăn cơm, vì vậy cầm điện thoại gọi xe tới đón.

Tài xế rất nhanh thì lái xe tới, Hứa Kiệt ngồi trên xe bảo tài xế lái về nhà.

Về đến nhà, Hứa Quan Hạo đang ngồi trên sô pha đợi cậu, thấy bóng cậu về liền trực tiếp đứng dậy đón.

Hứa Kiệt còn nghĩ, Hứa Quan Hạo sẽ hỏi cậu rất nhiều, nhưng ai ngờ, Hứa Quan Hạo chỉ cầm giúp cậu cặp sách, sau đó giục cậu mau đi rửa mặt rồi ăn cơm.

Cơm nước xong xuôi, Hứa Kiệt trở về phòng làm bài tập, Hứa Quan Hạo cũng theo vào phòng.

Ngồi bên cạnh nhìn Hứa Kiệt lấy sách vở ra, Hứa Quan Hạo nhịn hồi lâu định cất lời, thế nhưng lời vừa định thốt ra đã nuốt ngược lại, đổi sang câu hỏi khác. “Tiểu Kiệt, đuổi kịp chương trình học không?”

Nhắc đến chương trình học, tâm tình Hứa Kiệt có chút ôn hòa. “Cũng được, mấy bài học lúc còn trong viện cách không xa lắm với chương trình học trên lớp, không thành vấn đề.”

“Vậy là tốt rồi, em làm bài tập đi, anh ra ngoài trước.” Trông Hứa Kiệt lấy sách vở ra xong, Hứa Quan Hạo nói rồi chậm rãi đứng dậy.

Hứa Quan Hạo vừa nói, Hứa Kiệt có chút cả kinh, thế nhưng cậu cũng chỉ gật đầu, sau đó bắt đầu làm bài tập.

Thấy Hứa Kiệt chăm chú làm bài, Hứa Quan Hạo đứng ở cửa một lúc, sau đó mím môi đi ra ngoài.

Nửa giờ sau, bác Kim sửa sang lại vườn hoa xong, thấy cậu chủ nhà mình đang đi đi lại lại trước cửa phòng cậu Kiệt.

Bác Kim lắc đầu khẽ nói đáng thương, cuối cùng nhịn không được, đi đến phòng bếp chuẩn bị sữa.

“Cậu chủ, đưa cái này vào cho Hứa Kiệt, cậu ấy đang trong thời kì trưởng thành, mỗi ngày uống một ly sữa để hấp thụ canxi cho cao lên, hơn nữa, học nửa tiếng rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút cho đỡ mỏi mắt.”

Hai mắt sáng lên, Hứa Quan Hạo nhận lấy cái cốc, tự trách sao mình lại không nghĩ ra, híp mắt cười hướng bác Kim gật đầu, rồi gõ cửa đi vào phòng Hứa Kiệt.

“Tiểu Kiệt, cũng nửa tiếng rồi, nghỉ ngơi một chút đi.” Đặt cốc sữa lên bàn, Hứa Kiệt ôn nhu nói.

Hứa Kiệt buông bút xuống, nhìn thấy cốc sữa liền ngạc nhiên. “Sữa?”

“Ừ, em đang trong thời kì trưởng thành, mỗi ngày uống một cốc cho cao lên.”

Cao lên? Hứa Kiệt đứng dậy, kéo Hứa Quan Hạo tới trước mặt, lấy tay mình đo đo, cậu mới cao tới chóp mũi Hứa Quan Hạo.

Cậu không khỏi ngẩn ngơ, nghĩ đến kiếp trước, tầm này cậu đã cao đến mắt Hứa Quan Hạo rồi, khi đó Hứa Quan Hạo giam cậu được nửa năm, có một lần hai người cãi nhau, cậu vô tình phát hiện ra, nhưng vì sao bây giờ mới cao đến chóp mũi Hứa Quan Hạo, chẳng lẽ chuyện tai nạn cũng làm chậm quá trình cao lên hay sao.

Nhìn hành động của Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo bật cười thành tiếng, sau đó véo véo mũi Hứa Kiệt.

“Tiểu Kiệt, nhanh nhanh lớn lên, lúc anh mười lăm tuổi, cao hơn em bây giờ nhiều.”

Hứa Kiệt đỏ mặt, có chút tức giận nhìn Hứa Quan Hạo, sau đó cầm cốc sữa lên, uống một hơi hết sạch.

Lâu rồi không đùa với Hứa Kiệt như vậy, Hứa Quan Hạo bật cười, dùng ánh mắt ôn nhu nhìn Hứa Kiệt.

Hứa Kiệt uống sữa xong thì mở sách ra, sau đó chỉ thấy Hứa Quan Hạo cầm cái cốc rỗng lặng lẽ ra khỏi phòng.

Ngày hôm nay về nhà, Hứa Kiệt cảm thấy Hứa Quan Hạo thật khác với bình thường, nếu là trước kia, Hứa Quan Hạo sẽ lập tức hỏi chuyện ở trường, hỏi cậu có quen ai không, hay là vì hôm nay không đưa cơm, Hứa Quan Hạo sẽ hỏi cậu ăn cái gì, thức ăn ra làm sao. Thế nhưng Hứa Quan Hạo một câu cũng chẳng nhắc tới, hơn nữa cũng không lấy cớ ở lại phòng của cậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui